Đối mặt với sự nhục nhã của Lý Quân Minh, nữ cổ đông giận tái mặt nhưng không đợi bà ta kịp lên tiếng.
“Bốp!”
Trong tay Lý Quân Minh xuất hiện một tấm thẻ màu vàng, trên đó khắc biểu tượng rất sống động, trông vô cùng cao quý.
“Thẻ Kim Long!”
Một quản lý cấp cao thốt ra.
“Điều này không thể nào!”
Nữ cổ đông kia không hề bình tĩnh.
Thẻ Kim Long là thẻ quý giá nhất trong ngành ngân hàng cũng như cả nước Hạt
Có được tấm thẻ này, chủ nhân có thể lấy ra mười tỷ từ trong bất cứ ngân hàng nào.
“Là giả, thẻ này nhất định là giải”
Lưu Phong vẫn không thể tin.
Lý Quân Minh không nhịn được nói: “Mấy kẻ tiểu tốt này đừng làm lãng phí thời gian của cậu đây, mau ký tên lấy tiền đi!”
“Được, chỉ cần lấy tên mà tiền vào ví, tôi lập tức ký tên!”
Lưu Phong tỏ thái độ.
Ba cổ đông còn lại gật đầu đồng ý, thái độ không khác là bao.
Lý Quân Minh giao thẻ cho ông lão da trắng phía sau: “Mễ Hi Nhĩ, giải quyết trong năm phút được chứ!”
Mễ Hi Nhĩ ra dấu OK rồi lấy một cái máy tính bảng từ trong túi xách ra.
Động tác như vũ bão...
Hai phút sau. “Đại ca, toàn bộ đã xong!”
Mễ Hi Nhĩ dùng hai tay nâng thẻ Kim Long trả cho Lý Quân Minh.
Lúc này, trừ Trần Thanh Dao biết thân phận thật sự của Lý Quân Minh thì mọi người đều đang sững sờ.
Trần Thanh Tuyết hơi hé môi, căm như muốn rớt ra.
Hai tỷ mấy không phải hai mươi mấy đồng, nói cho là cho.
Vả lại, thẻ Kim Long...
Lúc này Lý Quân Minh đã trở nên thần bí trong lòng cô ta. Trong phòng họp yên tĩnh không một âm thanh.
Shh... Phèol
Lý Quân Minh ngậm một điếu thuốc rồi bảo: “Có thể ký tên rồi chứ?”
Nghe thế, mấy người Lưu Phong mới tỉnh táo, ánh mắt hoảng sợ nhìn sang Lý Quân Minh.
“Người anh em, tôi trả tiền lại, chúng tôi không bán cổ phần nữa”.
Lưu Phong đổi ý.
Vì để làm cho công nghệ Vân Dương xảy ra nội loạn, tập đoàn Thanh Dương sẽ cho họ lợi ích to lớn, nếu lúc này bán cổ phần, họ hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng đối với tập đoàn Thanh Dương.
“Không bán, ông thử xeml”
Trong mắt Lý Quân Minh loé lên tia sáng lạnh, ngữ điệu đầy đe doạ.
“Tôi không bán đó, chẳng lẽ cậu còn có thể dùng vũ lực ép tôi bán?”
Nữ cổ đông kiêu căng nói. “Ha ha..." Lý Quân Minh cười lạnh một tiếng.
Không phải anh không biết việc thương hoa tiếc ngọc nhưng cũng phải xem đối phương là ai.
Nếu là loại phụ nữ làm anh chán ghét thì không ngại quá...
“Bốp"
Tay Lý Quân Minh vươn ra, túm lấy cổ tay nữ cổ đông kia, rồi một quyền mạnh mẽ vung tới.
Răng rắc! Tiếng xương nứt vang lên. “A, tay của tôi...”
Nữ cổ đông nằm trên đất như con chó chết, không ngừng rên la.
Cảnh tượng bao la này làm người trong phòng họp, đặc biệt là đám người Lưu Phong hoảng sợ.
“Cậu, cậu dám đánh người!”
Lưu Phong lo sợ mở miệng.
Lý Quân Minh rít một hơi thuốc, hời hợt nói: “Kết cục trêu đùa tôi, các người cũng đã thấy rồi, một là ngoan ngoãn ký tên, hai là đừng mơ ra khỏi được đây”.
