Đỗ Cửu bị một quả núi đè lên cắt đứt cảm giác sung sướng trái ôm phải ấp, lập tức bảo chàng trai tránh khỏi đùi mình.
Có lẽ là do để phù hợp với giả thiết cuối cùng bị đè mà cậu hai Kiều không hề cao cũng không cơ bắp, bị một người đàn ông hơn 60kg đè lên khiến y có hơi không chịu nổi.
Chàng trai đành phải ấm ức mà ngồi xuống bên chân y.
"Thôi được rồi." Đỗ Cửu cũng nể mặt chàng trai ngậm lấy dâu tây, vẫy vẫy tay, "Hôm nay không cần cậu nữa, đi tìm lão Trương đi, tôi nhớ rõ không phải cậu muốn mấy lọ nước hoa mới ra kia sao, mua hết!"
Chàng trai lập tức cười tới nở hoa: "Cảm ơn cậu Kiều! Em biết anh tốt nhất mà!"
Đỗ Cửu đưa tay ngăn cậu chàng ôm mình, thầm nghĩ là tiền của tôi tốt nhất thì đúng hơn.
Cô gái bên cạnh không vui, ôm cánh tay Đỗ Cửu dẫu môi oán giận: "Cậu Kiều không thể bên trọng bên khinh như vậy được, không thể quên người ta đâu đó..."
Đỗ Cửu sờ soạng mặt cô một chút, vung tay lên: "Mua, mua hết!"
Trong bụng vui sướng cười tới nở hoa, đóng loại vai ăn chơi phá của này đúng thiệt là sướng số một!
Hơn 1 giờ khuya party hộp đêm mới kết thúc, thân thể này của cậu hai Kiều đã quen ngày ngủ đêm bay, nên thật ra Đỗ Cửu cũng không cảm thấy buồn ngủ chút nào, gọi tới mấy người mẫu không mấy tiếng tăm, Đỗ Cửu cùng mấy tên bè đều tự chọn người ưng mắt sau đó đi sang khách sạn bên cạnh, đám bạn bè đã dặn trước với khách sạn rồi, y chỉ cần tới hưởng thôi.
Với chuyện sắp xảy ra kế tiếp Đỗ Cửu cũng không lo lắng, bởi vì theo cốt truyện y ở hành lang khách sạn tình cờ gặp được ảnh đế Đàm vừa tham gia sự kiện trở về, sau đó dứt khoát vứt bỏ thiếu niên đuổi theo ảnh đế Đàm, đương nhiên bị từ chối ngoài cửa như dự đoán.
Dưới sự thất vọng y cũng chả còn hứng thú, gọi xe về nhà.
Đỗ Cửu nhìn thiếu niên đẹp đẽ mơn mởn bên cạnh, trong lòng vụt qua một chút không nỡ, tiếc ghê.
Hệ thống âm thầm online: "Tần Cửu Chiêu."
Đỗ Cửu:...
Vào khách sạn, trước khi Đỗ Cửu tới thì đám bè đã chọn xong người đi theo sát phía sau, cả đám người tụ lại với nhau số lượng không hề ít, rất có cảm giác như thể con nhà cường hào xông vào thành.
Đi ngang quầy tiếp tân, Đỗ Cửu bắt chước theo thói quen của cậu hai Kiều, cho hai cô gái xinh đẹp trong đấy một cái hôn gió ngả ngớn: "Hello, hai cô em xinh đẹp vất vả rồi ~~"
Gần như ngày nào cậu hai Kiều cũng vào cái khách sạn này, hơn nữa bản thân còn có phòng VIP cố định nên hầu hết nhân viên đều biết mặt y, hai cô gái che miệng cười, như thường ngày đùa lại với y: "Gặp được cậu Kiều thì lập tức không thấy mệt nữa, hôm nay cậu Kiều về sớm thế."
Đỗ Cửu bước tiếp, phất phất tay với hai cô, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.
Chỉ bởi về hai từ "trở về" này mà Kiều Cửu mới luôn chọn khách sạn này.
