Tô Niệm Niệm tự giác biết mình đã làm chuyện xấu, cô ngoan ngoãn cụp mắt, yên lặng chờ phản ứng của Bùi Ngôn Khanh, nhưng lại nghe anh ậm ờ phun ra ba chữ: “Chỉ thế thôi?”
Đầu óc mơ hồ của cô trong nháy mắt đông cứng lại, ngây người một hồi, ánh mắt như lướt qua môi anh, ngữ khí có chút nguy hiểm: "Anh không hài lòng với cách dạy của em sao?"
Bùi Ngôn Khanh nhịn cười, không lên tiếng, coi như là ngầm thừa nhận.
Tô Niệm Niệm tức giận ưỡn mặt lên, “Nói như thể anh lợi hại lắm vậy.”
Bùi Ngôn Khanh cười lắc lắc đầu, đưa đôi tay hơi lạnh của mình ra vuốt cằm cô, cố ý trêu chọc nói: “Thế có lẽ là anh lợi hại hơn em một chút.”
“Em….” Tô Niệm Niệm tức giận, nghiêng đầu tức giận nói: “Em không phục vụ nữa, anh đi chỗ khác đi.”
Bùi Ngôn Khanh bảo cô ngồi lại, “Ngồi đàng hoàng, anh lái xe đấy.”
Tô Niệm Niệm híp mắt, kiêu ngạo ‘ừm’ một tiếng, cô nhìn đỉnh xe, phản ứng lại một lúc lâu đột ngột mở to mắt: “Đây là Ferrari sao?”
Bùi Ngôn Khanh vừa ngồi lại vị trí lái, nghe xong lại cong môi cười: “Giờ mới nhận ra?”
“Là, là của anh?” Tô Niệm Niệm nín thở, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ kinh ngạc
Bùi Ngôn Khanh không thể nhịn cười, "Không phải.”
“Là của anh anh.” Bùi Ngôn Khanh sau khi gài cần số, nói thêm.
Lúc còn nhỏ Bùi Ngôn Chi cực kì mê xe, trong gara xe của ông không biết có bao nhiêu chiếc, bình thường anh đối với mấy thứ này không có nhu cầu lắm, nhưng cô gái nhỏ này đột nhiên hôm nay lại gửi tin nhắn thế cho anh nên anh mới hỏi mượn xe của Bùi Ngôn Chi.
“Chúng ta không có thì cũng không sao.” Tô Niệm Niệm lắc đầu, thành thật nói: “Làm người không được tham hư vinh.”
Bùi Ngôn Khanh: “….”
Kết quả, cô gái nhỏ vừa bảo anh đừng hư vinh này, một giây sau đã kích động nói: "Người đẹp, mở nóc xe ra! Đưa em đi một vòng hóng gió xem nào.”
“Có nhạc không? Em muốn mở nhạc, sôi động lên! Mở nhạc dj đi, em sẽ là người đẹp của cả con phố!”
Trán của Bùi Ngôn Khanh giật giật, vẻ mặt không thể diễn tả được.
“Không mở.” Anh lạnh lùng tàn nhẫn từ chối.
“Hu hu hu, anh không yêu em rồi.” Sắc mặt Tô Niệm Niệm thay đổi rất nhanh, khóc lóc nói: “Quả nhiên đàn ông chính là như vậy, trước khi theo đuổi được thì là bảo bối, theo đuổi được rồi á thì là….”
Nói xong, còn hát lên: “Như rong biển, rong biển, đung đưa trong gió..."
Thái dương của Bùi Ngôn Khanh đột nhiên giật liên hồi, hận không thể chặn miệng cô lại.
“Mau mở đỉnh xe lên đi! Mở nhạc!” Tô Niệm Niệm phản ứng rất kịch liệt, xem ra thậm chí còn muốn đứng lên chống đối.
Bùi Ngôn Khanh hít một hơi thật sâu, anh mở đỉnh xe lên, trầm giọng nói: “Sau này anh sẽ không để em uống thêm một ngụm rượu nào.”
Đáng tiếc cái lời đe dọa này không có chút tác dụng nào, Tô Niệm Niệm chẳng buồn nghe, nhỏ giọng yêu cầu: “Mở nhạc!”
