Tâng 32.
Trần Thanh Tuyết đứng trước gương trong nhà vệ sinh, tuy đã rửa qua mặt, nhưng trên mặt vẫn còn hiện rõ những vệt nước mắt.
Trước giờ cô ta chưa từng nghĩ mình sẽ bị người khác chán ghét như vậy, lại còn là một người đàn ông, lòng tự tôn của cô ta đã bị tổn thương nghiêm trọng.
“Cái tên khốn kiếp, đàn ông muốn theo đuổi tôi còn phải xếp hàng dài từ thành phố Huyền tới thành phố Hoàng, anh cho là mình tốt lắm hay sao?”
“Anh không muốn cưới thì bà đây cũng không muốn gải!”
“Không! Nếu anh đã không muốn cưới, vậy tôi càng muốn gả cho anh!”
Lúc này, trong đầu Trần Thanh Tuyết nhớ tới một đoạn thoại.
Nếu như hận một người đàn ông, vậy hãy đẻ cho anh ta vài đứa con trai!
Để cho anh ta mệt chết...
Phụ nữ khi trở nên tàn nhãn thật là đáng sợ! Ít nhất thì Trần Thanh Tuyết cũng bị sốc trước ý tưởng điên rồ này của mình!
“Này, cô không sao chứ”.
Một giọng nói ân cần bỗng vang lên.
Cơ thể mỏng manh của Trần Thanh Tuyết run lên, quay người lại liền thấy Lý Quân Minh đã đứng đằng sau không biết từ lúc nào.
“Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi ngay!”
Trần Thanh Tuyết nghiến răng hét lên.
Lý Quân Minh gãi đầu, nói: “Tôi cảm thấy cô nên cho tôi một cơ hội để giải thích”.
“Tôi không nghe, mời anh đi ngay cho, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ”.
Trần Thanh Tuyết thái độ kiên quyết. Bảo vệ?
Lý Quân Minh nghĩ thầm, cô cứ việc gọi đi, chỉ sợ có gào khản cổ cũng vô dụng!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, câu này không phù hợp trong hoàn cảnh này.
Cong khóe môi, anh đóng vai người tốt nói: “Là thế này, tôi thừa nhận cô là một người phụ nữ vô cùng hoàn hảo, cô xinh đẹp phóng khoáng, được lòng mọi người, tài năng vượt trội..“(Đoạn này đã lược bớt ba nghìn chữ)
Những lời ca tụng lảm nhảm của anh khiến tâm tình của
Trần Thanh Tuyết cũng dần tốt lên, thậm chí cô ta còn cười trong khi nghe anh nịnh đầm mình.
“Không giận nữa à?”
Con ngươi của Lý Quân Minh đảo quanh.
“Ai thèm tức giận với anh, tôi có là gì của anh đâu...”
“Ơ.."
Lý Dạ Quân có chút không tiếp thu được câu nói này, lập tức thay đổi cuộc trò chuyện: “Cô xuất sắc như thế nào thì đã quá rõ ràng rồi, còn tôi? Một tên chỉ biết sống trong nhung lụa, một con cóc như tôi sao có thể xứng đáng với một con thiên nga như cô đây?”
“Xì!"
Trần Thanh Tuyết không khỏi lại mỉm cười.
“Cô cho là tôi không muốn kết hôn với cô sao? Đừng đùa giỡn nữa, tôi không phải là Liễu Hạ Huệ!”
“Chậc chậc... lạc đề rồi, tôi nói tiếp nhé, tôi không lấy cô là bởi vì tôi là một kẻ phong lưu, kiếp này định sẵn sẽ không thể ổn định!”
“Sau khi kết hôn, tôi cũng không thể hoàn toàn tránh xa được cuộc sống xa hoa phóng túng!”
“Vậy chỉ bằng giết tôi đi còn hơn!”
“Vậy nên, tôi không muốn cứ mãi ôm khư khư một cái cây như cô, vì một cái cây đẹp mà bỏ lỡ cả một khu rừng!”
Lý Quân Minh thở ra một hơi, miệng sắp khô khốc. Tuy nhiên Trần Thanh Tuyết chỉ “ð” một tiếng.
“Sau này cô có thể bày tỏ rõ thái độ với ông nội Trần là sẽ không bao giờ cưới tôi không?”
Lý Quân Minh đáng thương hỏi.
“Sao phải là tôi? Sao anh không đi mà nói với người trong nhà anh?”
Trần Thanh Tuyết hỏi ngược lại.
Lý Quân Minh gãi đầu, nói: “Tôi không dám! Vì nếu tôi không cưới cô, ông tôi thật sự sẽ giết tôi mất!”
Mặc dù Lý Viễn Sơn đã rất yêu thương anh từ nhỏ, nâng. như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nhưng mà...
Tính tình của Lý Viễn Sơn rất dứt khoát, một là một, hai là hai, việc mà ông ta đã quyết thì không gì có thể thay đổi.
