Tôi nhân cơ hội bước đến gần anh.
Rupert quay lại và tỏ vẻ khó chịu.
“Có chuyện gì?”
Tôi có vài điều muốn nói thôi mà.
“Chàng tính giả vờ không nghe thấy em à?”
“Ta không nghe thấy tiếng cô gọi.”
Lời nói dối trắng trợn.
Tôi kìm lại cơn phẫn nộ trong người. Nếu tiếp tục tranh cãi thì người thiệt thòi chỉ có tôi.
“Ừm… Em có vài điều muốn hỏi.”
Rupert im lặng liếc nhìn tôi.
“Đống hộp trong phòng em là gì vậy?”
“Phần thưởng cho lần trước.”
Tôi tròn mắt trước câu trả lời bất ngờ.
“Lần trước?”
Tôi đắn đo suy nghĩ. Trước đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
“À! Vết thương của chàng đã lành rồi sao! Nghĩ lại thì, kể từ lần đó tới giờ em không thấy chàng đâu. Chàng cố tình đúng không?”
Rupert trả lời ngắn gọn.
“Không đời nào. Ta bận.”
“Vết thương đã lành hẳn chưa? Chàng có bị sốt hay choáng không?”
Tôi cẩn thận đặt tay lên trán anh để kiểm tra nhiệt độ cơ thể.
“Em không nghĩ là chàng bị sốt… Hay chàng ăn nhầm thứ gì rồi?”
Rupert lúc ấy ngơ người trong giây lát và nhanh chóng lui đi.
“Ta ổn. Tại sao cô lại nghĩ ta có vấn đề chỉ vì ta thưởng cho cô vài món đồ?”
Lần này, tôi khịt mũi.
“Chàng thực sự không biết?”
“…”
Tôi phớt lờ sự im lặng trông nực cười của Rupert.
“Dù sao thì chàng cũng không bị ốm. Hay những món đồ đó chính là quà cảm ơn?”
Rupert sửa lại.
“Không phải quà, là phần thưởng.”
Tôi nghi ngờ hỏi lại.
“Sao chàng cứ nói đó là “phần thưởng” vậy?”
“Ý nghĩa của hai từ chẳng phải rất khác nhau sao? Tặng quà là biểu hiện cho lòng biết ơn còn phần thưởng là để trả một món nợ.”
Thật ý nghĩa làm sao.
Đơn giản mà nói, anh ấy không thực sự muốn cảm ơn tôi, nhưng dù sao anh ấy đã bật đèn trước.
“Mình không may mắn đến vậy.”
Rupert nhẹ nhàng nói.
“Ta không muốn mắc nợ ai đó. Đặc biệt là mắc nợ cô, Noel Ainel.”
Tôi cười lớn.
“Cuối cùng cũng chịu nói thật.”
“Này ngài Hầu tước Rupert Ainel, nếu ngài muốn thưởng cho em, sao ngài không hỏi em thích gì?”
Tôi hỏi anh bằng giọng mỉa mai.
“Thật kì lạ, vài tuần trước cô vẫn còn thích mấy thứ xa xỉ mà?”
“Ồ, thực ra, trong thời gian qua sở thích của em có chút thay đổi.”
“Vậy cô muốn gì?”
Tôi đang chờ đợi anh ấy hỏi câu này!
“Vậy cùng chơi bóng với Leah thì sao? Mấy ngày nay em rất thích.”
Rupert ngay lập tức đáp lại.
“Nếu con bé cần bạn chơi cùng thì cô đi tìm mấy đứa trẻ bằng tuổi con bé ấy.”
“Không, em muốn chàng chơi cùng con bé.”
“…Ta từ chối.”
“Vậy hôn chúc ngủ ngon Leah mỗi đêm thì sao?”
“Ta cũng xin từ chối luôn.”
Tôi cau mày.
“Vì sao?”
Anh quay đầu tránh ánh mắt của tôi.
“Ta bận. Hay là thế này, nếu con bé có việc gì cần, ta sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức có thể.”
Sau đó anh quay đi và rảo bước rất nhanh. Có vẻ như anh ấy không muốn tiếp tục trò chuyện nữa.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia.
Rupert dường như muốn tránh tiếp xúc với tôi và Leah càng nhiều càng tốt.
Cứ như sợ chúng tôi lây bệnh dịch cho anh ấy vậy.
“Không thể như vậy được.”
Anh không chịu mở ra khoảng trống cho trái tim mình.
Nhưng tôi không thể nhịn được việc anh tiếp tục ngó lơ sự tồn tại của Leah.
Cuối cùng, tôi tức giận trở về phòng.
Tôi đập cửa với vẻ mặt giận dữ. Ngay sau khi cửa đóng lại, những người giúp việc bên trong run rẩy.
“Phu nhân…?”
Tôi không có ý định chửi mắng họ.
“Mau đem đống này trả lại hết- À không. Chờ một chút.”
Một ý tưởng khác nảy lên trong đầu tôi.
“Chuyển hết đống này lên phòng Rupert và chất lên giường của ngài ấy.”
