Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Được xem ảnh đế Đàm đóng phim trực tiếp, Đỗ Cửu chỉ có hai cảm nghĩ, một là đẹp trai! Hai là buồn ngủ.

Có câu nói thế này, đàn ông đang nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, ảnh đế Đàm nghiêm túc đóng phim thật sự là đẹp trai tung trời.

Hơn nữa nhân vật lần này hắn diễn là quỷ hút máu vẻ ngoài ưu nhã thân sĩ, riêng hóa trang cộng với kỹ thuật diễn thì cho dù chưa có hậu kỳ chỉnh sửa, chỉ cần nhìn trực tiếp tại chỗ đã bị khí thế ập vào mặt tới ngẩn ngơ.

Đỗ Cửu hoàn toàn không thể hiểu nổi đàn em vì sao lại vứt bỏ ảnh đế Đàm đi coi trọng đạo diễn Bùi kia, tính tình không những kém mà lòng dạ còn thâm độc, bởi vì cảm thấy đàn em bám riết phiền phức mà tìm người tới đánh cậu ta thừa sống thiếu chết, chẳng lẽ vị đàn em kia bị M à?

Còn về phần buồn ngủ, thì dĩ nhiên là do dậy quá sớm, tối qua quẩy tới tận 2 giờ sáng, lại xem phim thêm hai tiếng nữa, tới khi ngủ thì đã gần 5 giờ rồi, tính đi tính lại chỉ ngủ có 4 tiếng thì làm sao không buồn ngủ cho được.

Ảnh đế Đàm diễn cảnh này suốt gần nửa giờ, hết nữ diễn viên đối diện rồi lại tới vai phụ NG, hoặc là đạo cụ bỗng có vấn đề, cho dù ảnh đế Đàm có đẹp trai hơn nữa, thì Đỗ Cửu cũng không thể chống lại phản ứng sinh lý của cơ thể mình mà ôm hoa hồng gật gà gật gù, may là y mang kính râm nên trong chốc lát không ai phát hiện ra.

Không biết qua bao lâu, mắt kính đột nhiên bị người khác cởi ra, y giật mình một cái vùi mặt vào hoa hồng, mặt bị đâm đau khiến y tỉnh táo lại ngay tức, lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy ngay ảnh đế Đàm, không nhịn được ngáp một cái: "Xong... xong rồi à?"

"Nước miếng." ảnh đế Đàm chỉ chỉ khóe miệng y.

Hở?!

Đỗ Cửu che miệng lại theo phản xạ, ngón tay khẽ cọ cọ, đúng thật là có nước miếng, ôi xấu hổ vãi ra, bị nam thần nhìn thấy mình ngu si như này thật sự quá mất mặt.

Y đang định qua quýt nói mấy tiếng thì tay đã bị nắm lấy, ảnh đế Đàm khom lưng cúi xuống: "Đừng nhúc nhích." Sau đó lấy khăn tay trong túi ra cẩn thật lau cho y.

Đỗ Cửu nhìn gương mặt hắn gần sát mà quên cả chớp mắt, trái tim đập ầm ầm, á á á! Chết mất chết mất chết mất!! Không đỡ nổi khỏi đỡ dậy á á á!!

Một chút vui vẻ xẹt qua trong mắt ảnh đế Đàm, lau xong mới đứng dậy xếp khăn tay lại bỏ vào túi áo, liếc mắt đánh giá từ đầu tới chân Đỗ Cửu: "Cũng không tệ lắm."

Đỗ Cửu được khen lập tức ưỡn ngực, mặt bày ra vẻ khoe khoang: "Tất nhiên, mặt mũi tướng tá của cậu đây thì màu gì cũng gánh nổi!"

Trong lòng âm thầm đặt một dấu chấm hỏi với thẩm mỹ của ảnh đế Đàm, đờ mờ quấn như trái ớt di động thế này thì đẹp ở đâu hả, hơn nữa không chừng còn cay mắt hơn cả ớt!

"Cái này tặng tôi sao?" ảnh đế Đàm chỉ chỉ hoa hồng trong tay y.

"Tất nhiên." Đỗ Cửu đứng dậy đưa hắn hoa hồng, nở một nụ cười mà cậu hai Kiều tự thấy là tà mị ngầu lòi không ai đỡ nổi, "Đây là hoa tươi tôi cho người mang về từ nước X bằng máy bay, không phải anh thích màu đỏ nhất sao, tặng anh!"

