“Nói ít hai câu thì chết hả?”
Lý Quân Minh võ bốp một cái lên đầu .Journey, anh ta đau đến mức nhe răng.
Tiếp đó anh lại nhìn về phía Trần Thanh Tuyết, đột nhiên lại không biết phải giới thiệu như thế nào, cho nên chỉ đơn giản nói một câu: “Bọn họ đều là bạn tù của tôi
Bạn tùi
Trần Thanh Tuyết ngẩn người, nhưng cũng chẳng ngạc nhiên.
Dù gì cô ta cũng biết Lý Quân Minh đã từng ngồi tù, hơn nữa nguyên nhân ngồi tù cô ta còn biết rất rõ ràng.
“Cô tìm tôi có việc gì?” Lý Quân Minh chuyển chủ đề.
Trần Thanh Tuyết khẽ cử động cánh môi, bộ dáng như muốn nói lại thôi.
Lý Quân Minh tương đối hiểu lòng người, biết cô ta khác với em gái Trần Thanh Dao của mình, da mặt khá mỏng, cho nên dặn dò ba đồng bọn của mình: “Hắc Lang, anh đưa hai người bọn họ về chỗ ở trước đi”.
“Được”.
Hắc lang vãy tay với hai người .Journey: “Đi theo tôi":
Lúc đi ngang qua Trần Thanh Tuyết, .Journey dừng chân lại.
“Chào chị dâu, tôi tên .Journey, tôi từng nghe qua một câu nói vô cùng kinh điển của nước Hạ, gọi là vật họp theo loài, người phụ nữ đẹp như chị đây thì bạn bè xung quanh chắc chắn cũng sẽ không kém, có thể nể mặt đại ca giới thiệu cho tôi một người bạn nữ không?”
Nghe thấy anh ta nói tiếng nước Hạ bằng ngôn từ sứt sẹo, Trần Thanh Tuyết suýt chút nữa bật cười.
Lý Quân Minh sắc mặt sa sầm, nói: “Anh có phải muốn tôi đích thân tiễn anh đi?”
“Không không không"
dourney bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng đuổi theo Häc. Lang và George.
Trong văn phòng chỉ còn lại hai người. “Bây giờ có thể nói rồi”. Lý Quân Minh vắt chéo chân, tiện tay đốt một điếu thuốc.
Rít... hà...
Trần Thanh Tuyết căn chặt răng, nói: “Buổi tối có một bữa tiệc các doanh nghiệp, anh có thể... đi cùng tôi không?”
Nói xong đầu cô ta dần dần cúi thấp xuống, có chút không dám nhìn thẳng đối phương.
Lý Quân Minh hơi ngẩn người, sau đó chỉ vào mũi mĩnh hỏi: “Cô muốn để tôi làm bạn nam của cô?”
“Ừm”.
Giọng nói của Trần Thanh Tuyết cũng thay đổi, dường như nấc nghẹn.
Lý Quân Minh càng cảm thấy ngạc nhiên, đang yên đang lành tự nhiên lại khóc vậy?
Xin cô, tôi đã làm gì cô đâu!
“Anh có thể lựa chọn từ chối”.
Trần Thanh Tuyết ngẩng đầu lên, lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, nhưng nếu như quan sát kỹ một
chút thì có thể phát hiện ra tròng mắt cô ta đã hơi ướt.
Cô ta kỳ thực không muốn mời Lý Quân Minh, dù gì từ trước đến giờ người ta đều muốn vạch rõ giới hạn với cô ta.
Nhưng cô ta quả thực đã hết cách rồi! Trong bữa tiệc của các doanh nghiệp, lúc nào cũng có rất nhiều ruồi nhặng với tâm địa bất chính, trước đây có ông nội đi cùng cho nên cô ta có thể không cần lo lắng.
Nhưng bây giờ sức khỏe của ông nội đã không còn khỏe mạnh nữa, cô ta chỉ đành nghe theo lời đề nghị của em gái đến mời Lý Quân Minh.
“Không có hứng thúi”
Lý Quân Minh nhún vai, dứt khoát từ chối.
“Anh...
Trần Thanh Tuyết nhíu mày.
Cô ta đã nghĩ đến Lý Quân Minh sẽ từ chối, nhưng không ngờ đối phương lại từ chối thẳng thừng như thế, hốc mắt bất giác lại càng đỏ hơn.
“Ê,ê....
Lý Quân Minh thấy cô ta như sắp khóc òa, nhất thời cuống cả lên: “Cô có ý gì hải”
Trần Thanh Tuyết nhìn chăm chăm vào anh, không nói gì, nhưng mà hai hàng lệ đã tuôn trào.
“Đừng khóc được không? Tôi đồng ý với cô là được chứ gì"
Lý Quân Minh thầm thở dài.
Hết cách, anh rất mềm lòng, không chịu được khi nhìn thấy phụ nữ khóc trước mặt mình.
Song...