Giữa trưa hôm sau, ăn xong cơm, cả hai lại tiến vào không gian con.
Không gian cấp S rừng trúc đen, một thị trấn nhỏ được xây dựng ngay giữa biển trúc.
Hai người đứng trên đỉnh núi cao vời vợi, dưới chân là mảnh rừng trúc kéo dài đến tận trận tuyến, nom hệt như cánh đồng hoa oải hương. Cơn gió man mát ùa tới làm rừng trúc vang tiếng xào xạc, đôi khi còn có hương trúc thoang thoảng, dễ chịu khôn cùng.
Cả hai ở đây đợi đại tư tế.
“Phong cảnh ở đây đẹp quá.” Tuy rằng Vòm Trời đã bị chính người dân của mình hủy hoại nhưng buộc phải thành thật rằng, Vòm Trời bảo vệ môi trường tự nhiên tốt hơn Trái Đất rất nhiều.
Trần Sơ “Ừ” với cô, anh cũng đồng tình với điều này.
Lâm Xuân: “Tự dưng em nghĩ ra một chuyện khá thú vị.”
Trần Sơ: “Chuyện gì thế em?”
Lâm Xuân: “Trái Đất bọn mình lúc nào cũng hô hào bảo vệ môi trưởng, nói rằng bảo vệ môi trường thì mới bảo vệ được Trái Đất. Vậy mà trên thực tế, một nơi có môi trường tốt như Vòm Trời lại nát tan thế này.”
Trần Sơ nghe vậy thì cười nói: “Kêu gọi bảo vệ môi trường nhưng thật ra là bảo vệ nhân loại, còn về phần Trái Đất, dù môi trường sinh thái có bị tàn phá đến mức nào đi nữa, một vài năm qua đi nó cũng sẽ tự phục hồi được thôi.”
Lâm Xuân sững lại, sau đó mỉm cười: “Cũng phải ha.”
Bấy giờ ở bên kia khu rừng đang gặp chấn động, một bóng người đỏ rực đứng ở trong rừng, thoắt ẩn thoắt hiện theo làn trúc đong đưa. Nếu Trần Sơ không có khả năng cảm nhận vượt trội về gió thì anh gần như không phát hiện ra sự hiện diện của hắn.
Trần Sơ nhìn sang: “Đại tư tế tới rồi.”
Lâm Xuân cũng vội nhìn theo nhưng chẳng thấy gì hết: “Ở đâu ạ?”
Anh nói: “Hắn bảo chúng ta qua đó.”
Dứt lời, anh cưỡi lên gió, dẫn Lâm Xuân bay qua khu rừng, thoáng chốc đã đáp xuống trước mặt đại tư tế.
Mới có mấy ngày không gặp mà đại tư tế đã tiều tụy hơn, linh thể cũng yếu đi rất nhiều.
Đại tư tế nhìn thấy Lâm Xuân, đôi mắt màu xanh lục bỗng sáng lên: “Lấy cái mõ của ngươi ra đây.”
Cô hỏi: “Có việc gì?”
Có hai vị tôn giả ở đây mà vẫn còn nguy hiểm rình rập à?
Đại tư tế: “Mấy ngày nay ta đi liên tục, lúc nào cũng qua lại giữa các không gian nên sức mạnh linh hổn bị hao tổn khá nhiều. Ngươi gõ mõ mấy cái bổ sung sức mạnh cho ta đi.”
Lâm Xuân: “Không gõ thì ông không đi qua kẽ hở không gian được à?”
Đại tư tế lắc đầu: “Tất nhiên là không rồi, chỉ hơi mệt thôi.”
Cô “Ồ” lên: “Thế tôi không gõ đâu.”
Đại tư tế trợn mắt, mặc dù ngũ quan của hắn chẳng tỏ vẻ gì nhưng cũng có thể thấy được sự ngạc nhiên xen lẫn nỗi bực mình của hắn.
Lâm Xuân: “Gõ xong thì tôi sẽ phải ăn chay, đã vậy chả biết cứu thế có thành công hay không, nhỡ thất bại thì tôi còn được ăn thịt thêm mấy ngày nữa đây.”
Trần Sơ câm nín khi nghe thấy lí do này.
Đại tư tế vốn là người kiêu ngạo, hắn mở lời nhờ Lâm Xuân giúp mình là đã cho cô thể diện lắm rồi, thế mà giờ cô còn từ chối hỗ trợ khiến hắn mất mặt. Hắn khịt mũi nặng nề, cây pháp trượng trong tay cất tiếng “boong” vang dội. Nếu không cần Lâm Xuân giúp đỡ trong việc cứu thế thì hắn đã tung ra lời nguyền chết chóc rồi.
