Bảy giờ năm mươi phút, cả hai đi đến cổng lâu đài. Những người lính đóng quân ở lối vào cũng được mặc áo giáp, tạo nên một cảm giác trang trọng vô cùng.
Hai người đi vào cổng, bước qua khoảng sân thênh thang, tiến vào đại sảnh. Trên đường, Lâm Xuân nhìn thấy một vườn hoa hồng được trồng trong sân, những bông hồng trải dài trên mặt đất, thậm chí còn mọc đến tận cửa sổ tầng hai của lâu đài, nom lộng lẫy vô cùng.
“Anh nhìn kìa, đẹp quá.” Lâm Xuân chỉ vào hoa hồng trên bức tường, cảm thán: “Không biết là dùng hoa thật hay hoa giả.”
Cô chưa bao giờ nghe đến chuyện hoa hồng có thể trồng trên tường, chứ đừng nói đến những bông hồng rực rỡ như thế này, vậy nên cô mới nghĩ rằng đây chỉ là đồ trang trí mà chủ nhân lâu đài đã chuẩn bị cho vũ hội tối nay.
“Hoa thật đấy.” Trần Sơ đáp.
“Hoa thật luôn, đảo Odin nhiều hoa quá.” Trên bức tường kia cũng phải có ít nhất hơn mười nghìn bông hoa, không kể đến nhân lực vật lực phải bỏ ra, chỉ riêng chỗ hoa này cũng đã ngốn rất nhiều tiền.
“Không phải để trang trí đâu, hoa mọc trên tường đấy.” Trần Sơ nói.
– Hoa hồng sinh trưởng trên tường được ạ?
– Cũng không khó, dùng dị năng hệ mộc là được.
Sự ngạc nhiên trong mắt Lâm Xuân đã được phủ kín bởi lời giải thích giản đơn của Trần Sơ, sau khi tiếp xúc với dị năng, dường như thế giới của cô đã chẳng còn bất ngờ gì nữa, dường như hết thảy những điều thần kì đều có thể được kiến giải bằng dị năng.
“Thế còn ma cà rồng ạ, cũng là một loại dị năng đúng không anh?” Cô bỗng hỏi.
“Ừ.” Trần Sơ gật đầu.
“Thật luôn ạ.” Cô chỉ sực ra suy nghĩ như vậy, không ngờ lại là thật nên kìm lòng chẳng đặng hỏi tiếp: “Ma cà rồng tồn tại thật hả anh? À không, dị năng của ma cà rồng đỉnh không ạ? Dị năng của bọn họ thuộc loại gì thế, giống trong phim, trường sinh bất lão, cần hút máu người rồi ngủ ở quan tài, sợ ánh nắng sao ạ? Với cả, đừng bảo ma cà rồng trong vũ hội là ma cà rồng thật nhé.”
Trần Sơ khẽ cười: “Ma cà rồng là loài người sau khi bị đột biến gen, hầu hết đặc tính giống trong phim, cách họ đột biến cũng khá đặc biệt, là loại đột biến gen về máu. Máu của ma cà rồng có khả năng trao đổi chất và tái tạo mạnh mẽ, vậy nên họ mới có tuổi thọ cao và khả năng tự hồi phục mạnh mẽ. Họ khát máu và ghét ánh nắng mặt trời, còn tối có ngủ trong quan tài hay không thì phải xem sở thích của từng người.”
Anh nói ra hết những đặc điểm của ma cà rồng mà mình được biết.
“Thế nếu ra ngoài nắng thì họ sẽ bị thiêu rụi thành tro thật ạ?” Lâm Xuân nhớ lại một cảnh trong phim.
“Tất nhiên là không rồi, ma cà rồng ghét mặt trời vì máu đột biến khiến da họ cực kì nhạy cảm, ánh nắng gắt quá sẽ khiến da họ bị đau, theo cách nói của người bình thường, điều đó có nghĩa là da của họ nhạy cảm và họ dễ bị cháy nắng hơn người bình thường.” Trần Sơ giải đáp.
Lâm Xuân ồ lên, không kìm được sự hâm mộ của mình: “Dị năng này làm người ta mê quá, được trẻ mãi không già.”
