17.
Bữa tối kết thúc, cha mẹ nhà họ Tư nhất quyết muốn Tư Triệt đưa tôi trở về.
Tôi không thể lay chuyển được nên đưa Thẩm Sơ Nghiên lên xe của Tư Triệt.
Khi ngồi vào ghế sau, Thẩm Sơ Nghiên nhìn thấy một hộp quà rất lớn ở ghế sau, đứa trẻ rất tò mò lập tức liền nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh.
Tôi bình tĩnh cho thằng bé một ánh mắt ý nói an phận chút, Thẩm Sơ Nghiên liền ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình.
Tư Triệt ngồi vào ghế lái sau đó quay người lại nở một nụ cười dịu dàng với Thẩm Sơ Nghiên.
“Đây là quà gặp mặt của chú chó con, mở ra xem xem có thích không?”.
Thẩm Sơ Nghiên woa lên một tiếng, nhưng vẫn kéo lấy tôi trưng cầu sự cho phép.
Sau khi tôi gật đầu, thằng bé liền khẩn trương mở hộp quà ra, sau đó, một chú chó ngao đáng yêu lông vàng liền nhảy ra khỏi hộp lao vào lòng Thẩm Sơ Nghiên.
“Woa, mẹ ơi mẹ nhìn xem, là một chú chó con!”.
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Thẩm Sơ Nghiên, thật khó để tôi nói ra những lời trách mắng.
“Vậy từ giờ trở đi con phải phụ trách chăm sóc thật tốt cho chó nhỏ đó có biết không?”.
Thẩm Sơ Nghiên vui vẻ gật đầu.
Trên đường về nhà, Thẩm Sơ Nghiên sau khi cùng chú chó nhỏ chơi đến mệt liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc này tôi mới mở miệng hỏi:
“Vì cái gì anh muốn tìm cho mình một thân phận?”.
Tư Triệt đang lái xe lặng lẽ nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
“Em phải lưu lại thế giới này vĩnh viễn, nên tôi liền muốn được gần em thêm một chút.”
Tôi cau mày.
“Cái gì?”
Đến cửa nhà, Tư Triệt dừng xe lại.
“Anh đang nghĩ, Tư Sơ Nghiên nghe cũng khá hay, phải không?”.
18.
Sau khi phát cáu với Tư Triệt xong, tôi tức giận bừng bừng trở về nhà.
Trong đầu anh chàng hệ thống này đang suy nghĩ cái gì vậy? Không nhìn thấy tôi đã phát chán với đàn ông rồi sao?
Tôi ở lại đây đơn giản là không muốn quay về thế giới cũ tiếp tục làm người làm công ăn lương nghèo khổ, làm một bạch phú mỹ không tốt hơn à?
Ai thèm quan tâm đến chuyện yêu đương chứ, mấy thứ đó chỉ sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi mà thôi.
Bởi vì tất cả người giúp việc đều đổi thành người của tôi, nên hôm nay họ nói cho Thẩm Tu Du tin tức tôi ở lại nhà mẹ đẻ.
Tôi liền có thể trôi qua một ngày hạnh phúc.
Nói chính xác thì đáng ra là một ngày để tiêu hóa cảm xúc.
Sau khi ổn định xong Thẩm Sơ Nghiên lẫn con chó của nó, cuối cùng tôi cũng có thể tắm và thư giãn một lúc.
Mở điện thoại lên, Thẩm Tu Du ngoại trừ gọi cho tôi vài cuộc điện thoại thì cũng không còn tin nhắn gì khác.
Trưởng đoàn vũ đoàn gửi tin nhắn Wechat đến cho tôi, nói rằng đã cải tổ lại toàn bộ vũ đoàn, muốn mời tôi ngày mai đến nghiệm thu.
Ngoài ra, còn có một lời mời yêu cầu kết bạn giấu đầu hở đuôi của Tư Triệt.
Tôi xác nhận lời mời kết bạn, khó chịu gửi cho anh ấy một tin nhắn:
[Không phải là có thể trò chuyện trong đầu sao?”.
[Còn thêm Wechat làm gì?]
Đối phương nhanh chóng trả lời: [Bây giờ tôi đã có thân phận, chỉ có thể cùng em trò truyện bằng tinh thần trong phạm vi năm mét, còn lại liền giống người bình thường.”
Tư Triệt bỗng nhiên thay đổi khiến tôi trở tay không kịp.
Cơn buồn ngủ ập tới, tôi liền dần dần chìm vào giấc ngủ.
19.
Ngày hôm sau xuất hiện trong vũ đoàn với bộ trang sức mới toanh, tôi đích thực là một nhà tư bản rạng rỡ tươi đẹp.
Khi đến nơi tôi không báo trước cho Tôn Du, sau khi bước vào hậu trường liền nghe thấy một vài vũ công đang nói chuyện xung quanh Liễu Yên Yên.
“Wow, người kia nhà cậu thật sự là sẵn sàng vì cậu mà tiêu tiền!”.
“Đúng vậy, nhãn hiệu này, một chiếc cũng phải mười mấy vạn, thật là ngưỡng mộ!”.
Liễu Yên Yên như mặt trăng được các ngôi sao vây quanh.
“Cái gì mà mười mấy vạn nha, thật không biết nhìn hàng, là 58 vạn đó!”.
“Đắt như vậy! Yên Yên, cậu thật sự tìm được một người bạn trai tốt đó!”.
