Edit: ji
[Cho Hàn Thiệu Chu một chút thời gian]
—–o0o—–
Vì lý do công việc, sau bữa sáng Hàn Trường Tông liền rời khỏi Hương Tân Sơn.
Trước khi đi, Hàn Trường Tông nói vài lời riêng với Mạt Minh, sau khi Hàn Trường Tông rời đi, Hàn Thiệu Chu tò mò hỏi Mạt Minh ông nói gì, hắn lo lắng Hàn lão gia sẽ lại cùng Mạt Minh nói chuyện gì đó trước đây về mình.
“Ông nói, tôi cho anh một chút thời gian…” Mạt Minh nói.
“Chỉ có vậy …” Hàn Thiệu Chu nhíu mày: “Ý của ông là?”
Mạt Minh nhìn về nơi khác: “…Không rõ lắm.”
Anh luôn cảm thấy Hàn lão gia biết rất nhiều chuyện giữa anh và Hàn Thiệu Chu.
Hàn gia vốn là hào môn tiếng tăm lừng lẫy, Hàn Thiệu Chu là cháu trai và là người thừa kế duy nhất của Hàn Trường Tông, đối với tình yêu và hôn nhân của hắn, Hàn Trường Tông không chỉ gặp mặt một lần mà đã đưa ra quyết định, tối hôm qua Hàn lão gia cố tình tránh đi chuyện quá khứ lẫn chuyện gia đình của anh, mà chỉ dựa vào thói quen bình thường, nói những đề tài thường nói trên bàn ăn.
Thậm chí, anh còn nghi ngờ Hàn lão gia đã nhìn ra anh và Hàn Thiệu Chu đang diễn trò.
Cho Hàn Thiệu Chu một chút thời gian …
Không phải anh không biết ý tứ của Hàn lão gia, chỉ là …
Hàn Thiệu Chu muốn đích thân lái xe đưa Mạt Minh về, nhưng Mạt Minh vẫn lựa chọn tài xế của Hương Tân Sơn đưa anh về.
Hàn Thiệu Chu còn muốn tới công ty, nên hai người cũng không tiện đường.
Hàn Thiệu Chu cũng không tiếp tục kiên trì nữa, Mạt Minh không cần hắn đưa đi, hắn cũng một tay đút túi, lãnh đạm nói: “Vậy được rồi, có tin tức gì tôi sẽ liên hệ với cậu.”
Nhìn thấy Mạt Minh lên xe, nhìn xe trong tầm mắt dần dần đi xa, Hàn Thiệu Chu giật giật khóe miệng, tự lẩm bẩm nói: “Mày căn bản không có khả năng, không có cơ hội…”
Kỳ thực buổi sáng không có việc gì, hắn cũng không cần đi công ty.
Chỉ phát hiện, khi bọn họ lấy quan hệ bạn bè ở chung, ngoài cái gọi là hợp tác giữa hắn và Mạt Minh ra thì hầu như không có chuyện gì để nói, hắn đã ôm rất nhiều lời muốn nói vào trong lòng, hành hạ hắn suốt một đêm, nhưng hắn lại chỉ có thể hãy đeo cái mặt nạ bạn bè giả tạo làm bộ làm tịch.
Sự nhiệt tình và tự tin trong mối quan hệ ban đầu dường như đã biến mất từ lâu …
“Trước khi chuyện của Chu Tự điều tra rõ, thời thời khắc khắc giám sát hành động của Mạt Minh.” Hàn Thiệu Chu nói với A Đức: “Để đề phòng chuyện của Chu Tự có liên quan đến Bàng Nguyên Thanh…”
Buổi trưa, Mạt Minh đang chuẩn bị bữa trưa trong căn hộ thì đột nhiên nhận được điện thoại của Hạ Thanh
Mạt Minh có chút kinh ngạc, nhưng là nghĩ đến chuyện Thành Cảnh nói Hạ Thanh muốn trở lại nhưng bị cản trở, liền có thể mơ hồ đoán được mục đích của Hạ Thanh gọi điện cho anh là vì điều gì.
Trong điện thoại, Hạ Thanh nói muốn gặp Mạt Minh.