“Tuổi thọ của họ dài hơn người bình thường nhưng không trường sinh bất lão đâu, với cả sức mạnh của họ yếu lắm, trong giới dị năng thì đây chả có gì hay hớm cả.” Giới dị năng là một thế giới cá lớn nuốt cá bé.
“Yếu?” Lâm Xuân trợn tròn mắt, điều này khác hẳn những gì cô biết về ma cà rồng.
– Đừng để phim ảnh lừa cho, hầu hết ma cà rồng yếu lắm, trừ khi được thức tỉnh hai lần, nếu không thì họ cũng chỉ là những người bình thường có tuổi thọ dài mà thôi. Ma cà rồng là sự tồn tại có cấp bậc khá thấp trong giới dị năng phương Tây. Nghe nói…
“Nghe nói gì ạ?” Lâm Xuân tò mò hỏi Trần Sơ.
Anh xấu hổ khi nhìn vào đôi mắt trong veo hiền hoà của người con gái, không dám nói rằng trong hệ thống dị năng của người phương Tây, ma cà rồng đẹp trai trẻ tuổi thường là “bé đường” của rất nhiều người phụ nữ dị năng.
“Nghe nói ở đây có ma cà rồng.” Trần Sơ ra hiệu cho Lâm Xuân nhìn về phía trước.
Cô ngước mắt, ở lối vào đại sảnh có một quý ông điển trai với mái tóc vàng và đôi mắt xanh đang đứng ngoài cửa đón khách, cô nhìn thoáng qua đã nhận ra, đây là tử tước Blou Duncan – người đã mời cô tham dự vũ hội cách đây không lâu.
Anh ấy đúng là ma cà rồng thật.
“Chào buổi tối hỡi quý cô xinh đẹp, vẻ đẹp của nàng đã làm lu mờ toà lâu đài sáu trăm năm tuổi này.” Blou Duncan thấy Lâm Xuân, vội vàng đến chào cô, ngợi ca cô với một giọng điệu khoa trương.
“Tư tước Duncan, chào buổi tối.” Sau khi biết người ta là ma cà rồng thật, cô cũng nói năng nhiệt tình hơn hẳn.
– Quý cô xinh đẹp, nàng vẫn còn nhớ tên tôi, xin phép cho tôi được hôn tay nàng để thể hiện…
“Vào được chưa?” Trần Sơ vẫn luôn lặng im bỗng dưng cất tiếng, cắt đứt hành động của Blou Duncan, nhìn chằm chằm ma cà rồng đang cúi người xuống bằng ánh mắt hết đỗi lạnh lùng.
Nguồn sức mạnh dao động thấp thoáng trong không khí khiến cho Blou Duncan run rẩy, anh vội lùi ra sau một bước: “Tất… Tất nhiên, xin mời vào.”
– Đi thôi.
Trần Sơ dẫn Lâm Xuân vào đại sảnh, Blou Duncan đứng đằng sau lau mồ hôi trong sự hoảng hốt, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, gửi một tin nhắn cho bên ngoài.
“Vừa nãy anh ấy là người đưa em thư mời đấy.” Lâm Xuân thì thầm với Trần Sơ: “Lúc ấy em còn nghi ngờ anh ấy có phải ma cà rồng thật hay không, ra là thật.”
“Lúc trước anh ta cũng nói như thế?” Anh hỏi.
– Nói gì ạ?
“Vẻ đẹp của nàng làm lu mờ toà lâu đài sáu trăm năm tuổi này.” Anh lặp lại với gương mặt vô cảm.
“Đúng đúng đúng, bọn họ nói chuyện thú vị lắm, như kiểu đang đóng phim ý.” Mặc dù có hơi nhảm nhưng Lâm Xuân cũng rất vui khi nghe những câu nói như vậy.
– Cùng hôn tay à?
– Không ạ.
– Thế thì tốt.
– Hả?
“Rất nhiều ma cà rồng phán đoán máu của đối phương có phù hợp với mình không thông qua việc tiếp xúc tay chân.” Trần Sơ nói mà không thay đổi sắc mặt.
