“Con mẹ mày nằm mơ đấy à”.
Vật Tương Vọng vung một cái tát, tiếp tục ép. cung: “Ai sai mày đến đây?”
“Không thể nói”.
Người đàn ông khẽ ngẩng đầu, trông vô cùng ngạo nghễ.
“Rầm!”
Lần này là Lý Quân Minh ra tay, anh nhấc chân đạp một đạp vào mặt người đàn ông: “Dám làm bộ làm tịch trước mặt ông à? Tương Vọng, ném hắn ta ra ngoài cho chó ăn!”
“A!"
Người đàn ông thoáng ngây người, run rẩy hỏi: “Theo như bình thường, không phải mấy người nên ép cung thêm một lúc nữa à?”
“Tôi nhìn ra được các hạ không phải là người tham sống sợ chết, mấy cái loại nghiêm hình bức cung gì đó chắc chắn không có tác dụng với anh!”
Lý Quân Minh nghiêm túc nói.
Người đàn ông nuốt nước miếng nói: “Tôi cảm thấy mấy người có thể thử một chút, ngộ nhỡ tôi không chịu được giày vò mà nói ra thì sao?"
“Không cần thiết phải như vậy, tôi tin tưởng thái độ làm người của các hại”
“Hơn nữa anh cũng bị thương đến mức này rồi, tôi sợ là chưa kịp ép cung được mấy lần thì anh đã chết ngắc rồi! Nếu đã như thế thì còn lãng phí thời gian này để làm gì?
Lý Quân Minh phất tay, trông có vẻ vô cùng mất kiên nhẫn rồi.
Vật Tương Vọng lập tức bước lên mấy bước, bộ dáng như muốn ra tay.
Mặt người đàn ông lập tức biến sắc nói: “Đừng, tha cho tôi một mạng đi!”
Mặc dù người đã bước vào nghề sát thủ này từ lâu đã không còn quá coi trọng sống chết, nhưng khi thực sự phải đối mặt với cái chết thì chẳng có ai giữ được sự điềm tĩnh cả.
“Vậy anh nói đi, là ai sai các anh đến đây?”
Lý Quân Minh trêu chọc hỏi.
Người đàn ông ngẩn ra, nói: “Cái này tôi thực. sự là không biết, Thập Tuyệt Môn chúng tôi có quy định là tuyệt đối không thể bán thông tin của người thuê”.
“Đồ vô dụng, kéo ra đem cho chó ăn”. Lý Quân Minh vẻ mặt khinh bỉ. “Huynh đệ tha mạng ạ...".
Người đàn ông bị Vật Tương Vọng kéo đi trong nỗi kinh hoàng.
Lý Quân Minh nhìn về phía Cẩu Phú Quý: “Vết thương của cậu thế nào rồi?”
“He he, vết thương ngoài da thôi, không có vấn đề gì”.
Cẩu Phú Quý chẳng hề để tâm.
“Trong nhà có băng gạc không?”
Lý Quân Minh nhìn về phía Trần Thanh dao.
“Có, bây giờ em đi lấy!”
Trần Thanh Dao lập tức quay trở về bên trong căn nhà, chốc lát sau đã cầm một hộp cứu thương chạy ra.
Cẩu Phú Quý tự băng bó vết thương cho mình, động tác rất thành thạo, có lẽ trước đó đã từng bị thương không ít lần.
“Xoẹt xoẹt xoẹt!”
Đúng vào lúc này, rất nhiều bóng người lần lượt vượt tường nhảy vào bên trong biệt thự.
'Trông thấy cảnh này, Trần Thanh Dao bị dọa cho sợ hết hồn.
Lý Quân Minh khẽ khoác lên vai cô ta an ủi: “Đừng lo lắng, đây là Phượng Vệ của nhà họ Lý!”
“Chào cậu chủi”
“Chào cậu chủ...”.
Mười cô gái Thanh Phượng Vệ, ai nấy đều mặc quần áo dạ hành màu đen, xếp thành một hàng ngang đứng trước mặt Lý Quân Minh.
Người đứng đầu của mười Phượng Vệ này là một phụ nữ trung niên, chắp tay nói: “Chúng tôi cứu giá muộn, mong cậu chủ tha tội”.
'Trông Lý Quân Minh vô cùng hăm hở, phất tay nói: “Không sao, đám chổi cùn rế rách kia không động được đến tôi”.
“Phú Quý, hành thích cậu chủ có bao nhiêu người?”
Người phụ nữ hỏi.
“Thím Phượng, đám người đó là người của Thập Tuyệt Môn, chỉ là không biết người đứng. sau thuê bọn chúng là ail”
Cẩu Phú Quý giải thích.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!