“…”
May mắn thay, lần này khác với mọi khi.
Rupert trông có vẻ bối rối. Đôi mắt đỏ của anh sẫm hơn bình thường rất nhiều.
Một khắc im lặng trôi qua. Anh nặng nề mở miệng.
“…Được thôi, nếu như đó là điều cô muốn thì ta sẽ cố gắng.”
Tôi cười toe toét.
“Đó là một lời hứa, phải không?”
Anh nhìn tôi chằm chằm.
“Trông cô hạnh phúc nhỉ.”
“Tất nhiên rồi.”
Ban đầu không phải ai cũng có thể làm một bậc cha mẹ hoàn hảo. Nhưng ta có thể bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt như dành thời gian cho con mình và đồng hành cùng chặng đường trưởng thành của con.
Vậy nên, dù bây giờ không thể, nhưng tôi vẫn hy vọng trong tương lai anh sẽ là một người cha tốt của Leah.
Tôi không mong muốn điều gì khác ngoài sự an toàn của mình và Leah.
“Nếu không làm anh ta khó chịu thì hai đứa mình sẽ ổn thôi.”
Đương nhiên là, Rupert đồng ý với mong muốn của tôi không có nghĩa là tôi sẽ hoàn toàn yên lòng.
Nếu có nguy hiểm xảy ra dù chỉ là việc nhỏ nhặt nhất, tôi sẽ ngay lập tức dẫn theo Leah rời khỏi đây.
Hiện tại tôi chỉ mong anh ấy có thể kiểm soát được lời nguyền của mình.
“Cuối cùng, mọi vấn đề sẽ được Aren giải quyết.”
Giống như trong truyện cổ tích, tình yêu đích thực sẽ phá giải lời nguyền của Rupert.
Đến lúc ấy, tôi sẽ ly hôn và tự mình chia tay với anh ấy. Sau đó, mọi người đều sẽ nhận được kết thúc có hậu.
“…”
Rupert vẫn đang rơi vào trầm tư. Nhưng từ khi tôi nhận được câu trả lời mà mình mong muốn thì tôi đã không còn lo lắng nhiều nữa.
Người đàn ông này có một quá khứ phức tạp và đen tối đến mức tôi không thể giải quyết được.
“…”
Tôi quyết định chấp nhận thực tế rằng vấn đề cấp bách nhất đã được giải quyết.
***
Noel đứng trên đống đổ nát của một tòa nhà đang bốc cháy nghi ngút.
Ngay lúc nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, cô đã có linh cảm.
“Đây có phải là giấc mơ sáng suốt như người ta thường nói?”
Đây là lần đầu tiên trong đời cô được trải nghiệm giấc mơ sáng suốt. Cô ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Xung quanh vắng tanh không một bóng người. Bóng đen của những vách tường đổ nát phủ lên khuôn mặt cô.
Noel có cảm giác bị thứ gì đó thu hút, bước đến tòa nhà cổ kính trước mặt.
[…Ưm… Mẹ ơi?]
Bên trong truyền ra một tiếng kêu rất nhỏ. Cô từ từ leo lên cầu thang và tìm chủ nhân của giọng nói.
“Giấc mơ này là gì vậy… Tại sao mình lại mơ thấy giấc mơ này?”
Ngay khi vừa càu nhàu, giọng nói ấy lại vang lên.
[…Mẹ.]
Tuy không nghe rõ nhưng giọng nói này có chút quen thuộc.
Khi cô đến gần, giọng nói càng ngày càng rõ hơn. Thi thoảng lại có xen lẫn với tiếng nức nở.
[Mẹ ơi…]
Đến lúc ấy, Noel mới nhận ra chủ nhân của tiếng nức nở ấy là ai.
“Leah!”
Đứa trẻ đang khóc trong giấc mơ của cô là Leah. Con bé sợ hãi trốn trong góc.
“Tại sao mình lại mơ như vậy chứ!”
Noel tìm được Leah nhưng lại không thể chạm vào cô bé. Có lẽ vì đây là một giấc mơ.
Dù biết rõ đây là một giấc mơ nhưng Noel vẫn không khỏi bồn chồn.
