Khi không gian con hút người dị năng vào trong, nó sẽ không nuốt quá nhiều người dị năng có đẳng cấp cao hơn mình. Ví dụ như không gian con cấp B sẽ nuốt người dị năng từ cấp B trở xuống, thi thoảng sẽ hút thêm người cấp A nhưng sẽ không nhiều. Bởi vì mục đích chiếm đoạt người dị năng của không gian con là để bổ sung năng lượng cho nó chứ không phải là tiếp thêm sức mạnh cho những người ngoại lai. Nếu nuốt lắm người dị năng cấp cao, linh thể bên trong không thể chống cự được, như vậy không gian con sẽ sụp đổ rất nhanh.
Vậy nên một người dị năng cấp S như Trần Sơ, nếu không cố tình dùng chìa khoá để mở cổng không gian, hoặc gặp phải tình huống đặc biệt như Lâm Xuân thì anh sẽ không bị trại Miêu chủ động hút vào.
Sự tồn tại của kẻ mạnh ắt sẽ phá hỏng sự cân bằng nguyên bản của không gian con, thành ra Trần Sơ vừa vào đã lấy được hai trăm viên đá sức mạnh của cổ trùng một cách dễ dàng. Tương tự như thế, người trong trại Miêu càng mạnh sẽ càng có được nhiều đá sức mạnh trong tay. Tầm nhìn của Trần Sơ tập trung vào anh chàng người Hàn vừa mới hét lên bảo anh là cấp S.
Được quá, anh nói to nhất, tôi chọn anh.
Trần Sơ nhắn Lâm Xuân đợi ở đây, anh để lại một tấm khiên gió để chắn cho cô, sau đó bay ào đến chỗ người dị năng cấp A hét to nhất ở đây.
Người đàn ông Hàn Quốc thấy anh đại nhìn mình là biết không ổn rồi, bởi vì nửa tiếng trước, anh ta là người mạnh nhất trong trại, với lại anh ta cũng dòm ngó đá sức mạnh của người khác, cứ nhìn người ta như vậy rồi xông ra cướp luôn.
Khốn khiếp, cái không gian chết tiệt này cấp B cơ mà, sao lại hút một đứa cấp S vào đây?
Anh giai Hàn Quốc vừa oán thầm vừa quay người chạy phắt đi, đồng thời còn xúi giục những người dị năng khác hỗ trợ mình: “Mọi người cùng xông đến, trong tay cậu ta có rất nhiều đá sức mạnh, đoạt lấy là sẽ được ra ngoài ngay tức khắc.”
Nếu anh ta nói câu này vào ngày cuối cùng, có lẽ mọi người sẽ đánh liều để có cơ hội ra ngoài, nhưng bây giờ mới là ngày đầu tiên, còn hai hôm nữa, bọn họ vẫn chưa mất hết lí trí. Cướp đồ của người cấp S càng khiến mình chết nhanh hơn thôi.
Tuy nhiên ở đây cũng có người giảo hoạt, thích bí quá hoá liều, chuyển hướng sang nhìn Lâm Xuân đang đứng trước pho tượng của vua cổ. Không động được vào đại ca cấp S, nhưng con bé này nom yếu quá, nếu bắt nó có khi sẽ lấy thêm được đá sức mạnh.
Trong đám có hai người nhìn nhau, sau đó chạy vọt về phía Lâm Xuân đang được tấm gió che chở một cách ăn ý, một người cầm súng, một người cầm dao, ai cũng mang theo vật phẩm, cùng nhau tấn công tấm khiên gió.
Lâm Xuân nhìn thấy súng, vô thức lùi về sau một bước nhưng sau lưng cô là bức tượng của vua cổ, cô không thể lui được nữa, chỉ đánh trơ mắt nhìn đạn dị năng bắn vào lá chắn. May mà tấm khiên Trần Sơ chuẩn bị cực kì bền, có thể chặn được cả đạn, chỉ có tiếng đùng đùng vang lên.
Mặc dù có khiên bảo vệ, đạn không thể tổn thương cô được nhưng đứng trong một cái lồng trong suốt bị người ta liên tục bắn vào người, cảm giác không ổn chút nào.