“Thế nên vừa rồi anh ta…” Nghĩ đến giả thuyết nào đó làm Lâm Xuân rợn tóc gáy: “Đừng bảo anh ta thấy máu em rất ngon nên mới mời em làm bạn nhảy đấy nhé.”
– Cũng dễ lắm.
“Thảo nào, em còn tự hỏi sao hôm nay số em đỏ thế, thì ra là như vậy.” Lâm Xuân bỗng thấy yên lòng, làm gì có chuyện may mắn tức thời, rõ ràng nó đang làm cho vận xui của mình vững vàng hơn mà, ma cà rồng kia thích máu của mình nên mới mời mình tham gia vũ hội. Khổ thân cô còn tưởng rằng vẻ đẹp của mình đã hớp hồn ma cà rồng thật. Đúng là miệng lưỡi đàn ông chỉ tổ lừa người!
“Tự dưng muốn đánh nhau quá đi.” Cô nghiến răng.
Trái ngược với sự cáu kỉnh của Lâm Xuân, tâm trạng của Trần Sơ có vẻ rất tốt, anh ngước lên nhìn xung quanh. Vũ hội trong lâu đài được trang trí theo những yến tiệc của thời trung cổ, nội cảnh sang trọng, tiếng nhạc du dương, thậm chí để tạo nên bầu không khí thời trung cổ, ngoại trừ những ngọn đèn mờ ảo trên trần và ở ngoài cửa, trong phòng không sử dụng bất cứ bóng đèn điện nào khác mà dùng vô vàn ánh nến để soi bóng cho bữa tiệc.
Trần Sơ ngẩng lên nhìn tầng hai của lâu đài, đúng lúc trông thấy người đàn ông tóc nâu mặc áo vest đuôi tôm màu trắng. Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, gã giật mình lùi về sau một bước.
Anh làm như không nhìn thấy gì hết, dời mắt đi nơi khác, nhân tiện nhận ly rượu vang từ trong tay người phục vụ rồi khẽ nhấp một ngụm.
“Ông nội, hắn đó, nó cướp thư mời của con.” Tours Daniel chỉ vào Trần Sơ, thì thầm mách tội với người đang ẩn mình trong bóng tối.
Người đứng trong bóng tối tiến lên một bước, lộ ra khuôn mặt điển trai trắng bóc, căng lắm cũng chỉ ba mươi mốt tuổi là cùng. Hắn có màu tóc giống Tours Daniel, chỉ khác là tóc hắn dài hơn và được buộc bằng chun ở sau lưng. Dưới hàng mi nâu là đôi mắt màu xanh vô cùng thâm sâu và tăm tối, tựa như viên ngọc bích đẹp nhất. Trang phục hắn mặc vô cùng tinh xảo, trên ngực gắn một chiếc đồng hồ bỏ túi đã cũ, bàn tay vịn lan can còn đeo một chiếc nhẫn đá quý màu xanh lục, đứng trên cao nhìn xuống toàn bộ phòng tiệc.
“Nó kia kìa, gã phương Đông đứng bên cạnh bàn đồ ngọt.” Tours Daniel chỉ ra phía Trần Sơ.
Thật ra không cần sự chỉ dẫn của Tours Daniel, trong bữa tiệc, khuôn mặt phương Đông với mái tóc đen và đôi mắt đen cũng đã cực kì nổi bật. Người đàn ông đánh mắt sang nhưng anh không nhìn Trần Sơ mà nhìn cô gái phương Đông đứng cạnh anh.
– Dracula, một tháng sau, trong lễ hội thờ thần biển tại đảo Odin, sẽ có một cô gái phương Đông tóc đen mắt đen xuất hiện trong lâu đài của ngài, hãy bắt cô ta và mang về.
Đây là lời tiên tri mà người đứng đầu tổ chức đã tặng hắn vào một tháng trước, thủ lĩnh không nói cho hắn biết ngoại hình của cô gái đó, trong bữa tiệc cũng không chỉ có mình Lâm Xuân là phụ nữ châu Á, nhưng trực giác đã nói cho hắn biết, người mà thủ lĩnh muốn tìm chính là cô gái trước mắt này.