“Leah, đừng khóc. Mẹ ở đây.”
Tất nhiên, Leah không nghe thấy lời Noel. Cô bé sụt sịt và thu mình trong góc.
“Làm sao để thoát khỏi giấc mơ này đây?”
Cô không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp như thế này.
Sau đó, một âm thanh đáng lo ngại vang lên từ phía sau.
Noel quay lại với cảm giác chẳng lành.
Trần nhà cũ kỹ đang dần sập xuống. Cây cột bấp bênh và rung chuyển.
“Leah, ở đây rất nguy hiểm!”
Cô hét lên và cố gắng cản lại nhưng vô ích. Bàn tay Noel xuyên qua tất cả như một hồn ma.
Leah không nhận ra tình hình đang trở nên nghiêm trọng, vẫn còn đang nức nở.
[Hức… Con sợ lắm, mẹ ơi, hức…]
Ngay lúc đó, trần nhà và những cây cột ngay lập tức đổ xuống người Leah.
Noel ôm chặt lấy Leah và hét lên.
“Leah!”
-Bang!
Các mảnh vụn xuyên qua người cô và đập vào người Leah.
***
“Leah!”
Noel bật dậy khỏi giường.
Cô lập tức nhìn xung quanh. Mọi thứ vẫn như ngày hôm qua, còn cô vẫn đang ở trong phòng mình.
Cô thở ra một hơi thật sâu. Lưng cô ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Giấc mơ đó quả thực rất tàn khốc.
“Đó chỉ là một giấc mơ… Chỉ là một giấc mơ thôi…”
Sau khi liên tục thì thầm với bản thân như vậy, tâm trí cô đã bình ổn trở lại.
Sau khi tự thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là một giấc mơ, cô nằm xuống.
Chẳng bao lâu nữa là đến lúc Leah tỉnh dậy. Noel mạnh mẽ bước ra khỏi giường.
“Mình không thể cứ tiếp tục làm bộ mặt u ám như vậy được!”
Tuy không được thoải mái, nhưng buổi sáng của ngày mới đã bắt đầu.
***
Hôm nay Leah mặc một chiếc váy màu vàng điểm vài bông hoa nhỏ màu trắng.
Tôi xúc động vì con bé đã đến gần tôi với bộ dáng đó và mỉm cười. Con bé hệt như một nàng tiên trong truyện cổ tích vậy.
“Mẹ ơi!”
Leah dang hai tay ra. Tôi ôm con bé thật chặt và hôn lên đôi má nhỏ nhắn kia.
“Leah ngủ có ngon không?”
Leah dùng bàn tay nhỏ bé của mình vuốt má tôi.
“Con ngủ ngon lắm, còn mẹ thì sao?”
Tôi đã gặp một cơn ác mộng và vô cùng sợ hãi, nhưng tất cả đã biến mất khi tôi gặp con gái mình.
“Mẹ cũng vậy.”
Trên đường đến phòng ăn với cô bé đang líu lo trong tay, tôi dừng lại.
Là do tôi đụng phải một người không ngờ tới.
“Hầu tước?”
Rupert đang đứng đó. Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
“Tại sao chàng lại ở đây?”
“Để giữ lời hứa giữa ta và cô.”
Lời hứa? Tôi chớp chớp mắt một hồi trước những lời đó.
“Cô quên rồi à?”
Rồi tôi chợt nhớ ra.
“Anh đang cố giữ lời như hôm qua đã hứa sao?”
Thành thật thì tôi không nghĩ chuyện sẽ thành ra thế này. Tôi lại nghĩ anh ấy chỉ đang lấy đó làm cái cớ để né tránh.
“Anh vậy mà lại là người biết giữ lời?”
Thật đáng ngạc nhiên, thì ra anh còn có một mặt trung thực như vậy.
Leah cũng bất ngờ trước tình huống đột ngột này. Cơ thể nhỏ bé bỗng căng thẳng như đang lo lắng khi thấy người cha mà mình rất ít khi được gặp lại ghé qua nơi này.
Tôi vỗ nhẹ vào lưng con bé.
“Leah, chúng ta cùng ăn sáng với cha được không?”
