Giang Thệ Huy thật sự không biết Hàn Ái là ai, tự dưng đến chỗ anh ta đòi người là sao?
Nghe cái tên thì có vẻ đây là một người phụ nữ.
Uông Hỉ Nô cau mày: "Anh không biết cô ấy?"
"Không biết."
Ngữ khí của Giang Thệ Huy nhàn nhạt như chuyện chẳng hề liên quan đến anh ta. Thấy Uông Hỉ Nô vẫn chưa chịu buông Tư Mẫn Văn ra, anh ta lạnh giọng nói: "Bây giờ thả người được chưa?"
Lý Tài Đô đón lấy vali tiền trên tay Giang Thệ Huy rồi ném qua cho bọn chúng. Chiếc hộp nặng nề đáp xuống đất, bịch một tiếng nhưng không hề hỏng hóc gì.
Anna Ngụy ngồi xuống, mở vali ra kiểm tra. Bên trong chứa đầy tiền mặt, từng chồng từng chồng đều tăm tắp khiến bà ta nhất thời lóa mắt. Đúng là tác phong của người giàu mà, lúc nào cũng dễ dàng, sảng khoái.
Đã đến lúc kết thúc vụ giao dịch này tại đây.
Anna Ngụy bước đến chỗ Uông Hỉ Nô, đặt tay lên tay anh ta, hàm ý bảo anh ta hãy trả người cho Lý Tài Đô.
Không hỏi được, biểu cảm trên mặt Uông Hỉ Nô lộ rõ thất vọng. Anh ta cúi đầu, chậm rãi buông tay ra.
Tư Mẫn Văn tức thì co chân chạy về phía trước, động tác nhanh nhẹn, dứt khoát giống như đã chuẩn bị sẵn. Cô cúi người thở dốc, đoạn núp sau lưng Lý Tài Đô.
Bóng lưng cao lớn, đĩnh đạc giờ đây mang lại cho cô cảm giác vô cùng an toàn.
Lý Tài Đô xoay người, anh cởi nút thắt áo choàng, sau đó trước ánh mắt ngạc nhiên của Tư Mẫn Văn, chính tay choàng vào cho cô. Áo ấm ngăn cản luồng gió đang tới, nhịp tim đột nhiên gia tốc khiến Tư Mẫn Văn cảm thấy hốt hoảng.
Lúc này, vẻ mặt Lý Tài Đô dịu dàng đến lạ. Anh không nói gì, trìu mến nhìn cô vài giây. Khoảnh khắc quay đầu lại đối diện với bên kia, gương mặt lập tức khôi phục trạng thái lạnh tanh.
Uông Hỉ Nô trông thấy trong mắt người đàn ông được xưng là Thống đốc này xẹt qua hai tia cảm xúc, một là hung ác, hai là nham hiểm. Anh ta không khỏi lạnh gáy, không ngờ mình lại chọc phải một kẻ khó chơi như vậy.
"Đi thôi!"
Uông Hỉ Nô gọi Anna Ngụy, muốn rời đi thật nhanh.
Thế nhưng Lý Tài Đô thình lình ngước đôi mắt thâm sâu lên, "Sao phải vội như thế? Chúng ta còn có chuyện bàn chưa xong."
"Đừng nói anh muốn lật lọng?"
Uông Hỉ Nô có chút phẫn nộ.
"Thống đốc này xưa nay chưa từng lật lọng."
Lý Tài Đô liếc mắt ra hiệu cho Giang Thệ Huy, chỉ một cái nhìn là anh ta đã hiểu rõ. Giang Thệ Huy kéo Tư Mẫn Văn lùi lại một cách âm thầm.
Có điều khả năng quan sát của sát thủ là điều chẳng thể coi thường, Uông Hỉ Nô nhìn chiếc vali bạc trên tay Anna Ngụy, suy nghĩ vài giây. Bỗng dưng anh ta trợn mắt, quát to: "Anna Ngụy, ném vali đi!"
Bản thân Anna Ngụy cũng phát hiện ra điều bất thường, vì vậy Uông Hỉ Nô vừa cất tiếng, bà ta đã vung tay ném vali ra thật xa.