Ai dám thử cãi lời? Ngay cả con cháu trong nhà cũng không dám trái ý! “Anh đang cầu xin tôi sao?”
Trần Thanh Tuyết đã khôi phục lại vẻ cao ngạo thường ngày.
Nghe vậy, Lý Quân Minh chau mày.
Anh chưa từng cầu xin ai bao giờ, huống hồ đối phương còn là phụ nữ!
“Khụ khụ, đây không phải là cầu xin, tôi chỉ đang đàm phán với cô thôi, chỉ cần cô đồng ý điều kiện của tôi, quên tập đoàn Thanh Dương đi, tôi sẽ giúp công nghệ Vân Dương vươn lên số một nước Hại”
Lý Quân Minh cười toe toét.
“Tập đoàn lớn số một nước Hạ? Ha~”
Trần Thanh Tuyết cười khinh bỉ.
Hiển nhiên không tin lời của Lý Quân Minh là sự thật.
“Chị ơi, anh rể thật sự không nói khoác đâu!”
Trần Thanh Dao đột nhiên xuất hiện.
Cô ta đã biết thân phận thật sự của Lý Quân Minh, là cậu ấm của một gia đình giàu có bậc nhất, vì vậy có thể chắc.
chẵn răng anh không hề nói dối.
“Tôi không quan tâm anh nói thật hay là không, tôi muốn biết vừa rồi có phải anh đang cầu xin tôi hay không?”
Trần Thanh Tuyết kiêu hãnh như một con công.
Lý Quân Minh sắc mặt âm trầm, không vui nói: “Cầu xin cô cái con khỉ, cô dám kết hôn với ông đây thử xem, ông đây sẽ trói lại rồi đánh cho cô một trận!”
“Anh dám!”
“Cô cứ việc thử”.
“Thử thì thử...”
Đôi mắt xinh đẹp của Trần Thanh Tuyết mở to, bày ra bộ dạng bất chấp mọi thứ.
“Mẹ nó, dù sao thì cô cũng nhất quyết muốn cưới tôi, vậy thì trước tiên tôi sẽ cho cô nếm thử gia pháp nhà họ Lý”.
“Khụ, hừ!”
Lý Quân Minh đột nhiên nắm lấy cánh tay của Trần Thanh Tuyết, sau đó vặn ngược về đẳng sau và ấn cô ta vào tường.
“Bang!” Một âm thanh bạt tai lanh lảnh vang lên.
Trần Thanh Dao ở một bên mở to mắt, che miệng không thể tin nổi.
“Bang bang!”
Chỉ thấy Lý Quân Minh dùng lòng bàn tay đánh vào mông Trần Thanh Tuyết, lần lượt từng cái một.
“Huhu... khốn nạn...huhu...”
Trần Thanh Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt tuôn ra như đê vỡ.
“Anh rể, anh không thể đối xử với chị em như vậy!”
Trần Thanh Dao lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy qua can ngăn.
“Tôi là anh rể của cô, cô không giúp tôi thì thôi, còn dám giúp đỡ người ngoài?”
Lý Quân Minh có vẻ đã đánh đến cuồng loạn, không còn nhận ra người thân nữa, nâng chân quàng qua hai tay Trân Thanh Dao, một tay khác tát thẳng xuống.
“Bang bang!” Cùng lúc, trong nhà vệ sinh liên tục vang lên những tiếng
“bang bang”, ngoài ra còn có tiếng hai người phụ nữ đang khóc.
May mản là chẳng có người ngoài dám lên tầng 32, nếu không chắc chắn sẽ cho rằng việc một người đàn ông và hai người phụ nữ đang làm bên trong là điều trẻ em không nên nhìn.
Một lúc lâu sau.
“Anh rể khốn nạn, huhuhu...”
“Lý Quân Minh, tôi hận anh...huuhu...”
Trần Thanh Dao và Trần Thanh Tuyết ôm lấy nhau, không ngừng khóc.
“Hừ, đây chính là hậu quả của việc không nghe lời!” “Sau này phải nghe lời, đã rõ chưa?”
Sau khi bình tĩnh lại, Lý Quân Minh trông không hề hối hận chút nào, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy tội lỗi.
Suy cho cùng, hai chị em họ đều là những cô gái mỏng manh, bản thân anh cũng thật tàn nhẫn khi làm điều này.
Đặc biệt Trần Thanh Dao là người vô tội nhất.
Giữa chị gái và anh rể, người bình thường sẽ chọn giúp chị gái!
“Ding dong!”
€ó lẽ do lương tâm cần rứt, Lý Quân Minh ấn thang máy, sợ tội bỏ trốn.
“Chị không sao chứt”
Trần Thanh Dao dùng một tay xoa mông, tay còn lại đỡ lấy Trần Thanh Tuyết.