Tô Chiêm hung hăng trợn mắt liếc Văn Mặc một cái: "Hấp thụ nhiều hơn cái gì, tôi, tôi cũng không đến mức khát cầu tin tức tố của anh đâu?"
"Có thật không?" Văn Mặc chậm rãi đem quà bỏ vào trong túi: "Nhưng mà, bác sĩ đã nói rồi, em cần hấp thụ tin tức tố của tôi nhiều một chút để có thể hoàn toàn phát triển, chẳng lẽ lại không đúng?"
Tô Chiêm xù lông nhìn Văn Mặc, không phản bác lại nổi một chữ.
Mà cái tên tao hóa này lại được đà lấn tới gần Tô Chiêm, hạ thấp giọng: "Tôi cảm giác hình như em còn chuẩn bị thêm một thứ khác nữa."
Mặt Tô Chiêm đầy kinh ngạc nhìn Văn Mặc, suýt chút nữa cậu cho rằng tên này có thật đọc được suy nghĩ người khác, nếu như không phải vậy tại sao hắn lại biết được chứ.
Văn Mặc chọc ghẹo đủ, khóe môi hơi câu lên, an ủi cậu một câu: "Em yên tâm, em tặng tôi cái gì tôi cũng thích."
"Ai, ai mà quan tâm anh có thích hay không....." Tô Chiêm lắp bắp muốn phản bác: "Tôi tặng quà cho anh, là lễ phép, lễ phép cơ bản nhất!"
"À...." Văn Mặc im lặng một lúc, chậm rãi nói: "Nhưng mà, tôi lại nghĩ em tặng quà cho tôi, không phải là vì lễ phép, mà là....."
Mà là cái gì thì Văn Mặc chưa kịp nói ra, Cố Hựu Tân đã gọi với sang: "Anh họ đến đây hát thêm một bài đi, em thấy bài này rất hợp với anh!"
Tô Chiêm thở phào nhẹ nhõm, cậu có cảm giác muốn chạy trốn mà không tài nào giải thích được.
Văn Mặc hơi híp mắt lại, vẻ mặt hắn có chút lạnh lùng.
Cố Hựu Tân rùng mình một cái đầy khó hiểu, theo phản xạ mà đưa tay lên xoa xoa cánh tay để sưởi ấm, không biết bản thân đã làm sai điều gì.
Văn Mặc đi về phía Cố Hựu Tân cầm lấy micro, lạnh lùng nói: "Cho mày một cơ hội để chuộc tội."
Cố Hựu Tân sợ sệt: "Anh họ em làm sai cái gì sao?"
(Bản dịch chỉ được đăng tải tại wattpad hen24)
Văn Mặc nở một nụ cười lạnh lùng.
Cố Hựu Tân lập tức ngậm miệng không hỏi nữa: "Anh họ, cái mà anh nói em nhất định sẽ làm được."
"Đến chỗ Tô Chiêm hỏi xem em ấy thích hát bài nào, nghĩ cách để em ấy hát chung với tao." Văn Mặc rũ mí mắt, lạnh nhạt nói: "Không cho em ấy biết tao bắt mày làm chuyện này."
Cố Hựu Tân lập tức đặt tay lên lồng ngực bảo đảm, sau liền bỏ chạy tới bên cạnh Tô Chiêm.
Tô Chiêm vốn đang đánh một trận game VR, vừa mới kết thúc một trận đang muốn nghỉ giải lao, Cố Hựu Tân liền sáp đến gần cậu hỏi: "Tô Chiêm, cậu có muốn hát một bài không? Bây giờ chơi game chán lắm, bình thường ở trong ký túc xá chơi cũng đủ nhiều rồi."
Tô chiêm căn bản vẫn còn muốn chơi thêm, nghe Cố Hựu Tân nói vậy, cậu nở một nụ cười: "Từ nhỏ đến giờ tôi rất ít khi hát, tôi cảm giác ngũ âm của tôi chưa hoàn chỉnh cho lắm, vẫn là không nên tham gia náo nhiệt với mọi người thì hơn."
