Sau chuyến bay hai tiếng rưỡi, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Đế Đô. Xuất phát từ tâm lí không thể nói ra thành lời, Trần Sơ đã gọi xe trước, sau khi hai người xuống máy bay, anh đã dẫn Lâm Xuân đi xuống hầm gửi xe.
Ngồi trong chiếc xe thương gia rộng rãi, Trần Sơ cuối cùng cũng có thể duỗi thẳng chân.
“Đàn anh, anh hay đến Đế Đô lắm ạ?” Lâm Xuân bỗng hỏi.
Trần Sơ nhướng mày nhìn cô: “Sao em lại hỏi thế?”
“Em thấy anh rất quen thuộc với sân bay này, sân bay to thế này, em suýt nữa còn đi lòng và lòng vòng, nhất là ở trong bãi đỗ xe, chỗ nào cũng giống nhau nhưng anh lại tìm được ngay.” Hơn nữa, Trần Sơ gần như không nhìn vào tên đường, hai người xuống máy bay đã đi thẳng đến bãi đỗ xe này.
“Anh lớn lên ở Đế Đô, đại học mới sang thành phố Tấn.” Trần Sơ đáp.
“Thì ra anh là người Đế Đô, thảo nào lại quen thuộc như thế, nhưng sao anh lại học đại học ở thành phố Tấn ạ, nếu học ngành Vật Lý thì Đại học Đế Đô mới là No.1 chứ.” Lâm Xuân nhân tiện hỏi.
“Anh thi trượt.” Trần Sơ trả lời.
“Dạ?” Cô xấu hổ vì câu hỏi của mình. Trong ấn tượng của cô, Trần Sơ vừa thông minh vừa mạnh mẽ, dường như anh có thể làm tốt bất cứ chuyện gì, hơn nữa Tống Nhiễm Nhiễm từng rỉ rả với cô rằng, Trần Sơ đã công bố một luận văn chuyên ngành nghe nói rất đỉnh, thành thử cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ trượt Đại học Đế Đô. Nhưng nhìn rộng hơn mà xem, Đại học Đế Đô là trường đại học đứng đầu Trung Quốc, rất ít người thi đỗ, không đỗ mới là chuyện bình thường.
“Không sao đâu.” Trần Sơ không có vấn đề gì hết: “Anh học Lý là vì đam mê thôi, với cả Đại học Diệp Lục cũng rất tốt đấy chứ.”
“Đúng, trường bọn mình cũng thuộc 985 mà.” Lâm Xuân vội vàng ưỡn ngực: “Nói ra cũng tự hào lắm chứ.”
Câu chuyện cứ thế qua đi nhưng xúc cảm ngại ngùng vẫn còn đó, Lâm Xuân không dám nói thêm gì nữa, cầm điện thoại mở app của chính phủ ra, nhân lúc đang rảnh thì đọc tài liệu trên diễn đàn. Những tài liệu khác từ từ đọc sau cũng được, nhưng cô phải bổ sung thêm rất nhiều kiến thức về không gian con, nhỡ đâu lại bị nó nuốt vào một ngày nào đó thì sẽ không đến mức luống cuống như hai lần trước.
Trần Sơ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, năm năm chưa về đây, bầu trời Đế Đô dường như đã xanh hơn rồi.
Chiếc xe ra khỏi sân bay, đi thẳng đến đường cao tốc, mất hơn một tiếng mới tới resort ở ngoài thành Đế Đô. Resort gần núi kề sông, thiên nhiên tươi đẹp, Lâm Xuân vẫn chưa đi vào nhưng đã có thể cảm nhận được sự giàu sang và thư thái ở bên trong.
“Đại hội của chúng ta bao toàn bộ resort luôn?” Lâm Xuân không thể tưởng tượng ra được, một resort bát ngát như thế thì phải ngốn hết bao nhiêu tiền.
“Ừ.” Giới dị năng tổ chức sự kiện sẽ không để cho người bình thường đi vào.
– Trụ sở chính giàu quá.
Trần Sơ cười cười không nói gì.
– Em nghĩ bọn mình không nên ngồi hạng phổ thông, trông thế này thì chỉ có khoang hạng nhất mới xứng thôi.
“Thế lúc về mình mua khoang hạng nhất.” Trần Sơ đề nghị một cách chân thành.
“Được hoàn tiền đúng không?” Lâm Xuân thì thầm hỏi.
