Cỗ xe chúng tôi đang đi rung chuyển trong suốt cuộc hành trình.
Leah ngồi đối diện với tôi, nhìn ra ngoài cửa sổ, hai chân khẽ đung đưa và hỏi.
“Mẹ, chúng ta đi đâu thế?”
Leah và tôi đang trên đường đến dinh thự ở Vương quốc Yuren.
Lý do tôi chọn biệt thự ở nước ngoài vì đó là nơi xa nhất.
“Chúng ta sẽ đi chơi.”
Sự tò mò hiện lên trên khuôn mặt của cô gái nhỏ.
“Đi chơi ạ?”
“Ừm, từ hôm nay mẹ sẽ chơi với con cả ngày!”
Leah đảo mắt. Cô bé hoài nghi hỏi lại.
“Ồ… Nhưng mẹ rất bận mà.”
“Mẹ không còn bận nữa. Vậy nên, nếu con muốn làm gì, cứ nói với mẹ.”
Leah chớp mắt một lúc như thể cô bé đang nghĩ đây là một giấc mơ.
Rồi cô bé khẽ thì thầm.
“Có thật không ạ?”
“Ừm.”
Ngay sau khi tôi đảm bảo với con bé, má Leah dần đỏ lên. Nụ cười như kẹo bông ngọt ngào lan tỏa.
“Hạnh phúc quá đi!”
Tôi bật cười khi thấy con gái mình hành động như vậy.
“Vui lắm sao?”
“Vâng ạ…”
Leah cười với đôi má ửng đỏ.
“Đây là điều tuyệt vời nhất đời con!”
Tôi cũng rất thích phản ứng của con bé.
“Ahahaha.”
Con bé thích dành thời gian với tôi.
“Thật vui vì Leah đã ở đây.”
Cảm xúc của tôi rất thành thực. Tôi thực sự được cô gái nhỏ này an ủi phần nào.
Nếu không có Leah, tôi sẽ thực sự khó khăn khi phải chịu đựng mọi thứ, từ khoảnh khắc mà mọi ký ức trong tôi chợt ùa về khi không có ai ở bên.
Đối với tôi, Leah rất quý giá. Tôi hy vọng con bé cũng được hạnh phúc.
Tôi suy nghĩ và nhìn ra cửa sổ.
Chúng tôi ngày càng tiến gần đến điểm đến hơn.
***
Rupert gần đây đã cảm thấy những ánh mắt nhức nhối của cấp dưới của mình.
Chính xác là từ hai vị kỵ sĩ Raven.
“Hillis, Aren, nếu có gì bất mãn thì cứ nói.”
Hillis chỉ đang để ý đến cái chân đau của mình, lạnh lùng trả lời lại.
“Ngài sẽ nghe chứ?”
“Có.”
Lúc này, Hillis nghĩ, liệu chủ nhân có đánh mình bay màu luôn không? Hillis mở miệng vì suy nghĩ thoáng qua này.
“Khi nào thì phu nhân quay lại?”
“Cậu quan tâm đến ngày vợ ta trở về làm gì?”
“Tôi sợ rằng ngài sẽ lo lắng…”
Một số kỵ sĩ nói “Tên này bị điên à?”, nhưng Hillis chỉ chịu đựng cho qua.
Rupert đáp lại với vẻ khó chịu.
“Ta chưa bao giờ ở trong mối quan hệ đó.”
Trước những lời khó nghe ấy, Hillis đã đáp trả quyết liệt hơn.
“Nếu không thì ngài xù lông nhím lên mỗi lần tôi nhắc đến vợ ngài làm gì – Ưm!”
Laurent vội vàng nhảy ra và bịt miệng Hillis lại.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi chủ nhân!”
“Oái!”
Hillis ném cho Laurent cái nhìn như muốn nói “Gì đấy?”
Laurent dửng dưng thốt lên
“Có lẽ là vết thương ở chân Hillis đã làm não cậu ấy chấn động luôn rồi!”
“…”
Nói xong cậu kéo Hillis đang nổi loạn đi.
Đúng là một mớ lộn xộn. Rupert thở dài.