“Đi thôi, đi lấy vật phẩm diệt thế cuối cùng.” Nói xong, đại tư tế quay người, trở lại kẽ hở không gian, dẫn đường cho mọi người đi lấy món đồ tai họa mang tên chiến tranh.
Có lẽ vì Lâm Xuân không gõ mõ cho đại tư tế nên lần này bước vào kẽ hở không gian, đại tư tế bủn xỉn chỉ dựng lên tấm màn bảo vệ cho mỗi mình, không bao bọc Trần Sơ và Lâm Xuân như chuyến đi trại Miêu lần trước. May mà Trần Sơ là tôn giả, anh cũng từng đi qua khe hở không gian nên cũng có thể tạo ra lớp gió che chắn cho cả hai.
Ba người bước đi chầm chậm trong khe hở màu xám tro, bởi vì ở đây không thể cảm nhận được thời gian nên Lâm Xuân không biết mình đã đi được bao lâu, chỉ láng máng thấy rằng lần này đi lâu hơn đợt đến trại Miêu rất nhiều.
“Đến rồi.” Tới khi Lâm Xuân thấm mệt, đại tư tế cũng đã dừng bước trước một đốm sáng. Hắn hơi nâng tay lên, chỉ vào một điểm, và rồi nó bắt đầu mở rộng ra, cuối cùng đã hé lộ thành lũy không gian.
Đại tư tế không rạch trận tuyến để bước vào ngay mà ngoái lại nhìn Trần Sơ: “Lấy năm vật phẩm ra đây.”
Trần Sơ hơi giật mình: “Phải lấy ra ở chỗ này à?”
Đại tư tế gật đầu: “Không gian này bị khóa rồi, chỉ khi nào gom đủ năm vật phẩm thì mới mở được.”
Trần Sơ vỡ lẽ, thò tay lấy hạn hán, dịch bệnh, lũ lụt ra khỏi vật phẩm trữ đồ, sau đó quay đầu nhìn Lâm Xuân. Bản đồ địa mạch đang nằm trong tay cô.
Tất nhiên Lâm Xuân hiểu ý anh, nhưng mà bản đồ địa mạch được hệ thống thu nhận nhưng giờ hệ thống ngủ đông rồi, chẳng thể trả bản đồ cho cô được nên cô không thể lấy ra.
Lâm Xuân: “Giờ không mang bản đồ ra được, nhưng mà chắc không ảnh hưởng đến việc sử dụng nó đâu.”
Đây là suy đoán của cô, mục đích của hệ thống là cứu thế, vậy nên dĩ nhiên nó đã phải cân nhắc đến việc thu nhận chiến tranh trước khi ngủ đông, dù cô tự làm hay thủ lĩnh Lửa Xanh tới lấy thì cũng phải kích hoạt cổng không gian con đã. Thành thử, dù không đem bản đồ địa mạch ra được thì các vật phẩm khác cũng sẽ tương thông với nhau và cùng nhau mở cổng không gian.
Trần Sơ không hỏi nhiều, quay người, tỏa ra dị năng để bọc lấy ba vật phẩm, trong quầng sáng nhạt màu, sương mù xám xịt trước mặt bỗng xoay chuyển, kết giới ngăn cản bọn họ với không gian con mờ dần đi, cuối cùng cũng lộ ra một cánh cửa sáng rực.
“Mở rồi.” Đại tư tế lên tiếng, dấn thân vào trước.
Trần Sơ thấy vậy, thu hồi ba vật phẩm trong tay rồi kéo Lâm Xuân bước vào.
Vừa mới vào, Lâm Xuân chưa nhìn thấy gì hết mà đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm. Ngay sau ấy, mọi thứ trước mặt cô tối sầm đi, có người đã che mắt cô lại.
“Anh Trần Sơ?” Cô hơi khó hiểu, tại sao anh lại che mắt cô.
“Cảnh tượng ở đây có hơi máu me, em phải chuẩn bị tâm lý.” Giọng nói Trần Sơ vang lên trên đầu.
Mùi máu tanh hẵng còn đong đầy trong khoang mũi cô, nó càng ngày càng nồng nặc hơn, sợ rằng khung cảnh ở đây không chỉ hơi đẫm máu thôi đâu.
Lâm Xuân gật đầu, bày tỏ rằng em đã sẵn sàng rồi.