“Xin lỗi?”
Tôi nhẹ nhàng đáp.
“Đừng lo, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Nếu anh ấy tiếp tục né tránh không muốn nói chuyện, tôi không còn lựa chọn nào khác.
Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, thằng khốn!!!
***
Đêm đó, phòng tôi vang lên tiếng gõ cửa.
Người đến gõ cửa giờ này không cần nghĩ cũng biết. Tôi trùm chăn qua vai và mở cửa.
“Hầu tước, có chuyện gì vậy?”
Đúng như dự đoán, là Rupert.
“Cô thực sự không biết?”
“Tất nhiên.”
Tôi đã nghĩ anh sẽ vào phòng, nhưng không ngờ anh dừng lại.
“Tại sao chàng không vào?”
Trước câu hỏi đầy tò mò, Rupert trả lời.
“Ta đang suy nghĩ xem bước vào phòng cô ngay lúc này có phải quyết định sáng suốt hay không.”
Ý anh là sao? Anh đang lịch sự hỏi ý kiến tôi à?
“Chàng thấy xấu hổ khi vào phòng riêng của vợ mình?”
Không hiểu sao anh bắt đầu dùng giọng điệu thẳng thắn mà phàn nàn.
“Dạo này cô thay đổi quá nhiều, ta cảm giác cô đang ngoại tình với tên đàn ông khác.”
“Anh vẫn còn nghĩ vậy hả?”
Rupert không phàn nàn nữa và bước vào.
Tôi nhìn biểu cảm của anh ấy một lúc. Anh ấy trông có vẻ khó chịu, nhưng không tức giận.
“Vui quá.”
Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với Rupert một lần nữa.
Cuối cùng anh đành phải trực tiếp đến gặp tôi.
Anh mở lời trước.
“Mau thu lại đồ trong phòng của ta, cả mấy món chất trên giường ta nữa.”
“Em không cần nên mới trả lại đấy.”
Rupert khẽ thở dài.
“…Vậy cô muốn cái quái gì đây, Noel Ainel?”
Tôi nói lại ý muốn của mình.
“Em luôn thành thật với những gì mình muốn. Chính chàng là người không tin em.”
Chúng ta hãy cùng hiểu nhau nhiều hơn, và cả Leah nữa.
“Chính anh đã từ chối yêu cầu của tôi.”
Anh nói anh tránh mặt tôi vì anh ghét tôi cũng không sao, nhưng vì lý do gì lại thờ ơ với con gái mình?
“Hãy làm tròn bổn phận của cha mẹ. Ngoài yêu cầu đó ra em không còn gì khác.”
“Vậy, Noel Ainel, còn cô thì sao?”
“Vâng?”
“Tất cả đều là vì Leah. Bản thân cô có yêu cầu gì muốn nói với ta không?”
Ồ, anh ấy vẫn nghĩ rằng tôi trở thành người mẹ hiền vì tôi có một mưu đồ đặc biệt nào đó.
“Không có.”
“…”
“À phải rồi. Em đã từng ao ước cuộc sống chìm trong sự xa hoa. Thế là đủ rồi.”
Ánh mắt Rupert nheo lại.
“Có thật không? Ngoài vật chất ra thì không cần gì khác?”
“Còn gì nữa không?”
Tôi tò mò nhìn anh.
Nói đến thứ gì khác không phải vật chất, vậy ý anh là về tinh thần?
Là tình cảm vợ chồng hay gì đó?
“Tại sao anh ta lại hỏi như vậy?”
Lúc này, có lẽ anh ấy thậm chí còn đang nghi ngờ rằng tôi đang có ảo tưởng sai lầm về bản thân.
“Em không cần.”
Tôi cười khúc khích.
“Tình yêu và tình thương… được, mối quan hệ của chúng ta không phù hợp để thảo luận về mấy thứ tình cảm này.”
Tuy nhiên sau một thời gian, tôi đã có thể duy trì mối quan hệ của hai người ở mức bạn bè tốt.
“Chỉ cần Rupert không làm hại mình và Leah là được.”
Sẽ không còn những trận cãi vã dẫn đến cái chết của tôi và Leah, và tương lai sẽ thay đổi.
“…”
“Em nghiêm túc đấy. Em sẽ không làm ra những trò xúc phạm đến chàng nữa. Em sẽ lịch sự và tôn trọng chàng.”
“Vậy thì anh mau thực hiện thỉnh cầu của tôi đi.”
“Vai trò làm cha của ta vẫn chưa hết à?”
Khi nghe anh nói, tôi ngạc nhiên nhìn vẻ mặt của anh.
“Chàng có bị điên không?”
Như ý thức được biểu cảm trên gương mặt tôi, anh ấn mạnh vào trán.
“Không có gì.”
Tôi gật đầu.
“Dù sao thì, em sẽ làm theo như chàng muốn. Từ giờ em sẽ im lặng và không gây rắc rối nữa. Em cũng sẽ giữ khoảng cách.”
Anh ấy không vui vẻ như tôi nghĩ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!