Cuộc hôn nhân giữa nhà họ Diệp và nhà họ Khương vẫn còn phải kéo dài một thời gian, Lý Quân Minh muốn giải quyết cuộc hôn nhân sắp đặt của cụ Lý trước, nhưng mọi chuyện lại
không như mong muốn.
Thái độ của Lý Định Quốc cực kỳ kiên quyết, thậm chí còn hạ lệnh đuổi anh ra khỏi nhà để áp chế anh!
Bà nó chứt Lý Quân Minh cảm thấy chết lặng. Chờ đã!
Nếu như anh không thể rút khỏi cuộc hôn nhân này thì anh có thể khiến cho đối phương chủ động rút khỏi!
Mẹ nó chứ, mình đúng là một chàng trai thông minh. Lý Quân Minh thầm khen ngợi sự cơ trí của chính mình. "Khu khụ".
"Thanh Dao, càng nhìn em anh càng thấy em giống bạn gái đầu tiên của anh!"
Những lời khiến người ta buồn nôn cứ tuôn ra không ngớt.
Đột nhiên nghe lời trêu chọc của Lý Quân Minh, Trần Thanh Dao không khỏi đỏ mặt nói: "Anh rể tương lai, đừng trêu chọc em nữa!"
Nghe đến hai chữ "anh rể tương lai", Lý Quân Minh lại càng cảm thấy tê dại, thầm nghĩ cô gái này thú vị hơn chị gái mình rất nhiều.
"Anh không trêu chọc em. Anh xin thề tất cả những gì anh nói đều là từ tận đáy lòng".
Lý Quân Minh ngoài mặt thề thốt, nhưng trong lòng lại âm thầm bổ sung một câu: “Nếu như có nửa lời nói dối thì ông trời sẽ trừng phạt tôi sinh được mười đứa con!”
“Anh... anh..."
Trần Thanh Dao cảm thấy tim mình đập thình thịch như một con nai chạy loạn.
Với vẻ đẹp của cô ta thì không thiếu người theo đuổi, có thể nói số lượng đàn ông theo đuổi cô ta còn có thể tạo thành tận mấy đội bóng.
Nhưng cô ta chưa bao giờ có cảm giác này!
Rung động rồi sao?
Không được, anh ấy là chồng sắp cưới của chị mình!
Trần Thanh Dao nhanh chóng trục xuất những ý nghĩ hoang đường ra khỏi đầu, buộc mình phải bình tĩnh lại: “Anh rể, ông nội muốn gặp anh”.
Sau đó cô ta liền bỏ đi như đang chạy trốn.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Lý Quân Minh có chút trống rỗng.
Ban đầu anh ta muốn tỏ thái độ ngoại tình với Trần Thanh Dao để Trần Thanh Tuyết nghĩ rằng anh là một gã sở khanh và sẽ chủ động từ hôn.
Nhưng anh đã bỏ qua một vấn đề!
Điều gì sẽ xảy ra nếu Trần Thanh Dao cũng yêu anh?
Suy cho cùng, không người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được một người đàn ông xuất sắc như anh.
Chị em sinh đôi, chị thì lạnh lùng như tuyết còn em thì nhiệt huyết như lửa.
Băng và lửa! Thật khó chọn quát!
Khi Lý Quân Minh trở ra ngoài phòng bệnh, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đang hút thuốc ở hành lang.
Rít... hà...
"Tương Vong, cậu chủ của cậu học y thuật từ ai? Tôi đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ral"
"Tôi đoán cậu chủ có thể trong lúc vô tình rơi xuống vách đá, tình cờ lấy được một cuốn y thư cổ, từ đó liền luyện ra được y thuật siêu việt!"
"Có cái rắm, nghĩ gì vậy?"
Cẩu Phú Quý tỏ vẻ khinh thường.
Vật Tương Vong hừ nói: "Sao không nghĩ vậy được? Tôi có trí tưởng tượng rất phong phú!"
"Khu khụ".
“Hai người đang nói thầm cái gì thế?” Lý Quân Minh đột nhiên lên tiếng.
Ôi trời!
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong giật mình, điếu thuốc trong miệng rơi xuống đất.
"Cậu chủ, cậu xuất hiện từ khi nào vậy?” Vật Tương Vong kinh ngạc hỏi.
Với thân thủ của cậu ta và Cẩu Phú Quý mà vẫn không thể phát hiện ra Lý Quân Minh đang đến gần.
Kì quái! "“Ngạc nhiên chưa, đi thôi".
Lý Quân Minh đẩy hai người ra, một mình đi vào phòng bệnh.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong nhìn nhau. "Cậu chủ thật sự là tuyệt thế cao thủ sao?”
Cẩu Phú Quý run rẩy hỏi.