“Hệ thống, tôi muốn bốc thăm.” Lâm Xuân nghĩ rằng mình cần một vật phẩm có thể chủ động chiến đấu, tất cả các vật phẩm của cô bây giờ hầu hết toàn trợ giúp là chính chứ không thể đánh trả được.
Cửa hàng của hệ thống hiện lên, mở ra trang rút thăm.
Lâm Xuân nhìn một trăm nghìn điểm công đức của mình ở dưới góc phải, ngang ngược chọn mười lần rút thăm liên tiếp, và rồi đã nhận được mười lá cảm ơn đã tham gia????
Hello, tình hình nguy cấp như thế này mà sao lại cảm ơn đã tham gia vậy.
Cô sống chung với hệ thống đã lâu nên cũng khá hiểu nó, sau mấy lần bốc thăm hoặc mua vật phẩm, cô đã phát hiện ra một quy luật. Đó chính là thời điểm cô có vật phẩm mới, cứ khi nào cô sắp gặp nguy hiểm, cô sẽ nhận được vật phẩm để có thể đương đầu với nó, dường như mọi thứ đã được hệ thống sắp xếp từ trước.
Con người sẽ sắp xếp trước mọi việc trong tình huống như thế nào? Ắt hẳn bạn phải một có dự đoán về những gì sắp xảy ra trong tương lai, mà với tư cách là một hệ thống xem bói, nó còn biết trước được luôn chứ không cần phải đoán.
Có hai lí do trên, Lâm Xuân đã sực ra một suy đoán rất to gan, có lẽ khi cô gặp nguy hiểm thì sẽ lấy được vật phẩm dễ dàng hơn. Với trường hợp này, có thể tham khảo mái tóc dài của Sadako, bốc một lần là trúng luôn.
Thành thử, sau vụ việc ở concert, mặc dù có số điểm công đức kếch xù nhưng cô cũng không rút thăm ngay để chuẩn bị cho lần sau, nhỡ có gặp phải nguy hiểm thì mới bốc. Như vậy, cô chỉ cần bỏ ra một số điểm ít ỏi nhưng lại lấy được vật phẩm tương ứng.
Lâm Xuân mưu đồ này nọ, nhưng hệ thống đã tát vào mặt cô bằng câu cảm ơn đã tham gia cả mười lần????
“Cậu biết ý định của tôi rồi chứ gì?” Cô không dấm dở tới nỗi rút thăm một trăm lần, như thế sẽ ngốn hơn mười nghìn điểm công đức của cô, mà cô cũng có thể mua vật phẩm chứ chẳng cần bốc thăm làm gì.
“Là cô định tiêu một phần trăm số điểm công đức của mình để lấy được vật phẩm á hả?” Hệ thống hỏi.
“…” Một phần trăm của một trăm ngàn là một nghìn rồi còn gì, đúng là hệ thống biết thật: “Cậu không sợ tôi sẽ bị đánh chết vì không rút ra được vật phẩm à?”
“Bọn họ chỉ muốn bắt sống cô thôi, không chết được, với cả tạm thời cũng không thể phá được tấm khiên chắn của Trần Sơ đâu.” Hệ thống không hề sợ hãi.
Tuy lời nói của hệ thống khiến người ta phát bực nhưng cũng giúp cho Lâm Xuân bình tĩnh lại, đối phương không thể phá vỡ được tấm khiên chứng tỏ rằng cô vẫn sẽ được an toàn trong một thời gian ngắn. Nếu vậy, cô không cần phải sốt ruột nữa, cứ từ từ chọn vật phẩm thích hợp.
Vì thế mà một cảnh tượng kì lạ đã xuất hiện, cô gái đang ở trong tấm chắn, bị mọi người bao vây lại chẳng hề toát ra vẻ sợ sệt, thậm chí còn tiến lên hai bước, ngồi xuống ghế đá của pho tượng, song hành cùng với bức tượng của người đẹp. Trông cô nhàn nhãn thong dong, không biết còn tưởng cô tới đây du lịch chụp ảnh nữa đấy.
