Hiển nhiên, Cẩu Phú Quý với Vật Tương Vong không để ý đến lời nói của Lý Quân Minh.
Ngay sau đó.
Bóng dáng cả hai lóe lên, người nhào vào trong đám đông trước mặt, hùng hổ như hai con hổ dữ xuống núi nhảy vào bầy dê.
“Ôi đau!”
Mỗi lần Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đánh ra là lại có một người đàn ông đồ đen ngã xuống, thoáng cái tiếng kêu rên vang khắp trời.
Biểu cảm trên mặt của Lâm Đông Cường cứng lại, rồi dần dần xuất hiện một ít hoảng sợ.
Lý Quân Minh tìm một cái ụ đá ven đường ngồi xuống, bắt chéo chân, ngậm điếu thuốc xem cảnh đánh nhau với gương mặt vô cùng thoải mái và bình tĩnh.
Qua vài phút, mười mấy thành viên của Hưng Nghĩa Các đã năm trên nền đất hết. Còn lại bảy tám người, chẳng ai nói với ai tiếng nào mà từ từ lui ra sau, không dám nhào vào đánh nữa.
“Cậu chủ, hai thằng nhãi kia có thể là những người luyện võ. Hay là chúng ta rút trước đã!”
Một tên tóc vàng lo sợ, vội vàng nhắc Lâm Đông Cường. T
Lâm Đông Cường nghe thế cũng gật đầu: “Rút nhanh lên
Nhưng ngay lúc này lại có một tiếng còi cảnh báo “ò e ò e” vang lên.
Theo đó bốn, năm chiếc xe người bên bộ tư pháp lần lượt dừng lại, rồi mười mấy người bên bộ tư pháp bước xuống.
“Tất cả dừng tay, ôm đầu ngồi xổm xuống đất ngay!”
Người đội trưởng dẫn đầu lạnh lùng quát.
Cùng lúc đó, Trần Thanh Tuyết vội vàng chạy ra. Cô ta thấy người bên bộ tư pháp đã đến thì cũng thở dài nhẹ nhõm.
Cô ta lo ba người Lý Quân Minh gặp nguy hiểm, nên đã gọi cho người bên bộ tư pháp đến đây.
“Mấy người không sao chứ?”
Trần Thanh Tuyết đi đến bên cạnh Lý Quân Minh quan tâm hỏi.
Lý Quân Minh nhún vai, cà lơ phất phơ nói: “Tôi thì gặp chuyện gì được chứ?”
“Đội trưởng Phùng đến đúng lúc lắm!”
“Ba thằng kia đánh gãy chân của tôi rồi, ông bắt bọn nó lại đi!”
Lâm Đông Cường thấy người bên bộ tư pháp đến, chẳng những không sợ mà còn thở dài nhẹ nhõm.
Phùng Thương rất bất ngờ khi thấy Lâm Đông Cường không thể đứng thẳng nổi.
Ông ta tự hỏi, kẻ nào dám đánh thiếu chủ Hưng Nghĩa Các tại thành phố Tuyên thành vậy chứ?
“Mọi chuyện không phải như thế đâu đội trưởng Phùng”.
Trần Thanh Tuyết đứng dậy, chỉ vào Lâm Đông Cường, giải thích: “Chính anh ta đã tụ tập tay sai của mình lại chặn đường, gây khó dễ cho bạn của tôi. Bạn của tôi chỉ là tự phòng vệ chính đáng thôi!”
Phùng Thương xua tay nói: “Các người không cần nhiều lời, đội trưởng tôi đây sẽ điều tra rõ chuyện này”.
Ông ta vừa nói vừa đi đến đối diện với Lý Quân Minh nhướng mày, hỏi: “Cậu đã đánh gấy chân cậu Lâm sao?”
“Ông không có tư cách nói chuyện với cậu chủ chúng tôi!”
Vật Tương Vong vừa chà lau nắm tay của mình, vừa hùng hổ nói: “Mấy người gọi bộ trưởng của mình đến đây!”
Shhh... Người ở đây lập tức hít một hơi lạnh.
Tuy Phùng Thương chỉ là đội trưởng của một đội Tư Pháp, nhưng ông ta vẫn là người trong nhà nước. Mặc dù Lâm Đông Cường là thiếu chủ Hưng Nghĩa Các cũng không dám chọc. giận ông ta.
Lý Quân Minh đứng dậy khỏi ụ đá, nhìn Phùng Thương đầy khinh thường: “Chẳng lẽ ông muốn đòi lại lý lẽ cho đám côn đồ phá hoại xã hội này sao?”
“Cậu nên để ý lời nói của mình chút đi”.
Phùng Thương nhíu mày, rồi vỗ chế phục đang mặc trên người làm vang lên mấy tiếng “leng keng”: “Chúng tôi không đòi lý lẽ cho riêng bất cứ ai, chúng tôi đang chấp hành theo. luật thôi!”
“Vậy thì tốt”.
Lý Quân Minh cười trừ: “Nếu ông đã nói thế, sao không bắt bớ đám côn đồ làm bẩn xã hội kia lại đi?”
“Chuyện này phải làm thế nào là do chúng tôi quyết, không cần người khác dạy”.
Phùng Thương nói xong hai câu, lại nghiêng đầu, đè giọng thì thầm bổ sung với Lý Quân Minh: “Riêng tôi thấy cậu đánh đúng! Thăng nhóc kia là một thăng hống hách nên được dạy dỗ cho đàng hoàng”.
