"Ha ha ha ha ha..."
Nhìn thấy phản ứng của Mạnh tam gia, Đỗ Cửu vỗ đùi cười ầm lên, má ơi anh lớn thật sự còn trinh nè! Ha ha ha, anh lớn nhìn vậy mà làm một chàng trai trinh trắng gần 40 năm, đây gọi là pháp sư ấy nhở, ha ha ha, càng nghĩ y càng thấy sung sướng, cười tới dặt dẹo hết cả người.
Y vừa bay lắc vừa hỏi hệ thống: "Ta nhớ cốt truyện đâu phải thiết lập như vậy, là do Tần Cửu Chiêu sao?" Y nhớ cốt truyện rõ ràng miêu tả Mạnh tam gia kinh nghiệm rất phong phú.
Hệ thống không nhịn nổi phỉ nhổ: "Ngươi có thể tem tém bớt cái giọng điệu ngầm sung sướng được không."
Đỗ Cửu: "Hớ hớ, có à?"
Cho dù y lại thầm nhủ kẻ khiến mình động lòng là Quỷ Vương chứ không phải Tần Cửu Chiêu, nhưng chuyện Quỷ Vương chính là Tần Cửu Chiêu, Tần Cửu Chiêu chính là Quỷ Vương thì không thể nào phủ nhận được, cho nên trong tiềm thức y vẫn xem Tần Cửu Chiêu là của mình, bỗng dưng sinh ra loại cảm giác ti tiện rằng cho dù bản thân không thích thì cũng không thể bị người khác vấy bẩn được.
Cho nên chuyện Mạnh tam gia giữ mình như giữ ngọc khiến y đặc biệt vui vẻ.
Hệ thống nhận ra cảm xúc của y, một tia lo lắng treo trong lòng cuối cùng cũng biến mất, chuyện có thể làm nó đều làm cả rồi, hiện giờ chỉ còn cần bản thân Tần Cửu Chiêu tự cố gắng nữa thôi.
"Ha ha ha..." Đỗ Cửu cười tới càng ngày càng high, chỉ vào Mạnh tam gia, "Anh vậy mà... lại là... ha ha ha ha..."
Chả cần tới diễn xuất, đây thật sự là tự y high tới không thể dừng được.
Mặt Mạnh tam gia đen như than, thấy y cười tới ứa cả nước mắt không thể nhịn nổi bèn kéo y vào ngực mình, sau đó mạnh bạo đè y xuống sô pha.
Đỗ Cửu đột ngột không kịp đề phòng bị đè xuống, tiếng cười bỗng im bặt, chỉ thấy mắt loáng một cái, đợi tới khi nhìn rõ lại thì đã có một gương mặt đẹp trai đang kề sát vào mặt mình.
"Anh, anh, anh anh muốn làm gì..." Y muốn ngồi dậy lại bị ghì chặt, theo bản năng co người lại khi đối diện với vẻ mặt lạnh lẽo của Mạnh tam gia.
Mạnh tam gia lạnh mặt nhìn y, dường như cẩn thận đánh giá gì đó.
Đỗ Cửu lắp bắp: "Tôi, tôi nói cho anh hay, tôi không phải người tùy tiện đâu đấy... Chuyện này, công với công không có tương lai đâu... Anh, anh bình tĩnh lại đi..."
"Yên nào." Mạnh tam gia vươn ngón tay khẽ chạm lên trán y, ánh mắt khó có thể nhìn thấu, "Nếu cậu quan tâm tới thân thể tôi như vậy thì chi bằng giúp tôi giải quyết đi? Dù sao chỉ có đụng vào cậu tôi mới không cảm thấy ghê tởm, được chứ?"
Hắm trầm mặt, không nhìn ra được là đang đùa hay thật.
Đỗ Cửu lập tức bối rối, mặt mày hoảng sợ đáp: "Tôi sai rồi, tôi sao rồi, tôi chưa nói gì cả, tôi cũng không biết gì hết..."
Xong đời, y bất cẩn biết được một bí mật lớn như vậy, anh lớn sẽ không diệt khẩu y chứ, vẻ mặt anh lớn khó coi quá chừng, làm sao bây giờ?
Cứu mạng với chú cảnh sát ơi!!