Dường như khóe môi ảnh đế Đàm khẽ xụ xuống, nhưng vẫn lịch sự nhận lấy: "Cảm ơn." Tiện tay đưa lại kính râm cho y.

"Anh thích là tốt rồi, sau này muốn gì cứ nói với tôi, tôi sẽ mua hết cho anh!" Đỗ Cửu mang kính râm lên, tay đút trong túi, một chân đưa ra phía trước, tự cho là rất đẹp trai mà run run.

Không thể không nói thói quen xấu của cậu hai Kiều thật sự rất nhiều, tuy rằng nhà họ Kiều tới đời y đã giàu liền bốn đời, nhưng bởi vì từ nhỏ không được cha mẹ dạy dỗ nên có đôi lúc y biểu hiện không khác gì một tên nhà giàu mới nổi, sau khi lớn lên y cũng biết mình có vài tật xấu nhưng lười sửa lại.

Mà cách tán trai tán gái của y chỉ gói gọn trong ba từ: Mua mua mua!

Vì vậy cho dù ngay từ đầu là thật lòng cũng sẽ bị người khác hiểu lầm thành chơi qua đường, sau vài lần mang theo nhiệt tình yêu đương đều bị người khác xem như thằng ngu y cũng dứt khoát buông thả.

"Ai cũng nói cậu Kiều rộng rãi, xem ra không phải tin đồn nhảm." Ảnh đế Đàm mỉm cười.

Đỗ Cửu bỗng dưng lại cảm thấy rờn rợn, run rẩy một đợt, hất cằm lên: "Bổn thiếu gia cái khác không có nhưng tiền thì lại rất nhiều, trên đời này không có gì mà tiền không mua được cả."

"Hửm?" ảnh đế Đàm khẽ nhướng mày, không phản đối cũng không đồng ý với y, đổi chủ đề, "Nếu cậu Kiều đã đổi màu tóc thành màu tôi thích thì để thưởng cho cậu, tôi mời cậu ăn cơm nhé?"

Dĩ nhiên Đỗ Cửu sẽ không từ chối, vui sướng đáp: "Được chứ, hay để tôi mời anh đi, tôi là khách VIP của rất nhiều nhà hàng nổi tiếng, anh muốn tới chỗ nào tôi sẽ lập tức đặt chỗ ngay!" Vừa nói vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho tay chân.

Theo kịch bản của cậu hai Kiều thì tốt nhất nên tìm chỗ nào cách khách sạn không xa, ăn xong là có thể về bạch bạch bạch.

"Không cần." Ảnh đế Đàm đưa tay nắm lấy cổ tay y, khẽ cười, "Ý tôi là để tôi nấu cơm mời cậu ăn."

Đỗ Cửu sửng sốt, nam thần còn biết nấu cơm à?! Lại còn muốn tự mình nấu cho y ăn?!

Trong lúc y đang ngây người, ảnh đế Đàm tự nhiên như không cầm lấy điện thoại y: "Thiếu chút nữa quên mất, tôi còn chưa có số điện thoại của cậu." Đoạn cầm điện thoại nhẹ huơ huơ, "Có thể không?" Sau đó cúi đầu nhìn y chăm chú, mắt ánh nụ cười, giọng nói trầm thấp dễ nghe toát ra sự dịu dàng khiến người ta mê say.

Đỗ Cửu lâng lâng: "Ừm... được..."

Đợi tới lúc thấy ảnh đế Đàm cúi đầu bấm lên điện thoại mới chợt giật mình nhớ tới một vấn đề quan trọng, vội đưa tay muốn giật lại: "Để tôi, để tôi, anh để tôi gọi cho..."

Đờ cờ mờ quên mất vụ hình nền điện thoại!!

Nhưng mà muộn rồi, ảnh đế Đàm ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt khó đoán: "Hóa ra cậu Kiều thích kiểu như này sao?" Trên mặt rõ ràng đang nở nụ cười như Đỗ Cửu lại cảm thấy lạnh cả người.

Nhìn lại trên điện thoại là sáu bức ảnh ghép với nhau, bên trên là xương quai xanh, chân dài và lưng trần của ba cô gái, phía dưới là cơ bụng, cơ ngực cùng hông của ba chàng trai, tục tới trần trụi.

Đỗ Cửu: Một đời anh danh của trẫm!