Dù rất muốn lợi ích từ tập đoàn Thanh Dương nhưng giữa mạng sống và nó thì nó chỉ là mây bay.
Cân nhắc lợi và hại, Lưu Phong cắn răng ký tên lên hợp đồng.
Hai người khác nhìn nhau, thở dài rồi cũng lần lượt ký tên.
Lý Quân Minh cầm hợp đồng xem qua, hài lòng gật đầu rồi tới trước mặt nữ cổ đông, ngồi xổm xuống: “Tay trái còn ký nổi chứ?”
“Được, tôi sẽ..."
Nữ cổ đông đầu bù tóc rối, mặt mày hoảng hốt, vội vàng dùng tay trái không thuận viết ngoáy vài chữ.
Thấy cảnh này, Trần Thanh Tuyết mới nhẹ nhàng thở ra. “Anh rể oai quái”
Trần Thanh Dao võ tay khen ngợi.
Lý Quân Minh cười với cô ta, trên mặt là sự đắc ý.
Sắc mặt Lưu Phong tái nhợt, thầm nằm chặt tay, tiếp theo. đó là xoay người rời đi.
“Đợi đất” Lý Quân Minh đột nhiên quát lớn một tiếng.
Lưu Phong đừng bước, xoay người hỏi: “Cổ phần đã bán, cậu còn muốn sao nữa?”
“Vừa rồi chỉ là giao dịch cổ phần, bây giờ là tính toán nợ nần với ông!”
Lý Quân Minh cười mi: št, ông dùng thân phận giám sát kiếm tiền bỏ túi riêng qua công ty Vân Dương mấy năm nay cũng kha khá, trước khi đi, có phải ông nên giải quyết những chuyện này cho xong không?”
“Cậu đừng ngậm máu phun người!”
Lưu Phong nhíu mày, có chút kích động: “Nếu cậu còn dám vu khống tôi, coi chừng tôi kiện cậu tôi phỉ báng”.
“Ô hô, ông đòi kiện tôi hả, tôi sợ quá cơI” Lý Quân Minh vẫn mỉm cười, tiếp theo không chút hoang. mang lấy ra một cái USB, đặt trước mặt Trần Thanh Dao: “Nên làm gì không cần tôi dạy nhỉ!”
Trần Thanh Dao khá hoang mang, Trần Thanh Tuyết ở cạnh giành lấy USB, cảm vào máy chiếu trên bàn.
Trong giây láy, sắc mặt Lưu Phong thay đổi, trong lòng có linh cảm bất an: “Giám sát Lưu, tôi đã chuyển nhượng ngôi nhà bên nước Anh Hoa cho ngài rồi, phiền ngài đóng dấu tờ danh sách tháng trước giúp tôi!”
“Yên tâm! Việc này để tôi loI”
“Giám sát Lưu, chúng ta tạm thời đừng tiếp xúc nha, chồng em hoài nghỉ rồi, với lại ông đã đồng ý cho em làm trưởng phòng hành chính rồi đó!”
“Được mà cục cưng, anh sẽ nhanh chóng sa thải Lục Chính Hằng, mai là em thành trưởng phòng hành chính mới
rồi, nào, cởi đồ làm anh sung sướng phát!”
Tuy hình ảnh trên máy chiếu đã bị làm mờ nhưng mọi người vẫn có thể nghe rõ âm thanh.
Lưu Phong tái mét, vô lực ngồi lại ghế.
Nếu những chứng cứ này bị giao cho bên tư pháp, hậu quả thế nào, ông ta không dám nghĩ!
“Lưu Phong, giờ ông còn gì cần giải thích không?”
Trần Thanh Tuyết tức giận mảng: “Ông nội tôi tin tưởng ông như thế mà ông lại đền đáp ông ấy thế này sao?”
“Tổng giám đốc, tôi... tôi sai rồi!”
Lưu Phong hoảng hốt: “Mong cô nể tình tôi theo chủ tịch nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao mà tha cho tôi một lần đi!”
Trần Thanh Tuyết do dự mãi, có chút mềm lòng.
Nhưng Lý Quân Minh bên cạnh đã tiến lên, nói trước: “Nếu nhận lỗi có tác dụng thì cần luật pháp làm chi?”
Anh vừa dứt lời thì cốc cốc cốc!
Năm, sáu người mặc đồng phục bộ tư pháp tiến vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!