Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em - Hàn Thiệu Chu



Edit: ji
[Đe dọa…]
—–o0o—–
Cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi cùng nhau ăn bữa cơm, Thành Cảnh hào hứng nói với Mạt Minh, nếu không có bất ngờ khác xảy ra, vai nam chính thứ hai trong bộ phim mới “Độ Ấm” của Lưu Hách Khôn sẽ nằm trong tay hắn ta.
Thành Cảnh gọi hai chai shochu và uống một cách thoải mái, hắn không dễ dàng dính tới rượu, quản lý rất nghiêm khắc, lần này hắn rất cao hứng, nên không khỏi phóng túng một chút.
Hắn cũng ở trong tình huống tương tự như Mạt Minh.

Trước đó diễn xuất của hắn ở《Tàn Kiếm》đã được Lưu Hách Khôn thừa nhận, lúc này so với những đối thủ cạnh tranh khác có ưu thế hơn, dù có đóng chung với Mạt Minh trong phim của Lưu Hách Khôn hắn cũng không có suy nghĩ gì, có thể xuất hiện trong phim điện ảnh của Lưu Hách Khôn, còn được đóng một vai quan trọng, hắn so với những diễn viên khác ở trong vòng cũng đã chạy rất nhanh.
Trước đó có《Tàn Kiếm》tiếp theo là《Độ Ấm》sự chuyển hình tượng của hắn có thể coi như là thành công, nếu may mắn còn có thể giành được vai nam phụ xuất sắc nhất.
“Sau khi nam chính số một đã định là anh, tôi nghe nói Văn Từ có khả năng tranh cử vai nam số 2.

Lúc đó, tôi nghĩ mình không còn hy vọng gì nữa.” Thành Cảnh mặt đỏ bừng, cười nói: “Quả nhiên Văn  Từ không tham gia thử vai nam số 2.

Nghe nói là từ bỏ, chậc chậc, thật là tạ ơn trời đất, chắc là không muốn đóng chung với anh.


Triệu Lê cắn ống hút:” Cũng là bình thường, Văn Từ từ khi xuất đạo chỉ diễn vai nam số một, ngoài ra tài nguyên của hắn không tồi, không cạnh tranh vai nam số 2 của Lưu Hách Khôn, hẳn là có tài nguyên nam chính số một ở chỗ đạo diễn khác”.
“Nhưng hẳn thứ hắn muốn chính là nam số 1 trong phim của Lưu Hách Khôn.

Mạt Minh anh cũng thật ngưu bức, vốn dĩ hai người ở trên mạng vốn là nước với lửa, hiện tại anh lại đoạt miếng ăn từ trong miệng Văn Từ, hắn lúc này không chừng rất hận anh”.
Mạt Minh cúi đầu ăn đồ ăn, nghe vậy có lệ ừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu hỏi Thành Cảnh: “Đúng rồi, lúc trước cậu nói chuyện của Hạ Thanh là chuyện gì?”

Thành Cảnh lại uống một ngụm rồi nói với Mạt Minh là Hạ Thanh muốn trở lại, nhưng lại bị công ty trực tiếp từ chối.
“Hắn ta đã ký hợp đồng mười lăm năm với Hồng Nhất.

Chỉ cần Hồng Nhất không nhả ra, hắn đời này cũng không còn hi vọng gì.

Hắn cũng nên cảm thấy đủ.

Nếu hồi đó tôi cũng đáp ứng chuyện đó, thì đã chẳng có ba năm thoải mái như này.

Tiếc là tôi không giống hắn không có đạo đức, vô duyên vô cớ bôi nhọ danh dự của người khác, chuyện này tôi thật sự không làm được”.
Mạt Minh sửng sốt, sau đó ngước mắt nhìn về phía Thành Cảnh ngồi đối diện: “Cậu có ý gì?”
“Chính là chuyện vu hại Chu Tự năm đó ở trên mạng.

Đúng rồi, tôi xem ở trên mạng, anh và Chu Tự quen biết nhau từ trước, các anh…”
“Tiếp tục nói chuyện vừa rồi”.

Mạt Minh ngắt lời, hơi ngồi thẳng lưng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Thành Cảnh: “Chuyện Hạ Thanh vu hại Chu Tự vốn từ đầu là muốn tìm cậu, sau đó cậu không đáp ứng…cậu vừa rồi là có ý này đúng không?
“Ừm, tôi đoán là như vậy…” Thành Cảnh vuốt cằm, cau mày nhớ lại: “Năm đó họ tìm tôi, họ nói họ đã lên kế hoạch lăng xê cho tôi, đại khái mục đích chính là muốn kéo một ca sĩ đang rất nổi tiếng vào vào vũng nước đục.