“Ông nội, con muốn hút máu của hắn!” Đôi mắt Tours Daniel ánh lên sự tham lam.
“Chỉ là một cái thư mời thôi mà, với lại, năng lực con không bằng người khác, con quá yếu.” Dracula không muốn nhúng tay vào chuyện này.
“Vì con vừa mới thức tỉnh lần hai mà, ông nội, dị năng của hắn mạnh lắm, chắc phải cấp A đấy, chỉ cần hút cạn máu của hắn là con có thể lên cấp A rồi.” Ma cà rồng hút máu người bình thường để duy trì sự sống, nhưng hút máu người dị năng có thể giúp sức mạnh của mình thăng cấp.
“Không muốn chết thì đừng động vào nó.” Dracula cho con cháu mình một lời khuyên chân thành cuối cùng rồi quay người vào bóng tối.
Tours Daniel đứng ngây như phỗng, mãi không động đậy.
Ông nội có ý gì? Chẳng lẽ ông cũng không đánh được thằng đó?
Bấy giờ, tiếng nhạc bỗng ngừng lại, một quý ông người Anh lịch lãm mặc lễ phục đuôi tôm, chống gậy đứng trên bục cao, bắt đầu phát biểu với mọi người: “Chào mừng tất cả mọi người đến với lâu đài, tôi là chủ nhân ở nơi đây, bá tước ma cà rồng.”
Lời mở đầu ngắn gọn kết thúc trong tràng pháo tay, âm nhạc vang lên, vũ hội chính thức bắt đầu.
Trần Sơ mời Lâm Xuân khiêu vũ với mình.
“Em không biết nhảy đâu.” Cô hơi luống cuống, từ khi lên đại học cô đã không tham gia vũ hội nào rồi.
“Không sao, đơn giản lắm, chỉ xoay vòng thôi, anh dẫn em.” Trần Sơ nói.
Cô hơi rung rinh, nắm tay anh bước vào sàn nhảy. Cô không biết khiêu vũ nên lúc nhảy rất khó khăn, nhưng may mà váy khá to nên cô và anh đứng cách nhau nửa chiếc váy, khi kết thúc bài nhạc cũng không làm anh bị thương nhưng mình lại bị trẹo chân.
“Đau quá, đau chết mất.” Cô đi khập khiễng, được anh đỡ ngồi xuống chiếc ghế ngoài sân.
Trước khi bước vào sản nhảy, Trần Sơ đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị Lâm Xuân giẫm vào chân, nhưng ai ngờ trong suốt bài nhảy, bản thân anh không làm sao còn cô lại làm mình bị sái chân. Chuyện phi logic thế này còn xảy ra được, chỉ có thể nói rằng vận xui của cô đỉnh cao quá đỗi.
“Sưng rồi à?” Anh cau mày nhìn vết sưng đỏ trên mắt cá chân của cô.
Chỉ khiêu vũ thôi mà, sao mà sưng lên thế này.
“Em dùng kẹp tóc của nữ thần may mắn đúng không?” Anh nghi ngờ đây là di chứng do kẹp tóc gây ra.
“Tất nhiên là không rồi, điềm xui của kẹp tóc kết thúc rồi.” Lâm Xuân đáp.
Ánh mắt Trần Sơ loé lên: “Sao lại kết thúc?”
“Lúc trên hải đảo đó, em bị quả dừa đập vào đầu, giờ vẫn còn cái u này.” Thật ra vận rủi này cũng không quá nghiêm trọng, chắc cũng liên quan đến lời cầu nguyện của cô. Lúc ấy cô ước Trần Sơ sẽ không chết, bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh chắc chắn sẽ không chết trong tình huống đó, vậy nên mong muốn của cô cũng chỉ là thứ nhỏ nhoi. Chứ nếu ước gì lớn lao liên quan đến việc sống chết, kẹp tóc mà biến nó thành hiện thực thì làm gì có chuyện cô chỉ bị một cái u như này.