“Vậy thì mua.” Nếu công ty trả tiền, không xài mới dở hơi đấy.
“Cười ói, con ma nghèo từ đâu tới đây, tí tiền mọn mà còn mặt dày nhờ công ty thanh toán.” Một giọng nói chói tai bỗng vang lên sau lưng Lâm Xuân.
Cô cau mày, nhìn theo hướng vang tiếng nói, thấy hai người phụ nữ mặc đồng phục màu trắng. Người nói là cô gái nhuộm tóc đỏ, cô gái nhìn Lâm Xuân với ánh mắt chê bai, kéo bạn mình rời khỏi đây.
“Từ từ.” Lâm Xuân bực mình: “Các cô ra ngoài quên mang học thức theo à?”
“Cô dám mắng tôi vô học?” Cô gái tức giận nhìn Lâm Xuân.
“Người được dạy dỗ tử tế sẽ không tuỳ tiện xen vào lời người khác, cũng sẽ không móc mỉa bừa phứa như vậy.” Lâm Xuân không thích gây chuyện, nhưng không có nghĩa là cô sợ phiền toái.
“Cô… Một con cấp F mà lên mặt cái gì?” Cô gái thẹn quá hoá giận, năng lượng đang dao động trong người đã phừng lên, giữa lòng bàn tay bỗng bừng lên ngọn lửa, định vung tay vào đầu Lâm Xuân: “Nhìn tao đốt tóc mày đây!”
** má! Sao tự dưng lại tấn công, không những tấn công mà còn sử dụng năng lực. Lâm Xuân muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, chỉ đành ôm đầu theo bản năng, nghiêng người tránh đi. Đồng thời, khi cô nghiêng người, một cánh tay mảnh mai lướt qua gò má cô, chặn lại ngọn lửa đang bay về phía cô.
Ngọn lửa màu đỏ rực đã bị Trần Sơ nắm trong tay, ngọn lửa vẫn bùng cháy dữ dội nhưng Lâm Xuân chẳng thấy nóng chút nào.
“Đừng có tuỳ tiện đùa với lửa.” Trong ánh mắt hãi hùng của đối phương, Trần Sơ khép tay lại, ung dung dập tắt ngọn lửa.
“Cấp A?” Gương mặt của cô gái tóc đỏ phờ phạc hẳn đi.
“Xin lỗi đi.” Trần Sơ hạ tay xuống, lạnh lùng nhìn cô gái tóc đỏ.
“Vâng… Tôi xin lỗi.” Trong giới dị năng, cá lớn nuốt cá bé, ngay cả bên trong tổ chức chính phủ vẫn còn tồn tại hiện tượng này. Thành ra cô gái tóc đỏ cảm nhận được năng lượng yếu ớt của Lâm Xuân, đó cũng là lí do vì sao khi thấy người cấp F lại mặc sức giễu nhại đến như vậy. Bởi vì cô ta biết mình có cười hả hê ra sao thì đối phương cũng không dám làm gì mình. Mà cô ta chỉ không gây tổn thương đến tính mạng của đối phương thì đội thi hành án sẽ chẳng buồn quan tâm.
Đồng thời, nếu cô gặp phải người mạnh hơn mình, đối phương chỉ cần không làm hại đến tính mạng của mình thì đội thi hành án cũng sẽ mặc kệ.
Trần Sơ hài lòng, dời mắt nhìn sang Lâm Xuân.
Bất ngờ chạm vào ánh mắt của Trần Sơ, Lâm Xuân bỗng hoàn hồn, quay đầu lại, ngượng ngùng đứng đực tại chỗ.
“Em thấy thế nào?” Trần Sơ hỏi.
– Dạ?
“Em có chấp nhận lời xin lỗi của đám kia không?” Anh hỏi.
Hội kia vừa mới xin lỗi cô á?
Lâm Xuân nhìn gương mặt tái nhợt của hai cô gái, dường như hai cô đã biết Lâm Xuân không hề nghe thấy nên vội vàng nói xin lỗi liên tiếp: “Xin lỗi rất nhiều, chúng tôi sai, mong cô xin lỗi cho chúng tôi.”
“Sau này đừng dùng dị năng để tổn thương người ta linh tinh nữa biết chưa? Đốt tóc, cô cũng độc ác quá rồi.” Lâm Xuân mắng.
“Tôi xin lỗi, lần sau tôi không dám nữa.” Bây giờ cô gái tóc đỏ nào còn phách lối như khi nãy, chỉ có thể nói xin lỗi một cách chân thành.