Lúc sinh ra y mẹ Kiều bởi vì sinh khó mà mất, cha Kiều cực kỳ đau lòng nên cũng ghét lây đứa con trai Kiều Cửu này, từ nhỏ tới lớn chưa lần nào tươi cười với y.
Kiều đại thiếu lại lớn tuổi hơn Kiều Cửu rất nhiều, lúc Kiều Cửu được sinh ra anh đã học cấp 3 ở nước ngoài, giữa hai anh em cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn, suy cho cùng thì mẹ Kiều Cửu cũng là 8 năm sau khi mẹ Kiều đại thiếu qua đời mới quen biết với cha Kiều.
Đương nhiên là vì vậy cũng không có tình cảm gì nhiều, rốt cuộc thì chưa bao giờ ở cùng nhau như người một nhà mà, Kiều đại thiếu xuất ngoại hết 7 năm trời, sau khi trở về lại phải bận rộn cùng cha Kiều học cách điều hành công ty, nào còn dư sức đi chăm sóc một đứa nhãi con như Kiều Cửu.
Từ cấp 2 Kiều Cửu đã chọn ở lại trường học, cấp 3 thì hoàn toàn dọn khỏi nhà họ Kiều, cha Kiều tuy rằng không thích y nhưng trên mặt tiền bạc lại cực kỳ rộng rãi, hơn nữa mẹ y để lại cho y một ít nhà đất, nhiều năm qua vẫn không ngừng đẻ ra tiền.
Mẹ Kiều Cửu là nữ minh tinh từng cực kỳ nổi tiếng, trong những năm tháng rực rỡ nhất gặp được cha Kiều rồi gả cho ông, lại bởi vì khó sinh mà ngọc nát hương tan, có thể than một câu ông trời ghen tỵ phận má hồng.
Cho nên Kiều Cửu vừa may mắn lại vừa bất hạnh, y vừa sinh ra đã lập tức có được tiền tài cùng địa vị ít người bì kịp, được di truyền vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng lại chưa một ngày có được tình cảm gia đình.
Kiều Cửu còn thiếu cảm giác được yêu thương hơn so với Cơ Tiểu Cửu ở thế giới trước, hơn nữa y không giống Cơ Tiểu Cửu có Cố Bạch Thu quan tâm yêu thương dạy dỗ, vậy nên mới trở thành một cậu ấm chỉ biết ăn chơi trác táng.
Đặc biệt là khi y ngày càng trưởng thành thì càng hiểu rõ được, người xung quanh tốt với mình chỉ vì coi trọng thân phận và tiền bạc của y, bèn càng lúc càng phóng túng bản thân.
Nhưng sâu trong lòng y vẫn thật sự khao khát có người quan tâm tới mình, nếu không sẽ không bởi vì ảnh đế Đàm xong chuyện xuất phát từ phép lịch sự cơ bản giúp y rửa sạch đã lập tức sa vào.
Mà sở dĩ y xem trọng ảnh đế Đàm là vì hắn từng đóng một bộ phim, vai diễn của hắn trong đó chính là kiểu chú đẹp trai nhà bên, y thích nhân vật này, cố chấp cho rằng ảnh đế Đàm ngoài đời cũng giống với nhân vật ấy, mới chạy đi theo đuổi người ta.
Đỗ Cửu nghiền ngẫm xong tâm lý cậu hai Kiều chỉ có một suy nghĩ: Đây là do quá rảnh rỗi, ném xuống quê cho ở mấy ngày trở về bảo đảm sẽ ngoan ngoãn học tập hướng tới tương lai.
Trong đời người chỉ có hai thứ không thể tự chọn lấy, chính là cha mẹ cùng xuất thân, còn lại thì khi tuổi nhỏ xem như chưa hiểu biết, nhưng lúc lớn lên sống thành cái dạng gì là do bản thân tự quyết định lấy, không thể trách người khác.