Bấy giờ, bàn tay to lớn của Trần Sơ mới rời đi, Lâm Xuân ngước mắt nhìn. Đập vào mắt là biết bao thi thể chất đống như núi, đếm không xuể bao nhiêu người, vô số thi hài bị vứt trên mặt đất như đồ thừa.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Lâm Xuân vẫn sững sờ, mãi không quay đầu lại, thậm chí còn quên cả thở. Cho đến khi đôi giày của cô bị ướt, nhớp nhúa khó chịu. Cô cúi xuống nhìn mới thấy chỗ mình đang đứng vẫn có máu tuôn chảy ào ạt.
Nơi đây đâu đâu cũng là xác người chứ không phải linh thể.
“Đây là chiến trường.” Đại tư tế giải thích: “Hồi phong ấn sáu vật phẩm diệt thế, chiến tranh là món đồ bị khóa cuối cùng. Sau khi làm xong thì Vòm Trời giải thể. Thành ra mảnh vỡ không gian này đã dừng lại ở thời điểm chiến tranh.”
Vậy ra nơi này là chiến trường, mà con người ở đây có lẽ chỉ vừa mới qua đời.
Lâm Xuân giương mắt nhìn, cố gắng kiếm tìm một người còn sống trên chiến trận nhưng dù cô đã dõi theo rất xa, vượt ngưỡng tầm nhìn của mình nhưng cũng chỉ toàn xác là xác.
Cô càng nhìn càng hãi hùng, bao nhiêu người ở đây vậy? Mười nghìn, một trăm nghìn, hay là nhiều hơn thế?
“Đánh nhau bao lâu rồi mà lại chết nhiều thế này?” Cô không kìm được mà hỏi.
“Đúng một chiêu.” Đại tư tế trả lời.
Gì cơ? Lâm Xuân trợn tròn mắt, nhìn đại tư tế với vẻ không thể tin nổi. Chỉ mới một đòn tấn công mà đã có nhiều người chết đến mức này
“Người dị năng cấp cao ra tay, một đòn thôi là đủ hủy diệt cả một thành phố.” Đại tư tế khẽ đáp.
Nếu là hắn, chỉ cần một đại thuật nguyền rủa là có thể khiến người dân ở đây chết trong thinh lặng. Trong mắt người dị năng cấp cao, dân thường và mấy kẻ dị năng yếu ớt chỉ là những con kiến có thể bị bóp chết dễ dàng.
Trần Sơ thấy Lâm Xuân hơi khó chịu nên anh không muốn cô phải ở lại vùng đất đẫm máu chỉ toàn chém giết lẫn nhau thế này, thành thử anh đã nói sang chuyện khác: “Đi lấy chiến tranh đi.”
Lâm Xuân hoàn hồn, vô thức nói: “Em không cảm nhận được chiến tranh.”
Trần Sơ cười đáp: “Chiến tranh bị phong ấn mà, em không cảm được là chuyện bình thường.”
Đây cũng là điều mà anh thấy may mắn, bởi vì cô không thể cảm ứng được những vật phẩm đã bị kết ấn nên anh mới có thể ẩn giấu bão tuyết trong mình.
Đại tư tế quan sát chiến trường, khóa chặt vị trí rồi sải bước về phía trước: “Các ngươi theo ta.”
Cả ba băng qua nửa mặt trận, đi tới một sườn đồi. Trên đó có một người đàn ông trung niên mặc áo giáp đang cầm cây giáo trong tay. Dáng vẻ oai hùng phi phàm, ánh mắt dõi về nơi xa, nhìn ra toàn bộ chiến trường. Tuy nhiên đôi mắt ông lại tăm tối vô hồn, không có ánh sáng.
“Ông ấy còn sống không?” Ông là người duy nhất đứng trên trận địa này, mặc dù đôi mắt ông đã không còn sáng và cũng chẳng còn hơi, nhưng cả thế giới này đã hóa tĩnh lặng, vậy nên người bên trong bất động cũng không có gì lạ.
“Chết rồi.” Đại tư tế bình tĩnh nói: “Người sống không thể niêm phong chiến tranh được.”
Câu nói này không chỉ khiến Lâm Xuân ngẩn ra, mà cả Trần Sơ cũng vậy. Người phong ấn những vật phẩm khác vẫn sống đến tận bây giờ.
“Đây cũng là điều ta phải nhắc nhở các ngươi.” Đại tư tế nhìn hai người rồi nói: “Chiến tranh khác những thứ còn lại, nó ảnh hưởng đến tâm lý con người, người bị chiến tranh tác động sẽ vô tình gây ra trận chiến, đồng thời họ sẽ nghĩ rằng chiến tranh là điều hợp lí. Một khi chiến tranh xảy ra, nó sẽ kí sinh trong trí óc của nhân loại, chỉ khi tất cả mọi người tham gia vào cuộc chiến chết hết thì nó mới tạm lắng xuống, cho đến khi có người tiếp cận nó.”