– Được rồi, các cô đi đi.
Hai cô gái lo lắng nhìn Trần Sơ, thấy anh không phản ứng gì thì mới dè dặt chạy đi.
“Bọn mình vào thôi.” Trần Sơ xách vali, rảo bước về phía trước.
Lâm Xuân đi ở đằng sau, nhìn bóng lưng vạm vỡ của Trần Sơ, tâm trí quay cuồng trong khung cảnh Trần Sơ giơ tay chặn lửa giúp mình.
“Lâm Xuân?” Trần Sơ đi đến cửa đại sảnh, thấy cô vẫn đang ngẩn người ở đấy, khó hiểu gọi cô.
Lâm Xuân “À” lên, vội vàng chạy tới, cả hai bằng qua đại sảnh nguy nga tráng lệ, đến quầy lễ tân làm thủ tục.
“Vui lòng cho tôi xem thư mời của hai bạn.” Chị lễ tân lịch sự nói.
“Đây.” Lâm Xuân vội vàng lấy thư mời ra khỏi balo rồi đưa tới.
“Chờ một lát.” Sau khi kiểm tra ở quầy lễ tân, nhân viên thao tác rất nhanh trên máy tính, sau đó đưa hai tấm thẻ phòng: “1801, 1802.”
Trần Sơ cầm thẻ phòng, đưa một chiếc cho Lâm Xuân, nhân tiện hỏi: “Em đặt phòng trước à?”
“Không ạ.” Khi cô nhận được thông báo phải đi công tác ở Đế Đô, thời gian còn lại chỉ đủ cho cô mua vé máy bay và thu dọn hành lí, còn không kịp tra địa chỉ cụ thể của resort thì làm sao lại nghĩ đến việc đặt phòng được.
“Trợ lí Đàm đặt trước rồi.” Đặt trước cả hai phòng, sợ người ta không phát hiện đây mà.
Sau khi nhận phòng, cả hai đi thang máy lên tầng 19. Thang máy ở khách sạn là kiểu trong suốt, Trần Sơ trông Lâm Xuân đang thích thú nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, nghĩ một lát rồi nhắc nhở cô: “Giới dị năng tôn trọng sức mạnh, có thể đến đây tham gia đại hội trao đổi vật phẩm đều là những người dị năng xuất sắc của các chi nhánh, em ra ngoài một mình thì cố gắng đừng xích mích với người khác. Còn nhỡ em bị bắt nạt thì cứ quay về nói cho anh.”
Mặc dù Lâm Xuân có mấy vật phẩm rất lợi hại nhưng kinh nghiệm chiến đấu của cô còn lâu mới bằng những người dị năng khác. Trần Sơ sợ cô đi ra ngoài một mình sẽ bị ăn hành. Ví dụ như tình huống vừa rồi, nếu không có anh ở đấy thì chắc chắn Lâm Xuân không giữ được tóc nữa rồi.
Quay về nói cho anh? Làm ô dù cho mình hả? Lâm Xuân thầm nghĩ trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn rất nghe lời: “Em biết mà, em có ngốc đâu, em cấp F, chắc chắn không đánh lại được ai cả.”
Trần Sơ bật cười: “Ra là em biết đấy, nãy anh thấy em dữ như thế, cứ tưởng…”
“Vừa rồi em dữ lắm ạ?” Toang rồi, chẳng lẽ trông mình ban nãy giống mấy người đàn bà chanh chua lắm à?
“Không phải, nhưng kiểu muốn xông ra ý.” Nhìn dáng vẻ Lâm Xuân lúc ấy, người không biết còn tưởng cấp bậc dị năng của cô cao hơn người ta ấy chứ.
“Nãy em cáu quá, với cả… Em không ngờ cô ta lại sử dụng năng lực.” Nếu cô biết đối phương sẽ dùng lửa để đốt tóc mình thì cô chắc chắn sẽ lôi thước ra trước.
Ác độc như thế, phải đánh đủ 10 thước.
“Từ khi bước vào resort, xung quanh em toàn là người dị năng. Giá trị của người dị năng khác với người bình thường, hơn nữa tính cách của nhiều người sẽ bị ảnh hưởng bởi năng lực, ví dụ như người dị năng hệ hoả thì sẽ tương đối nóng tính và bốc đồng. Người dị năng hệ băng thì tính cách sẽ lạnh lùng. Nguyền rủa sư thì sẽ lập dị, độc mồm độc miệng.” Trần Sơ phân tích.
