"Đội trưởng Lý, anh hút thuốc đi ạ!”
“Dạo này bên Hoa Nguyệt Lâu có một đám kỹ thuật viên, dáng người và gương mặt đều xuất sắc, sau khi tan làm, tôi làm chủ xị, mời đội trưởng Lý tới chung vuil”
Một người đàn ông trung niên nịnh nọt.
Lý Quân Minh như có cảm giác quay trở lại Tử Ngục, đám đàn em trong đó đều nịnh nọt anh như vậy.
“Ông tên gì?” “Tôi là Vương Đại Khail”
Lý Quân Minh võ vai hẳn: “Ông rất biết cách xử sự, sau này ông là đội phó của đội bảo vệ”.
“Ap Vương Đại Khai sửng sốt, đơ nửa ngày mới cảm ơn: “Cảm ơn đội trưởng đã nâng đỡ, sau tôi nhất định sẽ tận tuy vì đội trưởng, chết không chối từ, dù lên núi đao xuống biển lửa...
“Ra ngoài đi, đừng quấy rầy tôi nghỉ trưa!” Lý Quân Minh mất kiên nhẫn nói. “Vâng vâng vâng!”
Vương Đại Khai khom người ra ngoài như thái giám bên cạnh hoàng đế.
Nhưng cửa phòng bảo vệ vừa bị đóng lại, hắn đã bị người che miệng kéo sang một góc.
“Hay lắm, dám cướp việc của anh em tụi này ha! Phú Quý, xử hẳn!”
“Mẹ nó, thăng nào dám đánh tao, tao sắp là đội phó đội bảo an rồi đói”
Bùm!
Bốp bốp! “Ui cha, tôi sai rồi, hai hảo hán tha mạng!”
Vương Đại Khai dùng đôi mắt gấu trúc chắp tay xin tha trước hai người.
“Nhớ cho kỹ, sau này khi chúng tôi ở cạnh cậu chủ, không được cướp việc nghe chưa!”
“Nghe rõ chưa?”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong hung hăng đe doạ.
Vương Đại Khai biết thân phận hai người này nên vội vàng †õ vẻ sau này không dám nữa, dù có nâng bi thì cũng phải nâng bi hai người họ thôi.
“Tương Vong, tên này biết điều, tha hắn một lần đi!”
“Cảm ơn anh Cẩu, cảm ơn anh Vật!”
Giương mắt nhìn theo hai vị “đại hiệp” rời đi, Vương Đại Khai giơ tay lau mồ hôi lạnh.
Một lát sau. Cửa phòng bảo vệ bị người ta đẩy ra.
Lý Quân Minh mở mắt, không vui nói: “Hai cậu quấy nhiễu tôi ngủ trưa, nếu không có lý do hợp lý thì hừ hừ...”
Vật Tương Vong nuốt nước bọt, thấp thỏm nói: “Cậu chủ tha tội, Tương Vong thật sự có chuyện cần báo cho cậu”.
Cẩu Phú Quý gật đầu hùa theo: “Mới vừa rồi, bên Phượng Vệ truyền tin, nói đã tra ra nhân vật đứng sau Hắc Lang!”
“Thật à? Rốt cuộc là ai?” Lý Quân Minh tò mò. “Tập đoàn Thanh Dương!”
Cẩu Phú Quý thốt ra bốn chữ.
Hử? Tập đoàn Thanh Dương?
Đúng là trùng hợp, không ngờ giờ anh lại đối đầu với đối phương.
Vật Tương Vong bổ sung: “Theo tin tức từ Phượng Vệ, người lãnh đạo của tập đoàn Thanh Dương là bố vợ của Lâm Trung Hổ- Hưng Nghĩa Các”.
Lý Quân Minh cười lạnh.
Trách không được tập đoàn Thanh Dương lại đột nhiên nhằm vào công nghệ Vân Dương trên thị trường chứng khoán, hoá ra là vì bố con không biết sống chết kia.
Chờ đất!
Lý Quân Minh nhìn chung quanh, mặt trầm xuống: “Hắc Lang đâu?”
Anh có linh cảm không tốt. Quả nhiên!
“Tên Hắc Lang sốt ruột cứu con, trực tiếp đi tìm đối phương rồi!"
Vật Tương Vong ngượng ngùng đáp.
Bùm! Bùm!
Lý Quân Minh đánh hai tên hai cái, quát lớn: “ heo à? Sao không cản anh ta lại?”