Chỉ một giây sau, chiếc vali vốn đang yên lành nổ tung, khói bay mù mịt, sức nóng cùng với sức hủy diệt không thể xem nhẹ. Anna Ngụy, Uông Hỉ Nô nằm rạp xuống mặt đất buốt giá, ho sặc sụa. Khi bọn họ ngoảnh ra thì đã không thấy ba người kia đâu.
Dư chấn của vụ nổ cũng khiến mặt đất trở nên xập xệ, những mảnh đá vụn văng ra, mấy đồng tiền cháy dở, mùi khét lẹt, tro liên tục bay lên. Cảnh tượng có phần tan tác.
"Chết tiệt, tên Thống đốc đó dám gài chúng ta!"
Uông Hỉ Nô căm phẫn mắng chửi, tròng mắt đỏ ngầu vì tức.
"Tôi giết hắn!"
Gã nghiến răng nghiến lợi lôi khẩu súng trong ngực ra, Anna Ngụy đưa tay cản lại.
"Đừng manh động, nếu như đuổi theo chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Tạm thời cậu không thể giết được Lý Tài Đô."
Vừa rồi bà ta đã kiểm tra kĩ, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, bà ta vậy mà lại không nhìn thấy thuốc nổ trong đó. Lý Tài Đô chính xác là một con cáo già gian xảo, tuyệt đối sẽ không chịu thiệt dù chỉ một chút.
Chuyến này coi như là lỗ...
Lỗ với bọn họ, còn đối với Lý Tài Đô thì anh đã thắng!
Thắng đẹp!
Tư Mẫn Văn được hai người đàn ông anh tuấn, khỏe mạnh hộ tống xuống núi. Xe ô tô đỗ trên một bãi đất trống, xa xa là con đường uốn lượn, quanh co có cây trồng ở hai bên.
Vừa lên xe, Tư Mẫn Văn đã thấy có hai người lạ mặt ngồi ghế trước. Họ gật đầu chào hỏi: "Thống đốc, Phu nhân không sao chứ?"
Lý Tài Đô giương khóe môi, có chút vui vẻ: "Cô ấy không sao, về thôi."
Tư Mẫn Văn ngẩn người, chuyện là sao vậy? Cô tưởng chuyện cô mạo danh Phu nhân Thống đốc vì muốn sống sót chỉ có mỗi mình cô biết?
Nhưng đây... ơ lạ quá!
Đối với loại xưng hô mới lạ này, Tư Mẫn Văn cảm thấy rất ngượng ngùng, cũng rất khó xử. Hơn nữa, Lý Tài Đô cũng không phủ nhận lời người kia nói, biểu hiện càng không có gì gọi là bất ngờ.
Tư Mẫn Văn không yên, cô nhấp nhổm một lúc, toan giải thích gì đó thì cổ tay bỗng truyền đến nhiệt độ ấm áp.
Lý Tài Đô đang nắm tay cô, lật tay cô lên, vết máu đỏ chói chướng mắt giữa lòng bàn tay. Tư Mẫn Văn định co tay lại nhưng anh vẫn bất chấp giữ chặt. Giọng anh nhẹ mà êm, đầy sự ân cần.
"Em bị thương rồi, sao không nói anh?"
"..."
Lại là ánh mắt này, ánh mắt thâm tình, tình cảm chan chứa như muốn vượt khỏi đôi mắt đen ấy, vụt sáng hơn sao trời.
Tư Mẫn Văn thấy tê tê dại dại, "Không... không có gì, chỉ là một vết thương nhỏ."
Cô rút tay lại, nhưng ngón tay của anh cứng cáp lạ thường.
"Ngồi im, anh bôi thuốc."
Lý Tài Đô điên rồi sao?
Đột nhiên tỏ ra ân cần như thế!
Nội tâm Tư Mẫn Văn kinh hãi không thôi, mắt thấy anh lôi từ đâu ra một chiếc hộp trắng liền từ chối: "Tôi có thể tự làm, không cần phiền đến anh, Thống đốc!"
Hai hàng lông mày của Lý Tài Đô nhíu lại bất mãn: "Em gọi anh là gì? Em nên gọi anh là chồng."