Rõ ràng đã nhìn trộm người khác một cách công khai, còn làm ra vẻ như đó là lẽ đương nhiên...
Cái gì gọi là vô liêm sỉ?
Chính là chỉ người đàn ông trước mắt này!
“Cô ơi...”
Trần Thanh Dao đang định gọi tiếp viên hàng không đổi chỗ ngồi cho mình, nhưng vừa mới nói được một nửa thì dợt dừng lại.
Chỉ thấy một người đàn ông đầu đội mũ lưỡi trai, có một vết sẹo kéo dài khắp nửa khuôn mặt thấp giọng nói: “Chị Trần, tôi khuyên chị không nên hành động thiếu suy nghĩ trước khi
xuống máy bay”.
Nếu nhìn kĩ sẽ thấy phía sau lưng Trần Thanh Dao đang bị dí một nòng súng đen ngòm.
“Người của Hưng Nghĩa các?” Trần Thanh Dao không hề nao núng, vô cùng bình tĩnh.
Tên đàn ông lạnh giọng nói: “Nghe đồn chị Trần thông minh sắc sảo, quả nhiên danh bất hư truyền!”
“Lâm Trung Hổ cho anh bao nhiêu tiền, tôi có thể cho anh gấp đôi!”
Trần Thanh Dao mặt không biến sắc. “Tuy rằng tôi rất yêu tiền, đáng tiếc tôi không đủ dũng cảm để phản bội đại ca của mình, vậy nên chị Trần đừng nên
suy nghĩ nhiều”.
“Chờ một chút, tôi cảm thấy hai người các người đang coi thường tôi đấy!”
Đột nhiên, Lý Quân Minh mở miệng.
Ánh mắt hung dữ của tên đàn ông chĩa vào Lý Quân Minh, lạnh lùng đe dọa: “Cậu thanh niên, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nên nhiều chuyện, nếu không sẽ không có kết cục tốt đâu!"
“Nếu tôi cứ thích nhiều chuyện thì sao?”
Ngay khi anh tuyên bố xong, cả Trần Thanh Dao và tên đàn ông đều hướng mắt về Lý Quân Minh.
Đôi mắt xinh đẹp của Trần Thanh Dao nheo lại, hiển nhiên không ngờ lá gan của Lý Quân Minh lại lớn tới vậy, vì từ góc. độ vị trí chỗ ngồi của anh, dù sao vẫn có thể thấy rõ ràng
họng súng trong tay tên đàn ông!
Tên này vì muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, ngay cả chết cũng không sợ?
“Haha...”
Tên đàn ông khinh thường cười nhạt, cảnh cáo: “Cậu thanh niên tốt nhất là đừng nên ngông cuồng quá, coi chừng lại chết mà không rõ vì sao mình chết”.
“Không ngông cuồng thì sao gọi là thanh niên?”
Lý Quân Minh vừa nói xong, tên đàn ông chỉ thấy trước mắt lóe lên, cây súng lục trong tay đã biến mất!
Sao có thể!
'Tên đàn ông mặt đầy kinh hoảng, quai hàm xém chút rớt ra.
“Súng, không phải chơi như thế này!”
Khẩu súng trong tay tên đàn ông giờ đây đã nằm gọn trong tay Lý Quân Minh.
“Cành cạch...”
Trần Thanh Dao mở to hai mắt, chỉ trong chốc lát, Lý Quân Minh đã tháo khẩu súng trong tay thành từng mảnh.
“Bây giờ anh nói cho tôi biết, kết cục của tôi là gì?”
Lý Quân Minh hài hước nhìn chăm chắm tên đàn ông.
“Người anh em tới từ đâu, tôi là người của Hưng Nghĩa các!"
Tên đàn ông lộ rõ vẻ hoảng sợ, trong lòng tự hiểu rằng tối nay đã gặp phải kẻ lợi hại, thế là lôi chỗ dựa ra, hy vọng có thể khiến đối phương dè chừng.
Tuy nhiên...
“Bangl”
Lý Quân Minh tát hắn một cái, hỏi lại một lần: “Anh vẫn chưa nói cho tôi biết tôi sẽ có kết cục như thế nào?”
Động tĩnh ở đây nhanh chóng thu hút sự chú ý của các hành khách khác.
Mấy người tiếp viên nghe thấy âm thanh liền nhanh chóng chạy tới.
“Cứu mạng, gã này đánh tôi!”
Tên đàn ông chỉ thấy trong đầu mình đầy sao, chỉ vào Lý Quân Minh ú ớ nói.
“Bụp bụp!” Cẩu Phú Quý tiến lên đánh liên tục vào tên đàn ôn:
chủ nhà bọn tao đánh mày là đã nể mặt mày lắm rồi, mày còn dám mách lẻo hửt”
“Phi... hừ!”
Vật Tương Vong nhổ vào mặt tên đàn ông: “Sao, còn kêu nữa thì có tin tao ném mày từ trên máy bay xuống không”.