Dưới tình hình nguy cấp y bật thốt lên: "Đây không phải là tôi đặt, là Trần Trụ đặt!" Trần Trụ chính là tên bè hôm qua dắt mối cậu trai Tiểu Đinh cho y.

"Thật mà." Y càng nói càng thuận miệng, "Điện thoại của tôi tối qua bất cẩn rơi vào ly rượu, tôi đổi với cậu ta, đúng vậy, không sai, đây là điện thoại của cậu ta!"

Ảnh đế Đàm nhướng mày: "Hóa ra cậu Kiều vẫn còn dùng iphone 6."

??

Đỗ Cửu không theo kịp suy nghĩ của hắn.

Ảnh đế Đàm nhanh chóng gọi vào số của mình sau đó trả điện thoại lại cho y, ý tứ sâu xa: "Từ đời 7 đã không thấm nước rồi."

Đỗ Cửu: "..."

Nếu đã trót nói dối một câu thì nhất định phải dùng vô số lời nói dối để che đậy, y chỉ đành tiếp tục căng não bịa chuyện: "Ha, đúng vậy, tôi còn chưa kịp đổi, ha ha..."

Nụ cười trên môi ảnh đế Đàm vụt tắt, vẫy tay gọi trợ lý tới mang bó hoa đi, cầm mũ lên: "Đi theo tôi."

Đỗ Cửu thở phào một hơi, chột dạ đuổi theo.

Cũng may da mặt cậu hai Kiều đủ dày, y mau chóng vứt chuyện xấu hổ vừa nãy sang một bên, dứt khoát bỏ quên chiếc xe thể thao của mình mà trèo lên xe bảo mẫu của ảnh đế Đàm.

"Nhà anh ở đâu?" Đỗ Cửu tò mò hỏi. Lần đầu tiên hẹn hò đã dẫn tới nhà gì đó quả thật quá táo bạo, sau này rảnh rỗi có thể chạy tới quấy rầy nam thần rồi.

Ảnh đế Đàm fans quá đông nên chỗ ở vẫn luôn được giữ bí mật, đặc biệt là y đã rời khỏi công ty tự mở phòng làm việc từ lâu, Đỗ Cửu từng định nhờ quan hệ của chủ tịch Kiều tìm người hỏi thăm nhưng vẫn không hỏi ra được.

Bởi vì ra mắt sớm, đoạt giải nhiều nên địa vị của ảnh đế Đàm trong vòng cực kỳ cao, cho dù là chủ tịch Kiều anh trai y cũng không dám hoàn toàn đắc tội hắn, suy cho cùng hắn chỉ cần tùy tiện nói một câu thì là đã có thể dẫn dắt hướng đi của dư luận, mà thiết lập này cuối cùng người được hưởng là nam chính thụ Bạch Nhất Thanh, chỉ nhờ ảnh đế Đàm đứng ra cố ý khích lệ một câu nhân khí nháy mắt tăng vọt, có được danh tiếng mà người mới khác thúc ngựa cũng không đuổi theo kịp.

Ảnh đế Đàm cúi đầu không biết đang nhắn tin với ai, nghe vậy ngẩng đầu nhìn y một cái: "Muốn biết sao?"

Đương nhiên rồi, Đỗ Cửu gật gật đầu, hơn nữa không phải bọn họ đang định tới đó sao?

Tay ảnh đế Đàm bấm nhẹ mấy cái kết thúc cuộc trò chuyện, đặt điện thoại sang một bên: "Nhà tôi chỉ có hai kiểu người có thể biết được, một là trợ lý và người đại diện của tôi, hai là nửa kia mai sau sẽ có tên trong sổ hộ khẩu nhà tôi, vậy nên em là..." Hắn nhìn y đầy ẩn ý sâu xa.

Cho nên chuyến này không phải tới nhà hắn sao?

Lúc sau Đỗ Cửu mới kịp phản ứng lại mà thấm được lời hắn nói, lập tức nhất chân lên bắt chéo, cười hì hì: "Đương nhiên tôi là hai rồi, chỉ cần anh Đàm lên tiếng thì ngày mai tôi sẽ mang sổ hộ khẩu tới ngay!"

Có lẽ vì để nam chính thụ được suôn sẻ mà thiết lập của thế giới này khác với mấy cái trước, hôn nhân đồng tính đã được công nhận từ lâu, hoàn toàn không phải chuyện gì hiếm lạ.

Ảnh đế Đàm gật đầu như đã tính trước: "Đúng, em là hai."

