Rupert trả lời thẳng thừng. “Không phải bây giờ. Nếu có thì chúng ta cũng không có thời gian tìm cách.”
Anh khẳng định.
“Vậy nên, mau làm những gì cậu phải làm đi.”
“…Xin lỗi.”
Giọng nói của cậu vẫn còn chút ngập ngừng. Rupert quyết định thay đổi chiến lược.
“Được rồi, cậu quay ra làm mồi nhử. Ta sẽ phá vỡ cái lõi.”
“…”
Laurent nắm chặt cán kiếm của mình, nghĩ rằng mình đã để lại nhiệm vụ nặng nề nhất cho Rupert.
“Khi ta ra hiệu, hãy thu hút sự chú ý của chúng.”
Rupert ra lệnh ngắn gọn rồi bước đi.
Một lúc sau, những con Gargoyle hạ cánh xuống đất.
“Ngay bây giờ!”
Laurent cùng đồng đội theo lệnh mà lao về phía trước.
Trong khi đó, Rupert đứng sau con quái vật. Cái lõi ở ngay gần tim.
Thông thường không thể nhắm mục tiêu vào trái tim của Gargoyle vì làn da cứng của chúng như đá.
Nhưng Rupert thì có thể.
Rắc!
Thanh kiếm của anh trong tức khắc phá vỡ cơ thể của Gargoyle.Bên trong cơ thể của nó có thể nhìn thấy cái lõi sáng mờ mờ.
Mũi kiếm ngay lập tức xuyên qua lõi.
Phập!
Cơ thể của con quái vật run lên bần bật, như đang trút hơi thở cuối cùng.
Không lâu sau, nó dần vỡ vụn thành bột.
“Ngay cả cơ thể ban đầu cũng không còn…”
Ai đó buồn bã lẩm bẩm.
Rupert liều lĩnh cắm kiếm xuống. Đúng là sự thương hại vô dụng. Anh còn công việc quan trọng hơn là loại bỏ hai con quái vật còn lại càng nhanh càng tốt.
“Ta sẽ chia nhóm.”
Công việc cần giải quyết vẫn chưa hết.
“Trước tiên, ta và Aren sẽ dẫn binh đến trung tâm thành phố ở phía Tây, nơi bị thiệt hại khá nặng nề.”
“Xin hãy để chúng tôi đến nơi đó.”
Bert đột nhiên xen vào.
“Chủ nhân, ngài nên đến con phố phía Nam.”
Nơi mà Bert đang nói đến gần điểm tín hiệu nơi người ta tìm thấy Noel.
Rupert nhận ra rằng cấp dưới của mình đã chăm sóc cô. Anh phủ nhận cảm xúc của mình rằng anh cảm thấy hơi tổn thương khi nhận ra điều đó, và trả lời thẳng thừng.
“Ta sẽ tiếp quản khu vực trung tâm thành phố vì ta là người có thể xử lý Gargoyle nhanh gọn nhất.”
“Chủ nhân, ngài có thể giao việc này cho tôi.”
Người kia nở một nụ cười đẹp.
“Xin hãy tin tưởng chúng tôi.”
Rupert đã phải cân nhắc và đấu tranh nội tâm trong giây lát trước yêu cầu kiên quyết nhưng nhẹ nhàng của ông. Anh không thể phủ nhận rằng anh thích ý tưởng này.
Anh không biết lý do vì sao.
“…Được. Vậy thì ta sẽ giao cho ngươi.”
Rupert ngay lập tức mang theo người của mình và đi về hướng có ngọn lửa.
Aren nhìn quanh và nói, “Nơi này còn chịu nhiều thiệt hại hơn tôi nghĩ.”
Vì đây là khu dân cư nên rất nhiều căn nhà đã bị phá hủy.
May mắn thay, đa số người dân đều tham gia lễ hội nên thương vong không nhiều.
Phụt! Ầm ầm!
Vào thời điểm đó, một ngọn lửa lớn đã phụt lên trên bầu trời.
Aren nhìn lên và lẩm bẩm,
“Đó là gì vậy?”
Tín hiệu đèn xanh khi tìm thấy Noel lại tiếp tục sáng lên.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Nếu không có chuyện gì bất thường thì không có lý do gì để bắn pháo sáng. Chắc chắn đây là tín hiệu báo một việc gì khác.
Nhóm của Rupert đi về hướng có ngọn lửa. Hillis bị thương đang nằm ở đó.