“Chẳng lẽ…” Lâm Xuân sực nhận ra một chuyện.
“Đúng, mọi người ở đây đều do hắn giết.” “Hắn” là người đàn ông đang đứng trước mặt: “Hắn là thần chiến tranh, người đứng đầu trong hai mươi tám vì tinh tú. Để phong ấn chiến tranh mà hắn đã giết tất cả mọi người, bao gồm cả chính hắn.”
Với sự cao ngạo của đại tư tế, hắn không bao giờ đầu hàng với bất cứ ai, chỉ trừ người trước mặt.
Cuối cùng Lâm Xuân cũng hiểu ra lí do vì sao Tinh Nguyệt lại phải khóa chặt chiến tranh trong không gian này. Nếu để chiến tranh được kích hoạt, một khi mất kiểm soát, hậu quả sẽ vô cùng tai hại.
“Vậy nên các ngươi phải cẩn thận, chiến tranh sẽ kí sinh trong tâm lý con người, một kẻ không tốt sẽ gây ra thảm họa. Khi các ngươi kích hoạt nó, nhớ phải chú ý mọi người xung quanh.” Đại tư tế không lo lắng cho Trái Đất, mà hắn sợ nếu Trái Đất nổ ra chiến tranh thì sẽ trì hoãn thời gian phục sinh của Vòm Trời.
Nét mặt Trần Sơ vô cùng nghiêm túc, khi mở chiến tranh không thể để cho mọi người đứng xem như lần trước. Nhất là ban lãnh đạo cấp cao của các nước.
Cảnh báo xong hết rồi nên đại tư tế không nói nhiều nữa, hắn giơ tay chộp vào ngực thần chiến tranh, một vật thể màu đỏ như máu từ từ bị rút ra, đến khi bị lấy ra ngoài, mọi người mới thấy đó là một thanh kiếm đỏ to bằng bàn tay.
Chiến tranh rời khỏi cơ thể, thần chiến tranh cũng không hề tan biến thành vô vàn tia sáng như những tôn giả khác mà vẫn đứng nghiêm như thế.
Lâm Xuân ngẫm ngợi, có lẽ vì linh hồn của ông đã tan vào mảnh đất này khi ông phong ấn chiến tranh rồi.
“Ta sẽ đợi các ngươi ở Thiên Vũ Đại Lục.” Đại tư tế đặt thanh kiếm vào tay Trần Sơ, tiếp theo sẽ là thời khắc Vòm Trời tái sinh.
Trần Sơ gật đầu, nhận lấy vật phẩm cuối cùng, đặt nó nằm chung với các vật phẩm khác.
Lâm Xuân tiến tới nhìn rồi bỗng “Ớ” lên: “Sao chỉ có bốn món thế này, bão tuyết đâu rồi?”
Có tổng cộng sáu vật phẩm dị năng, bản đồ địa mạch đang nằm trong tay cô, vậy thì Trần Sơ phải giữ năm món chứ, nhưng đây lại thiếu mất một cái.
Trần Sơ cứng người trong thoáng chốc, sau đó anh cất hộp đựng vật phẩm tai họa vào kho hàng như không có chuyện gì xảy ra: “Anh để nó vào hộp khác rồi.”
“Sao anh lại để riêng ra thế?” Lâm Xuân hỏi.
“Trưởng ban Quan cầm rồi.” Trần Sơ tiện thể đổ tội cho người khác.
Quả thực, trước khi lên đường trưởng ban Quan mới đưa cho bọn cô mấy vật phẩm này, Lâm Xuân “Ồ” lên rồi không hỏi nữa.
Bàn tay siết chặt của Trần Sơ dần buông lỏng, anh ngước lên nhìn vào đôi mắt to tròn màu xanh lục của đại tư tế.
Anh điềm tĩnh nhìn sang nơi khác rồi nói với Lâm Xuân: “Đi thôi em, mình về Trái Đất nào.”
“Vâng.” Lâm Xuân vẫy tay với đại tư tế rồi quay người dợm bước vào hành lang không gian.
Đại tư tế nhìn về nơi hai người khuất bóng và bật cười: “Căng thẳng nỗi gì, ta chả buồn vạch trần ngươi, dù sao cũng chẳng giấu được mấy ngày nữa đâu.”