“Thảo nào Vua Bẩn lại độc miệng như thế.” Lâm Xuân không thấy Vua Bẩn lập dị nhưng cô cảm giác anh cực kì độc miệng.
Đang nói chuyện, điện thoại của cô bỗng vang lên, có email gửi tới.
“Ơ, trợ lí Đàm gửi mail cho em này.” Cô mở ra đọc, đọc xong thì nhìn Trần Sơ với ánh mắt vô cùng phức tạp.
– Sao thế?
“Anh tự xem đi.” Lâm Xuân đưa máy cho anh.
Trần Sơ nhận lấy, thấy trợ lí Đàm viết mail như thế này.
Lâm Xuân: Danh sách mua hàng ở trong tài liệu đi kèm, em cứ mua theo danh sách đấy. Nếu có thắc mắc thì đừng nên hỏi anh, đi hỏi Trần Sơ ý. Trần Sơ hữu ích hơn anh nhiều, chỉ cần có Trần Sơ ở đấy, em có thể tung hoành ngang dọc trong đại hội luôn. Em phải nhớ, em đi đến đây là đại diện cho tổ sáu, em có thể mất mặt chứ tổ sáu thì không. Nhỡ có mất mặt thì cứ khóc với Trần Sơ đi.
“…” Trần Sơ hít một hơi thật sâu mới kìm nén được cơn giận đang sôi trào trong mình.
Trợ lí Đàm, anh nghỉ ngơi linh tinh nhỉ, bế quan mà còn dành thời gian để gửi email? Không sợ tẩu hoả nhập ma à?
“Em được tung hoành thật à?” Lâm Xuân hỏi dè dặt.
Trần Sơ liếc cô: “Em định tung hoành thế nào?”
“Em đùa thôi, anh yên tâm, em thề em sẽ không chủ động gây sự đâu.” Cô vội vàng đảm bảo với anh.
“Không khóc là được.” Giọng anh ánh lên sự bất lực, trả điện thoại cho Lâm Xuân. Đúng lúc ấy, thang máy đi lên tầng 18, anh xách vali ra ngoài.
Lâm Xuân lệch một nhịp mới đuổi theo anh, tâm trí ngập tràn câu nói cuối cùng của Trần Sơ.
Không khóc là được, tức là chỉ cần mình không khóc thì đi gây sự vẫn được hả?
“Đến rồi.” Trần Sơ đặt vali của Lâm Xuân trước cửa phòng 1802 còn mình đi vào phòng 1801.
Cô lấy thẻ phòng rồi mở cửa bước vào.
Resort cao cấp như thế này nên phòng khách sạn cũng được thiết kế không hề kém cạnh, đập vào mắt là chiếc cửa sổ sát đất khổng lồ, ánh chiều tà ngoài ban công phả vào, nhuộm cho nền đất một màu vàng óng ả. Nội thất tinh xảo, giường vừa to vừa mềm mại, đèn bàn tạo nên bầu không khí đủ đầy, còn có cả phòng tắm và bồn tắm rất to, tất cả đều toát lên sự khoan khoái cho căn phòng.
Lâm Xuân bỗng nảy sinh khát vọng được đập nhà mình ra để sửa thành kiểu như thế này.
Cô kìm lòng chẳng đặng, chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè: Tiêu chuẩn đi công tác của tui.
Chín bức ảnh được đăng lên, phô bày toàn bộ khung cảnh khách sạn một cách sống động.
Có rất nhiều lượt thích và bình luận ở bên dưới.
Hứa Nguyễn: Wowwww, khách sạn năm sao ý nhỉ, cái công ty tồi tệ của tớ, tiêu chuẩn đi công tác được căng nhất 300 tệ nên chỉ có thể ngủ ở khách sạn bình dân thôi. Gato với bạn mình quá.
Sở Phi Phi: Bồn tắm cao cấp ghê, còn có cả chức năng xoa bóp nữa chứ.
Ninh Nhã Đan: Khách sạn xịn xò thế này, cậu đi công tác hay đi nghỉ dưỡng đấy?
Tống Nhiễm Nhiễm: Công ty cậu đỉnh ghê, phòng này ít nhất phải 3000 tệ một đêm. Ở đâu đấy, để tớ đi gặp cậu.
