Rupert nhìn tôi chằm chằm.
“Có, chỉ cần kiểm tra xem con bé có ổn không là đủ rồi.”
Anh thật lạnh lùng. Có cảm giác như mối quan hệ của tôi và anh ấy đã trở lại điểm ban đầu.
“Nhưng trong lúc em bị bệnh, Leah đã liên tục tự trách bản thân vì tất cả. Chàng không thể nói câu “Đó không phải lỗi của con” cho Leah nghe ít nhất một lần sao?”
Anh đáp lại một cách cộc lốc.
“Ta bận xử lý hiện trường.”
“…Sao chàng có thể nói ra những lời như vậy?”
Tôi cắn môi. Thực sự thì anh không có thời gian chỉ để nói dù là một câu với con gái à?
“Em cứ tưởng chàng đã dần chấp nhận Leah hơn một chút, nhưng tại sao chàng lại đột ngột lạnh nhạt con bé như vậy?”
Vốn dĩ tôi cũng không mong mỏi điều gì quá đặc biệt, nên tôi cảm thấy thất vọng.
“Noel, cô đã nhầm lẫn gì rồi.”
Cạch-
Rupert đẩy ghế ra và đứng dậy.
“Trong khoảng thời gian này ta chỉ cố giữ lời hứa với cô mà thôi.”
Chỉ trong vài ngày, một bức tường băng vô hình lại tích tụ trong tâm trí anh.
“Tại sao lại như vậy?”
Có phải sự kiện Gargoyle đã tạo nên một bước ngoặt đối với anh?
Rupert tiến gần hơn một chút.
“Vậy nên, ngay từ đầu chẳng có lý do gì để “lạnh nhạt con bé” cả.”
Giọng điệu tàn nhẫn như cố ý muốn làm tôi tổn thương.
“…”
Tôi bối rối cúi đầu.
Bàn tay của Rupert hình như có sượt qua má tôi, nhưng ngay lập tức hạ xuống.
“Nếu cô đã hiểu rồi thì mau ra khỏi đây đi, Noel.”
Cuối cùng, tôi cảm thấy mệt mỏi.
“Mình cứ ngỡ nếu tiếp tục chăm chỉ thì mình sẽ có thể trở thành đối tác kinh doanh của anh ta.”
Nhưng Rupert vẫn tiếp tục cắt đứt mọi liên hệ.
Thật khó để tiếp tục ở bên một người luôn cố gắng xây nên một bức tường ngăn cách mà mình không biết lý do vì sao.
Tôi không thể tin tưởng hay chờ anh ấy thay đổi nữa.
“Rupert.”
Tôi cố nén nước mắt và hỏi một câu cuối cùng.
“Nhưng chàng đã đến cứu bọn em khi tòa nhà sắp sửa sập xuống.”
Tôi nhớ, ngay trước khi tôi bất tỉnh. Chính anh là người đã kéo tôi và Leah ra ngoài.
Dù có là Rupert thì nếu bước vào một tòa nhà sắp sụp đổ cũng rất rủi ro.
“Nếu đối với chàng, Leah không quan trọng, vậy tại sao chàng lại đến cứu?”
Xin hãy nói với em rằng trong khoảnh khắc ấy, chàng đã nghe theo “cảm xúc” hơn là làm theo “lý trí”. Rằng đứa trẻ tội nghiệp ấy trở nên quý giá hơn một chút. Rằng thời gian chúng ta cùng nhau trải qua không hề vô nghĩa.
“Có phải chàng đã hối hận vì chọn nghĩa vụ thay vì chọn con gái mình không?”
“…”
Rupert quay đi trước câu hỏi của tôi.
Như không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
“Thật ngu ngốc.”
Tất cả những gì tôi có thể thấy là bóng lưng của anh ấy đã hoàn toàn phủ nhận suy nghĩ của tôi.
“Noel, cô còn vọng tưởng vào mấy cái suy nghĩ ngu ngốc ấy trong bao lâu? Ta không phải kiểu người hành động theo cảm tính. Đó chỉ đơn giản là ý thức trách nhiệm mà thôi.”
Một câu phủ nhận dễ dàng.
“Hơn nữa, danh tiếng của ta sẽ ra sao nếu ta để mất vợ và con gái ngay trước mắt mình?”
Anh trầm giọng trả lời.
“Vậy nên, ta chẳng có lý do gì để quan tâm đến thứ yếu ớt và tẻ nhạt như cái gọi là cảm xúc.”
