Tiếng đập đồ vang lên trong căn phòng, cả tiếng quát tháo. Mặc Định Quốc cầm lấy con sư tử ngọc thạch đặt trên bàn làm việc, ném thẳng vào đầu của Kiêu Lĩnh. Cậu ta không né đi, trên trán bắt đầu chảy máu.
Nhưng ánh mắt cũng không biểu thị gì, chỉ cúi đầu, nói.
" Là thất trách của tôi, giám đốc muốn đánh muốn giết tôi sẽ không phản kháng."
Lời nói này của Kiêu Lĩnh càng làm cho ông ta tức giận hơn.
" Giết, cậu nghĩ cậu chết rồi là xong chuyện sao. Người tôi muốn giết là thằng ranh đó, một con chó như cậu giết chỉ tốn sức, đồ ngu xuẩn. Đúng là một lũ ăn hại, chỉ biết ăn là giỏi."
Trợ lý của ông ta, đứng một bên cũng không dám hé răng nửa lời, lâu lâu lại liếc nhìn Kiêu Lĩnh, nhưng cậu ta không hề ngẩng đầu lên.
Một lúc sau ông ta lên tiếng.
" Cậu đi đến Ninh Duy xem xét tình hình, đừng để ai phát hiện. Cũng điều tra xem ai đứng sau giúp thằng khốn đó, nếu biết thì đưa đến chỗ tôi. Nếu lần này cũng không làm được việc, thì cậu biết nên làm gì với cái mạng rẻ tiền này của cậu rồi đó."
" Vâng, tôi sẽ không để giám đốc thất vọng." Nói rồi cậu ta rời đi.
Dù vụ việc ở Ninh Duy đã được sáng tỏ, nhưng anh cũng còn việc cần phải giải quyết nên mới sáng sớm Quân Viễn đã ra sân bay, đến An Dương. Vì chuyện xảy ra ở tập đoàn cũng không thể bỏ bê, nên Trương Hạo ở lại để theo dõi tình hình.
Vừa đáp chân xuống,anh đi thẳng đến sở cảnh sát. Dung Bình cũng đã ngồi ở đó, trên bàn là một xấp giấy tờ. Quân Viễn đi đến ngồi xuống.
" Đường tổng.!"
Anh gật đầu thay lời chào, Dung Bình đẩy tập giấy về phía anh.
Quân Viễn cầm lên, anh lật từng trang ra xem. Mọi thứ được ghi chép rất tỉ mỉ, rõ ràng thông tin về người nhà của Từ Vưu, anh đã cho Nhất Thiên điều tra nhưng chỉ biết được ông ta có vợ và con. Ngoài điều đó ra, thì không có gì, nhưng những thông tin trong này, lại chi tiết từng chút một.
Anh nhìn không bỏ sót một chữ nào, không phải là anh muốn xem từng bước kể ra mục đích của người muốn hãm hại anh. Mà điều khiến anh nhìn chăm chú vào tập giấy này là chữ viết, Quân Viễn không thèm để ý đến có người đang ngồi cạnh. Miệng nâng lên một nụ cười nhẹ, ngắm nhìn từng nét chữ được viết tay, ánh mắt ôn hòa, rồi nói một câu chỉ đủ anh nghe.
" Nét chữ vẫn đẹp, tinh tế như vậy, em cũng quá lộ liễu rồi."
Dung Bình nhìn anh chăm chú, ông ta không nghĩ nhiều nói.
" Thật ra đây không phải là tôi điều tra, mà có người đã gửi nó cho tôi, cho nên...!"
Chưa để ông ta nói hết, anh ngắt lời đứng dậy, gấp gọn xấp giấy, nói.
" Tôi biết, dù sao cũng cảm ơn ông. Nếu không có ông vụ việc này cũng không dễ dàng được giải quyết. Tôi cũng chỉ là một nhà đầu tư, với lại ở đây là An Dương, tôi cũng không thể quá lỗ mãng, đều nhờ vào sự chân chính của cảnh sát Dung đây."
Anh nói dứt lời liền rời khỏi, nhưng đi được vài bước Quân Viễn dừng lại, rồi giơ tay phải lên.
" À, quên nữa.Tôi sẽ lấy nó đi, nó rất có ý nghĩa với tôi, mong là ông sẽ không khó khăn khi tôi giữ nó.!"
Dung Bình sững người khi thấy anh cầm hồ sơ điều tra của vụ án, nhưng khi ông ta nhớ ra thì anh đã lên xe rời đi.
Chiếc xe chạy trên đường, bây giờ cũng đã là giờ trưa. Nắng cũng đã gắt hơn, lúc này anh nhận được điện thoại của Nhất Thiên.
" Anh Viễn, em nghe Trương Hạo nói anh đã đến An Dương."
" Ừ, giờ đang trở về khách sạn, cậu đang ở đâu. Trở về đi, có việc cho cậu đây.!"
" Nhưng việc ở Ninh Duy vẫn chưa giải quyết xong, còn phía Mặc Định Quốc nữa."
" Chỉ là sắp xếp lại người làm thôi, việc này quan trọng hơn, tôi cho cậu ba phút để có mặt ở đây."
Nhất Thiên nghe vậy, liền phi như gió đến.Khi đến nơi cậu ta thở, như hết sinh khí.
" Em đến rồi.!" Nhất Thiên vừa thở vừa nói.
" Ngồi xuống nghỉ chút đi, uống nước lấy lại hơi."
Anh đưa đưa hồ sơ lúc nãy ra cho Nhất Thiên, nói.
Đi in ra một bản giống như vậy, bản gốc tôi giữ, còn những tờ phô tô đưa cho Dung Bình, gửi qua bưu điện cho ông ta, với tình hình này cậu chưa thích hợp để xuất hiện.
" Vâng. À em quên nói chuyện này với anh, Kiêu Lĩnh vừa liên lạc với em, cậu ta nói Mặc Định Quốc đang cho người tìm tung tích của người đã giúp anh."
" Bây giờ cậu ta đang ở đâu."
" Không biết, điện thoại không định hướng vị trí của cậu ta được. Có lẽ đã tắt điện thoại rồi, nghe ra giọng cũng không được tốt."
" Không cần lo, cậu ta sẽ ổn thôi. Cậu đi nhanh rồi cùng tôi trở về."
Qua một tuần, vụ việc Đường Thị buôn bán vũ khí, chất lượng cũng không đạt chất lượng, hối lộ vẫn đang đứng trước mũi dù.
Các đối tác cũng khiển trách, muốn Đường Thị phải cho họ một lời giải thích. Có người lại muốn rút vốn, nhưng họ lại không thể, vì như vậy người tổn cũng không riêng Đường Thị và họ cũng sẽ mất tiền.
Nên trong những ngày này trước cửa tập đoàn, đều rất đông người, đa số là những khách hàng và các công ty đối tác.