Theo cách nghĩ của cậu hai Kiều thì con cái của tội phạm giết người hoặc sinh ra trong gia đình nghèo khổ không đủ ăn đều nên tự sa ngã không cần sống tiếp à? Y đã may mắn hơn rất nhiều người rồi, ít nhất không lo ăn mặc, đối với tương lai có vô số con đường để lựa chọn.
Đỗ Cửu đồng tình với y nhưng lại không thể đồng ý nổi.
Tóm lại là cậu hai Kiều cảm thấy bản thân là người đáng thương thiếu thốn tình cảm nhất thế giới sau khi dọn ra khỏi nhà bèn thường trú trong khách sạn, trong suy nghĩ của y thì biệt thự quá trống trải, chung cư lại quá quạnh quẽ, ở khách sạn ít ra sẽ có tiếp tân ngoài sảnh nói với y một câu "cậu về rồi".
Cho nên kia nghe hai cô gái nói ra hai từ "trở về" Đỗ Cửu mới khẽ cong môi.
Phòng cậu hai Kiều ở tầng cao nhất, bước vào thang máy y nhịn không được hỏi hệ thống: "Lần này ai là Tần Cửu Chiêu?"
Dựa theo quy luật mấy thế giới trước thì chắc chắn Tần Cửu Chiêu là nam chính công, nhưng ai ngờ lần này có tận 3 công, một chủ tịch một ảnh đế cùng một đạo diễn.
Hệ thống: "Còn phải hỏi? Ai thích ngươi thì chính là người đó."
Đỗ Cửu ngẫm nghĩ, người đầu tiên là chủ tịch Kiều, còn chưa nói tới thiết lập chủ tịch này Tần Cửu Chiêu đã từng đóng qua, mà dưới xã hội yên bình này y không muốn đi Đức chỉnh hình đâu.
(Editor: Khoa chỉnh hình nước Đức là câu ẩn dụ chỉ quan hệ loạn luân, tin đồn có thật kể lại rằng có hai anh em ruột trong nhà yêu nhau, người anh bị cha đánh gãy chân phải sang Đức chỉnh hình lại, từ đó mỗi khi nhắc tới câu này người ta sẽ hiểu theo nghĩa bên trên. Nếu đọc truyện Trung thường thấy tag "Khoa chỉnh hình nước Đức"là vậy.)Hơn nữa y lướt cả cốt truyện cũng không tìm được chỗ nào ngầm chỉ thân phận cậu hai Kiều có gì khác thường, y và chủ tịch Kiều chính là anh em ruột thịt chắc như đinh đóng cột.
Như vậy thì chỉ còn dư lại ảnh đế và đạo diễn.
Hai người này đều xuất hiện trong trí nhớ của Kiều Cửu.
Ảnh đế Đàm thì khỏi phải nhắc, là người y đang theo đuổi, xuất thân từ cô nhi viện, tuổi trẻ thành danh nhờ một bộ phim, từ năm 18 tuổi đã trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất, sau đó trung bình hai năm một bộ, mỗi bộ đều có thể giật giải hoặc doanh thu ngất ngưởng, là diễn viên quốc dân nhà nhà người người đều biết.
Đạo diễn Bùi trẻ tuổi hơn cả ảnh đế Đàm và chủ tịch Kiều, nhưng bối cảnh xuất thân lại mạnh nhất trong ba người, người có mặt mũi trong vòng đều nói năng cẩn thận kín kẽ, ai không hiểu lắm thì cũng biết không thể đắc tội đạo diễn Bùi.
Bối cảnh của gã Kiều Cửu biết được một ít, có vẻ là con riêng của ông lớn nào đó, chủ tịch Kiều từng cố ý căn dặn y, tuy y ăn chơi trác tán nhưng cũng không ngốc, biết người nào có thể đụng tới còn người nào thì không.
Nếu nói cậu hai Kiều là cậy thế xài tiền thì đạo diễn Bùi mới thật sự mới là kẻ cậy thế hiếp người, phàm là thứ gã muốn quay nhất định phải được quay, phàm là diễn viên gã chọn nhất định phải tới diễn.