Vào lúc này, hai người đã thể hiện bốn chữ kiêu ngạo ngang ngược' một cách sống động.
Các tiếp viên hàng không muốn ngăn cản đều đã bỏ cuộc, về phần những hành khách khác cũng không ai dám nói gì.
“Cứu mạng!”
Đúng lúc này Trần Thanh Dao đứng dậy nói: “Anh ta đang muốn hại tôi, thời điểm quan trọng...”
Cô ta chỉ vào Lý Quân Minh nói thêm: “Chính là vị này đã cứu tôi!”
“Anh hùng cứu mỹ nhân, ôi không...”
Lý Quân Minh khẽ mỉm cười, vờ khiêm tốn nói: “Diệt trừ cái ác là bổn phận của thanh niên nước Hạ tôi đây, mỹ nhân không cần để tâm, đương nhiên nếu cô muốn cảm ơn tôi bằng cách mời tôi ăn cơm, rồi thuận tiện đi xem phim hay gì đó, tôi cũng sẽ không từ chối!”
“Xịt” Trần Thanh Dao không khỏi che miệng cười.
Nửa tiếng sau, máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay quốc tế thành phố Tuyên.
Theo sau Lý Quân Minh là Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong, ba người cùng rời khỏi sân bay
“Lộp cộp!” “Này, đợi tôi một chút!” Trần Thanh Dao chân mang giày cao gót đuổi tới.
“Cậu chủ, xem ra đêm nay có một mỹ nữ muốn lao vào ngực cậu”.
“Cậu chủ thật lợi hại, đi tới đâu cũng có vận đào hoai”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong vẻ mặt ngưỡng mộ.
“Im miệng!”
Lý Quân Minh quay đầu giận dữ mắng mỏ, sau đó mỉm cười chào đón Trần Thanh Dao: “Mỹ nhân còn chuyện gì nữa sao?"
“Kẻ xấu đã bị người của Bộ tư pháp mang đi, thật sự cảm ơn anhl”
Trần Thanh Dao bày tỏ lòng biết ơn chân thành.
Nếu vừa rồi Lý Quân Minh không ra tay trên máy bay, cô †a thực sự không thể tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao!
Lý Quân Minh nhún vai, không đồng tình nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng để bụng!”
Trần Thanh Dao lấy từ trong túi ra một tấm thẻ mạ vàng nói: “Tôi tên là Trần Thanh Dao, đây là số điện thoại của tôi, khi nào rảnh nhớ liên hệ cho tôi, tôi mời anh ăn cơml”
“Bây giờ tôi có việc gấp phải làm, tôi xin phép đi trước!”
Sau đó cô ta vội vã bước lên một chiếc xe sang trọng , có vẻ như thực sự gấp gáp..
“Cậu chủ sao lại để mỹ nhân bỏ chạy rồi?” Vật Tương Vong vẻ mặt hoài nghi.
Cẩu Phú Quý lắc đầu, suy đoán nói: “Có lẽ cậu chủ đã thay đổi giới tính rồi!"
Sáng hôm sau, tập đoàn Vân Dương.
Lý Quân Minh thong thả bước vào tòa cao ốc, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong theo sát phía sau.
Mỹ nữ đi đến đâu cũng là tâm điểm, trai đẹp đương nhiên cũng không ngoại lệ!
“Cậu thanh niên đó là ai vậy? Là minh tinh mới ra mắt nào. vậy!"
“Này, có lẽ đêm nay tôi sẽ mất ngủ, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là anh chàng đẹp trai đó...”
Bề ngoài của Lý Quân Minh đẹp tới mức quả thực có chút giống yêu nghiệt, cộng thêm với khí chất nam tính của mình, anh đã thu hút rất nhiều sự chú ý ở bất cứ nơi nào anh đi qua.
Hầu hết trong số họ là phụ nữ!
Đến trước quầy lễ tân, Lý Quân Minh vừa muốn nói.
“Anh đẹp trai, các anh đến đây xin làm bảo vệ đúng không?”
Người đẹp ở quầy lễ tân hào hứng hỏi.
Nếu công ty có anh chàng bảo vệ đẹp trai thế này, khi đi làm tâm tình sẽ tốt hơn một chút.
Bình hoa không chỉ dùng để hình dung phụ nữ!
Lý Quân Minh vẻ mặt sửng sốt.
Nếu là hai tên trông tâm thường như Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong thì không có gì bất ngờ, coi bọn họ như người đến xin làm chân bảo vệ cũng còn thông cảm được...
Thế nhưng, ông đây có chỗ nào nhìn giống bảo vệ chứ?
“Cô hiểu lầm rồi, tôi đến để...”
“Trần Thanh Tuyết, nếu bây giờ cô không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, cô có tin tôi lập tức khiến cô phải hối hận không?”
Lý Quân Minh chưa nói xong, phía sau đã truyền đến một âm thanh ngạo mạn.
Khi nghe thấy âm thanh đó, anh lại sửng sốt.