Lúc đó, họ không nói là ca sĩ nào.

Tôi lúc đó cũng mong muốn được nổi tiếng, nhưng khi nghe nội dung thì quả là vô đạo đức, làm không tốt còn có thể bị đâm đơn kiện, cho nên tôi liền từ chối.

Sau đó chuyện xảy ra giữa Hạ Thanh và Chu Tự, lúc đó Hạ Thanh vừa mới tiến vào Hồng Một, tôi đã trực tiếp hỏi Hạ Thanh về chuyện này, cảm giác như Hạ Thanh thừa nhận, hẳn chính là chuyện tôi đã từ chối lăng xê kia”.
Triệu Lê vẻ mặt đầy phẫn nộ:” Công ty của cậu quá thiếu đạo đức, thực sự dùng cách vô đạo đức như vậy để lôi kéo người.

Năm đó khi chuyện đó vừa mới xảy ra, Chu Tự đã bị toàn vòng giải trí mắng thảm…tương lai tôi phải đi đường vòng khi nhìn thấy mấy nghệ sĩ của công ty cậu”
“Cho nên cậu thấy đấy, tôi là một người có nguyên tắc”, Thành Cảnh dở khóc dở cười:” Nhưng tôi vẫn không dám chắc chắn chuyện của Hạ Thanh là 100% do công ty lên kế hoạch, tôi chỉ nghĩ một chút thôi.”
“Bọn họ trong miệng cậu là ý chỉ ai? Mạt Minh hỏi: “Chính là người ban đầu tìm cậu, người bảo cậu làm chuyện này”
Thành Cảnh bây giờ mới chú ý tới ánh mắt lạnh lùng của Mạt Minh khóa chặt trên mặt mình, hắn say mặt ửng hồng, vô thức nói: “A, tôi nhớ rõ ngày đó rất kì quái thần bí, người đại diện và giám đốc đưa tôi tới đó, thấy một người nói là lãnh đạo cấp cao của Hồng Nhất, nhưng sau đó tôi lại nhìn thấy trên mạng Bàng tổng tham dự hoạt động và chụp ảnh tại Đỉnh Thịnh, mới biết được người hôm đó không phải lãnh đạo cấp cao của Hồng Nhất, mà chính là trợ lý bên cạnh Bàng tổng”.
Triệu Lê nhíu mày nói: “Tôi nhớ rằng truyền thông Hồng Nhất là một công ty trực thuộc của tập đoàn Đỉnh Thịnh.

Công ty các cậu lăng xê nghệ sĩ chuyện này còn có thể kinh động người bên cạnh Bàng tổng, thật có chút khoa trương”.
“Ai biết được, nếu biết quan tâm đến phần gốc rễ, lợi nhuận mà một nghệ sĩ nổi tiếng có thể mang lại cho công ty có thể rất đáng kể đó”.
“Còn nói quan tâm đến phần gốc rễ, tôi thà tin là Chu Tự đắc tội với lãnh đạo cấp cao của các người, nên mới bị các người tính kế “Triệu Lê chống cằm, không khỏi thở dài: “Nếu năm đó không xảy ra chuyện này, Chu Tự cũng không uống quá nhiều rượu mà tai nạn chết.

Nếu Chu Tự thật sự bị vu hại bởi công ty của cậu, Hạ Thanh, cùng những người liên quan đến kế hoạch, đều thiếu Chu Tự một mạng.”
Mạt Minh, người vẫn luôn bảo trì trầm mặc, sắc mặt lạnh lùng, đột nhiên nói: “Chu Tự không có khả năng say rượu”.
Triệu Lê và Thành Cảnh sửng sốt trong giây lát.
Triệu Lê nói: “Nhưng theo kết quả điều tra năm đó, xác thực nồng độ cồn trong máu của Chu Tự…”
“Anh ấy chưa bao giờ uống rượu.” Mạt Minh nhìn mặt bàn, lông mi đen nhánh rũ xuống: “Sự việc đó cũng không khiến anh ấy chán nản, lúc đó anh ấy sẵn sàng ra tòa đối chất với Hạ Thanh, đối với chuyện kia cũng rất lạc quan… Tất cả mọi người đều cho rằng anh ấy chán nản nên mới uống rượu say rồi lái xe lăn xuống núi, nhưng thật ra nếu không có tai nạn xe kia, ngày hôm sau anh ấy chuẩn bị đi đảo Bỉ Khâu nghỉ dưỡng một tuần, hơn nữa còn mua trước hai vé máy bay… ”
Triệu Lê và Thành Cảnh khó có thể tin nhìn Mạt Minh: “Sao anh biết?”
“Bởi vì một vé máy bay nữa là chuẩn bị cho tôi.”
“…”

—————-
Trời nắng hai ngày liền.
“Độ Ấm” tháng hai năm sau mới có thể khởi động máy, việc đọc kịch bản và các công việc chuẩn bị khác cũng sẽ bắt đầu vào đầu năm.

