Cuộc tấn công của tập đoàn Thanh Dương vào Công nghệ Vân Dương không những không hề yếu đi mà thậm chí còn tăng lên, thường xuyên đầu tư hàng tỷ đô la vào thị trường chứng khoán để mọi người thấy được thực lực tài chính của tập đoàn lớn.
Phòng họp Công nghệ Vân Dương.
Hơn chục giám đốc điều hành cấp cao và giám đốc công ty tập trung lại cùng một chỗ, mặt ai cũng lộ ra vẻ khủng hoảng.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì công ty của bọn họ sẽ trở thành tài sản của tập đoàn Thanh Dương hoặc phải tuyên bố phá sản trong vài ngày tới.
Chỉ có 2 kết cục như vậy!
"Tổng giám đốc, sức khỏe của chủ tịch thế nào rồi?"
Một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tầ, đeo kính gọng vàng lên tiếng, người này tên là Lưu Phong, ngoại trừ nhà họ Trần thì ông ta là cổ đông lớn nhất của Công nghệ Vân Dương.
Trần Thanh Tuyết bình tĩnh nói: "Cảm ơn chú Lưu đã quan tâm. Ông nội tôi sẽ sớm xuất viện thôi".
Lưu Phong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lập tức đổi chủ đề: “Nếu chủ tịch không có ở đây, vậy thì tôi hẳn là cũng có tư
cách đứng ra dẫn dắt mọi người”.
Ngay khi ông ta nói ra những lời này, mọi người có mặt ở đây dường như đều ngửi thấy mùi âm mưu.
"Chú Lưu, khi ông nội tôi không có ở công ty thì mọi việc lớn trong công ty đều do chị tôi xử lý, e rằng chú làm như vậy là không thích hợp".
Trần Thanh Dao có chút bất mãn nói.
Lúc này cô ta phải đứng lên ủng hộ chị gái mình.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Năng lực của tổng giám đốc ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, tại sao lần này tập đoàn Thanh Dương lại vô cớ tấn công Công nghệ Vân Dương? Mọi người có mặt ở đây chắc cũng đều đoán được một chút chuyện bên trong”.
Lúc này, ông ta đã nhìn chằm chằm vào chị em Trần Thanh Tuyết với ý đồ xấu xa, nói: "Vậy tiếp theo, tôi đề nghị hội đồng quản trị bỏ phiếu bầu ra người lãnh đạo mới!"
Trần Thanh Tuyết không ngu ngốc mà rất thông minh, từ lời nói của Lưu Phong, cô liên có thể đoán được đối phương đang muốn đoạt quyền!
"Rầm!" “Chú Lưu, chú đúng là quá đáng!”
Trần Thanh Dao võ bàn đứng lên, lớn tiếng chất vấn: "Hiện tại, thay vì nghĩ cách đưa công ty vượt qua khó khăn, chú lại đang đứng đây chia rẽ nội bộ. Cho hỏi ý định của chú là gì?"
Đối mặt với chất vấn, Lưu Phong vẫn bình tĩnh nói: “Mọi người đều biết lý do tại sao tập đoàn Thanh Dương lại ra tay chống lại công ty chúng ta. Tôi nghĩ chỉ cần tổng giám đốc giao lại quyền quản lý công ty thì tập đoàn Thanh Dương nhất định sẽ dừng lại!"
"Ha ha..."
Trần Thanh Tuyết nấy giờ đã im lặng một lúc lâu, bây giờ lại khẽ cười một tiếng rồi nói: "Sao chú Lưu lại chäc chắn như vậy? Chẳng lẽ có người từ tập đoàn Thanh Dương đã nói cho chú biết?"
Nghe vậy, trong mắt Lưu Phong thoáng hiện lên một tia hoảng sợ, sau đó thoáng chốc liền biến mất.
"Tập đoàn Thanh Dương đã đầu tư hàng tỷ đô vào thị trường chứng khoán, nếu dừng lại vào lúc này, họ sẽ mất tất cả
Lúc này, ánh mắt sắc bén của Trần Thanh Tuyết hướng về phía Lưu Phong, nói: "Chú Lưu, nếu chú là người lãnh đạo tập đoàn Thanh Dương, lúc này chú có dừng lại không?”
Sẽ không! Hai từ này hiện lên trong đầu tất cả những người có mặt.
Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể thấy tập đoàn Thanh Dương. đang đến để uy hiếp, rõ ràng muốn nuốt trọn toàn bộ Công nghệ Vân Dương, thậm chí nếu không thành công thì bọn họ cũng sẽ quyết ngoạm một miếng lớn rồi mới chịu từ bỏ.
Bọn học chäc chẳn muốn nằm bắt thời cơ, nhằm chuẩn mục tiêu!
So với Lưu Phong, lời nói của Trần Thanh Tuyết hiển nhiên có sức thuyết phục hơn.
"Hơn nữa, chú còn muốn hội đồng quản trị bỏ phiếu sao? Haha..."