Bùi Ngôn Khanh: “Muốn nghe cái gì?”
Anh cho rằng một cô gái như Tô Niệm Niệm đã đắm chìm trong âm nhạc như "The Nutcracker" và "Swan Lake" nên gu thưởng thức có lẽ không tầm thường.
Tô Niệm Niệm suy nghĩ một lúc, sau đó mỉm cười và nói: "Em muốn nghe "Sister is Queen." Sau khi nói xong, cô nói thêm: "Phiên bản DJ thú vị hơn!"
Bùi Ngôn Khanh: "..." Đây là bài hát gì?
Chiếc xe thể thao lái trong khu đô thị đông đúc, khuôn mặt của Bùi Ngôn Khanh trở nên tê liệt khi nghe tiếng nhạc bên tai.
Cô gái nhỏ ngồi hàng sau vừa nghe vừa hát to, câu nào cũng không theo nhịp mà tự mình thành một ban nhạc.
“Mỹ nhân ơi mở nhạc to hơn tí đi! Em muốn trải nghiệm cảm giác hát ktv ngoài trời!”
Lúc này đang là giờ cao điểm, có chút kẹt xe, trong bãi đậu xe, không biết có bao nhiêu người nhìn chiếc xe thể thao với vẻ thích thú.
Bùi Ngôn Khanh cả kinh, từ trong túi lấy ra một cái khẩu trang màu đen, đeo vào, đưa cho Tô Niệm Niệm, "Ngoan, đeo vào đi."
Tô Niệm Niệm hưng phấn đỏ mặt, khinh thường vung tay: "Chị chính là nữ vương, tự tin tỏa sáng! Đeo khẩu trang cái gì chứ?”
Bùi Ngôn Khanh: “…..”
Cố gắng một lúc anh từ bỏ vùng vẫy: “Ngày mai em sẽ hối hận đấy.”
Tô Niệm Niệm bắt Bùi Ngôn Khanh bế cô khoảng ba hoặc bốn lần, nhưng cuối cùng cô thực sự mệt mỏi vì chơi và ngủ thiếp đi.
Bùi Ngôn Khanh thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ thì đã mười một giờ.
Điện thoại đột ngột reo lên, anh nhấc máy.
Là Sở Ninh gọi đến.
Sợ làm Tô Niệm Niệm thức giấc, Bùi Ngôn Khanh hạ thấp tông giọng, “Sao vậy?”
“Cậu nhỏ.” Giọng nói của Sở Ninh tỏ ra lo lắng: “Cậu có liên lạc được với Tô nha đầu không? Chiều nay cậu ấy bị Lý Thành Tinh đón đi, bây giờ vẫn chưa về, kí túc xá sắp phải đóng cửa rồi.”
Bùi Ngôn Khanh nhìn sang cô gái nhỏ mặt mũi đỏ bừng đã ngủ say, anh vuốt vài sợi tóc của cô ra sau tai, “Cô ấy đang ở cạnh cậu.”
Bên kia nhất thời im phắc như tờ.
Một lúc sâu, Sở Ninh nói có hơi run, “Cậu nhỏ, Tô nha đầu thật sự là vẫn còn nhỏ, cậu không thể, ít nhất là không nên….”
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Bùi Ngôn Khanh chạm vào bên tai Tô Niệm Niệm, nghe vậy dừng lại một chút: "Con muốn nói cái gì?"
“Cậu, cậu.” Sở Ninh ấp úng nửa ngày: “Cậu nhỏ, cậu thật sự không có lừa gạt Tô nha đầu đấy chứ? Như thế, như thế quả thật quá nhanh rồi.”
Bùi Ngôn Khanh mất một lúc để phản ứng mới hiểu ra Sở Ninh đang nói gì, anh thấy tức cười: “Con coi cậu là người gì hả?”
“Thế Tô nha đầu sao giờ vẫn chưa về?” Sở Ninh nuốt nước bọt, “Nửa đêm nửa hôm, cô nam quả nữ….”
Bùi Ngôn Khanh nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra tối nay, sắc mặt có hơi xanh đi. “Không phải như con nghĩ đâu.”
Sở Ninh ‘ừm’ một tiếng, cũng không biết tin hay không.