Môi y run run, cố gắng ép bản thân nhìn vào mắt anh lớn: "Tôi thật sự biết lỗi rồi mà, anh yên tâm, tôi hứa tuyệt đối sẽ không nói chuyện này với ai, nếu tôi nói ra thì... thì lập tức bị trời đánh chết không đàng hoàng! Còn có, không phải anh muốn tôi giúp anh chữa bệnh sao, tôi bảo đảm sau này sẽ cực kỳ nghe lời phối hợp, mãi cho tới khi anh khỏi bệnh mới thôi! Đến lúc đó anh muốn tìm anh đẹp trai nào cũng được hết, muốn đi mát xa tay vịn thế nào thì đi thế ấy! Anh thấy có được không?"
Mạnh tam gia dời ngón tay khỏi trán y, dường như đang suy nghĩ tới lời y nói.
Đỗ Cửu vội giơ tay thề: "Tôi nói thật hết đấy, tôi hứa, tôi bảo đảm sau này tùy anh gọi đến gọi đi, anh bảo tôi làm gì tôi sẽ lập tức làm cái nấy!"
Anh lớn à xin anh hãy nhìn vào ánh mắt chân thành tha thiết của tôi đi nè (⊙w⊙)!
"Gọi đến là đến?" Mạnh tam gia nhướng mày, "Tôi bảo cậu làm gì thì cậu làm nấy?"
Đỗ Cửu gật đầu như giã tỏi.
Mạnh tam gia trầm ngâm một lát, buông y ra ngồi dậy: "Được, nhớ kỹ lời cậu nói hôm nay."
Dễ nói chuyện như vậy à?
Đỗ Cửu: "Anh lớn đúng thiệt là anh lớn, so với quỷ nhỏ và anh Hoắc có liêm sỉ hơn nhiều." Cái này mà đổi thành Quỷ Vương hay baba chủ tịch thì đã sớm thừa cơ đè y luôn rồi.
Hệ thống: Ha ha, có một từ đơn gọi là flag không biết có nên nói ra hay không á.
Một tháng kế tiếp mỗi này tan học Đỗ Cửu rút ra một giờ trị liệu cho Mạnh tam gia, vì không để Cố Bạch Thu lo lắng y không thể không viện đủ thứ lý do, may mà Cơ Tiểu Cửu vốn cũng không phải dạng con ngoan tan học lập tức chạy về nhà, Mạnh tam gia cũng tuân thủ lời hứa, vừa tới giờ sẽ đưa y về ngay, nên tới bây giờ Cố Bạch Thu vẫn chưa phát hiện gì.
Ở chung lâu ngày y và Mạnh tam gia dần dần thân thiết.
Đỗ Cửu mau chóng nhìn thấu được ý đồ của Mạnh tam gia, đây là định nước ấm nấu ếch ấy mà, thả dây dài câu cá lớn, từ từ vun đắp tình cảm.
Nhưng đầu óc đơn giản như Cơ Tiểu Cửu thì làm sao có thể nhìn ra được, y chỉ có thể phối hợp diễn cùng Mạnh tam gia.
Cái gọi là gừng càng già càng cay chính là cho dù Mạnh tam gia là ông già gần đầu bốn vẫn còn trinh, nhưng trên mặt suy ngẫm cảm xúc thao túng trái tim người khác vẫn cực kỳ cao tay.
Nhìn đi, mới một tháng ngắn ngủi cảm giác của Đỗ Cửu đã từ đề phòng thành đồng cảm rồi sùng bái hắn, tới hiện giờ không hay không biết mà coi hắn như thầy giáo tâm lý, ngày nào có gì cũng kể hết với hắn, thậm chí còn tâm sự chuyện phiền lòng của mình cho hắn nghe nữa.
So với Cố Bạch Thu điềm tĩnh hiền lành giảng giải thì cách mà Mạnh tam gia đưa ra càng hợp ý y hơn.
Bởi vì Quỷ Vương nên bản thân Đỗ Cửu vốn đã có sẵn cảm tình với Mạnh tam gia, lâu ngày dài tháng phần cảm tình ấy càng ngày càng tăng thêm.
Không nói tới chuyện khác, chỉ riêng chuyện hắn không làm mấy thứ như giam cầm cưỡng ép giống Tần Cửu Chiêu và baba Chủ Tịch thì y đã có thể cho hắn một cái like thiệt to rồi.