“…”
Với câu trả lời này, việc tôi nên làm trong tương lai đã được quyết định.
“Thực sự thì, từ giờ mình sẽ bỏ cuộc.”
“Rupert.”
Tôi nhắm mắt và thở dài.
“Anh là tên tồi tệ nhất.”
***
Hai ngày sau, tôi đến phòng tập của các kỵ sĩ Raven. Tôi cần gặp một người.
“Hillis.”
May mắn thay, rất nhanh tôi đã tìm ra đối phương. Với chiếc nẹp trên chân mình, cậu ta chán nản nhìn về phía khu luyện tập.
Hillis ngạc nhiên khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
“Phu nhân, ngài đang làm gì ở đây…”
“Tất nhiên là ta đến để xem chân của cậu thế nào rồi. Chân của cậu sao rồi?”
Cậu ta nhún vai.
“Tất cả đều ổn, ngoại trừ việc tôi thấy quá buồn chán.”
“Ta rất vui khi nghe điều đó.”
Tôi vô cùng chân thành. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi hủy hoại tương lai của một kỵ sĩ đầy tiềm năng?
“Đó là việc mà tôi nên làm.”
“Không phải tự nhiên mà cậu đặt tính mạng người khác lên trên cả tính mạng của bản thân mình.”
Hillis xoa mặt, có lẽ vì không quen nghe những lời khen ngợi.
Tôi khẽ cười.
“Nhân tiện, ta có vài điều muốn nói.”
Sau đó tôi nắm lấy hai đầu váy và hơi gập eo xuống.
“Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu ta, và cũng thật xin lỗi, vì ta mà cậu bị thương. Nhờ cậu mà ta đã có thể cứu được con gái mình.”
“A…”
Cậu ta trố mắt lên nhìn, sau đó vội vàng quay đầu nhìn xung quanh.
“Nếu biết phu nhân làm như vậy với tôi thì vị chỉ huy ngốc nghếch kia sẽ giết tôi mất. Xin phu nhân hãy ngẩng đầu lên đi…”
Trước lời cầu xin tha thiết đó, tôi đứng thẳng lưng và thoải mái mỉm cười.
“Đây hoàn toàn chỉ là lời cảm ơn bình thường giữa hai người với nhau thôi mà.”
Hillis trút ra một hơi dài, chắc hẳn là khá sốc khi nghe thấy “giữa hai người với nhau” từ một người cao quý.
Cậu ta mỉm cười tự nhiên.
“Giờ tôi đã hiểu tại sao vào lúc ấy phu nhân lại tuyệt vọng như vậy.”
“Cảm ơn cậu đã hiểu cho ta.”
“Tôi rất vui vì tiểu thư Leah vẫn an toàn. Tất nhiên là phu nhân…”
Sau đó có ai gọi tôi từ phía sau.
“Phu nhân!”
Tôi nhìn người kia.
“Aren?”
Cậu ấy chắc hẳn đã chạy rất nhanh về phía này.
“Có chuyện gì vậy?”
Thực ra tôi dự tính sau khi gặp Hillis thì sẽ đi tìm Aren. Thật ngạc nhiên khi cậu ấy lại đến tìm tôi trước.
Aren thở dài theo nhịp thở gấp gáp của mình.
“Tôi nghe tin phu nhân đã tỉnh. Tôi lo không biết người có ổn không.”
Nghe những điều mà tôi còn chưa từng được nghe từ chính chồng mình, trái tim tôi khẽ xốn xang.
“Cảm ơn cậu Aren đã quan tâm nhé.”
“Không có gì.”
Aren trả lời xong thì kinh ngạc, không giống như mọi khi. Cậu ấy trông giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.
“Cậu có chuyện gì muốn nói sao? Hay là cậu đang bị thương? Trông sắc mặt cậu xấu quá.”
“…Thực ra thì, phu nhân, tôi có chuyện muốn xin lỗi ngài.”
“Hả?”
Xin lỗi? Chuyện ngớ ngẩn gì vậy.
“Vậy cậu muốn xin lỗi chuyện gì?”
“Phu nhân có thể không biết, nhưng…”
Aren mở miệng với vẻ mặt rũ rượi như một chú chó ngồi trong mưa.
“Khi phu nhân chạy vào tòa nhà để cứu tiểu thư, tòa nhà sắp sập.”
“Ta biết.”
“Sau đó chủ nhân đã cố gắng xông vào để cứu ngài. Sau đó tôi…”
Nghe thấy câu này, tôi gật đầu tỏ ý muốn nói cậu ấy cứ tiếp tục.