“Hillis!”
Aren tìm thấy đồng đội bị gãy chân và vội vàng đỡ anh ta dậy.
“Không sao, tôi có chuyện gấp cần báo với chủ nhân.”
Rupert ở phía sau vội vã hỏi.
“Có chuyện gì?”
Hillis vội vàng trả lời.
“Tôi vừa bắt gặp Gargoyle, nhưng phu nhân nói…”
Cậu ta quay đầu lại và nhìn về phía một tòa nhà. Mặc dù nó vẫn chưa sập hoàn toàn, nhưng tòa nhà gần như không thể trụ vững thêm nữa.
“… Vì vậy ngài ấy đã bước vào tòa nhà đó.”
Rupert cau mày. Anh biết Noel rất điên, nhưng cô còn tệ hơn anh nghĩ.
“Chết tiệt thật, cô ta muốn tự sát à?”
Cô nói cô đang đi tìm Leah cơ mà, vậy sao sao tự nhiên cô lại chui vào đó?
Tòa nhà cũ lung lay bấp bênh tưởng chừng như có thể sập bất cứ lúc nào.
Mình phải đưa cô ấy ra ngoài càng sớm càng tốt, Rupert nghĩ.
Khi anh cố gắng muốn đi vào trong, người của anh đã ngăn lại.
“Chủ nhân, không được đâu. Tòa nhà sắp sập rồi.”
“Cây cột sẽ không thể trụ vững trước khi ngài ra ngoài đâu!”
Rupert đại khái đã bỏ ngoài tai tất cả.
Trong lúc hỗn loạn, chỉ có Aren do dự.
Ngài ấy đang rất lo lắng. Nhưng cậu không thể trơ mắt nhìn chủ nhân mình gặp nguy hiểm.
Chủ nhân sẽ cứu vợ mình nhanh hơn hay tòa nhà sẽ sụp đổ nhanh hơn?
“Aren, mau đến ngăn cản chủ nhân đi!”
Các đồng đội của cậu đều ồn ào bên tai.
Sau một hồi mâu thuẫn, cuối cùng cậu nhắm mắt lại và nói: “Chủ nhân, ngài cần phải lý trí hơn. Chúng tôi không thể để cả hai người bỏ mạng!”
Rupert dừng lại một lúc trước câu nói đó.
“Cũng có lý.”
Hiện giờ anh muốn cứu cô ấy là do cảm xúc chi phối chứ không phải ý thức trách nhiệm?
“…”
Rupert không thể đưa ra câu trả lời ngay.
Cuối cùng, tất cả những gì anh có thể nói là thế này.
“Tất cả câm miệng!”
***
Leah sụt sụt ôm chặt con gấu bông.
“Có phải mình đang bị trừng phạt vì là một đứa trẻ hư không?”
Nguồn cơn của sự việc rất bình thường.
Khoảnh khắc Noel buông tay cô bé, Leah nhìn thấy con bướm bí ẩn được bao bọc trong ánh sáng màu trắng. Cô bé như bị ma nhập, cứ mải nhìn theo con bướm.
Và một lúc sau, cô bé hòa vào đám đông và nhận ra rằng mẹ cô đã khuất dạng.
Cô vô cùng sợ hãi và cố gắng chạy lại. Đúng lúc đó, một tiếng gầm vang lên.
“Mau chạy đi!”
Đột nhiên một nhóm lớn người lớn la hét và bỏ chạy. Leah bất lực bị trôi theo dòng người.
“Mẹ ơi!”
Cảnh vật xung quanh cô chỉ trong tích tắc mà thay đổi đến khủng khiếp.
Một con quái vật bay trên trời và phát ra âm thanh đáng sợ. Đôi lúc nó còn chộp lấy những người cố chạy khỏi nó.
“Mình sợ quá!”
Leah vô cùng sợ hãi trước cảnh tượng này, điên cuồng chạy đi như con thiêu thân.
Người lớn chạy nháo nhào xung quanh, những con quái vật thì bay lượn trên bầu trời, và những người nằm trên đường giống như những con búp bê bị hỏng đang chảy từng dòng máu đỏ tươi.
Kyaaah—!
Nhanh hơn, nhanh hơn nữa, mình cần phải đến một nơi mà mình không phải thấy bất cứ thứ gì!
