Với việc Lý Quân Minh rót vốn hàng chục tỷ và đích thân vị thần tài chính Mễ Hi Nhĩ ra tay kiểm soát, không đến nửa ngày thì Công nghệ Vân Dương đã khởi tử hoàn sinh.
Chuyện này đã gây nên chấn động cực lớn trong giới thương nhân nước Hạ!
Buổi chiều, cuộc chiến trên thị trường chứng khoán vẫn tiếp tục.
Cho đến nay, tập đoàn Thanh Dương đã lỗ hàng chục tỷ, chẳng những không thể nuốt trọn được Công nghệ Vân Dương mà chính mình còn bị rớt một khối thịt lớn.
Thành phố Kim Lăng, tòa nhà Thanh Dương.
Chủ tịch Hà Thư Hoa đang ngồi trong văn phòng, tuy ông ta đã hơn bảy mươi tuổi nhưng trên khuôn mặt không hề hiện rõ dấu vết tuổi tác, nhìn ông ta không khác gì một người mới hơn năm mươi tuổi.
"Bố, bố nghĩ ai đang giúp đỡ nhà họ Trần?"
Trên mặt Hạ Vân Phi tràn đầy nghi hoặc, còn có chút tức. giận.
Có người dám chống lại tập đoàn Thanh Dương của bọn họ, chẳng phải là muốn chết hay sao?
Ánh mắt Hạ Thư Hoa trống rỗng, ông ta trầm tư nói: "Nếu đã không biết thì sao không đi điều tra thử đi?"
Cảm nhận được sự không hài lòng của bố mình, Hạ Vân Phi vội vàng gật đầu nói: “Con đi ngay”.
Sau đó, cô ta liền đứng dậy rời đi. "Chờ đất" Hà Thư Hoa đột nhiên lên tiếng.
Hạ Vân Phi nghe theo lời dừng bước, cung kính nói: "Bố còn căn dặn chuyện gì khác sao?"
"Dừng tay đi". Hà Thư Hoa nói xong liền thở dài một hơi.
Đưa ra quyết định này chẳng khác nào tuyên bố tập đoàn Thanh Dương đã thất bại, bị đánh bại bởi một công ty Công nghệ Vân Dương tầm thường!
Những tổn thất trước đó không những không thể lấy lại được mà bọn họ còn trở thành trò cười trong giới kinh doanh!
Hà Vân Phi khuyên nhủ: "Bố, con nghĩ chúng ta không thể dừng tay như vậy được. Chỉ cần bổ sung thêm vốn, sớm muộn gì chúng ta cũng có thể giành được Công nghệ Vân Dương!"
"Con đang dạy bố làm việc đó à?”
Ánh mắt Hạ Thư Hoa trở nên lạnh lùng. "Con không dám!"
Hà Vân Phi cúi đầu, không dám nói một lời.
Hà Thư Hoa lại thở dài nói: "Có người đang đứng sau tương trợ Công nghệ Vân Dương. Chúng ta không nên hành động hấp tấp cho đến khi tìm ra đối phương là thần thánh phương nào".
"Vâng!"
"Mặt khác, con lại đi tới thành phố Tuyên một chuyến, dù có tốn bao nhiêu tiền cũng phải cứu được em rể và cháu trai của con ra ngoài! Em gái con đã không còn, chúng ta không thể để nó ở dưới suối vàng mà vẫn không nhắm mắt được!"
"Bố yên tâm, chuyện này con sẽ lo liệu thỏa đáng.
Mặt khác..."
Giọng điệu của Hà Vân Phi đột nhiên trở nên tàn nhẫn: "Con sẽ không buông tha cho kẻ dám làm tổn thương Đông Dương".
Hà Thư Hoa gật đầu, nhắc nhở: "Người phía dưới đó được. võ giả bảo vệ, bố đoán hẳn không ph: người bình thường. Tốt nhất là nên tìm hiểu rõ ràng thân phận của đối phương trước tiên".
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
"Vâng!" Hà Vân Phi cung kính lui ra ngoài.
Hà Thư Hoa nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, gõ ngón tay lên bàn.
Ông ta đã có thể khởi nghiệp bằng 2 bàn tay trắng và phát triển tập đoàn Thanh Dương thành tập đoàn tài chính lớn nhất Giang Đông, ngoài trí tuệ phi thường thì ông ta cũng không thể
thiếu tính cách thận trọng của mình.
Giờ phút này ông ta dường như đã đánh hơi được một nguy cơ tiềm ẩn không thể xác định.
Phật tổ, hy vọng người có thể tiếp tục phù hộ cho nhà họ Hà!
Hà Thư Hoa thầm cầu nguyện trong lòng.
Buổi tối, tại trang viên Nguyệt Lạc ở thành phố Tuyên.
Trần Thanh Tuyết khỏa thân ngâm mình trong bồn tắm, làn da trắng nõn lộ ra ngoài đủ khiến cho bất kỳ người đàn ông nào phát điên, cô ta giơ đôi chân thon dài trắng nõn lên, dùng
ngón tay như cọng hành nhẹ nhàng xoa xoa.
Người phụ nữ này hoàn toàn không có khuyết điểm nào, cô ta thật sự hoàn hảo!