Bùi Ngôn Khanh: “Tối nay cậu đưa cô ấy về nhà cậu, sáng mai cậu sẽ đưa cô ấy về.”
“Ngày mai sáng tiết 3 mới phải đi học, về trễ tí cũng không sao.” Sở Ninh nói.
“Cậu biết rồi.”
Tô Niệm Niệm lại giật mình tỉnh lại, cô khẽ mở mắt ra, cảm thấy đầu nặng trĩu, cô xoa xoa lông mày, lẩm bẩm nói: "Đây là đâu?"
Bùi Ngôn Khanh đã vào nhà, một tay đóng cửa lại, cúi đầu nhìn cô: "Nhà của anh.”
Tô Niệm Niệm ngây ra, “Hả?” Các từ bật ra mà không cần thông qua não, “Như thế có hơi nhanh rồi không?”
Bùi Ngôn Khanh: “…..”
Anh bật đèn, cẩn thận đặt cô lên ghế sô pha, đồng thời búng lên trán Tô Niệm Niệm, nhàn nhạt nói: “Em cứ mơ đi.”
Tô Niệm Niệm: “…..”
Cô nhìn quanh, căn nhà rất lớn nhưng trông rất trống trải, chỉ có ba tông màu đen, trắng và xám.
Quả nhiên là phong cách của Bùi Ngôn Khanh.
“Em ngủ ở đâu vậy?” Tô Niệm Niệm ngáp một cái, lại dụi mắt, “Buồn ngủ quá đi.”
Bùi Ngôn Khanh khựng lại, “Ngoài phòng của anh ra, còn có hai…”
“Em có thể ngủ giường của anh không?” Rượu vào to gan hẳn, Tô Niệm Niệm cắt ngang lời anh, “Anh không để ý chứ?”
Yết hầu Bùi Ngôn Khanh hơi di chuyển, một lúc sau giọng nói có hơi khàn vang lên: “Em muốn là được.”
Tô Niệm Niệm lại hỏi: “Em tắm ở đâu dạ?” Cô cởi chiếc áo khoác ngoài mà Bùi Ngôn Khanh đã khoác lên cho cô, bên trong là chiếc váy bằng vải nhung được phối từ buổi chiều, để lộ cánh tay và bắp chân trắng như sứ, mảnh khảnh và trắng đến chói mắt.
Lúc này Bùi Ngôn Khanh mới nhìn rõ tạo hình hôm nay của cô, mắt anh tối đi, tay bên hông từ từ siết chặt.
Anh nhìn đi chỗ khác, “Đi theo anh.”
“Em không có đồ mặc để thay.” Tô Niệm Niệm lắc lắc đầu, “Phải làm sao đây? Có thể mặc đồ của anh không?”
Bùi Ngôn Khanh nhắm mắt, “Anh có áo sơ mi chưa từng mặc qua.”
Nói xong, anh đi vào phòng chính cầm ra một cái đưa cho cô.
“Thế, nội y đâu?’ Cầm lấy đồ giọng nói của Tô Niệm Niệm nhỏ dần.
Bùi Ngôn Khanh hít một hơi sâu, dẫn cô vào phòng tắm, dạy cô mở nước: “Em đợi chút, anh đi tìm người mua cho em.”
Tô Niệm Niệm uống chút rượu vào đương nhiên không biết ngượng ngùng, cô gật đầu, thản nhiên hỏi:” Thế anh biết size của em không?”
Bùi Ngôn Khanh: “…..”
Cô cụp mắt nhìn xuống, rồi ậm ừ nói: “Nhìn ra không?”
Hai bên thái dương của Bùi Ngôn Khanh nhướng lên, tay bên hông đã buông thỏng giờ lại siết chặt, anh nói không chút cảm xúc: “Không nhìn ra được.”
“Thế anh đoán thử xem.” Tô Niệm Niệm nghiêng đầu, mỉm cười đầy vô tội, nhưng vừa đơn thuần vừa quyến rũ.
Bùi Ngôn Khanh cau mà, anh cảm thấy cứ như vậy thì sẽ xảy ra chuyện mất, anh kiềm chế nói: “Anh gọi dì giúp việc qua.”