“Tôi không bốc thăm nữa, tôi muốn mua hàng. Trưng hết đặc tính các sản phẩm trong cửa hàng ra cho tôi coi.” Bây giờ Lâm Xuân là phú bà, một lần xem đặc tính của vật phẩm chẳng thấm vào đâu. Kiểm tra thuộc tính mất mười điểm công đức, xem thêm một trăm món đồ nữa cũng chỉ hết có một nghìn điểm mà thôi, cô trả được.
Hệ thống cực kì tích cực trong việc trừ điểm công đức của cô, giao diện rút thăm xoay tròn rồi biến mất, thay vào đó là một trang trưng bày sản phẩm, các mặt hàng được sắp xếp và hiển thị ngay ngắn trên trang bìa, nhưng… chỉ có hai cái.
– 20 điểm công đức. Hệ thống trừ điểm công đức để có thể kiểm tra đặc tính của sản phẩm.
Có mỗi hai cái này? Đây là kiểu muốn vung tiền cũng không được.
Lâm Xuân không kìm lòng được mà hỏi: “Sao chỉ có hai thứ à?”
Hệ thống: “Hôm nay cửa hàng của hệ thống chỉ có hai mặt hàng.”
Lừa nhau hả bưởi, nhìn qua đã biết là cậu cố tình sắp đặt, hơn nữa chắc chắn sẽ là những món đồ đắt khủng khiếp, có thể ăn được của cô một số điểm kha khá. Dẫu biết vậy, nhưng vì hệ thống sở hữu các loại hàng độc quyền nên cô cũng đành chịu. Hơn nữa, dù hệ thống chuyên gia gài bẫy cô nhưng lần nào cũng chuẩn bị cho cô vật phẩm cực kì hữu dụng.
Lâm Xuân nghiền ngẫm, quyết định trả thêm hai điểm công đức để hệ thống cho mình nhìn giá. Điều khiến cô bất ngờ ấy là không phải cả hai sản phẩm đều đắt như cô tưởng tượng mà là một món đắt một món rẻ. Một món trị giá chín mươi nghìn điểm, cái còn lại chỉ có mười nghìn điểm.
Thật ra mười nghìn điểm công đức cũng đã cao lắm rồi, dù sao “Thước của bậc hiền triết” cũng mới hơn ba nghìn điểm, nhưng nếu so sánh với chín mươi nghìn điểm thì mười ngàn điểm đó chẳng đắt chút nào.
Chỉ có hai vật phẩm, không có gì để lựa chọn, Lâm Xuân tiện tay ấn vào mặt hàng đầu tiên có giá chín mươi nghìn điểm, bắt đầu xem đặc tính của nó.
Tên: Sách linh nghiệm.
Hướng dẫn sử dụng: Đây là một quyển sách có văn hoá, hãy viết những lời có văn hoá vào sách, chỉ cần là chữ có văn hoá, sách sẽ đáp ứng ước vọng của bạn.
Lời nhắc: Nếu bạn không phải người có văn hoá thì đừng tự rước lấy nhục, trừ khi bạn có thể biến nó thành quyển sách có phép tắc, đến lúc đó bạn sẽ tự tạo ra được quy tắc cho riêng mình, bạn nói đâu là văn hoá thì nó chính là văn hoá.
Vật phẩm chín mươi nghìn điểm công đức có khác, đúng là một sức mạnh khổng lồ, sách linh nghiệm thì chẳng phải mình viết cái gì lên đó nó cũng thành sự thật à? Ví dụ như viết một câu, tất cả người dị năng ở đây sẽ đánh rắm tập thể, thế thì trại Miêu bốc mùi phải biết.
Từ từ, sao mình lại nghĩ cái này, hơn nữa thả bom cũng không phải thứ có văn hoá.
Lâm Xuân ngẫm nghĩ một lát, cô thấy cuốn sách này quá mạnh, nhưng văn hoá là một từ rất khó định nghĩa. Mặc dù cô đã là một sinh viên, nhưng cô không phải người viết văn hay từ khi còn bé đến giờ, cô cảm giác mình khó mà hiểu được tiêu chuẩn của người có văn hoá là như thế nào. Thôi, đợi bao giờ mình thuộc lòng những danh ngôn nổi tiếng rồi hẵng dùng.