Kiểu đàn ông đứng tuổi trải đời như Mạnh tam gia tựa thùng rượu gỗ ủ lâu năm, tỏa ra mùi vị quyến rũ của tuổi trưởng thành, chỉ cần hắn thích thì cực kỳ dễ dàng khiến người khác có thiện cảm với mình, nếu hắn chỉ có mỗi khuôn mặt thì cuối cùng Cố Bạch Thu làm sao sẽ trầm luân vào được, huống chi hiện giờ là Cơ Tiểu Cửu ngốc nghếch ngây thơ.
Hôm nay tan học Đỗ Cửu như bình thường đi qua hai con đường lên xe Mạnh tam gia, y vốn tưởng rằng sẽ đến khách sạn nhưng xe lại rẽ vào một khu nhà ở, từ bãi đỗ xe đi thang máy dẫn vào một căn chung cư.
"Nơi này là..." Y tò mò hỏi. Ở cạnh nhau một tháng, sự phòng bị của y với Mạnh tam gia đã giảm bớt, không hề nghi ngờ gì khi bỗng dưng đổi chỗ khác.
"Đây là tôi đặc biệt tìm người sửa sang để chúng ta lui tới." Mạnh tam gia ra hiệu bảo y đi qua, "Nhìn xem, nhớ kỹ mật khẩu đấy, sau này nếu em không còn nơi để về hoặc muốn tìm một chỗ yên tĩnh trốn tránh thì có thể tới đây, nhưng mà phải nói trước là không thể dẫn ai khác tới.
Đỗ Cửu ngẩn ngơ.
Trong lòng thầm xùy một tiếng, anh lớn đúng thật là anh lớn, món quà này thật sự rất hợp lòng người.
Giống như anh lớn đã phân tích, Cơ Tiểu Cửu thật sự sợ Cố Bạch Thu tìm được người yêu thì bản thân sẽ trở thành người ngoài, sự mất mát khi tuổi thơ thiếu vắng người thân khiến cậu trở nên cực kỳ không có cảm giác an toàn, tuy rằng Cố Bạch Thu nuôi nấng cậu nhưng cậu hiểu lý do anh nuôi mình là anh trai Cơ Thành, ngoài mối quan hệ ấy ra thì Cố Bạch Thu không có bất kỳ trách nhiệm gì với cậu cả.
Nhưng tình cảm của Cố Bạch Thu với Cơ Thành có thể kéo dài được bao lâu chứ? Một năm? Hai năm? Nếu Cố Bạch Thu tìm được người yêu mới hoặc lựa chọn kết hôn sinh con thì cậu phải làm sao bây giờ.
Cho nên cậu vẫn luôn bất an, cũng bởi vì vậy mới có thể bắt đầu sinh ra ý nghĩ nếu anh Cố phải tìm một người yêu mới thì chi bằng tìm mình đi, như vậy cậu có thể danh chính ngôn thuận ở trong cái nhà này, danh chính ngôn thuận mà trở thành chủ nhân thật sự của gia đình này.
Nhưng mà Cố Bạch Thu lại không có suy nghĩ ấy, anh chỉ xem cậu như em trai, Mạnh tam gia xuất hiện khiến sự bất an này của cậu càng ngày càng tăng, tuy rằng hiện giờ hai người đã không qua lại nữa nhưng nếu Cố Bạch Thu có thể thay đổi cái nhìn với Mạnh tam gia thì có nghĩa là anh cũng có thể thích được người khác, sự bất an của cậu không bởi vì Mạnh tam gia ra đi mà giảm bớt.
Đây cũng là nguyên nhân chính cậu đồng ý chữa bệnh cho Mạnh tam gia, ngoài có thể kiếm được tiền ra thì cậu hy vọng có kể tạo được quan hệ với nhân vật như Mạnh tam gia, cậu không cần Mạnh tam gia giúp cậu chuyện gì to lớn, chỉ mong hắn có thể nể tình mình giúp hắn chữa khỏi bệnh mà giúp cậu một chút, sau này có thể sắp xếp cho cậu một công việc tốt, dù gì thì chuyện ấy với Mạnh tam gia chỉ cần một câu nói mà thôi.
Từ sau khi bị Mạnh tam gia nói trúng nỗi lòng, lúc trở về cậu đã suy nghĩ rất nhiều, đặc biệt là về tương lai của bản thân, có một ông lớn như vậy ở ngay trước mắt mình, cậu cũng không muốn bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy.