Cho nên trong khoảng thời gian này, Mạt Minh định ở lại đoàn kịch để duy trì trạng thái diễn tốt nhất.
Chu Dịch Tường biết Mạt Minh nhận được vai nam số một nên vui vẻ gọi điện thoại tới, mãi đến cuối cùng ông ấy mới nói cho Mạt Minh biết chuyện Hàn Thiệu Chu đã tới tìm ông.
“Cậu ta nói chuyện giữa con và cậu ta…”Giọng nói của Chu Dịch Tường có chút bất đắc dĩ.
Mạt Minh im lặng vài giây: “Vâng, con cùng anh ta đã kết thúc.”
“Nếu thật sự đơn giản đã kết thúc, cậu ta còn có thể tìm đến ta sao?”
“Anh ta…giận chó đánh mèo với thầy sao?”
Chu Dịch Tường cười khổ: “Hóa ra là con cũng biết cậu ta tức giận…”
“…”
” Giận chó đánh mèo thì không có, trông Tiểu Hàn có vẻ không được vui, nhưng cậu ta vẫn rất lễ phép, hỏi ta về Chu Tự”.

Chu Dịch Tường chậm rãi nói: “Ta cũng đã nói đại khái, nếu thật sự làm cho cậu ta mơ mơ màng màng, ta lo lắng cậu ta sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng cuối cùng, cậu ta rời đi mà không nói lời nào, ta cũng không biết hiện tại trong lòng cậu ta nghĩ gì”.
“…”
Trời dần tối, trời lại có tuyết rơi.
Mạt Minh mất nửa ngày mới dọn đến căn hộ mới đã được dọn dẹp từ lâu, căn hộ ban đầu trực tiếp cho thuê.
Căn hộ mới tuy hơi xa đoàn kịch nhưng giao thông thuận tiện, chỉ quẹt thẻ là có thể sử dụng thang máy, Mạt Minh ở tầng 26.
Sức cùng lực kiệt anh ôm Tiểu Hàm ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, điện thoại đột nhiên nhận được tin nhắn của Hạ Thanh.
[Hạ Thanh]: Về chuyện Chu Tự, nửa giờ nữa chúng ta gặp mặt nhau nói, địa chỉ…
Mạt Minh đang nhìn chằm chằm vào tin nhắn ngắn ngủi này.
Anh đã từng nói với Hạ Thanh trừ khi hắn ta nguyện ý đứng ra chứng minh Chu Tự trong sạch, nếu không thì họ sẽ không có gì để nói, cho nên…
Gọi điện thoại qua không ai trả lời cuộc gọi.

Mạt Minh gửi hai tin nhắn đi, muốn đổi địa chỉ gặp mặt, nhưng không nhận được trả lời.
Lời nói của Thành Cảnh hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai, nghi ngờ trong lòng giống như quả tuyết cầu càng lăn càng lớn, Mạt Minh không chút do dự, mặc áo khoác đi ra ngoài, lái xe chưa đầy 20 phút đã đến nơi đó.
Địa chỉ là một quán bar ở ngoại ô thành phố, Mạt Minh đeo khẩu trang bước vào, tìm một vị trí tương đối ít người ngồi xuống, nhạc điện tử trong đại sảnh ầm ầm, ánh đèn chói mắt khiến người ta khó có thể nhìn rõ từng khuôn mặt.
Đây rõ ràng không phải là một nơi tốt để nói ra mọi chuyện.
Mạt Minh lấy điện thoại di động ra, cúi đầu đang định gửi tin nhắn, một bóng người ngồi ở bên cạnh anh, anh quay đầu lại xem là ai tới, nháy mắt nhận ra chuyện gì đang xảy ra, anh khẽ cau mày,
“Hẳn là sẽ không quen biết tôi đi?” Thẩm Tiền cười nói.
Thẩm Tiền nhìn trông bình thường nhưng ăn mặc rất thời thượng, mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ, ba chiếc đinh tai màu đen ở tai trái, đôi mắt kiêu ngạo và không chút sợ hãi, nhưng hắn lại có phong cách của một người nổi tiếng trên mạng.
“Tin nhắn là cậu gửi?” Mạt Minh hỏi, chuyện này đối với anh không ngoài ý muốn.

Thẩm Hi Hi và Hạ Thanh từng là tình nhân bí mật.