Cô không nghĩ ngợi gì nữa, ấn mở mặt hàng tiếp theo, bắt đầu kiểm tra thuộc tính.
Tên: Thẻ anh hùng vương giả.
Hướng dẫn sử dụng: Người dùng có thể rút một lá thẻ ở trong tập thẻ và được quyền sở hữu người anh hùng trong vòng năm phút.
Lời nhắc: Để tạo điều kiện cho vật chủ sử dụng và mau chóng nắm bắt được kĩ năng của vật phẩm nên vật phẩm đã được sửa đổi chuyên biệt, các anh hùng tương ứng với từng nhân vật trong một trò chơi mà vật chủ đã từng chơi ở ngoài đời, mau cảm ơn người sáng tạo đi.
Vương giả vinh diệu!
Ngoài game này ra không nghĩ được trò nào khác, trong tên của vật phẩm cũng có hai chữ “vương giả” còn gì.
Năng lực cũng trâu bò phết, dù Lâm Xuân biết chơi nhưng cô đánh rất bình thường, chỉ biết điều khiển một số tướng và trợ thủ đơn giản, tuy nhiên cô sẽ không vận dụng những kĩ năng này, mà nó sẽ bị các anh hùng sử dụng trong vòng năm phút. Nói cách khác, nếu cô muốn Tôn Ngộ Không đi rừng, nó sẽ vác gậy như ý băng vào rừng. Nếu cô muốn Bách Lý ra vẻ cool ngầu, Bách Lý sẽ mang súng ra ngồi xổm xuống bụi cỏ.
Ô vãi, bá quá nhờ.
Lâm Xuân càng nghĩ càng phấn khích, có món đồ này tương đương với việc cô sẽ có mấy chục loại dị năng khác nhau, sức mạnh đỉnh như thế mà chỉ tốn có mười nghìn điểm công đức, quá rẻ rồi.
Cô bấm mua ngay lập tức mà không hề do dự, ai mà nhẫn nại được cơ chứ? Giấc mơ của người khác chỉ được thực hiện trong game, còn cô được trải nghiệm ngoài đời thực luôn mà!
Trong lúc Lâm Xuân mua vật phẩm, Trần Sơ đã cướp được đá sức mạnh của anh giai người Hàn. Anh không ngờ người ta lại có dị năng hệ tốc độ, nhanh đến mức anh suýt nữa không đuổi kịp nên mới hơi mất nhiều thời gian. Sau khi chiếm đoạt đá sức mạnh, anh không giết người dị năng đó, mặc dù trong không gian con không bị ràng buộc bởi luật pháp, nhưng anh nghĩ rằng, đối phương bị mình cướp đá sức mạnh cũng đã xui lắm rồi, giờ mà giết thì hơi quá đáng nên anh chỉ đánh người ta ngã xuống đất thôi.
Trần Sơ quay trở về, người dị năng cấp A bò dậy, nhìn bóng lưng anh rồi lại nhìn Lâm Xuân nhàn nhã núp sau tấm khiên ở giữa quảng trường, sự ác ý bỗng nảy sinh trong lòng, anh ta hét lên.
– Bọn họ là người Trung, đứa con trai là người dị năng cấp S. Bắt cóc con bé kia, để người Trung giết hết trại Miêu. Chỉ cần giết sạch linh thể ở đây là chúng ta sẽ rời đi được.
Có hai cách để thoát khỏi không gian con, một là thu thập đủ số đá sức mạnh để mở cổng không gian. Hai là giết toàn bộ linh thể ở trong đây, kích hoạt cơ chết bảo vệ của nó, để nó tự động mở cổng. Mà cách thứ hai có thể giúp cho tất cả mọi người ở trong không gian con rời đi.
Trại Miêu chỉ toàn thầy tà thuật, mặc dù họ mới đến cấp B nhưng tỉ lệ sống sót của những người dị năng tiến vào đây gần như bằng không. Có người vừa mới vào đã bị trúng cổ mà chẳng hề hay biết, một số người lại không gom đủ đá sức mạnh, điều quan trọng nhất là những người dị năng bị trúng cổ sẽ sát hại những người dị năng cùng đến đây với mình.