“Chuyện năm đó của Chu Tự, sẽ thẳng thắn thú nhận với cậu” Hạ Thanh ở đầu dây bên kia nói: “Nhưng tôi có điều kiện.”
Để tránh bị lừa gạt như lần trước, lần này Mạt Minh chọn địa chỉ gặp mặt, hai người gặp nhau trong một phòng ở nhà hàng.
Hạ Thanh sắc mặt tiều tụy, xem ra mấy ngày nay không được tốt lắm, khuôn mặt mà hắn luôn nâng niu dường như không được giữ gìn tốt, làn da cũng kém sắc.
Mạt Minh ngồi đối diện với Hạ Thanh, dửng dưng nhìn Hạ Thanh.
“Nghe nói, quan hệ của cậu và Hàn Thiệu Chu rất tốt…” Hạ Thanh khẩn cầu: “Nếu tôi thẳng thắn với cậu, cậu có thể nhờ Hàn Thiệu Chu giúp tôi được không? Công ty của tôi đã từ bỏ tôi rồi.
Tôi thực sự không có biện pháp… “
“Trước đây tôi từng cho anh lựa chọn”.
“Là tôi quá ngây thơ.” Hạ Thanh thấp giọng nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi đã bình tĩnh lại, tôi cũng đã nghĩ kĩ”.
Mạt Minh dựa vào lưng ghế: “Căn cứ vào những gì anh thẳng thắn nói, sau đó mới quyết định kế tiếp làm như thế nào”.
Hạ Thanh khẽ cúi đầu, chậm rãi nói: “Năm đó Chu Tự quả thật bị oan, người lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này là Lý Hạ, phó chủ tịch của Hồng Một vào thời điểm đó, nhưng anh ta đã rời khỏi Hồng Nhất và di dân sang nước N từ ba năm trước…”
Hạ Thanh lần lượt kể cho Mạt Minh nghe toàn bộ kế hoạch vu hại Chu Tự năm đó.
“Lúc đó tôi chỉ muốn đứng ở vị trí cao nhất, tôi không nghĩ nhiều về điều đó, nhưng việc Lý Hạ lén nói riêng với tôi, Chu Tự được chọn làm mục tiêu bởi vì Chu Tự đã đắc tội người không thể đắc tội.
Cụ thể đắc tội người nào thì tôi không biết”.
Mạt Minh vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng hỏi: “Còn có?”
“Tôi cũng biết Chu Tư đã ăn tối với Lý Hạ vào đêm trước khi vụ tai nạn xảy ra.” Hạ Thanh nói: “Tôi tình cờ ăn tối ở nhà hàng đó, nên tôi biết”.
Mạt Minh khẽ nhíu mày.
Sự tình có điều trùng khớp nhưng cũng có sự khác biệt so với dự liệu của anh, anh cho rằng sẽ liên lụy đến người bên cạnh Bàng Nguyên Thanh, nhưng kết quả lại xuất hiện một người tên Lý Hạ.
“Vậy chân tướng nằm trong tay Lý Hạ này?” Mạt Minh hỏi.
“Đó là tất cả những gì tôi biết.
Nếu cậu muốn biết rõ sự thật, cậu chỉ có thể hỏi Lý Hạ.” Hạ Thanh nói: “Năm đó khi Chu Tự gặp tai nạn, Lý Hạ đã từ chức và di dân.
Tôi đoán anh ta cảm thấy cắn rứt lương tâm”.
Mạt Minh ánh mắt băng giá: “Hắn hiện tại ở nước N?”
“Đúng.” Hạ Thanh thận trọng nói: “Tôi có thể cho cậu biết địa chỉ của anh ta ở nước N.
Tôi năm đó xem như là được anh ta dìu dắt lên, vì vậy tôi vẫn liên lạc với anh ta suốt ba năm qua, tôi biết bây giờ anh ta sống ở đâu … “
Hạ Thanh nói rất nhiều tin tức về Lý Hạ, cuối cùng nói: “Tôi đã đem Lý Hạ bán đứng cho cậu, cậu có thể đứng trước mặt Hàn Thiệu Chu nói giúp tôi không?”