Đỗ Cửu đặt mình vào vị trí của Cơ Tiểu Cửu, dưới tình huống như vậy được một món quà thế kia thì làm sao có thể không rung động chứ.
Mà bản thân y cũng vui vẻ, ở cạnh Cố Bạch Thu mỗi phút mỗi giây y đều phải cẩn thận để không bị OOC, nhưng có một nơi như vậy, cho dù không có khả năng y thật sự dọn vào ở hẳn nhưng ít ra cũng được một chỗ nghỉ xả hơi.
Mạnh tam gia thấy y ngốc ra bèn ôm lấy vai dắt y vào trong: "Nhìn đi, cảm thấy thế nào? Không thích chỗ nào có thể nói với tôi, cứ xem nơi này như nhà em là được rồi."
Đỗ Cửu bị món quà lớn đập tới rơi vào mơ hồ, anh lớn bảo gì y làm nấy, bảo thay giày thì thay giày, bảo đi đâu thì theo đó.
Thật ra trong lòng y lại rất tỉnh táo mà quan sát căn chung cư này.
Trang trí theo phong cách tối giản, hai màu trắng đen phối với nhau, thêm vài món đồ trang trí nhỏ góp vào mấy phần ấm áp, khiến căn nhà không có vẻ quá mức trống trải.
Đỗ Cửu nhận ra tất cả đồ vật đều có hai món, toilet và nhà bếp là có thể thấy rõ nhất, hai cái bàn chải đánh răng, hai cái khăn lông, hai cái ly cùng hai cái muỗng, thậm chí ngay cả chén đũa đều có hai bộ.
"Màu xanh lam là của em, còn màu trắng là của tôi." Mạnh tam gia nhìn y qua hình ảnh phản chiếu trong gương toilet, mắt trái của hắn đã khỏi hẳn, chỉ phải đeo một cặp kính không độ, che đi ánh mắt sắc bén khiến hắn có vẻ hòa nhã hơn rất nhiều, cũng trẻ hẳn ra.
Đỗ Cửu cũng nhìn hắn qua gương, hoặc là nói nhìn vào hai người trong gương, có hơi ngẩn ra.
Khoảng cách giữa người đàn ông và cậu trai trong gương cực kỳ gần, gần như dán sát vào nhau, cậu trai đứng đằng trước còn người đàn ông ở phía sau, người đàn ông cao hơn cậu trai nửa cái đầu, tựa như đang ôm lấy y từ phía sau, có vẻ ái muội khôn tả.
Người đàn ông mỉm cười dịu dàng, đôi mắt xuyên qua gương nhìn y chăm chú, cũng chứa sự dịu dàng như có như không.
Mà trên mặt cậu trai không có một chút vẻ gì là bực dọc không vui, thậm chí còn thấy rõ được cảm động cùng vui sướng.
Y lại ngơ ngẩn thêm lần nữa.
Mạnh tam gia đặt tay lên vai y tạo thành tư thế nửa ôm, giọng nói dịu dàng trầm thấp vang lên bên tai y: "Thích chứ?"
"Hở?" Đỗ Cửu đáp lại theo phản xạ.
Khóe môi Mạnh tam gia nở một nụ cười dịu dàng, giọng điệu toát ra một chút quyến rũ: "Bàn chải, kem đánh răng, khăn lông, căn nhà này. Còn có..."
"Tôi."
Thình thịch –
Bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Cửu nghe được tiếng đập vang đội của trái tim mình.
Y cố gắng ép bản thân giữ vững thiết lập Cơ Tiểu Cửu, vẻ mặt ngạc nhiên ngây ngô rồi lại lạ kỳ mà không có chán ghét hay phản cảm, cuối cùng khô khốc nói ra một câu: "Chuyện này, hai công với nhau không có tương lai..."
"Em chắc chứ?" Mạnh tam gia khẽ cười một tiếng bên tai y, "Không thử thì làm sao biết được nào?" Nói rồi từ phía sau ôm chầm lấy y, ghì y vào ngực mình khiến hai cơ thể kề sát nhau.
"Muốn không?"
Đỗ Cửu cảm nhận được người phía sau động tình, mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên thốt lên: "Ồ? Hóa ra anh cũng có thể cứng được à!"
Mạnh tam gia:...