Theo thống kê của chính phủ, lần mở cổng thảm khốc nhất của trại Miêu ấy là khi có hơn một trăm người đi vào nhưng chỉ có ba người thoát khỏi đây.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều dựa vào năng lực của mình, ai giỏi đánh nhau cũng đã là đỉnh lắm rồi, bởi vì muốn giết toàn bộ linh thể trong trại Miêu để thoát khỏi không gian con là chuyện không thể. Nhưng bây giờ thì khác, lúc này đã xuất hiện người dị năng cấp S. Chỉ cần anh ta muốn, chỉ cần cho anh ta thời gian, anh ta sẽ giết sạch linh thể trong trại Miêu, như vậy tất cả bọn họ có thể rời khỏi đây. Hơn nữa, hai người kia còn không phải người Hàn.
Trong phút chốc, những người dị năng không muốn đắc tội với đại ca cấp S đã quay phắt sang Lâm Xuân đang ngồi sau lá chắn, chỉ cần bắt cô ta là được ư?
Cái tấm khiên hệ phong đó, một người không phá được, nhưng nếu hai người, hai mươi người, năm mươi người thì sao?
Trần Sơ không hiểu tiếng Hàn, nhưng trực giác đã cho anh biết người đàn ông kia không nói được gì tử tế, nhưng khi anh còn chưa nghĩ ra, tiếng nhạc của nhóc hồ lô bỗng dưng vang lên.
– Nhóc hồ lô, nhóc hồ lô~
Ánh sáng vàng loé lên, bé hồ lô lộ diện, hiện ra viên kim cương.
Đôi mắt Trần Sơ co lại, anh biết, vật phẩm nhóc hồ lô sẽ căn cứ theo tình trạng nguy hiểm mà Lâm Xuân gặp phải để phân công từng bé, mà chỉ khi nào cực kì nguy hiểm thì cả bảy nhóc hồ lô mới xuất hiện, tạo thành một viên kim cương. Lần trước kim cương hồ lô đã hiện ra trong toà Khoá Hồn, khi gặp phải đại tư tế.
Anh chạy vụt về phía Lâm Xuân mà chẳng hề nghĩ ngợi, nhưng anh vẫn đang ở xa, không thể nhanh bằng những người dị năng đang đứng vây quanh cô.
Mấy chục người dị năng đứng quanh mình đã tung chiêu cùng một lúc, đủ các loại dị năng tấn công vào tấm khiên bảo vệ, một tiếng “choang” vang lên thật to, lá chắn đã vỡ tan tành.
Kim cương hồ lô bị ràng buộc bởi quy tắc nên đã chạy ra trước mặt Lâm Xuân, nhưng có quá nhiều người xông đến, nó chỉ ngăn cản được một ít chứ không thể chặn được tất cả.
Đúng lúc đó có tiếng hổ gầm thét, vang vọng khắp trại Miêu.
– Đánh thì không đánh, lùi cũng không lùi, cứ ưỡn à ưỡn ẹo là thế nào?
Lâm Xuân bỗng biến thân ngay tại chỗ, kích hoạt đại chiêu của Trương Phi, bảo vệ bản thân bằng tia sáng vàng, đồng thời tạo ra cơn cuồng phong bay về phía mục tiêu và mang đến một cơn choáng váng ngắn ngủi.
Sự biến hoá này khiến Trần Sơ sửng sốt, nhưng anh cũng không giảm tốc độ mà nhân lúc này để bay qua ngay lập tức, vươn tay bế Lâm Xuân ra khỏi vòng vây.
Sau khi dẫn cô bay cao, anh lại thấy không ổn, đáng lẽ anh phải tranh thủ lúc này để rời khỏi trại Miêu mới đúng.
Nghĩ vậy, anh lại bế cô hạ cánh xuống đất, trộn cả số đá sức mạnh mà anh vừa cướp được cùng với chỗ đá anh đã có lúc đầu để thử mở cổng thêm lần nữa.
Những xung quanh vẫn tĩnh lặng, sức mạnh không gian chẳng dao động gì hết.
Vẫn chưa gom đủ mười loại cổ trùng ư?