“Không cần đâu.” Tô Niệm Niệm cười đến mức run rẩy, “Em là…..” Cô bước lên vài bước, nói nhỏ mấy chữ bên tai Bùi Ngôn Khanh, “Nghe thấy chưa vậy?”
“Đừng nói cho người khác nhé.”
Sắc mặt của Bùi Ngôn Khanh đỏ bừng, bản năng đàn ông khiến ánh mắt của anh nhìn đi xuống dưới, một vài giây sau anh quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Tô Niệm Niệm cảm thấy sự tự tôn của người phụ nữ bị xuất phạm, cô ủ rũ nói: “Ánh mắt anh như vậy là sao? Không tin? Em là hàng thật đồ thật…..”
Bùi Ngôn Khanh che miệng cô lại, “Đừng nói nữa.”
Anh lùi về sau một bước, xoay người đóng cửa nhà tắm lại, đứng cách một tấm cửa: “Em đi tắm trước đi rồi ngoan ngoãn đứng đợi một chút.”
Bùi Ngôn Khanh tìm cách liên hệ với dì giúp việc trong nhà, anh gọi cho bà: “Xin lỗi dì, phiền dì muộn như vậy mà phải chạy đến nhà con một chuyến.”
Sau khi anh nói rõ tình hình xong, dì giúp việc kích động bảo nửa tiếng nữa bà sẽ đến/
Bùi Ngôn Khanh ngồi trong phòng khách nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền đến, hít thở nặng nề, anh nhấc tay lên rót cốc nước lạnh nhưng vô ích, cuối cùng đành bất lực đi ra ban công.
Anh chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó khả năng tự chủ mà anh luôn tự hào lại trở nên dễ bị tổn thương như vậy.
Đứng hóng gió lạnh một lúc, Bùi Ngôn Khanh mới lấy lại sự bình tĩnh, xóa đi phiền muộn trong lòng, anh quay người trở lại phòng khách, khi ngước mắt lên thì thấy Tô Niệm Niệm đang đứng bên ngoài phòng tắm, nhìn xung quanh.
Cô cao và có đôi chân dài, chiếc áo sơ mi trắng vẫn lộ ra đầu gối, đôi chân dài miên man và thẳng tắp, thậm chí đầu gối của cô cũng có hơi đỏ.
Hôm nay còn gội đầu, giọt nước từ xương quai xanh chảy xuống, y phục phía trước ướt sũng, cổ áo xõa ra, lộ ra một mảng da trắng nõn.
Nhưng mà cô hình như không có mặc nội y.
Da đầu của Bùi Ngôn Khanh tê rần, cả người như máu chảy ngược, khóe mặt cũng dần đỏ lên.
Anh bước lên phía trước, lấy chiếc áo khoác ngoài đặt trên sô pha trùm lên người cô, che đi hoàn toàn.
Tô Niệm Niệm cảm thấy khó hiểu, còn đang động đậy loạn xạ, Bùi Ngôn Khanh ôm chầm lấy cô, giọng nói đang cố gắng kìm nén: “Đừng nhúc nhích, thật sự là đừng nhúc nhích.”
“Em đang đi kiếm máy sấy.” Tô Niệm Niệm vuốt mái tóc ướt, nhíu mũi: “Không thoải mái.”
Bùi Ngôn Khanh khựng lại. “Anh sấy cho em.” Anh vừa đứng dậy lại quay đầu, giọng nói có hơi nghiêm nghị: “Trùm quần áo lại đấy.”
Động tác của Tô Niệm Niệm hơi khựng lại, trốn trong cái áo khoác, cô uất ức lên tiếng kháng nghị: “Anh tàn nhẫn thật.”
Bùi Ngôn Khanh không lên tiếng lấy máy sấy từ phòng ngủ chính ra, anh cắm điện rồi sấy tóc chô cô, giọng nói lại rất nghiêm khắc: “Sau này không cho phép uống rượu.”
“Nếu em uống rồi thì sao hả?” Tô Niệm Niệm cười hi hi hỏi.
Ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh tối sầm, anh cố gắng ép lại d*c vọng của mình, lại sấy tóc cho cô, cười nói như có như không: “Nếu mà em còn uống.”
“Anh sẽ không buông tha cho em nữa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô nha đầu: Suýt chết