Lâm Xuân tựa vào sofa mềm mại, cười híp mắt trả lời lại, bấy giờ trong nhóm sáu có người tag cô.
Vua Biển: @Lâm Xuân, em tham gia đại hội trao đổi vật phẩm dị năng à?
Lâm Xuân: Vâng.
Vua Biển: Sao em lại đi, trợ lí Đàm đâu?
Lâm Xuân: Trợ lí Đàm bảo ảnh muốn bế quan.
Thanh Không: Trùng hợp thế, bế quan ngay lúc này?
Vua Bẩn: Em đi một mình à?
Lâm Xuân: Có Trần Sơ nữa.
Vua Bẩn: À.
Thanh Không: Thảo nào.
Vua Bẩn: Đã bảo rồi mà.
Lâm Xuân chẳng hiểu gì: Các anh ẩn ý cái gì đấy?
Vua Biển: @mọi người, thế giờ mình có thể mua đồ được đúng không?
Thanh Không: Đúng.
Vua Bẩn: Hình như vậy.
Sơ: …
Vua Biển: @Lâm Xuân, mua giúp anh ít đồ được không? Anh chuyển điểm cho em.
Lâm Xuân: Anh không báo cáo với trợ lí Đàm à?
Vua Biển: Anh quên.
Lâm Xuân: Ok, ai muốn mua thì nhắn cho em ngay bây giờ, em thu xếp, ngày mai đi mua một thể.
Sau khi cô vừa nhắn, cả nhóm đã nhắn cả đống sản phẩm, ngoài Trần Sơ và trợ lí Đàm đang bế quan thì ai cũng có đồ cần mua.
“Nhiều thế này á.” Lâm Xuân cũng ngạc nhiên, cô tưởng mọi người quên báo cáo, căng lắm cũng chỉ mua thêm một hai món đồ, ai ngờ cả hội còn suýt nữa gửi cả danh sách cho cô.
Cô đương định vào phòng tắm ngâm bồn, nhưng giờ đã chẳng còn thời gian, lấy laptop ra khỏi vali, sắp xếp lại tất cả mọi thứ, tạo thành một danh sách mới. Đến khi chỉnh sửa xong thì đã gần chín giờ.
Lâm Xuân đói không chịu được, cô thấy bây giờ đã quá giờ ăn nên gọi điện cho lễ tân.
“Xin chào, cho mình hỏi bây giờ còn đồ ăn gì không?” Cô hỏi.
“Chị muốn gọi đồ ăn về phòng hay ăn ở nhà hàng?” Lễ tân hỏi lại.
“Bây giờ nhà hàng vẫn mở ư?” Lâm Xuân ngạc nhiên.
– Đúng vậy, trên tầng chót có nhà hàng buffet, mở đến 12 giờ đêm.
“Vậy mình tự lên nhà hàng.” Cô cúp máy, thay giày rồi đi ra ngoài. Nếu gọi đồ ăn về phòng thì phải đợi một lúc, cô đói lắm rồi, không đợi được nữa.
Lâm Xuân quẹt thẻ, đi thang máy lên tầng cao nhất, bởi vì đã quá giờ ăn nên nhà hàng không đông khách lắm, nhưng đồ ăn vẫn được sắp đầy đủ lên quầy line. Cô bưng một đĩa to, lấy thêm một ly nước hoa quả, tìm chỗ ngồi gần cửa sổ, một mình thưởng thức bữa ăn. Khi sắp ăn xong, cô bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện ở bàn bên cạnh.
– Nghe nói hội đấu giá ngày mai có mắt nguyền rủa đấy.
Mắt nguyền rủa? Lâm Xuân nghe thấy danh từ quen thuộc, tò mò nhìn sang bên. Bàn bên cạnh có ba nam nữ thanh niên mặc đồng phục màu xám bạc, cô không cảm nhận được sự dao động của năng lượng, không biết cấp bậc dị năng của bọn họ, nhưng cô nhận ra một điều, dường như ai tới đây cũng mặc đồng phục, chỉ có mình cô và Trần Sơ mặc đồ bình thường.
Vì đi vội quá nên trợ lí Đàm quên mang đồng phục cho mình à?
“Tôi chắc chắn phải lấy được mắt nguyền rủa.” Người thứ hai nói chuyện là một giọng nữ dịu dàng êm ái, thanh âm bùi tai đến nỗi khiến người ta kìm lòng chẳng đặng, phải được nhìn thấy gương mặt của người ấy.