Đôi mät của Trần Thanh Tuyết đờ đẫn, vẫn đang đằm chìm trong suy nghĩ.
Thông qua tin tức của em gái Trần Thanh Dao, cô ta đã biết thân phận thực sự của Lý Quân Minh.
Thì ra chính là “thái tử” của một đại gia tộc!
Không những vậy, cô ta còn phát hiện ra vụ án phong lưu gây chấn động thành phố Hoàng ba năm trước.
Mà Lý Quân Minh là nhân vật chính trong câu chuyện đó!
Chỉ có điều...
Cô ta không biết Lý Quân Minh đã đi đâu trong suốt ba năm anh biến mất.
Còn một điều nữa mà cô ta đặc biệt tò mò!
Tại sao thần tài chính Mễ Hi Nhĩ lại hạ mình trước mặt Lý Quân Minh? Cho dù đối phương có là người của đại gia tộc thì cũng không đáng để làm thết
Chỉ cần Mễ Hi Nhĩ đồng ý thì ngay cả gia tộc Rothschild, gia tộc lớn nhất thế giới cũng sẽ đối đãi với ông ta như một vị thượng khách.
Lý Quân Minh dựa vào cái gì chứ?
"Chào!"
Đột nhiên, một giọng nói có chút hưng phấn đột nhiên vang lên.
"Á..
Khi Trần Thanh Tuyết định thần lại, tiếng hét đã vang vọng khắp trang viên.
Lý Quân Minh vội vàng lấy tay bịt miệng cô ta, uy hiếp nói: “Nếu cô còn hét nữa thì đừng trách tôi vô lễ!”
Đôi mắt của Trần Thanh Tuyết ngay lập tức đẫm lệ, nhưng trong ánh mắt lại chứa đầy sự tức giận.
"Không phải tôi có ý nhìn trộm cô, thật sự chỉ là trùng hợp thôi”.
Lý Quân Minh ngượng ngùng giải thích: "Bây giờ tôi buông. cô ra, cô đừng la hét nữa nhé?"
Trần Thanh Tuyết ép mình bình tĩnh lại, gật đầu đồng ý. Lý Quân Minh chậm rãi buông tay ra.
"“Cút ra ngoài cho tôi!"
Trần Thanh Tuyết dùng hết sức bình sinh hét lên.
Lý Quân Minh cảm thấy chột dạ, lập tức mở cửa phòng tắm chạy trốn.
Một lát sau.
Trần Thanh Tuyết thay quần áo, tức giận lao ra ngoài, cô ta nhìn quanh, phát hiện Lý Quân Minh đang ngồi trên ghế sô pha.
"Đồ khốn, tôi liều mạng với anh!"
Trần Thanh Tuyết nhặt cây lau nhà lên rồi xông về phía Lý Quân Minh.
"Hãy nghe tôi giải thích!" Lý Quân Minh nhẹ nhàng giật được cây lau nhà vào tay, sau đó để tránh những hiểu lầm không đáng có, anh lại chọn
cách chế ngự Trần Thanh Tuyết, đè cô ta xuống ghế sô pha.
Trần Thanh Tuyết bị đè sấp xuống, Lý Quân Minh lại ngồi xổm ở phía sau lưng cô ta.
Tư thế này trông như thế nào?
Đúng vậy, đúng là bậc hảo hán...
"Thả tôi ra, đồ khốn!"
Trần Thanh Tuyết giận dữ hét lên.
Lý Quân Minh thở dài nói: "Nghe tôi giải thích... Tôi cứ gõ cửa mãi cũng không thấy có phản ứng, tôi lo cô gặp phải nguy hiểm gì đó cho nên mới leo theo cửa sổ vào trong, không ngờ lại tình cờ đụng mặt cô trong phòng tắm!"
"Đồ khốn, anh còn dám..."
Trần Thanh Tuyết tức giận đến mức thân thể mềm mại run lên, nhưng nhìn thấy nét mặt Lý Quân Minh không giống như đang giả vờ nên cô cũng cố tin vài phần.
"Cô là hôn thê của tôi, tôi nhìn một chút thì có làm sao?"
"Phạm pháp sao?”
"Đừng nói là nhìn cô, cô có tin cho dù tôi trừng phạt cô ngay tại đây thì cũng không có ai dám nói gì không!"
Lý Quân Minh có chút thiếu kiên nhẫn, thái độ liền chuyển sang cứng rắn.
"Anh dám!"
"Muốn thử lại không?"
Trần Thanh Tuyết nghe vậy thì dứt khoát im miệng.
Hôm qua cô ta chính là người muốn "thử xem" nhưng cuối cùng lại bị đối phương đánh một đòn không hề thương hoa tiếc ngọc!
Phụ nữ thông minh không chịu thiệt!
Trần Thanh Tuyết nhắc nhở bản thân răng món nợ này về sau cô ta sẽ chậm rãi tính toán.
Hồi lâu sau, hai người đều dần dần tỉnh táo lại. Lý Quân Minh có chút không cam lòng buông Trần Thanh Tuyết ra, nhưng mùi hương của người phụ nữ này lại khiến anh
có chút rạo rực.
Là một tay già đời, chỉ cần dựa vào điều này thì anh cũng có thể biết được đối phương vẫn còn là một cô gái non xanh...
“Anh tìm tôi có chuyện gì?”