“Còn không phải à, hai chúng tôi đối với nhau là duy nhất, là tình yêu đích thực.”
Nghe cái gọi là “duy nhất” của Liễu Yên Yên tôi chỉ muốn bật cười.
Xem ra cô ta cùng Thẩm Tu Du đều có một điểm chung, chính là đều đem tôi-người vợ hợp pháp này xem như là người đã chết.
Tôi bước vào phòng tập, tiếng giày cao gót chạm sàn thu hút sự chú ý của họ.
Không có Thẩm Tu Du ở, Liễu Yên Yên liền càng kiêu ngạo.
“Trưởng nhóm Lâm, sao hôm nay lại đến vũ đoàn vậy? Là đến để phỏng vấn à?”
Mấy cô gái cười hihihaha cười thành một đoàn.
Tôi cũng không buồn bực, bởi vì tôi viết đợi chút nữa Liễu Yên Yên sẽ không cười nổi nữa.
Tôi gửi cho Tôn Du một tin nhắn, một lúc sau cô ấy liền đến.
“Các cô cười cái gì, quản lý đến mà còn chưa xếp hàng à!”.
Các cô gái liền lập tức xếp hàng, ánh mắt tập trung vào người chúng tôi.
Liễu Yên Yên nhịn không được mở miệng:
“Trưởng đoàn, cô nói gì cơ? Mấy hôm trước quản lý mà cô nhắc đến…”.
Tôi vén mái tóc dài lên, để lộ rõ ràng chiếc vòng cổ cùng dòng với Liễu Yên Yên nhưng càng cao cấp sáng loáng hơn.
“Không sai, quản lý mới chính là tôi.”
Liễu Yên Yên trúng đòn hai phát, mặt nhất thời tái nhợt.
Tôi không để ý đến cô ta, tiếp tục phát biểu bài nhậm chức của mình.
“Những ngày này, nghĩ mọi người cũng đã nhìn thấy sự thay đổi trong vũ đoàn, những thay đổi này chính là do tôi phát hiện ra được những khuyết điểm khi còn ở trong vũ đoàn.”
“Nghe nói mọi người đều phản ứng khá tốt, vậy tôi liền yên tâm rồi.”
“Hôm nay tôi tới vũ đoàn, điều đầu tiên làm sẽ là tăng lương cho mọi người.”
Phía dưới có tiếng gieo hò nho nhỏ, tôi cũng lộ ra nụ cười.
“Mỗi người đều sẽ được tăng 10% lương, còn Yên Yên làm nhóm trưởng, sẽ được tăng 20%.”
Mọi người đều hưng phấn nhỏ giọng thảo luận, chỉ có Liễu Yên Yên lộ ra vẻ mặt nhục nhã.
Trong lòng tôi khá sảng khoái, nhưng vẻ mặt thì vẫn giữ nét bình tĩnh.
Trước khi rời đi, Liễu Yên Yên tóm thật chặt tôi lại.
“Lâm Tinh Thần, người không được yêu mới là tiểu tam!”.
Tôi cười như không cười nhìn cô ta, không có đáp lại lời cô ta nói, tôi căn bản không còn quan tâm đến tên đàn ông coi như đã chết-Thẩm Tu Du kia.
“Sau khi tăng lương, nhóm trưởng Liễu chắc là có thể mua cho mình một chiếc vòng cổ sáng như của tôi rồi.”
“Dù sao mẫu đó của cô, là tôi quẹt thẻ của Thẩm Tu Du thanh toán mua đó.”.
“Cô biết đấy, một viên kim cương dưới một carat đều là viên bị vỡ, không có giá trị gì cả.”
Tôi dùng giọng điệu ngạo mạn cùng Liễu Yên Yên trần thuật lại sự việc.
Nhìn điện thoại của cô ta vẫn chưa bấm số gọi của Thẩm Tu Du, tôi thông cảm nhìn cô ta một cái.
“Yên Yên, cô phải biết một câu nói cổ xưa–có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ.
“Tức đến mức muốn từ chức ư? Nhưng tôi nói cho cô, cô dù có đi đến vũ đoàn nào, tôi đều có năng lực mua đứt lại nó.”
Tôi từ trên cao nhìn xuống Liễu Yên Yên, để lại một câu câu cuối cùng: “Nói cho Thẩm Tu Du, ngày mai tôi đợi anh ta ở nhà, nếu anh ta không quay lại, vậy liền đợi tôi kháng cáo lên tòa án!”.
20.
Sau khi rời khỏi đoàn múa, Tư Triệt đã ở bên ngoài đợi tôi.
Tôi cũng không khách khí, nói một hồi liền có chút mệt, tôi liền lên xe yêu cầu anh ấy đưa tôi về nhà.
“Lâm đại tiểu thư, tôi hiện tại trở thành tài xế riêng của em phải không?”.
Tôi gật đầu.
“Đó là anh tự mình tặng đến cửa.”
“Chuyện ở vũ đoàn đã xử lý xong chưa?”
Tôi gật gật đầu, nhịn không được cùng anh ấy tố cáo.
“Anh nói cái cô Liễu Yên Yên kia sao lại ngốc như vậy, cùng Thẩm Tu Du ở cùng một chỗ, lại còn là phòng của mình, lại còn không cần Thẩm Tu Du chuyển tiền, cũng không quẹt thẻ của Thẩm Tu Du?”.