Cho nên sau khi gã thích Bạch Nhất Thanh đã gây không ít rắc rối cho chủ tịch Kiều và ảnh đế Đàm. Ảnh đế Đàm dù sao cũng là diễn viên quốc dân, là nhân vật của công chúng, hơn nữa để có thể đi tới vị trí này, hắn lăn lộn trong vòng bao nhiêu năm không phải một sớm một chiều là có thể phá hủy được, vậy nên chủ tịch Kiều thảm hơn không ít, vì cứu Bạch Nhất Thanh xém chút nữa thành người thực vật, đúng là đoạn mà Đỗ Cửu xem được trước đó, nhưng cũng bởi vì vậy mà đạo diễn Bùi chột dạ, không thể không đồng ý với kết cục 1v3.
Còn tại sao lại kết vậy thì Lão Đại bày tỏ, xã hội hòa bình, hàm súc một chút là đủ rồi, chuyện sau đó tưởng tượng ra mấy hồi.
Đỗ Cửu moi ảnh đế Đàm và đạo diễn Bùi từ trí nhớ của cậu hai kiều ra so sánh một hồi, chưa nói tới Tần Cửu Chiêu thì chỉ đơn giản nhìn thiết lập hai người y chọn ảnh đế Đàm, vị đạo diễn Bùi kia nhìn thế nào cũng giống như thiếu niên mắc bệnh ảo tưởng tuổi dậy thì còn chưa chịu lớn hẳn.
Đang nghĩ ngợi thì vừa bước khỏi thang máy đã thấy ngay được bóng ảnh đế Đàm.
Kiều Cửu với vị ảnh đế Đàm này thật sự là tình yêu đích thật của fan, y xem đi xem lại không dưới 20 lần bộ phim khiến mình động lòng kia, chỉ mỗi cái bóng cũng đã nhận ra người.
"Chú ơi!" Mắt y lập tức sáng lên, theo phản xạ có điều kiện mà hô lên tên trong phim.
Trong cảm nhận của cậu hai Kiều thì ảnh đế Đàm chính là chú nhà bên thật lòng quan tâm yêu quý vai chính lúc nhỏ.
Đây không phải lần đầu ảnh đế Đàm bị kêu như vậy, khẽ khựng lại, hiển nhiên là nghe tiếng liền biết được ai đang gọi.
Đỗ Cửu xua xua tay với đám bè, ảnh đế Đàm còn chưa kịp xoay người lại thì y đã bay tới trước mặt hắn: "Chào buổi tối, anh Đàm vừa về sao?"
Tầm mắt rơi lên mặt ảnh đế Đàm sáng ngời ngay tức thì, người thật còn đẹp hơn so với trong trí nhớ Kiều Cửu, ngũ quan không cái nào không tinh xảo, nhưng mà không phải kiểu xinh đẹp như Bạch Nhất Thanh mà cực kỳ có mùi vị đàn ông, mày rậm thâm thúy, đôi mắt đào hoa tựa như lúc nào cũng chứa đựng tình nồng, dưới mắt phải còn có một nốt ruồi lệ nhỏ, có lẽ là do vừa dự sự kiện nên chải tóc lên để lộ ra cái trán đầy đặn, tây trang giày da, tỷ lệ cơ thể cực kỳ hoàn mỹ, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ để lên bìa tạp chí.
Tính mê cái đẹp của Đỗ Cửu hoàn toàn bị lôi ra: "Không cần xem đạo diễn Bùi gì gì đó nữa, đây chắc chắn là Tần Cửu Chiêu!"
Cái nhan sắc này, cái dáng người này, không ngủ được mà bị ngủ lại vẫn còn hời ấy!
Hệ thống: "..." Mê trai đẹp hết thuốc chữa.
Lúc này cậu hai Kiều vừa mới bắt đầu theo đuổi ảnh đế Đàm, còn chưa trở mặt với đối phương, ảnh đế Đàm xuất phát từ phép lịch sự gật đầu cười với y: "Ừm, vừa mới dự sự kiện xong."