Cẩu Phú Quý nức nở: “Anh ta là anh em của cậu chủ mài”
Dù Hắc Lang có võ công không thấp, nhưng so với họ thì vẫn có chút chênh lệch.
Nhưng đối phương có quan hệ với cậu chủ nhà mình, hai người không dám mạnh bạo với Hắc Lang, chỉ có thể vội vàng về báo.
“Tôi bị hai tên ngu xuẩn các cậu làm cho tức chết mất!”
Lý Quân Minh vượt qua hai người, tức giận nói: “Các cậu ở đây chờ tôi!”
Sau đó anh rời đi. Hai phút sau, trong văn phòng tổng giám đốc. Lý Quân Minh khá quen thuộc nên trực tiếp đẩy cửa vào.
Trong văn phòng, một thanh niên ăn mặc trang trọng ngồi trên sofa, khoảng hai mươi, đeo mắt kính, trông rất nhã nhặn.
Còn Trần Thanh Tuyết ngồi một bên cười với đối phương.
Thấy Lý Quân Minh tiến vào thì chợt biến sắc, cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện tia hoảng hốt.
Lý Quân Minh thấy vậy thì nhíu mày. “Có việc gì thế?” Trần Thanh Tuyết bình tĩnh hỏi.
Lý Quân Minh liếc thanh niên một cái, nói thẳng: “Tôi mượn xe cô dùng một chút!”
Trần Thanh Tuyết đứng lên, lấy chìa khoá trong ngăn kéo. ra: “Xe trong tầng hầm, biển số xe là...”
Nghe thấy biển số, trong lòng Lý Quân Minh chấn động. 98, 105, thời điểm bố mẹ anh qua đời. “Sao vậy?”
Trần Thanh Tuyết thấy biểu cảm của anh không đúng thì hỏi.
“Không có gì!” Lý Quân Minh nhận lấy chìa khoá thì lập tức rời đi.
Nhưng vừa tới cửa thang máy, sau lưng anh truyền tới tiếng giày cao gót.
“Này!”
Trần Thanh Tuyết thở hổn hển đuổi theo, biểu cảm muốn nói lại thôi.
Lý Quân Minh nhíu mày: “Có gì nói thẳng đi!”
“Người vừa rồi... là trưởng phòng kinh doanh của tập đoàn Lạc thị, tôi với anh ta chỉ đang đàm phán thôi!”
Trần Thanh Tuyết nói xong lời này thì trên mặt xuất hiện màu đỏ ửng.
“A!”
Lý Quân Minh chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng rồi vào thang máy.
Cho tới khi cửa thang máy khép lại, Trần Thanh Tuyết cảm thấy trong lòng ngổn ngang, chính cô ta cũng không biết tại sao lại sợ mình bị Lý Quân Minh hiểu lầm.
Trở lại văn phòng.
Lạc Trường Thanh thấy cô ta không yên lòng thì ân cần hỏi: “Tổng giám đốc Trần, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao!” Trần Thanh Tuyết khôi phục tinh thần, tức khắc nói: “Trưởng phòng Lạc, tôi cảm thấy có chút khó chịu, chuyện hợp
tác chúng ta bàn bạc sau nhé”.
“Tổng giám đốc Trần cần tới bệnh viện không? Tôi đưa cô đi"
“Không cần, tôi chỉ hơi mệt thôi, nghỉ ngơi một chút là được rồi!"
Trần Thanh Tuyết từ chối một cách lịch sự.
Nghe thế, Lạc Trường Thanh lịch thiệp nói:Tôi không quấy rầy sếp Trần nữa, lần sau tôi lại tới!”
Rời khỏi toà nhà công ty Vân Dương, Lạc Trường Thanh. híp mắt.
Trước đó hắn và Trần Thanh Tuyết trò chuyện khá vui vẻ, sau đó đối phương lại hoàn toàn thay đổi thái độ.
Chẳng lẽ do tên bảo vệ kia?
Nghĩ thế trong mắt hắn hiện lên tia nham hiểm!
Thành phố Kim Lăng, trong một club nổi tiếng, Hà Vân Phi và một cô em khêu gợi đang nghiên cứu chữ xem chữ “Gậy” viết thế nào.
Cửa phòng bị người ta đá văng.
“Á!"
Cô gái sợ tới mức mặt mày tái mét, vội dùng chăn che thân.
Hà Vân Phi giận tím mặt, hét lên: “Mẹ kiếp, thắng ôn nào không có mắt vậy hả?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!