Hai bàn cách nhau tấm rèm nên Lâm Xuân không nhìn rõ ngoại hình của đối phương, nhưng cô đoán một người có giọng nói tuyệt vời như thế thì chắc chắn là một người xinh đẹp.
– Mắt nguyền rủa chỉ hữu ích với nguyền rủa sư thôi, không ai cướp của chúng ta đâu.
Cướp? Chẳng lẽ mắt nguyền rủa chỉ có một thôi à? Trong danh sách Vua Bẩn gửi cho mình có món đồ này, không biết có tranh được không nữa.
Lâm Xuân chẳng biết gì về đại hội trao đổi này cả, trước khi đến đây, trợ lí Đàm cũng chỉ gửi cho cô danh sách vật phẩm cần mua, thành thử cô đã ngầm coi rằng đấy đều là những món đồ có thể mua được, không hề nghĩ đến việc vật phẩm không đủ số lượng và phải tranh giành với người khác.
– À phải rồi, đấu giá lần này sẽ tung ra bao nhiêu cái chìa khoá nhỉ?
– Nghe nói có 10 cái.
– Chắc sẽ có nhiều người tranh nhau lắm.
– Mặc dù rất nhiều người muốn có chìa khoá nhưng chỉ có người cấp S mới lấy được thôi, trong tổ chức chính phủ có bao nhiêu người cấp S? Thầy trao quyền cho tôi rồi, đến lúc đấy chắc chắn chúng ta vợt được.
Chìa khoá? Chìa khoá không gian à? Hình như trong danh sách mua hàng không có cái này. Bảo mua nguyên liệu chiến lược mà, trợ lí Đàm quên cho vào à?
Lâm Xuân suy nghĩ một lát, cúi đầu nhắn tin vào nhóm hỏi: Nghe nói trong đại hội trao đổi lần này có chìa khoá không gian, mọi người có muốn mua không?
Vua Biển: Mua cái đó làm gì?
Lâm Xuân: Nguyên liệu chiến lược mà? Em nghe bảo nhiều người muốn tranh lắm đấy.
Thanh Không: Đấy là người ta, chứ bọn anh không cần.
Vua Biển: Đúng.
Lâm Xuân: Đợt trước trợ lí Đàm bảo ảnh nộp đơn xin trụ sở chính mấy tháng rồi mà không được nhận còn gì?
Thanh Không: Anh đoán là ổng rút đơn rồi.
Lâm Xuân: Vì sao ạ?
Vua Bẩn: …
Lâm Xuân nhìn thấy Vua Bẩn đã tag ngay: @Vua Bẩn, hình như mắt nguyền rủa được đưa ra đấu giá đấy, em không biết có giành được hay không.
Vua Bẩn: Đến lúc đấy em bảo Trần Sơ giơ bảng là được.
– Nghe nói hôm nay có thành viên của tổ sáu đến.
Tổ sáu? Lâm Xuân đang gõ phím bỗng ngừng lại, bọn họ nói về tổ sáu là đang chỉ mình à?
– Năm nào tổ sáu chả có người đi, có mỗi Trần Sơ chưa đến đây bao giờ.
Bọn họ biết đàn anh Trần Sơ?
Lâm Xuân lén lút ngồi dịch ra sau, định nghe lỏm thêm một ít.
– Đám người tổ sáu đúng là cái loại không biết xấu hổ, nếu không nhờ Trần Sơ thì mấy người đó làm gì có được cả đống điểm để tham gia đại hội đẳng cấp như thế này.
Lâm Xuân cau mày: Người này khịa cái gì đấy, sao bọn tôi phải xấu hổ? Đàn anh Trần Sơ cũng là người của tổ sáu chúng tôi chứ, được thơm lây thì có làm sao. Nói như kiểu đàn anh Trần Sơ là thành viên của hội các người đấy. Nhưng mà, nghe có vẻ không phải chi nhánh nào cũng có tư cách tham gia đại hội này.
Sáng nay Lâm Xuân mới được trở thành nhân viên chính thực, hẵng còn rất nhiều điều chưa biết về nội bộ của tổ chức. Nếu cô biết thì cô sẽ hiểu tại sao những người đó lại nói tổ sáu đã ké fame của Trần Sơ.
