Buổi chiều, trời ở thành phố Tuyên đổ mưa cực kỳ to.
Trong sàn đấu ngầm nằm ở vùng ngoại ô, hai mắt của Lý Tu bị một mảnh vải đen che lại, hai tay hai chân cũng bị dây thừng cột chặt.
"Tao là người của nhà họ Lý, con mẹ nó rốt cuộc là ai cho mày dũng khí, thế mà dám trói cả tao lại!"
"Chờ đến khi tao thoát được rồi, không chỉ có mày phải chết mà ngay cả những người có quan hệ với mày tất cả đều phải chôn cùng với mày!"
Trong lòng Lý Tu vô cùng hoảng hốt, trên mặt lại làm ra vẻ trấn định, hơn nữa còn viết hai chữ "kiêu ngạo" lên trên mặt vô cùng nhuần nhuyễn.
Hắc Lang ở một bên im lặng không nói gì, hiển nhiên là không hề để tâm tới lời nói của đối phương.
Sau khi qua một lúc lâu, Lý Tu không được hồi đáp dần dần không có cách nào tiếp tục duy trì vẻ bình tĩnh nữa.
"Chỉ cần mày thả tao ra thì tao có thể coi như chuyện cũ mà bỏ qual"
Giọng điệu của anh ta bắt đầu dịu trở lại. "Ôn ào!"
Hắc Lang phun tàn thuốc trong miệng xuống dưới đất, giọng nói lạnh như băng: "Nếu mày mà còn tiếp tục dong dài nữa thì tao cũng không ngại cắt lưỡi mày đâu!"
Nghe vậy, Lý Tu không khỏi nuốt nước bọt.
Không có lưỡi, không chỉ không nếm được hương vị của đồ ăn, hơn nữa khi hôn môi với phụ nữ cũng sẽ không còn gì hưng phấn nữa!
"Người anh em, chỉ cần anh thả tôi ra, tôi có thể cho anh quyền lực vô thượng, trở thành người đứng đầu của một thành phố thì thế nào? Tôi là người của nhà họ Lý, tôi có năng lực này!"
Lý Tu cưỡng ép bản thân mình phải bình tĩnh lại.
Đối phương nếu biết được thân phận của anh ta mà còn dám bắt anh ta đến đây, xác định không phải là hạng người bình thường, đồ vật tầm thường tám phần là không thể thoả mãn được đối phương.
Chỉ có quyền lực!
Một khi hưởng thụ qua cái việc tốt của thứ này thì rất khó mà từ bỏ!
"Hào phóng phết nhỉ!" Đúng lúc này, có một giọng nói khàn khàn truyền đến.
Chỉ thấy Lý Quân Minh đưa theo Vật Tương Vong và Cẩu Phú Quý đi đến.
Hắc Lang lập tức đứng dậy đầy cung kính.
Lý Quân Minh vẫy vẫy tay với anh ta, tiếp tục giả giọng khàn khàn: "Vị trí đứng đầu một thành phố cho dù có là gia chủ nhà họ Lý cũng không chắc chăn là có thể làm được. chuyện này đâu nhỉ? Mày chẳng qua chỉ là con cháu dòng thứ của nhà họ Lý, làm gì có được cái khả năng này?”
"Tôi có, tôi chäc chắn có khả năng này!"
Lý Tu thề thốt, nói: "Không bao lâu nữa là tôi sẽ trở thành gia chủ của nhà họ Lý, đến lúc đó tôi sẽ dùng hết khả năng, nhất định có thể nâng đỡ anh thượng vị!"
“Ha ha ha, thật không?”
Trong mắt Lý Quân Minh hiện ra sát khí.
Lý Tu chỉ cảm thấy nhiệt độ ở xung quanh mình đang giảm nhanh xuống, không khỏi thầm rùng mình một cái.
"Nói miệng không có băng chứng, mày lấy cái gì chứng minh bản thân có thể lên làm gia chủ của nhà họ Lý?"
Trong giọng nói khàn khàn của Lý Quân Minh tràn đầy sự khinh thường.
'Thoáng trầm ngâm, dần dần ở trên trán Lý Tu đã đầy mồ hôi lạnh.
Anh ta đột nhiên ý thức được bản thân đã nói bậy, vừa rồi, vì trong tình thế cấp bách, để bảo mệnh nên anh ta đã nói lời bí mật ở sâu trong nội tâm nói ra.
Nếu cái lời nói này bị đối phương ghi âm được, anh ta không thể tưởng tượng được bản thân sẽ gặp hậu quả như thế nào!
"Không bao lâu nữa là tôi sẽ trở thành gia chủ của nhà họ Lý, đến lúc đó tôi sẽ dùng hết khả năng, nhất định có thể nâng
đỡ anh thượng vị!"
Tục ngữ có nói, sợ cái gì thì sẽ tới cái đó, một đoạn ghi âm được phát ở bên tai của Lý Tu.
"Mấy người là ai? Rốt cuộc là mấy người muốn làm cái gì"
"Còn nữa, mấy lời vừa rồi của tôi đều là mê sảng nhất thời, tất cả đều để lừa dối lòng tin của các người mà thôi!"
"Mấy người cho rằng như vậy là có thể uy hiếp tôi sao?"