Bấy giờ, cơn choáng váng do đại chiêu của Trương Phi gây ra đã hết hiệu lực, mọi người hoàn hồn, lại tiếp tục tấn công hai người đang đứng cạnh pho tượng. Trần Sơ đạp chân phải vào ghế đá, vươn cao người, bay lên như diều gặp gió, vụt qua trại Miêu.
Bay một mạch đến ngọn núi mà cả hai vừa mới ở thì Trần Sơ mới thả Lâm Xuân xuống.
“Em không sao chứ?” Anh ân cần nhìn cô.
“Hừ, không thể chịu được đòn.” May mà cô đang đọc lời thoại của Trương Phi.
“…” Trần Sơ.
Mặc dù Lâm Xuân bị Trương Phi chiếm cứ nhưng cô vẫn có cảm xúc của riêng mình, thấy mình nói ra câu thoại đáng xấu hổ với Trần Sơ như vậy, cô vội vàng huỷ bỏ chức năng chiếm giữ của thẻ. Kĩ năng rất dễ sử dụng nhưng tại sao lại có cả thoại thế này, người sáng tạo ra vật phẩm nghĩ cái gì đấy?
Với lại, tại sao mình lại rút được thẻ Trương Phi chứ, xấu chết đi được. Được cái cơ thể cô không hoá thành người cao to vạm vỡ như sinh viên võ thuật, nếu không lúc anh Trần Sơ kéo mình lên, ai dè lại bế Trương Phi vào lòng, không dám tưởng tượng ra cảnh đấy nữa luôn.
“Câu vừa nãy không phải em nói đâu.” Lâm Xuân giải thích rất nhanh.
– Anh biết.
“Em dùng vật phẩm mới.” Cô nói.
“Anh đoán ra được.” Có lẽ vì Lâm Xuân có lắm vật phẩm kì dị quá nên Trần Sơ không còn ngạc nhiên khi thấy cô có thêm vật phẩm mới nữa rồi.
“À… Vâng.” Cô định giới thiệu về vật phẩm của mình nhưng nghĩ lại thì thấy chính mình còn chưa hiểu rõ về nó nên đành im thin thít.
Trần Sơ không hỏi tiếp về chuyện vật phẩm mà bây giờ, anh đang nói với gương mặt nghiêm túc: “Bọn mình phải mau chóng rời khỏi đây.”
Giờ đây, toàn bộ người dị năng ở trại Miêu đã nhằm vào bọn anh, mặc dù hầu hết toàn người cấp B nhưng “đông kiến cắn chết voi”, huống hồ anh còn đèo bòng theo Lâm Xuân. Vậy nên cách tốt nhất bây giờ là đi tìm đá sức mạnh, mở cổng không gian và thoát ra ngoài.
“Vẫn chưa lấy đủ mười loại đá sức mạnh hả anh?” Lâm Xuân hỏi.
“Ừ, có hơi bất thường, mình phải tìm linh thể để hỏi mới được.” Trần Sơ cảm thấy tình hình không ổn.
“Hay dùng kẹp tóc may mắn?” Cô ngẫm thấy nguyên nhân dẫn đến sự bất thường này chủ yếu là do mình, bởi vì cô là người có chỉ số may mắn -99.
“Kẹp tóc của em để lại di chứng, không cần phải dùng thì đừng đụng đến.” Trần Sơ nói: “Với cả anh nghĩ chuyện này không liên quan đến vận may đâu.”
Chí ít từ bé đến giờ, anh chưa bao giờ thua về độ may mắn. Vậy nên lúc đầu bắt cổ trùng, anh lấy hơn hai trăm con là ngừng tay, bởi vì trực giác nói cho anh biết, có đủ loại cổ trùng ở đây rồi.
Anh tính khoảng cách từ đây đến trại Miêu, nghĩ rằng ngoài mình ra, không ai có thể đến đây hãm hại Lâm Xuân trong thời gian mình chạy đi chạy lại, nên anh đã nói với cô: “Em đợi ở đây, anh đi bắt một linh thể đến đây.”
Lâm Xuân gật đầu: “Vâng.”
Trước khi đi, Trần Sơ kiểm tra lại miếng sticker trên tay trái mình, xác nhận nó còn nguyên vẹn thì mới yên tâm bay đi.