“Từ khi nào các kỵ sĩ Raven lại bênh Noel như vậy?”
Đúng là một người phụ nữ mà mình không tài nào hiểu được, Rupert nghĩ.
Giữa mớ hỗn loạn, chỉ huy đội kỵ sĩ – Bert chỉ mỉm cười và can thiệp.
“Sao chủ nhân không gửi cho phu nhân và tiểu thư một bó hoa?”
Rupert cau mày.
Anh cất kiếm đi. Anh không muốn nghĩ đến Noel và Leah, nhưng cấp dưới của anh không chịu hợp tác gì cả. Mọi người đều tọc mạch đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi.
“Ta sẽ quay lại ngay. Phần còn lại giao cho ngươi.”
“Vâng thưa ngài!”
Nghe câu trả lời của Bert, anh quay trở lại văn phòng.
Nhìn thư phòng vắng tanh, anh nhớ lại sự việc mấy hôm trước.
“Mẹ nó.”
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Noel và Leah rời dinh thự.
Noel hỏi cô có thể sử dụng dinh thự kia để kinh doanh không, và anh đã trả lời với thái độ thờ ơ hết mức có thể.
Tại sao cô lại đi? Khi nào cô mới quay lại? Không có câu hỏi nào bật ra, để tránh quan tâm đến người kia càng nhiều càng tốt.
Mọi khoảnh khắc kể từ ngày đó đều đầy rẫy những vấn đề.
Khi anh bước vào tòa nhà sắp sửa đổ xuống ấy, khi anh nhìn thấy khuôn mặt còn nguyên vẹn của Noel và Leah, và khi anh thấy Noel bất tỉnh vì sốt cao không rõ nguyên nhân.
Có điều gì đó đã thay đổi trong thâm tâm anh.
Đồng thời anh cảm nhận được một xung động dữ dội từ lời nguyền.
“Mình luôn nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này.”
Đối với anh, cảm xúc là thứ anh sợ nhất.
Khoảng thời gian yên tĩnh mà anh dành cho hai người họ trở nên ngọt ngào hơn anh nghĩ. Giống như một đứa trẻ lần đầu tiên trong đời được ăn kẹo.
Nếu chúng ta cứ tiếp tục ở bên nhau, và rồi một ngày nào đó, họ sẽ trở thành sự tồn tại quý giá nhất.
Chắc chắn cuối cùng cũng sẽ có ngày mày yêu gia đình hơn là nghĩa vụ lãnh chúa và người đứng đầu kia…
[Hãy lớn lên và trở thành con người tàn ác nhất, Rupert.]
…Và con sẽ gặp một cái kết bi thảm. Theo như mẹ mong muốn.
Anh nhớ rõ ngày Noel đến thư phòng. Thật nực cười làm sao, anh lại có cảm giác nhẹ nhõm khi thấy cô đã an toàn.
Thực ra suốt thời gian cô bất tỉnh anh thường đến thăm cô. Nhưng anh không gặp cô kể từ khi cô hồi phục.
Leah cũng vậy, ngoại trừ lúc con bé đang ngủ say thì anh chưa một lần đến thăm con bé.
Tất cả những điều anh làm đều có chủ đích. Anh không muốn mọi người nhìn thấy anh đang lo lắng cho Leah và Noel.
Nếu như hai người họ biết chuyện.
“Vậy thì cả hai sẽ lại cười với mình mà không hề hay biết gì hết.”
Họ còn không biết điều này rất nguy hiểm.
“Mình không muốn trở nên tệ hơn.”
Vì vậy, anh đã thô lỗ chế nhạo Noel.
Kết quả là cô đã bị tổn thương. Cô rời đến biệt thự cách xa lãnh địa nhất.
Chắc cô ấy sẽ không quay lại trong một thời gian.
“Không, liệu cô ấy có quay lại đây nữa không?”
Tất cả những việc này là vì sự an toàn của chính họ.
Đúng như cô nói, anh là người “tồi tệ” nhất và “ích kỷ” nhất.
***
Khi tôi đến căn biệt thự, tôi vẫn sống như thường ngày và gặp phải vài vấn đề nhỏ.