Cô không biết mình đã chạy bao xa, hay mình đã đi hướng nào. Leah bước vào lối vào của một tòa nhà cũ kỹ, tồi tàn.
Bên trong không có ai.
Đó là một tòa nhà cũ sắp bị phá bỏ, vì vậy ở đây không có người, nhưng cô bé không hề hay biết và cảm thấy nhẹ nhõm.
“Ở đây chắc sẽ an toàn thôi.”
Bên ngoài vẫn nghe thấy tiếng la hét, khóc lóc và tiếng gầm rú.
Leah đi lên những bậc thang lắt léo. Cô trốn lên tầng cao nhất, và chui vào góc của căn phòng trông giống như một căn gác, và cuối cùng, cô hít một hơi.
Vừa ôm gấu bông vừa cuộn tròn trong góc.
“Chắc chắn mẹ sẽ đến đón mình.”
Tuy nhiên, cô bé cảm thấy hơi lo lắng.
Nếu mẹ bỏ rơi cô vì cô là một đứa trẻ không nghe lời thì sao?
“Hức…”
Nghĩ đến đây, nước mắt cô chợt trào ra.
“Mình không được khóc.”
Không phải lúc này, vì mẹ cô ghét nhìn thấy trẻ con khóc lóc.
Ngược lại, cô lại không nhớ tới cha mình.
Ngay từ khi sinh ra Leah đã không được cưng chiều.
Những người hầu chăm sóc Leah thường nói cô thật phiền phức.
[Sao lại khóc nữa rồi? Tôi sẽ chết vì tiếng ồn mất!]
[Này, sao cô lại hét vào mặt tiểu thư?]
[Con nhóc có hiểu gì đâu? Nó thì biết cái gì?]
Leah còn quá nhỏ để hiểu chuyện, nên mọi người đều hắt hủi cô.
[Cả phu nhân lẫn chủ nhân đều không thích tiểu thư.]
[Bởi vì họ không muốn có con chứ sao. Chà, cảm ơn vì đã không làm phiền chúng tôi nhé.]
Nhưng Leah biết tất cả.
Biết bố mẹ không thích gì, và biết điều gì khiến những người hầu khó chịu.
Trong dinh thự to lớn này, không ai muốn cô tồn tại.
Trong tình huống này, phương thức sinh tồn của cô bé chỉ có một.
“Nếu mình khóc, mình sẽ bị đuổi đi.”
Từ đó trở đi, Leah luôn mỉm cười.
Khi cô cười, mẹ sẽ không nổi điên. Cô cũng không làm phiền người hầu.
Phải ngoan ngoãn. Phải dịu dàng.
Ngay lúc này con vẫn đang tuyệt vọng chờ đợi mà kìm nén không rơi nước mắt, nhưng tại sao mẹ vẫn chưa đến, mẹ ơi?
Mẹ lại ghét con rồi sao?
“Tất cả chỉ vì mình là một đứa trẻ hư.”
Leah nghĩ, rõ ràng là mẹ không cần mình nữa, bởi vì mình cứ nhất quyết muốn ra ngoài xem lễ hội.
Ầm!
Không hiểu sao lần này cả tòa nhà rung chuyển dữ dội. Bức tường mà Leah đang dựa vào cũng rung lên.
Những giọt nước mắt cô cố kìm nén bắt đầu chảy xuống.
“Mẹ ơi… Mẹ đang ở đâu…?”
Cô càng ngày càng co mình lại.
Cô không biết đã trôi qua bao lâu.
Đối với đứa trẻ, mỗi phút mỗi giây trôi qua dường như là vĩnh hằng.
“Leah, con đang ở đâu? Leah!”
Đúng lúc đó, cô nghe thấy một giọng nói.
“Mẹ?”
Leah từ từ ngẩng đầu lên.
***
“Leah!”
Không khó để tìm ra nơi được cho là Leah đang trốn. Bởi vì cảnh tượng bên ngoài y hệt như trong giấc mơ của tôi.
Tôi bước vội lên cầu thang cũ. Mặc dù bản thân tòa nhà vẫn chưa sập hoàn toàn nhưng nó đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi những tòa nhà đã bị sập xung quanh. Tôi phải đưa Leah theo càng sớm càng tốt và tránh cho tòa nhà sụp đổ.
“Con ở đâu? Leah!”
Một giọng nói mỏng manh vang lên.
“Mẹ?”
Tôi vội vã đến nơi phát ra âm thanh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!