Đại hội trao đổi vật phẩm dị năng hằng năm sẽ mời 30 bộ phận có số điểm cao nhất trong tổ chức chính phủ, còn bộ phận nhỏ như tổ sáu, cộng hết vào cũng chưa đến 10 thành viên thì không đủ tư cách tham gia. Nhưng Trần Sơ là người cấp S, bộ phận nào có thành viên cấp S thì cũng sẽ được tham gia dù điểm như thế nào đi chăng nữa. Không những vậy, trong đại hội có rất nhiều vật phẩm chỉ có người cấp S mới đủ tư cách để mua, vậy nên sau khi các nhân tài của tổ sáu biết Trần Sơ tham gia đại hội lần này, mọi người đã điên cuồng gửi cả danh sách mua hàng.
– Có phải Trần Sơ trở lại rồi không? Hồi trước cậu ấy cố tình thi đỗ vào thành phố Tấn…
Cố tình thi đỗ ư? Không phải vì trượt Đại học Đế Đô à? Có chuyện rồi đây.
Linh hồn buôn chuyện của Lâm Xuân đã rực cháy, ước gì được ngồi xổm xuống bàn bên cạnh để nghe chuyện.
– Cậu ấy sẽ về thôi, không gian con “toà Khoá Hồn” thường bao trùm ở Đế Đô nhất. Cậu ấy chắc chắn sẽ quay lại để hoá giải lời nguyền.
Lời nguyền?!
Là sao? Trên người đàn anh Trần Sơ có lời nguyền? Không thể nào, anh Trần Sơ là người cấp S, làm gì có ai nguyền rủa anh được.
– Dù cậu ấy có về hay không, lần sau toà Khoá Hồn mở cổng, tôi nhất định sẽ đi vào, giúp Trần Sơ tìm được vật phẩm hoá giải lời nguyền.
Toà Khoá Hồn, vật phẩm hoá giải lời nguyền? Vậy nên đàn anh Trần Sơ bị nguyền rủa thật, cách để gỡ bỏ nằm trong không gian con mang tên “toà Khoá Hồn”. Nhưng anh là người cấp S, làm gì có không gian con nào mà anh không đặt chân đến được?
Lâm Xuân ngẫm nghĩ một lát, nhắn WeChat cho Vua Bẩn: Đàn anh Trần Sơ có lời nguyền trên người ạ?
Vua Bẩn: Ai nói với em thế?
Lâm Xuân: Em nghe trộm, hình như là người quen cũ của đàn anh Trần Sơ ở Đế Đô.
Vua Bẩn: Anh không biết, anh không cảm nhận được lời nguyền trên người Trần Sơ.
Lâm Xuân: Thế anh có biết toà Khoá Hồn không?
Vua Bẩn: Người ta nhắc đến toà Khoá Hồn?
Lâm Xuân: Vâng, bảo rằng vật phẩm để hoá giải lời nguyền nằm trong toà Khoá Hồn.
Vua Bẩn: Toà Khoá Hồn là không gian con cấp S, không gian này không to lắm, chỉ có một toà nhà bảy tầng. Tầng nào cũng được khoá bởi một bậc thầy nguyền rủa, thế nên có thể gọi nó là toà nhà nguyền rủa. Người nào vào toà nhà cũng sẽ dính lời nguyền, nhưng vật phẩm để hoá giải cũng ở trong toà nhà đấy. Nếu như trên người Trần Sơ có lời nguyền thật thì chắc phải nằm ở tầng thứ bảy.
Lâm Xuân: Ghê gớm lắm phải không ạ?
Vua Bẩn: Quá ghê!
Mặc dù biết đấy chỉ là một hi vọng mong manh nhưng Lâm Xuân vẫn không kìm được mà hỏi: Anh không giải được ạ?
Vua Bẩn: Nếu anh mà giải được như lời em nói thì anh đã là vô địch rồi.
Sao nghe như bệnh nan y vậy.
Tiếng ghế di chuyển ở bàn bên cạnh vọng tới, Lâm Xuân vội vàng chỉnh lại tư thế ngồi, đợi đến khi đối phương rời đi thì mới thả lỏng.
Một giây khắc vụt tới, Lâm Xuân muốn chạy đến gõ cửa phòng Trần Sơ, hỏi anh có bị nguyền rủa thật hay không? Nhưng sau khi suy nghĩ thì cô vẫn dằn xuống. Với sức mạnh của Trần Sơ, nếu có chuyện khiến anh không thể giải quyết được thì có lẽ mình cũng chẳng giúp được gì.