Sắc mặt Lý Tu tái nhợt, vì để che giấu nội tâm khủng hoảng mà bắt buộc phải đổi trắng thay đen.
Đột nhiên. "Phạch!" Mảnh vải che mắt của Lý Tu bị người ta kéo xuống.
Trong phút chốc, anh ta nhìn rõ những người đứng trước ở mặt mình.
Đến khi anh ta nhìn thấy gương mặt Lý Quân Minh đang nở nụ cười tà khí thì suýt sợ đến mức chết ngất.
"Em... em họ, sao mà lại là em!"
Lý Tu kinh hoảng thất thố.
Lý Quân Minh cười không ngớt, nói: "Anh họ tốt của tôi ơi, nhìn thấy tôi thì vui không, ngạc nhiên không?"
Vui vẻ đại gia nhà mày, suýt chút nữa là hù chết ông đây rồi!
Trong lòng Lý Tu chửi má nó, trên mặt lại cố gắng nở một nụ cười, nói: "Em họ à, niềm vui bất ngờ này của em thật sự làm anh giật cả mình, ha ha ha, anh biết em nhất định là chán quá cho nên muốn đến để chọc ghẹo anh đúng không?”
"Đã bị anh nhìn thấu rồi!"
Lý Quân Minh bĩu môi, tức giận nói: 'Ây da, anh họ, anh thông minh hơn em rất nhiều, chẳng thú vị gì cả."
Nói rồi anh tự mình cởi bỏ dây thừng đang trói Lý Tu lại. Phù...
Lý Tu nhẹ nhàng thở ra một hơi, đang muốn mở miệng. "“Phich!"
Một quyền nện vào trên bụng anh ta, khiến anh ta nôn hết cơm đêm mới ăn ra ngoài.
"Tuy là anh thật thông minh, nhưng mà..."
Lý Quân Minh hừ lạnh một tiếng, nói: "Con mẹ nó, anh cũng không thể coi ông đây là kẻ ngốc được!"
Lý Tu cố nén khó chịu trong người, biện giải, nói: "Em họ, em đừng hiểu lầm, vừa rồi thật sự chỉ là anh nói giỡn với eml Em tin anh, anh đối với ông lớn và em là hoàn toàn trung thành!"
"Đừng có nói lời vô nghĩa nữa, tiếp theo, tôi hỏi anh trả lời, nếu mà dám gạt tôi, khà khà..."
Lý Quân Minh cười đầy bất lương. Lý Tu dựng thẳng ba ngón tay lên, thề thốt: "Em hỏi đi, anh nhất định sẽ trả lời thật lòng, chắc chắn không có nửa câu giả dối!"
"Được rồi, tôi hỏi anh, ba năm trước là ai xúi giục anh bỏ thuốc tôi để cưỡng hiếp Diệp Khuynh Thành?"
Lý Quân Minh nghiêm túc hỏi.
Lý Tu tuy có chút dã tâm, nhưng lại không có bộ não tương đương với dã tâm đó.
Việc mượn “cây đao” nhà họ Diệp để đối phó anh hiển nhiên là xuất phát từ người khác.
"Không có người khác xui khiến anh, là anh lúc ấy uống say, lại nhất thời hồ đồ, mới khiến cho em họ phạm phải sai lầm lớn!"
Lý Tu biết Lý Quân Minh sau khi trở về nhất định sẽ tìm mình dò hỏi chuyện của năm đó, cho nên đã sớm chuẩn bị đáp án đàng hoàng.
"Cậu chủ, tên này không thành thật, bằng không..."
“Tương Vongl"
Cẩu Phú Quý liếc nhìn Vật Tương Vong một cái.
Lý Tu dù sao cũng là người nhà họ Lý, cho dù có phạm sai lầm thì cũng chẳng đến phiên hai người bọn họ ra tay.
Đây chính là quy tắc! Lý Quân Minh đúng là biết rõ chuyện này, nên mới cố ý để cho Häc Lang bắt Lý Tu đến đây chứ không phải là hai người bọn họ.
"Đại ca, nếu không thì để tôi cho anh ta nếm thử cảm giác bị róc xương?"
Hắc Lang chủ động xin ra trận. "Không cần!"
Nghe thấy hai chữ "róc xương" đã khiến cho Lý Tu sợ đến chấn động tỉnh thần, vội vàng biện giải: "Em họ, em tin anh đi, anh thật sự không có lừa em!"
"Tin tưởng anh? Nha~"
Lý Quân Minh khẽ cười một tiếng, ngay sau đó chỉ vào ba người Cẩu Phú Quý, nói: "Anh chọn một trong ba người bọn họ ra đấu với anh, nếu anh thắng thì tôi tin lời anh!"
"A!"
Khóe miệng Lý Tu hơi nhếch miệng, vẻ mặt hoang mang.
"A, tôi nhớ ra rồi, anh vừa mới bị tôi đấm cho một đấm, có thương tích ở trong người..."
Nghe thế Lý Tu vốn tưởng rằng Lý Quân Minh sẽ thay đổi suy nghĩ, không ngờ...
"Bịch!"
Lý Quân Minh đột nhiên lại tung thêm một đấm lên bụng anh ta.
"Rốt cuộc là mày muốn làm cái gì!"
Lý Tu run rẩy cơ thể, giận không thể át.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!