Đỗ Cửu sửng sốt, ngay sau đó mới ngộ ra hóa ra đây là đào hố cho y nhảy vào, nếu người khác dám nói với y như vậy chắc chắn đã ăn một chai bia vào đầu rồi, nhưng người nói lại là nam thần y còn chưa theo đuổi được, chỉ có thể gác chéo chân không vui phản bác: "Ai hai chứ? Tôi nào phải hai?!"

(Editor: Số 2, Hán Việt là "nhị", ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, chỉ người lỗ mãng, hay ra vẻ, nông cạn, ngu ngốc. Nói "Bạn thật nhị" chính là đang nói "Mày ngu vãi" ấy.)

Ảnh đế Đàm đè lại cái chân đang run của y, nhíu mày: "Đừng nhúc nhích!"

Đỗ Cửu bị nét mặt đột nhiên nghiêm túc của hắn hù sợ, lầm bầm một tiếng rồi hậm hực thả chân xuống.

Trong lòng lại khẽ thở phào, cuối cùng cũng có thể không cần run chân tiếp nữa, cái tật xấu run chân này của Kiều Cửu thiệt sự phiền không để đâu cho hết.

"Em có không ăn được món gì không?" ảnh đế Đàm hỏi.

Đỗ Cửu ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Không có." Cậu hai Kiều không quá để ý tới chuyện ăn uống, cũng không bắt bẻ mấy, lại càng không dị ứng với thứ gì.

"Vậy khẩu vị thì sao?"

"Tùy anh, gì cũng được." Đỗ Cửu ngừng một lát, "Anh thật sự nấu cơm cho tôi sao? Tự mình?" Y có hơi không dám tin, thật sự theo nghĩa đen đấy à?

"Tất nhiên." Ảnh đế Đàm nhìn Đỗ Cửu một cái thật sâu, "Tôi cũng không dễ dàng hứa với ai điều gì, nói nấu cơm cho em thì sẽ không nuốt lời."

Thật ra hắn cũng không biết trước kia tại sao lại buộc miệng thốt ra mình sẽ tự nấu cơm, từ lúc bắt đầu không từ chối cậu hai Kiều tới gần đến giờ hắn đã cảm thấy bản thân có hơi khác lạ.

Trước đây tuy một đầu tóc xoăn của cậu hai Kiều khiến hắn nhớ rõ người kia, cũng bởi vì mái tóc xoăn này mới không quá chán ghét y, chỉ là cảm thấy y nhảy nhót lung tung trước mặt mình có hơi buồn cười, nhưng tối qua bỗng dưng lại muốn gần gũi y, buồn cười trước kia giờ hóa thành thú vị.

Hắn bỗng chốc thậm chí nghi ngờ có phải bản thân bị bỏ bùa hay không, nhưng từ sáng tới giờ nhìn kỹ lại thì hắn chắc chắn vấn đề không nằm ở cậu hai Kiều, cho nên thật ta là do cảm giác của chính hắn thay đổi?

Mắt hắn giống như tự mang thêm lăng kính, nhìn thế nào cũng thấy cậu hai Kiều đáng yêu thú vị, đến cả vài cái tật xấu nhỏ hắn cũng có thể chịu đựng, thậm chí không tự giác được muốn chăm sóc dạy dỗ y.

Chẳng lẽ hắn tâm lặng như nước ba mươi năm, lần này thật sự động lòng rồi?

Đỗ Cửu không biết suy nghĩ trong đầu ảnh đế Đàm, chỉ cảm thấy lòng mình mỹ mãn, nam thần thật sự định nấu cơm cho y ăn, hí hí hí, cho dù hắn làm có khó ăn thì y cũng sẽ ăn sạch không chừa!

Nhưng mà có chút chuyện cần phải giải quyết trước, y hỏi ảnh đế Đàm: "Đúng rồi, anh còn thích màu nào nữa hay không, lần sau tôi lại nhuộm cho anh xem!"

Y thật sự không chịu nổi cả người đỏ thẫm, giống như đang đi làm lễ cưới ấy, quá đáng sợ.

"Màu nào khác à..." ảnh đế Đàm sờ sờ cằm, "Màu xanh lục được không?"

Đỗ Cửu: "..." Y sai rồi, y không nên hỏi, y ngốc tới cỡ nào mới có thể làm ra chuyện tự đào hố chôn mình này chứ.

Y không muốn biến thành trái dưa chuột di động đâu!!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!