Cố Hựu Tân khuyên: "Cậu cứ thử xem, đã đến phòng hát này một chuyến rồi, lại ngồi yên không hát cậu không cảm thấy cu đơn à, như vậy quá nhàm chán."
Tô Chiêm suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: "Vậy thì chọn cho tôi một bài đơn giản thôi."
Ánh mắt Cố Hựu Tân sáng lên, trong nháy mắt câu nói này liền biến thành: "Tô Chiêm nói muốn hát bài đơn giản."
Tô Chiêm trợn mắt lên: "Phoắc, cậu muốn nghe thật luôn à?"
Cố Hựu Tân tỏ ra ngây thơ vô (số) tội nói: "Tô Chiêm không phải là cậu muốn chọn một bài đơn giản sao, chính là nó đó."
Tô Chiêm: "...... bài đơn giản nhưng cũng không đơn giản, cảm ơn, IQ của cậu, thật sự sỉ nhục cái tên của cậu."
Tưởng An Hành nghe được Cố Hựu Tân nói với sang, lập tức chọn bài cho Tô Chiêm, còn được xếp lên hàng đầu, bài hát đó là.
Tô Chiêm nhìn tình huống này có chút không đúng, có một số bài hát tên là "Đơn giản", nhưng Tưởng An Hành lại chọn vào bài... mập mờ nhất.
Bài hát kia đối với Tô Chiêm không đơn giản một chút nào, cậu không biết hát.
Cậu bắt đầu lùi lại có trật tự: "Không được, tôi không biết hát."
Văn Mặc vừa vặn hát xong một bài, lấy một cái micro khác đặt lên tay Tô Chiêm, nói: "Không sao đâu, tôi hát với em."
Tô Chiêm cầm micro trong tay muốn cự quyệt, Văn Mặc cười như không cười nhìn cậu nói: "Hôm nay là sinh nhật tôi, em không thể từ chối yêu cầu của ngôi sao hôm nay được."
"Đúng, sinh nhật 17 tuổi." Tô Chiêm tức giận nhìn Văn Mặc một cái: "Chúc quý ngài sống lâu trăm tuổi, mới ở cái tuổi này đã cậy già lên mặt, tương lai chắc còn muốn lên thiên đường." (Em hông hỉu em hông hỉu em hông hỉu)
Tuy Tô Chiêm chỉ lẩm bẩm trong miệng, nhưng vẫn hát cùng Văn Mặc.
Vài giây của khúc nhạc dạo ban đầu, Văn Mặc thấp giọng nói: "Tôi không muốn lên thiên đường, tôi chỉ muốn trên....."
Từ phía sau bị ẩn giấu ở trong ca khúc, làm cậu mơ hồ không rõ.
Mở đầu bài hát, Văn Mặc ngẩng đầu lên, môi mỏng vừa mở ra khép lại, giống như đang hát, nhưng anh mắt của hắn lại không nhìn về phía màn hình.
Mà chỉ nhìn về phía Tô Chiêm.
Tô Chiêm tuy là vẫn nhìn hàng chữ hiện trên màn hình, nhưng cậu có cảm giác như ai đó đang nhìn, cậu không nhịn được nghiêng đầu nhìn sang.
Văn Mặc vẫn nhìn cậu, trong con ngươi đen láy chỉ có bóng hình cậu, ánh mắt hắn đặt trên người cậu, giống như chưa từng rời đi.
Tô Chiêm cảm thấy trái tim run rẩy, cậu không tự chủ hạ thấp giọng xuống, không biết bản thân đang hát gì.
Văn Mặc dựa theo giai điệu của bài hát 《 đơn giản 》 cất lên từng câu đầy rối rắm (giờ trong đầu em chiêm chỉ toàn là ánh mắt của anh mặc thui nên là em ý không nghe được câu nào đâu), giọng hát của hắn có một loại từ tính mà trước đây chưa từng có, có chút trầm thấp, lại tao nhã như dây đàn cello phát ra âm thanh êm tai.
Mang theo ca từ đầy ý ám muội lọt vào tai cậu, Tô Chiêm nhìn vào ánh mắt của Văn Mặc, ánh mắt dần dần cũng không dời đi, mặt cậu đỏ bừng, đến cuối cùng cũng không biết bản thân đã làm như nào để hát xong một bài.