Lúc ấy đã có chuyện gì?
“…Tôi đã khuyên can chủ nhân. Mặc dù tôi biết tính mạng phu nhân đang gặp nguy hiểm.”
Hillis ngồi bên cạnh, nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang.
“Cố lên! Mau thú nhận tội lỗi trái với lương tâm của cậu đi!”
Aren kiên định tiếp tục thú tội.
“Đó là hành vi nhắm mắt làm ngơ trước tính mạng đang trên bờ vực nguy hiểm của phu nhân và tiểu thư. Nó thật đáng hổ thẹn. Hơn nữa cả hai đều rất tốt với tôi…”
Sau đó tôi đã hiểu ra tình hình.
Bây giờ Aren đang cố gắng xin lỗi vì đã quay đi và đặt chủ nhân mình lên hàng đầu khi tôi và Leah đang gặp nguy hiểm.
Cậu thường xin lỗi bằng cách thẳng thắn kể lại mọi chuyện như vậy à?
“Mình nên gọi cậu ta là đồ ngốc hay là ngây thơ đây…”
Dù sao thì tôi cũng thấy cậu ấy rất dễ thương.
Vì cậu rất thẳng thắn nên coi như cậu vô tội.
“Cậu không cần phải xin lỗi vì chuyện đó đâu.”
“…?”
“Không có gì ngạc nhiên khi mọi người đều đặt tính mạng của người thân lên hàng đầu.”
“Tuy nhiên…”
“Nếu Leah và những người khác bị rơi xuống nước, ta vẫn sẽ chọn cứu Leah trước.”
Tôi khẽ cười.
“Vì vậy đừng xin lỗi nữa. Ta thấy cậu không làm gì sai cả.”
“…”
Hơn nữa, tôi cũng khá an tâm khi nghe điều này.
“Aren cũng tôn trọng Rupert theo cách của riêng mình.”
Lời nguyền của Rupert không thể phá bỏ nếu không có tình yêu đích thực giữa hai người. Vì vậy, tôi đã cầu chúc cho hai người họ càng ngày càng gần gũi với nhau hơn.
“Thành thật thì mình kỳ vọng khá cao ở Aren.”
Tôi đã hoàn toàn từ bỏ. Giờ đây, Aren có thể là người duy nhất có thể lấy lại phần người của Rupert.
Aren hơi mở to đôi mắt vàng. Khuôn mặt cậu trở về với vẻ bình tĩnh.
“…Cảm ơn ngài. Nhưng nếu phu nhân cần giúp đỡ, xin cứ nói với tôi.”
“Ta nhận mỗi tấm lòng của cậu thôi đấy, bởi vì từ giờ ta sẽ không ở trong dinh thự Ainel nữa.”
Hillis từ đầu đến cuối luôn tỏ ra khó xử, nghe thấy vậy thì hỏi.
“Phu nhân định đi đâu vậy?”
“Chà, Leah đã rất ngạc nhiên, và ta nghe nói có một biệt thự thuộc quyền sở hữu của nhà Ainel ở Vương quốc Yuren, nơi bọn ta muốn đến nghỉ dưỡng.”
Đối với Leah, dinh thự này là một nơi đau thương. Vì vậy, tôi muốn hai chúng tôi dành thời gian cho nhau trong một môi trường khác.
Tất nhiên là tôi đã nói với Rupert rằng tôi sẽ sử dụng biệt thự ở Vương quốc Yuren. Nhưng anh còn chẳng thèm để ý.
Sau đó Hillis nói,
“Ừm… phu nhân, việc tiểu thư đi nghỉ dưỡng thì có thể hiểu được, nhưng còn về phu nhân thì có phải ngài đang giận chủ nhân nên mới đến biệt thự khác ở không…”
Tôi ngạc nhiên.
Hillis, cậu thật thông minh.
Aren hỏi, “Phu nhân sẽ ổn chứ?”
Tôi bật cười trước cái nhìn ngơ ngác của cậu chàng gọn gàng trước mặt.
“Cũng không phải chuyện gì to tát đâu. Đừng lo.”
Đây không phải lời nói dối. Bởi vì tôi vẫn chưa hài lòng nếu chỉ tách nhau ra thế này.
Tôi không thể thay đổi anh ấy. Tôi biết rất rõ.
“Vậy nên, trong tương lai hãy chăm sóc Rupert thật tốt nhé, Aren.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!