“Mình nên chuẩn bị ly hôn như thế nào đây?”
Khỏi phải nói, đây là lần ly hôn đầu tiên của tôi.
“Ra ở riêng trước, phân chia tài sản, sau đó hoàn thành các thủ tục trên giấy tờ?”
Cứ từ từ, tôi cần viết một lá thư lịch sự cho Rupert, hỏi suy nghĩ của anh về việc ly hôn.
“Vậy số tiền mình kiếm được từ mảnh đất mình đầu tư sẽ ra sao?”
Thực ra số tiền tôi dùng để tiêu ở đây đến từ nguồn tiền đó.
Tôi không chắc mình có nên tìm việc làm không.
Dù có tiền đủ để tiêu xài cả đời, tôi vẫn sẽ làm việc. Con người tôi chính là như vậy.
Nếu tôi không làm gì cả, tôi sợ mình sẽ trở thành người vô dụng.
“Vì mình đã có sẵn tiền để trang trải cuộc sống nên mình có thể thoải mái làm việc và không cần lo kiếm sống nữa.”
Đây chẳng phải là mơ ước của mọi nhân viên văn phòng sao? Đi làm như một sở thích.
“Liệu Rupert có đòi quyền nuôi Leah không?”
Nếu có thật thì tôi sẽ không thua đâu.
“Mẹ, mẹ ơi! Bức tranh này thế nào ạ?”
Đúng lúc đó, Leah chạy đến chỗ tôi và cầm một mảnh giấy.
Tôi tạm gạt đi những suy nghĩ trong đầu.
“Leah, chạy như vậy sẽ bị ngã đấy.”
Bất chấp lời nhắc nhở của tôi, con bé vẫn tự hào khoe bức vẽ.
Đó là một bức vẽ tôi đang trầm ngâm bên cửa sổ. Tôi có thể thấy Leah đã chăm chỉ thế nào khi dùng bút chì vàng vẽ tóc.
“Oa, con vẽ đẹp lắm. Trong mắt Leah mẹ đẹp đến thế này sao?”
Thật ấn tượng khi con bé có thể vẽ một bức tranh đẹp như vậy.
“Tất nhiên rồi ạ!”
Trước câu trả lời ngây thơ, tôi ôm chặt lấy con bé.
“Mẹ phải lồng khung và mang đi treo tường mới được.”
Cô hầu đứng cạnh nghiêm túc đáp lại lời nhận xét của tôi mà không hề cười.
“Phu nhân, để tôi mang khung ảnh đến.”
“Cảm ơn.”
Cuộc sống ở biệt thự không tệ. Vì nơi đây không được sử dụng thường xuyên và số lượng người làm thì ít, nhưng ở đây vẫn thoải mái hơn.
Bên cạnh đó, mọi người ở đây đều rất chất phác. Những vị khách họ gặp được tại đây luôn được chào đón một cách chân thành.
“Mọi người ở đây đều yêu quý Leah.”
Đó là điều may mắn nhất. Nhờ vậy, Leah không cảm thấy khó xử với họ, không như những người ở dinh thự Ainel.
Kể cả Vương quốc Yuren cũng không tệ. Khí hậu thì ôn hòa, người dân thì thân thiện.
Ngoài ra, nếu chúng tôi muốn đi thăm thú bằng xe ngựa, đã có thủ đô Yuren. Có rất nhiều thứ để tham quan.
Thành thật mà nói, tôi thấy ở đây thoải mái hơn nhiều so với khi tôi ở dinh thự Ainel.
Trái tim tôi cũng không phải làm từ sắt thép. Tôi đã cố gắng hành xử bình thường nhất khi còn ở trong dinh thự, nhưng thật khó để tiếp tục sống ở nơi chỉ toàn là địch ý dành cho mình.
Ngay lúc đó, Leah lại gần tôi.
“Mẹ, mẹ ơi, chúng ta đi mua bánh được không?”
Sau đó, người hầu bên cạnh con bé tiếp lời,
“Tiểu thư, nếu cô muốn ăn bánh thì cứ để việc đó cho chúng tôi.”
Leah lắc đầu.
“Không, ta muốn đi cùng mẹ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!