Cố Hựu Tân cảm thấy bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ một cách sứt sắc bèn hô to một tiếng: "Tuyệt vời! Đến đây uống chút rượu đi!"
Văn Mặc giơ tay ném một chai nước đá lên người Cố Hựu Tân: "Mày còn chưa trưởng thành, uống rượu làm gì."
Cố Hựu Tân cầm chai nước đá, không phục ồn ào nói: "Anh họ anh thật bất công quá đi, nếu như đổi lại là Tô Chiêm nói muốn uống rượu, thì anh sẽ đưa rượu cho cậu ấy à?"
Văn Mặc chậm rãi nói: "Thứ nhất, Tô Chiêm thông minh hơn mày, em ấy sẽ không uống rượu, thứ hai nếu như em ấy muốn uống, tao cũng sẽ không cho."
Nhưng sẽ không dùng nước đá ném vào người em ấy, mà sẽ dùng hảo ngôn hảo ngữ đề dụ dỗ em ấy.
Tô Chiêm vừa mới vất vả thoát ra khỏi sự lúng túng mới nãy, nghe được câu này, cậu cảm thấy bản thân thật sự vô tội, sao chuyện gì cũng đều lôi cậu vào hết vậy.
Hắn tức giận nở một nụ cười: "Mọi người cứ thảo luận xem uống gì đi, tôi chưa từng uống rượu, trẻ vị thành niên không được uống rượu đâu."
Văn Mặc nhíu mày, mặt không biến sắc kế hoạch cái gì chứ.
Rất nhanh thời gian tiệc tùng cũng đã kết thúc, Văn Mặc với Tô Chiêm sóng vai cùng nhau trở về ký túc xá.
Tô Chiêm quay lại ký túc xá, tắm rửa xong liền quay ra nằm lì trên giường chơi điện thoại.
Mười rưỡi, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tắt đèn, Tô chiêm suy nghĩ xem không biết có nên làm một trận ăn gà hay không.
Cậu vừa mới vào game còn chưa kịp ghép nhóm, trên đỉnh đầu cậu liền xuất hiện một cái bóng.
Cậu vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Văn Mặc ngồi ở mép giường cúi đầu nhìn cậu.
Alpha cao lớn gần như chắn hết ánh sáng của cậu, hắn vừa nâng mắt lên, bên trong đôi mắt tất cẩ đều là sự đẹp trai của một mình alpha.
Cậu không mấy dễ chịu ngồi dậy hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Em còn chưa nói chúc tôi sinh nhật vui vẻ." Văn Mặc rũ mí mắt, trong câu nói không nghe ra được tâm tình gì.
Tô Chiêm nghi hoặc nói: "Tôi có chúc rồi mà, lúc cùng nhau ăn cơm ấy, xong lúc anh cắt bánh gato, mọi người đã cùng nhau chúc mừng sinh nhật anh, còn hát bài chúc mừng sinh nhật đó, không phải sao?"
"Không phải." Văn Mặc vẫn rũ mí mắt, cả người hắn trầm mặc khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, trầm mặc đến nỗi cảm giác hắn có chút cô đơn: "Đấy là em nói cùng người khác, tôi chỉ muốn nghe một mình em nói với tôi thôi."
Tô Chiêm gãi đầu một cái, cảm thấy không mấy dễ chịu: "Nói riêng cái gì, nói riêng với anh là sinh nhật vui vẻ á?"
"Ừ."
Tô Chiêm cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng chỉ là một cậu sinh nhật vui vẻ thôi mà, đơn giản, cậu suy nghĩ một chút, vẫn nói với Văn Mặc: "Sinh nhật vui vẻ."
Văn Mặc ngẩng đầu lên, hai con ngươi đen kịt trở nên có chút u ám: "Sinh nhật vui vẻ, thế thì quà của tôi đâu?"
"Hả, quà?" Tô Chiêm sửng sốt một chút, vẻ mặt cậu không đúng lắm, cậu chớp mắt hai cái, nói lấy lệ: "Quà, không phải tôi đã đưa cho anh lúc nãy rồi sao?"