Người ta bảo tìm trời tìm đất cũng không bằng tìm người quen, toàn bộ trại Miêu chỉ có một linh thể cấp A, thế nên Trần Sơ rất nhanh đã tìm được nữ linh thể ban đầu, dẫn cô ta đến đây.
Có lẽ nữ linh thể biết mình không đánh được Trần Sơ, hoặc là do cô ta thấy Trần Sơ không có ý định giết người nên cũng không hề vùng vẫy.
Lâm Xuân lấy thước ra, kích hoạt kĩ năng, bắt đầu hỏi linh thể: “Bọn tôi phải tìm mười loại đá cổ trùng khác nhau, cô có thể xem giúp bọn tôi được không, nhìn giúp xem bọn tôi thiếu loại cổ trùng nào. Đến khi lấy được đá sức mạnh, chúng tôi sẽ rời đi ngay, cam đoan sẽ không làm hại bất cứ linh… người nào ở đây.”
Trần Sơ phối hợp, lấy ra hơn hai trăm viên đá sức mạnh mà mình đã tìm được.
Nữ linh thể không thèm nhìn, nói thẳng luôn: “Mọi người thiếu giới cổ.”
“Giới cổ? Ở đâu thế?” Lâm Xuân không biết giới cổ là gì, cô cũng không muốn nghiên cứu sâu, chỉ cần tìm ra là được.
“Giới cổ là loại cổ trùng phổ biến nhất trong trại Miêu, trước đây có thể thấy ở bất cứ đâu.” Nữ linh thể nói.
Trước đây
Lâm Xuân phiên dịch lời của nữ linh thể cho Trần Sơ nghe: “Cô ấy bảo mình thiếu giới cổ, đáng lẽ có thể thấy nó ở khắp mọi nơi nhưng giờ hình như nó đã biến mất rồi.”
“Thảo nào.” Hèn chi, hoá ra là thiếu một loại nữa, làm anh cứ hỏi tại sao thu thập mãi không đủ.
“Giới cổ ở đâu, chúng tôi chỉ cần hai viên là được.” Lâm Xuân tiếp tục hỏi.
“Ở phía bắc ngọn núi, sáng nay, khi mặt trời vừa mọc, tất cả giới cổ đã bay về đó.” Nữ linh thể chỉ ra hướng bắc.
Lâm Xuân truyền đạt lại: “Cô ấy bảo giới cổ đang ở phía bắc của ngọn núi.”
Mặc dù Trần Sơ chưa đến trại Miêu bao giờ, nhưng trong tài liệu của chính phủ, không có người dị năng nào giải thích phải đi ra nơi khác để tìm cổ trùng. Đại đa số cổ trùng đều được gom ở trong trại.
Đây là trường hợp duy nhất hay là người dị năng trước đó ăn may, cướp được giới cổ của người khác? Nhưng đây là ngày đầu tiên tiến vào kết giới, kí ức của linh thể đã được đổi mới, vậy nên dù bạn hỏi linh thể rằng đây có phải tình huống đặc biệt không thì linh thể cũng không được phép nói ra. Bởi vì thứ mà bọn họ coi là khác biệt lại có chu kì lặp đi lặp lại trong không gian con, thành thử nó lại một điều bình thường ở đây.
Trần Sơ nói tiếp: “Em hỏi cô ấy, còn giống cổ trùng nào nữa không, để cho bọn mình lấy được đủ mười loại.”
Lâm Xuân chuyển lời, nữ linh thể đáp: “Vua cổ.”
Cả hai chìm trong thinh lặng, không nói đến chuyện vua cổ cần phải được tinh chế, kể cả nó có sẵn thì nếu bọn họ cướp được vua cổ, thể nào trại Miêu cũng sẽ đuổi cùng giết tận hai người.
Cuối cùng anh và cô đã đưa ra quyết định sẽ đi về hướng bắc để tìm giới cổ. Nếu nữ linh thể nói giới cổ là loại cổ thường thấy nhất, vậy chắc hẳn nó sẽ rất đông, bắt hai con cũng không khó nhằn lắm.
Trần Sơ bế Lâm Xuân bay về phía bắc ngọn núi, thoáng chốc đã bay qua đồi núi cao, nhìn thấy bên kia đồi núi có một vách tường vàng chọc trời.