Trần Thanh Tuyết mỉm cười tự tin nói: "Chú có thể bỏ. phiếu nếu chú thích. Dù sao từ khi thành lập công ty đã có quy định rằng ông nội của tôi luôn có quyền phủ quyết cuối cùng".
Sau đó cô ta liền đứng dậy rời đi.
"Chờ đã"
Lưu Phong đứng dậy.
Mọi người đều nhìn ông ta.
"Tổng giám đốc, tôi cũng chỉ vì lợi ích của công ty mà thôi. Cô đã không cảm kích thì thôi quên đi, tôi sẽ rút cổ phần của mình ngay bây giờ, chuyện này cô cũng không thể phản đối, đúng chứ!"
Vừa nói, trên mặt Lưu Phong liền hiện lên một tia xảo trá.
Công nghệ Vân Dương vốn đang gặp khủng hoảng, Lưu Phong là giám đốc điều hành cấp cao, vào thời điểm này lại muốn rút cổ phần của mình, điều này chẳng khác nào đang cố ý muốn đẩy công ty vào cảnh họa vô đơn chí!
Rất nhiều người nhìn Lưu Phong với ánh mắt tràn ngập. phẫn nộ và bất mãn.
"Tổng giám đốc, tôi thấy sếp Lưu nói đúng. Chỉ cần cô giao quyền quyết sách của công ty ra thì chúng ta còn có thể thương lượng cùng tập đoàn Thanh Dương!"
"Đúng vậy, tôi nghĩ để giám đốc Lưu quản lý công ty sẽ thích hợp hơn!"
"Nếu tổng giám đốc không đồng ý thì chúng tôi sẽ cùng sếp Lưu rút cổ phần!"
Lần lượt lại có thêm hai nam một nữ tỏ thái độ.
Rõ ràng là họ đã bí mật lên kế hoạch với Lưu Phong. "Các người... các người đúng là vong ơn bội nghĩa". Trần Thanh Dao tức giận chỉ vào mấy người đó.
"Các người muốn rút phải không? Vậy thì tôi để các người rút”.
Một giọng nói đột nhiên truyền đến. "Két"
Ngay sau đó, cửa phòng họp bị đẩy ra, một thanh niên mặc trang phục truyền thống bước vào, theo sát là một lão. giả da trắng.
“Anh... anh rể!"
Đôi mắt của Trần Thanh Dao sáng lên, cô ta phấn khích đến mức hoàn toàn quên mất việc ngày hôm qua bị người nào đó đánh đòn.
Trần Thanh Tuyết đứng bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, hiển nhiên cô ta không ngờ Lý Quân Minh lại xuất hiện vào lúc. này.
Lý Quân Minh nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Lưu Phong: "Nếu thông tin của tôi chính xác thì ông sở hữu 10% cổ phần của Công nghệ Vân Dương, có thể trị giá gần 1,2 tỷ theo giá trị thị trường hiện tại!"
Lưu Phong mặc dù không biết người trước mắt là ai nhưng vẫn gật đầu cười nói: "Thông tin của anh bạn này rất chính xác".
Lý Quân Minh gật đầu, sau đó nhìn về phía ba người còn lại: “Các người cùng nhau nắm giữ 15% cổ phần đúng không?”
Hai nam một nữ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng đều ăn ý gật đầu.
Lý Quân Minh quay người liếc nhìn lão giả da trằng, ông ta hiểu ý, đặt chiếc túi màu đen lên bàn hội nghị rồi đi lấy ra một văn kiện đã được chuẩn bị từ trước.
"Ký tên đi, tôi sẽ mua lại cổ phần của các người".
Lời này khiến mọi người sửng sốt.
Mọi người nhìn chăm chăm vào Lý Quân Minh, nét mặt đều lộ ra vẻ khó tin.
Trần Thanh Tuyết trừng lớn hai mắt, kéo tay áo Lý Quân Minh nói: "Anh có biết mình đang làm gì không?”
"Tôi cũng không phải là trẻ con, đương nhiên tôi biết mình đang làm gì".
Lý Quân Minh nhún vai.
Trần Thanh Tuyết còn muốn nói gì đó nhưng đã bị em gái Trần Thanh Dao ngăn cản.
"Chị, đừng lo lắng về điều đó. Mọi chuyện hãy để cho anh rể xử lý đi".
Trần Thanh Dao tự tin thuyết phục, đồng thời nhìn Lý Quân Minh với ánh mắt vô cùng cảm kích và ngưỡng mộ.
"Ha ha ha ha..." Lưu Phong không khỏi cười lớn.
Ba người còn lại cũng cười lớn, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
"Anh bạn này, anh nghĩ mình có thể lấy ra được mấy tỷ hay sao?"
Lưu Phong khinh thường nói.
Trong mắt của ông ta thì trang phục trên người của Lý Quân Minh cộng lại không vượt quá một ngàn tệ, một kẻ nghèo hèn như vậy mà còn dám đến đây khoác lác sẽ mua lại cổ phần công ty lên đến mấy tỷ?
Xã hội bây giờ toàn là kẻ điên hay sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!