Leah khẽ gật đầu.
“…Ừm, vâng ạ.”
“Con đang cố giấu mặt đi sao?”
“Vậy mau chào buổi sáng với cha con đi nào?”
Leah suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi gật đầu. Lúc đầu con bé còn chần chừ nhưng cuối cùng cũng bước xuống khỏi vòng tay tôi.
Leah nắm lấy vạt váy của mình, hơi cúi đầu và chào.
“Chào buổi sáng, ngài Hầu tước.”
“Hả?”
Trong phút chốc, cả Rupert và tôi đều ngạc nhiên trước lời chào của Leah.
Con vậy mà lại dùng tước vị “Hầu tước” để gọi cha ruột của mình!?
“Le-Leah à? Con phải gọi là cha hoặc papa chứ.”
Nghe lời tôi, Leah nhìn hai chúng tôi và hỏi lại.
“…Con có thể ạ?”
Lần này Rupert đáp lại.
“Con đang hỏi một điều quá hiển nhiên đấy.”
Nghe thấy giọng của anh, Leah giật mình, nấp sau lưng tôi và túm chặt váy của tôi.
Tôi nháy mắt ra hiệu với Rupert.
“Nói chuyện tử tế chút đi!”
Anh hiểu ý tôi và bày ra vẻ mặt bất mãn.
Tôi bơ anh ấy và giao tiếp bằng mắt với Leah.
“Leah, sao con lại gọi cha bằng Hầu tước thay vì gọi là cha hoặc papa?”
“Nhưng…”
“Mẹ sẽ không la con đâu, vì vậy cứ nói thật cho mẹ biết đi.”
Leah do dự trước khi mở miệng.
“Ưm… Nhưng… vì mẹ cũng gọi là Hầu tước, nên con đoán nếu con gọi bằng danh xưng khác thì con sẽ bị mắng.”
Tôi hỏi nhỏ.
“Ý con là sao?”
“Ừm, mẹ gặp Hầu tước nhiều hơn con, nhưng mẹ luôn gọi ngài ấy bằng kính ngữ. Nên dù con chưa gặp ngài ấy bao giờ nhưng lại gọi “cha” thì có ổn không ạ? Trong cuốn sách về phép tắc xã giao, con đã được dạy rằng ngoại trừ những người thân thiết ra thì ta luôn phải xưng hô với người khác bằng kính ngữ.”
Chỉ khi đó tôi mới hiểu ý của Leah.
Leah có lẽ đã coi mình là người không thân với Rupert. Vì vậy, con bé nghĩ rằng nếu gọi là “cha” sẽ trái với phép xã giao.
“…”
Tôi hơi sốc. Đồng thời cũng cảm thấy buồn.
Trẻ con luôn trung thực với những gì chúng nhìn và học được. Chính điều này đã cho thấy khoảng cách giữa Leah và Rupert.
“Tất cả đều là tại Rupert.”
Trẻ con cũng thường nhạy cảm trước cảm xúc của cha mẹ nó. Leah hẳn cũng cảm nhận được cha đang vô thức cách xa mình.
Tôi lặng lẽ nhìn anh.
“Hầu tước, chàng thấy thế nào?”
“Anh không thấy lương tâm đè nặng khi thấy con gái cư xử như vậy sao?”
May mắn là Rupert cũng bất giác nhận ra được vài điều. Anh cứ như một người đã gặp phải vấn đề khó khăn nhất thế giới.
Sau một lúc do dự, anh từ từ quỳ xuống và giao tiếp bằng mắt với Leah.
“Leah.”
Ngay cả trong trạng thái đó, anh vẫn còn do dự. Có vẻ như anh không biết phải cư xử với con gái mình ra sao.
Tôi bình tĩnh quan sát anh mà không can thiệp vào.
Thở dài chồng chất thở dài, anh cẩn thận đặt tay lên đầu Leah. Anh nhẹ nhàng dùng bàn tay vụng về của mình xoa con bé.
“Con không cần phải gọi ta như vậy.”
Leah đảo mắt.
“Nhưng…”
“Gọi ta là cha cũng được. Ta sẽ không mắng con đâu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!