Trần Sơ ngạc nhiên, hoá ra lúc ấy Lâm Xuân không nằm nghỉ dưới bóng cây mà là bị ngất do quả dừa rơi trúng đầu. Không hiểu vì sao, nghĩ đến cảnh tượng đó, anh vừa thấy xót vừa thấy buồn cười.
“Em ngồi yên đây, anh đi lấy đá cho em chườm rồi mình đi về.” Anh nói.
“Vừa mới đến đã phải về, còn bao nhiêu món ngon em chưa được ăn nữa.” Vũ hội rất thú vị, Lâm Xuân vẫn chưa muốn về.
“Em muốn ăn gì, anh lấy cho em, ngồi đây cùng lắm nửa tiếng thôi.” Chườm đá nửa tiếng cũng không có vấn đề gì.
“Anh mang món tráng miệng cho em nhé, em muốn ăn món chính nữa nhưng hình như chỉ có bít tết thôi.” Lâm Xuân ước gì thời gian trôi đi nhanh, trôi một phát đến nửa tháng sau cho rồi.
Giá mà chủ nhân của chiếc mõ là ông lão như Tế Công thì tốt, như vậy là cô có thể “rượu thịt trôi qua dạ, Phật tổ nằm trong tim”.
“Để anh nhìn xem có đồ ăn chay không.” Trần Sơ vừa nói vừa đứng dậy đi đến bàn ăn, trên đường đi gặp được nhân viên nên đã nhờ người ta lấy ít đá cho mình.
Đi đến giữa sảnh tiệc, anh vừa cầm đĩa lấy đồ ăn cho cô vừa đợi nhân viên mang đá đến, thỉnh thoảng cũng liếc mắt về phía cô.
Anh mới đi được một lúc, mọi người đã liên tục mời Lâm Xuân khiêu vũ với mình nhưng cô bị sái chân nên cũng không đồng ý. Lát sau có một ma cà rồng thân quen bưng một ly rượu vang đến gần cô.
Trần Sơ nhận ra, đó chính là ma cà rồng tóc vàng đã dùng lời ngon tiếng ngọt để hôn tay cô ở ngoài cửa.
Anh cau mày, đang định đi qua, ma cà rồng tóc vàng lại khom người với quý cô da trắng ngồi bên cạnh Lâm Xuân, mời cô ấy bước lên sàn nhảy.
“Thưa ngài, đá viên mà ngài yêu cầu đây.” Bấy giờ, nhân viên đưa cho anh một ly đựng đầy đá cục.
“Cảm ơn.” Trần Sơ nói lời cảm ơn, tiện tay lấy một chiếc khăn vải trên bàn ăn, đổ đá vào rồi gói lại. Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, anh đi ra nhìn về phía Lâm Xuân, cô vẫn đang ngồi trên ghế, im lặng nhìn người ta khiêu vũ với nhau.
Một tay anh cầm gói đá, một tay cầm thức ăn, đứng dậy đi đến bên cô.
Cùng lúc đó, trên tầng hai của toà lâu đài, Dracula đứng ở xa nhìn chằm chằm Lâm Xuân đang ngồi trong góc, bờ môi mấp máy, lẩm bẩm câu thần chú mà chỉ mình hiểu được.
Bỗng dưng, một cặp đôi bước ra ngoài sàn nhảy, đi đến trước mặt Trần Sơ, bởi vì xuất hiện đột ngột quá nên suýt nữa đụng vào cái khay trong tay anh. Anh vội vàng lùi một bước để nhường đường, nhưng tới khi anh nhìn lại chỗ của Lâm Xuân, trên ghế đã không còn bóng người.
Cô đâu rồi?
Trần Sơ cau mày, rảo bước chân, chạy nhanh đến vị trí cô ngồi.
Bấy giờ ở tầng hai, trong tay Dracula chợt xuất hiện một con rối vô cùng xinh đẹp. Đó là một con rối nhỏ bằng lòng bàn tay, mặc lễ phục kiểu gothic, tóc đen mắt đen. Hắn nắm chặt nó trong lòng bàn tay, không thèm nhìn Trần Sơ đang chạy vụt qua dòng người, hắn nhảy xuống bệ cửa sổ trải đầy hoa hồng trên tầng hai, rời khỏi lâu đài cổ.