Đây là bức tường được tạo nên từ vô vàn những đốm sáng kết nối lại với nhau.
“Đây là giới cổ?” Nữ linh thể nói rằng giới cổ là loại cổ phổ biến nhất, Lâm Xuân nghĩ nó sẽ rất nhiều nhưng cô không ngờ nó lại nhiều đến mức như vậy.
Bao nhiêu con đây, mấy chục triệu hay mấy trăm triệu? Lít nhít tựa như một bầu trời đầy sao, không nhìn được đến tận cùng.
“Hoá ra là vậy, thì ra đây là giới cổ.” Trần Sơ cũng sững sờ trước cảnh tượng này, nhưng đồng thời anh cũng hiểu ra tác dụng của cổ trùng.
Lâm Xuân nhìn anh.
Anh giải thích: “Không gian con được hình thành từ những mảnh vỡ sau khi không gian chính giống như Trái Đất sụp đổ, em biết điều này chưa?”
Cô gật đầu: “Em biết, trong tài liệu của chính phủ có ghi.”
Trần Sơ: “Những mảnh vỡ đó lang thang trong khe hỡ không gian, mà đốm sáng kia là là rào cản giữa không gian con và kẽ hở không gian.”
Lâm Xuân: “Kết giới?”
Ra là “giới” trong giới cổ là “giới” của kết giới.
“Rầm!” Bỗng nhiên, bức thành che chở không gian gặp chấn động, như thể bị một thứ gì đấy đập vào, một khoảnh sáng đã rơi xuống và chúng lại bay trở về như cũ.
Lâm Xuân hãi hùng: “Có gì đó đâm vào kết giới ạ?”
Trần Sơ đáp: “Có lẽ là những mảnh vụn khác trong kẽ hở không gian đấy. Có khi lí do toàn bộ giới cổ đã bay đến đây vào buổi sáng là vì cảm nhận được sự mỏng manh của kết giới.”
Cô hỏi: “Hai không gian con đâm vào nhau?”
Anh gật đầu, trong tài liệu của chính phủ cũng từng ghi chép một sự việc tương tự, nhưng tình huống này rất hiếm khi xảy ra. Tức là hai không gian con đồng thời mở cổng cùng một chỗ sẽ có tỉ lệ va chạm nhất định. Và việc đụng nhau không khác nào sao Hỏa đâm vào Trái Đất, gây ra sự huỷ diệt với cả hai không gian con.
“Rầm!” Mới nói với nhau được mấy câu, cảnh va chạm lại diễn ra một lần nữa, hơn nữa còn khủng hơn lần đầu.
Lâm Xuân nói ngay: “Thế bọn mình mau mau rời đi thôi.”
Trần Sơ cũng nghĩ như vậy, với tác động mạnh như này, anh nghĩ chẳng mấy chốc kết giới sẽ bị phá huỷ. Anh lập tức chộp lấy hai trong số những đốm sáng bị đánh sập rồi cho vào kho chứa vật phẩm. Anh chỉ lấy hai con, sợ bắt nhiều quá thì kết giới sẽ sụp đổ sớm.
Sau khi xong việc, anh bế Lâm Xuân bay về, nhưng khi cả hai vừa mới quay người, cơn chấn động khác lại ập đến. Trong sự va đập như thế này, bức tường sáng bị mất đi hai con cổ trùng đã xẻ ra một vết nứt dài và mỏng, vết nứt đó hệt như mạng nhện, bao phủ toàn bộ vách tường chỉ trong chớp mắt và rồi đã đổ sụp, lộ ra khe hở không gian mịt mùng ở đằng sau.
Chỉ trong tích tắc, một hơi thở quen thuộc khiến người ta run rẩy đã len lỏi qua vết nứt.
Trần Sơ bỗng ngoảnh mặt lại, thấy một linh thể mặc trang phục cúng tế màu đỏ đang bước vào từ trong khe hở không gian.
“Ồ? Lại là các ngươi.” Giọng nói của đại tư tế ánh lên sự ngạc nhiên và vui sướng bất ngờ khi gặp lại người quen.