Vật Tương Vong gật đầu đáp: "Cậu chủ rơi từ trên vách đá xuống, ngoài việc nhặt được y thư cổ thì tôi đoán cậu chủ còn nhặt được một bộ tâm pháp vô thượng thần công!”
"Bốp!"
Cẩu Phú Quý chọi một hạt dẻ vào người cậu ta, tức giận nói: "Cậu còn đang năm mơ hải"
Cậu ta không tin vào lời nói nhảm của Tương Vong, có lẽ là do vừa nấy nói chuyện phân tâm nên bọn họ mới không phát hiện ra Lý Quân Minh đang đến gần.
Đúng, nhất định là như vậy!
Trong phòng bệnh.
Nhìn Lý Quân Minh rời đi trở về, Trần Thanh Tuyết có chút xấu hổ, thậm chí còn không có dũng khí nhìn thẳng vào anh.
Trần Khánh An cười hiền lành nói: "Chàng trai trẻ, cám ơn cậu đã cứu mạng ông già này!"
"Ông nội Trần đã quá lời rồi". Lý Quân Minh cười nói.
Trần Khánh An là cấp dưới cũ của Lý Viễn Sơn, ông ta đã dành cả cuộc đời cống hiến cho quân đội để bảo vệ quốc gia.
Về công về tư, ông ta xứng đáng được anh ra tay cứu giúp!
"Gọi tôi là ông nội Trần, không biết cậu là..."
Trần Khánh An không biết danh tính của anh.
"Tôi tên là Lý Quân Minh, Lý Viễn Sơn là ông cố của tôi!" Lý Quân Minh tiết lộ danh tính của mình
Ôi trời!
Nghe vậy, Trần Khánh An kích động đến mức muốn đứng bật dậy, đáng tiếc lúc này ông ta đã không còn sức lực.
"Ông nội, đừng cử động mà". Trần Thanh Tuyết tò mò nhìn Lý Quân Minh.
Cô ta không biết ba chữ “Lý Viễn Sơn” đại biểu cho điều gì nên cũng không hiểu tại sao ông nội của mình lại kích động. đến như vậy.
"Tốt, tốt lắm!"
Trần Khánh An liên tiếp cảm khái ba lần, hưng phấn nói: "Quả nhiên là hậu duệ đáng kỳ vọng của trưởng quan, còn trẻ mà đã là kỳ tài trong thiên hại"
Nghe thấy hai chữ “trưởng quan”, Trần Thanh Tuyết cùng Trần Thanh Dao nhìn nhau.
Hai chị em biết răng ông nội của họ đã nhập ngũ từ khi còn trẻ, nhưng sau khi xuất ngũ về ông chưa bao giờ nhắc đến quá khứ quân ngũ của mình với bất kỳ ai!
"Ông nội Trần khách khí rồi". Lý Quân Minh không dám tự cao tự đại. Trần Khánh An càng nhìn càng hài lòng.
Mấy ngày trước ông ta cảm thấy sức khỏe không tốt, trước khi rời đi chỉ muốn gặp lại chỉ huy cũ của mình nên đã một mình đến thành phố Hoàng.
Không ngờ sau khi Lý Viễn Sơn biết được ông ta có cháu gái thì liền muốn hai bên định hôn ước.
Trong lòng Trần Khánh An hiểu rõ, với thế lực hiện tại của nhà họ Lý thì cháu chắt của trưởng quan muốn lấy người phụ nữ nào mà chẳng được?
Sở dĩ cụ Lý muốn định hôn ước với cháu gái của ông ta là vì lo lằng sau khi ông ta qua đời thì hai đứa cháu gái sẽ không còn nơi nương tựa.
Nghĩ đến đây, trong mắt Trần Khánh An tràn đầy nước mắt, ông ta chỉ vào Trần Thanh Tuyết giới thiệu: "Đây là cháu gái lớn của tôi, chắc là cậu đã biết nó rồi".
Lý Quân Minh khẽ gật đầu, khóe miệng nở nụ cười khổ.
"Thanh Tuyết".
Trần Khánh An chỉ vào Lý Quân Minh giới t Cậu ấy sẽ là chồng tương lai của cháu. Đợi ông tìm ngày lành tháng tốt, sau khi xuất viện sẽ làm hôn lễ cho cháu!"
"A!"
Trần Thanh Tuyết chết lặng.
Khi nghe Lý Quân Minh tự xưng là chồng sắp cưới của mình, cô ta đã nghĩ răng đó là một mưu mẹo của đối phương để theo đuổi mình.
Nhưng con người không thể nói dối cảm xúc của mình!
"Ông nội, con... con sẽ không kết hôn!"
Trần Thanh Tuyết có phần phản kháng.
Nghe vậy, Trần Khánh An lập tức nghiêm mặt khiển trách: "Từ xưa bố mẹ đặt đâu con ngồi đó, bố mẹ cháu mất rồi thì cháu định không nghe lời ông nội sao?”
"Ông nội, cháu..."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!