“Nếu chỉ có như vậy, lúc trước khi tôi hỏi anh, vì cái gì mà anh lại ngậm miệng không nói.”
“Nói thẳng ra là sẽ kéo Hồng Nhất xuống vũng nước đục, kết quả sẽ càng tệ hơn, nhưng bây giờ Hồng Nhất đã bỏ rơi tôi, tôi cũng muốn tự mình chiến đấu, Mạt Minh, xin hãy cầu xin Hàn Thiệu Chu giúp tôi được không?”
Lời nói của Hạ Thanh rất chân thành, dường như để nhận được sự giúp đỡ của Hàn Thiệu Chu, hắn đã hạ quyết tâm thẳng thắn thú nhận mọi chuyện với Mạt Minh.
Hợp tình hợp lý, Mạt Minh không cảm thấy được có gì dị thường.
“Anh chỉ mới nói cho tôi biết manh mối, còn cách sự thật rất xa.” Mạt Minh nói: “Chờ tôi điều tra rõ, sau đó mới quyết định giúp anh hay không”.
Mạt Minh không nói nhảm với Hạ Thanh, hỏi thêm mấy câu liền đứng dậy rời khỏi phòng.
Trước khi đi, Mạt Minh còn quay đầu lại cảnh cáo Hạ Thanh: “Nếu anh đã thẳng thắn thú nhận với tôi, tốt nhất đừng để cho Lý Hạ biết”.
Hạ Thanh liên tục gật gật đầu: “Tôi hiểu, tôi chưa từng gặp qua cậu”.
Bên bàn ăn cạnh cửa sổ sát đất, Hạ Thanh nhìn Mạt Minh rời khỏi nhà hàng, sau đó lên xe rời đi.
Cầm điện thoại lên, Hạ Thanh nhanh chóng gửi một tin nhắn ra ngoài.
Khi Mạt Minh trở về căn hộ, anh lập tức tìm kiếm thông tin cá nhân về Lý Hạ trên mạng, hắn ta quả thật là phó chủ tịch của Hồng Nhất ba năm trước, sau đó hắn từ chức và di dân đến nước N.
Việc cập nhật thông tin liên quan chỉ dừng lại ở ba năm trước đây.
Nếu anh muốn biết thêm, hiển nhiên phải gặp trực tiếp Lý Hạ.
Vào buổi tối, Tề Nhạc gọi điện hỏi Mạt Minh có muốn tham gia diễn tập tiết mục mới của đoàn hay không, bởi vì Mạt Minh trước đó đã nói qua với hắn, muốn đóng hai vở diễn của đoàn kịch, điều chỉnh tốt trạng thái, năm sau sẽ tiến vào đoàn phim “Độ Ấm”.
“Cậu định đến nước N? Tại sao?” Tề Nhạc thắc mắc.
“Có một số việc riêng, phỏng chừng sẽ đi một thời gian, sư phụ tôi sẽ không chăm sóc được, chỉ có thể phiền cậu chú ý nhiều hơn.”
“Sư phụ bên kia cậu yên tâm, chỉ là nước N này không an toàn như nước chúng ta, nên cẩn thận một chút.”
“Được, yên tâm.”
Có quyết tâm, hành động của Mạt Minh cũng nhanh chóng, lập tức đặt vé máy bay đến nước N vào ngày hôm sau trên mạng, sau đó lái xe đưa Tiểu Hàm đến cửa hàng thú cưng quen thuộc.
Sau khi đến quốc gia N, trước tiên phải mất rất nhiều thời gian và sức lực để tìm hiểu, sau đó thuê người điều tra, Mạt Minh tính toán rồi thanh toán một tháng tiền phí nuôi dưỡng.
Sáng hôm sau, Mạt Minh lên máy bay đi N nước.
Hàn Thiệu Chu khi nghe tin chỉ cảm thấy khó chịu, mặc dù đã hứa sẽ giúp Mạt Minh, nhưng Mạt Minh vẫn thói quen làm việc một mình, bất luận chuyện gì cũng tự mình giải quyết.
Cũng giống như ba năm qua, cho dù thân thiết thế nào, cũng chưa từng thấy anh hướng hắn xin giúp đỡ vì bất kì chuyện gì.