Đỗ Cửu bị nụ cười này bắn rụng tim, mắt càng sáng lên: "Muốn tới phòng tôi ngồi một lát không? Tôi nghe nói anh thích uống rượu vang đỏ, mấy ngày trước tôi vừa đi Ý lấy được một chai chất lượng hảo hạng, thử chút nhé?"
Ảnh đế Đàm vẫn giữ nụ cười phải phép: "Không cần đầu, giờ đã muộn lắm rồi, tôi định đi nghỉ, huống chi..." Hắn quan đầu nhìn Tiểu Đinh cọ cọ lại đây, liếc nhìn mặt cậu ta một lượt, gần như không nhìn thấy được khe khẽ híp mắt lại, "Cậu Kiều cũng có bạn rồi, tôi không tiện quấy rầy."
Đỗ Cửu thấy vậy bỗng hơi tiếc nuối, thề thốt phủ nhận: "Không phải không phải, tôi không hề quen biết cậu ta, cậu ta là người của Trần Trụ, không tin anh hỏi cậu ta xem." Nói rồi nháy mắt ra hiệu với Tiểu Đinh.
Tiểu Đinh bị cái liếc mắt này của y dọa sợ, nơm nớp đáp: "Đúng, đúng vậy, cậu Kiều nói đúng, em... em không quen biết cậu Kiều, em..."
Đồng đội heo!
Đỗ Cửu dữ tợn trừng cậu ta một cái, thầm nghĩ cậu trai trẻ này cả nghiệp vụ lẫn trình độ đều không xong, cậu không trợ giúp còn đi phá đám thì kim chủ nào sẽ thích cậu nổi chứ, chẳng trách không thấy xuất hiện ở đoạn sau nữa.
Ảnh đế Đàm rủ mắt, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn: "Vậy thì, cậu Kiều ngủ ngon."
"Khoan đã." Đỗ Cửu ảo não vò vò mái tóc xoăn nhuộm tím của mình, "Được rồi, bây giờ thật sự có hơi trễ, vậy ngày mai được chứ?" Trước khi ảnh đế Đàm kịp mở miệng từ chối y đã xụ mặt, "Làm sao vậy, ảnh đế Đàm không chịu nể mặt tôi sao?"
Đang lúc nghĩ bị từ chối thì phải bày ra vẻ mặt gì, y lại thấy ánh mắt ảnh đế Đàm dừng trên tóc mình mấy giây: "Được."
Hở?!
Đỗ Cửu trợn mắt, vậy mà đồng ý luôn à?! Theo cốt truyện thì không phải sẽ từ chối sao? Cho nên hắn đúng thật là Tần Cửu Chiêu?
Ảnh đế Đàm nhìn đồng hồ: "Vừa hay sáng mai tôi không bận việc gì, 10 giờ được không?"
Đỗ Cửu ngơ ngác gật đầu: "Ừm."
Ảnh đế Đàm bỗng nhiên đưa tay vuốt lên mấy sợi tóc vểnh vểnh trên đầu y một hồi, mỉm cười: "Vậy mai gặp nhé, ngủ ngon."
Bỏ lại Đỗ Cửu hoảng hốt nửa ngày mới hoàn hồn lại.
Trong lòng vui vẻ ngọt ngào: "Xem ra hắn thật sự là Tần Cửu Chiêu! Hí hí hí hí!"
Hệ thống không nhịn được móc mỉa: "Mặt mũi vốn có của Tần Cửu Chiêu còn đẹp trai hơn cái mặt này nhiều, vậy mà chưa từng thấy ngươi đắm đuối tới cỡ đấy!"
Đỗ Cửu: "Đẹp trai thì đẹp nhưng bị đơ."
Mọi lúc mọi nơi đều mang cái bản mặt đơ cứng hù người ta, không thể chấp nhận nổi, y là đồ mê trai ngay thẳng như vậy đấy!