Danh tiếng của Hưng Nghĩa Các ở thành phố Tuyên chẳng hề tốt, nếu không phải vì cấp trên chưa có bằng chứng đầy đủ thì người của Bộ Tư Pháp đã tóm gọn bọn chúng lại rồi.
Phùng Thương nghe có người đánh gãy chân của Lâm Đông Cường thì rất vui mừng, nếu không phải do thân phận của mình đặc biệt, ông ta đã võ tay hoan hô, khen ngợi rồi.
“Ừm, mấy người mặc chế phục trên người không xấu hổ”.
Lý Quân Minh vừa lòng khen ngợi.
Lâm Đông Cường tức giận, gân cổ lên hỏi: “Chân tôi bị nó đánh gãy, chẳng lẽ đội trưởng Phùng muốn bao che cho hung thủ sao?”
“Tôi... Chuyện này thì bộ Tư Pháp của chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, chứ không phải mấy người muốn thế nào thì chúng tôi lập tức làm thế đó”.
Phùng Thương hửừ lạnh trả lời.
“Ông..”
Lâm Đông Cường tức giận đến mức mặt biến dạng.
Phùng Thương phất tay nói: “Đưa tất cả họ về đồn trước đãi”
“Ông động thử vào cậu chủ của chúng tôi xem?” Cẩu Phú Quý chắn ngay trước mặt Phùng Thương.
Lý Quân Minh xua tay, ngăn cậu ta lại: “Cậu còn biết phép tắc không đấy? Lui ra hết cho ông”.
“À... Vâng!”
Cẩu Phú Quý ngượng ngùng đứng sang một bên.
Lý Quân Minh nhìn Phùng Thương nói: “Ông là đội trưởng Phùng phải không? Tôi không làm khó cho ông, nhưng ông có. thể cho tôi gọi một cuộc điện thoại chứ?”
“Tôi cũng muốn gọi điện thoại!”
Lâm Đông Cường không cam lòng yếu thế mà chen vào.
Lúc này, gã rất muốn cầu cứu ông già nhà mình.
Phùng Thương suy nghĩ một lát, nhíu mày nói: “Tôi sẽ cho hai cậu một phút”.
Lâm Đông Cường nhanh chóng bấm dãy số gọi đi, tiếp theo đó lại bô bô một đống chuyện. Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng gã cong lên nụ cười lạnh.
“Lát nữa, mày sẽ khóc cho coi, thằng rác rưởi!” “Vậy để coi ai sẽ khóc”.
Lý Quân Minh nhếch môi, trong ánh mắt của anh tràn ra sự khinh bỉ cùng cực.
Lâm Đông Cường cũng không cam lòng mà hừ một tiếng.
Tuy gã là thăng ăn chơi phá sản, nhưng... Dẫu sao cũng không phải thằng ngu, đương nhiên gã cũng nhìn ra Lý Quân Minh không phải dạng vừa.
Nhưng rồi sao?
Thành phố Tuyên này là sân nhà của Hưng Nghĩa Các bọn họ rồi.
Cho dù cuồng long ở nơi khác đến đây thì cũng phải ngoan ngoãn nằm sấp xuống cho họ giãm thôi!
Đám đông nhìn chăm chú vào Lý Quân Minh, anh từ từ lấy điện thoại ra chỉ nói một câu rất đơn giản: “Người bộ Tư Pháp của thành phố Tuyên muốn dẫn tôi đi, ông liệu mà làm”.
Phùng Thương thấy hai người đã gọi điện thoại xong, lại phất tay nói: “Dẫn tất cả về đồn”.
Nhưng ông ta vừa nói xong, điện thoại trong túi lại rung lên.
Bộ trưởng đang gọi đến.
Vẻ mặt của Lâm Đông Cường lập tức vui mừng, cười ha hả nói: “Đội trưởng Phùng cứ nhận điện thoại xong rồi ra quyết định cũng được mà”.
“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tôi khuyên cậu đừng kiêu căng quái”
Phùng Thương âm thầm nảm chặt hai đấm, ấn nút nhận điện thoại.
Lâm Đông Cường liếc Lý Quân Minh, rồi đưa mắt nhìn Trần Thanh Tuyết cà lơ phất phơ nói: “Nếu em muốn anh bỏ qua cho thằng bồ mặt trắng của em thì tự đến biệt thự tư nhân tìm anh vào tối nay. Nếu em hầu hạ ông đây thoải mái, không chừng ông đây phát lòng từ bi tha cho nó một lần!”
Ánh mắt của Trần Thanh Tuyết bốc lên hai ngọn lửa, cô ta vừa muốn mở miệng nói.
“Dù chó có cắn mình, cô cũng đừng cần về. Dù sao, người với súc sinh khác nhau mài”, Lý Quân Minh chen vào nói.
Trần Thanh Tuyết gật đầu, an ủi anh: “Anh đừng lo lắng, tôi không để anh gặp chuyện gì đâu”.
Tuy cô ta với Lý Quân Minh chưa từng quen nhau, nhưng dù sao đối phương cũng vì giúp cô ta mà chọc giận Lâm
Đông Cường, vậy nên cô ta không thể nào mặc kệ được!
“Tôi nhận ý tốt của cô, nhưng mà tôi vẫn muốn biết, cô thật sự không biết tôi là chồng sắp cưới sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!