Nếu cô ta giúp đỡ, không khó gì có thể lấy điện thoại của Hạ Thanh nhắn tin.
“Chính là muốn thử xem, không nghĩ có thể dễ dàng như vậy khiến anh đến đây.

Vốn là muốn đi đến nhà anh ngăn cản.” Thẩm Tiền hơi nhích lại gần Mạt Minh: “Xem ra anh rất quan tâm đến Chu Tự”.
“…”

“Có chuyện gì?” Mạt Minh không lảng tránh việc Thẩm Tiền thân cận, vì anh đã đến đây rồi nên anh không ngại nghe một chút đối phương muốn nói gì.
“Ừm, vậy thì tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề.

Rất đơn giản.

Anh chủ động rút khỏi bộ phim mới của Lưu Hách Khôn, thì chúng ta chuyện gì cũng không có”.

Thẩm Tiền nghiêng người, tay đặt sau đầu nhìn Mạt Minh.
Nhìn sát khuôn mặt này, Thẩm Tiền không khỏi tự chửi trong lòng, thật mẹ nó đẹp, làn da trắng nõn nà như sứ, lông mi dày và đuôi mắt thon dài, đáy mắt long lanh ngập nước, đôi môi nhạt màu no đủ, nhìn thấy là thích.
Thẩm Tiền trong lòng ngứa ngáy, cho dù hắn thích phụ nữ, nhưng hiện tại cũng không ngăn cản được hắn muốn nhét đồ vật của mình vào trong cái miệng nhỏ nhắn này.
“Đã nói như vậy, hẳn phải có con bài mặc cả mới có thể cùng tôi thương lượng.” Mạt Minh bình tĩnh hỏi: “Là cái gì?”
Thẩm Tiền đến gần bên tai Mạt Minh, cười nhẹ nói: “Chúng tôi đã điều tra ra những vụ bê bối của gia đình nhà anh, tôi không ngại tìm người lan truyền một chút, anh cảm thấy nếu chuyện này đồn ra ngoài, Lưu Hách Khôn còn muốn anh nữa?”
Mạt Minh cười nhẹ, vẫn như cũ bình thản nói: “Nếu cậu nghĩ chuyện này có thể ảnh hưởng đến sự lựa chọn của đạo diễn Lưu, vì cái gì còn tới tìm tôi thương lượng, trực tiếp thay tôi công khai là được”.
Dù sao chuyện cũng đã từ rất nhiều năm rồi, có thể hay không khiến Lưu Hách Khôn dao động cũng rất khó nói, Thẩm Tiền trong lòng cũng không chắc, mấy cái này sớm muộn cũng tiết lộ, nhưng hiện tại không phải thời cơ.
“Cho nên anh không đồng ý?”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Nếu anh không đồng ý…” Thẩm Tiền cười lạnh: “Không đơn giản chỉ là đào gốc gác gia đình của nhà anh…Anh xem mình đi, không có tiền cũng không có bối cảnh.

Bị Tinh Từ bỏ rơi cũng bị anh Hàn đạp đi, không có ai trong gia đình mà anh có thể dựa vào.

Nếu có điều gì xảy ra ở Xuyên Hải, cũng không có người đứng ra giúp anh.

Cho nên không phải nên kẹp chặt cái đuôi mà còn muốn cùng chúng tôi đối đầu, hẳn là muốn chuốc lấy đau khổ”.
Mạt Minh như suy tư điều gì đó, gật đầu: “Xem ra nếu tôi không làm theo những gì các người muốn, hẳn sau này tôi sẽ rất vất vả”.
“ Đúng vậy, chính là ý này”
“Chuyện này làm tôi có chút lo lắng”, Mạt Minh nheo mắt và nhẹ nhàng nói: “Chờ tôi đi vệ sinh, quay lại sẽ cho cậu câu trả lời”.
“Đi đi, anh không cần khẩn trương, chúng ta đàm phán vui vẻ”, Thẩm Tiền cười: “Ừm, chờ lát nữa anh muốn uống cái gì, tôi mời”
“Tùy tiện cái gì cũng được.”
Mạt Minh đứng dậy chuẩn bị đi vệ sinh, bất giác quay đầu lại nói với người ngồi trên ghế sô pha: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Thẩm Tiền bắt chéo chân, hai tay đặt ở sô pha: “Mười chín”.
Mạt Minh gật đầu: “Khá tốt”.
Vừa qua mười tám tuổi.
—————-
Ji: lâu rồi chưa có cái chương nào edit quằn quại như thế này, hix.
Chương sau lại là màn vả mặt Thẩm Tiền của Mạt Minh, rất đã, đón đọc vào ngày mai..


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!