Cậu vừa nói, vừa nhích lại về phía đầu giường, ý muốn cách xa Văn Mặc một chút.
Nhưng Văn Mặc nào có thể để cậu được như ý.
(học ăn học nói, học đjt m.ẹ metruyenhot)
Hai tay Văn Mặc chống xuống hai bên cơ thể Tô Chiêm, chậm rãi cúi người tới gần cậu, khuôn mặt đẹp trai của alpha càng lúc càng gần, gần đến mức chiếm toàn bộ ánh mắt của cậu.
Văn Mặc cách cậu rất gần, gần đến mức cậu có thể mơ hồ mà ngửi thấy tin tức tố trên người Văn Mặc, loại tin tức tố mùi gỗ thơm ngát, cậu không nhịn được ngửi ngửi hai lần, tuyến thể sau gáy nảy lên mấy lần.
Từ khi cơ thể cậu xuất hiện chứng ỷ lại tin tức tố của Văn Mặc, cậu giống như đã trở nên quá phụ thuộc vào tin tức tố của hắn, luôn luôn muốn có thể hấp thụ được thật nhiều.
Nhưng Tô Chiêm lại khó xử mà thẹn thùng, cho nên vẫn nỗ lực che giấu điều này......
Nhưng kể cả cậu có che giấu như nào, Văn Mặc có thể phát hiện hay không thì đó chính là chuyện của Văn Mặc rồi.
Không biết là Văn Mặc vô tình hay cố ý, tin tức tố của hắn trở nên dày đặc hơn chút, mặt Tô Chiêm có chút ửng hồng, hô hấp trở nên hơi gấp gáp.
Văn Mặc không nhanh không chậm mở miệng nói: "Trước đó đã nói tặng nước hoa cho tôi, chẳng lẽ em không mua sao?"
Tô Chiêm trợn mắt, kinh ngạc nhìn Văn Mặc.
Đôi mắt màu hổ phách của thiểu niên mở lớn, mang theo vài tia kinh ngạc có chút khó chịu, hoàn toàn để lộ ra tâm tư.
Văn Mặc tiếp tục tới gần Tô Chiêm, nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn, rất muốn em....... tặng cho tôi chai nước hoa này, vì thế nên em mới mua nó sao?"
Văn Mặc dừng lại đầy ẩn ý.
Tô Chiêm không biết nói dối, thấy Văn Mặc hỏi cậu như vậy, cậu không tự chủ được liền cúi đầu, cảm giác không muốn đối mặt với ánh mắt kia của Văn Mặc: "Cái đó, cũng chỉ là một chai nước hoa mà thôi, anh cũng đâu phải là thiếu thốn đâu, còn hỏi tôi làm gì."
"Tôi không thiếu nước hoa, nhưng tôi lại thiếu người (em) tặng." Lời Văn Mặc nói vĩnh viễn đừng tin: "Tôi lớn như vậy rồi, còn chưa bao giờ được người khác tặng nước hoa cho đâu."
Bởi vì những chai nước hoa người khác tặng đều bị hắn ném trả vê cho chủ cũ rồi.
"Vì thế nên, em có thể tặng cho tôi không?" giọng nói lạnh lùng của Văn Mặc mang theo chút cô đơn: "Lẽ nào tôi đã giúp em nhiều việc như vậy, chỉ là một chai nước hoa tôi cũng không xứng đáng được tặng?"
Mặt Tô Chiêm bị ép buộc có chút không chịu nổi, cậu vốn chỉ thích ăn mềm chứ không thích cứng, nói Văn Mặc kiên cường, cứng rắng tuyệt đối không uổng, nhưng khi thái độ của hắn lại trở nên mềm mại thì thật sự quá phạm quy rồi.
Dù sao thì..... quả thật cậu nợ Văn Mặc cũng không ít.
Ánh mắt Tô Chiêm dao động, nhìn xung quanh: "Cái đó....."
Không biết có phải là do tin tức tố của Văn Mặc đã khống chế lấy đầu óc của cậu hay không, suy nghĩ của cập lập tức khựng lại.
Cậu trầm mặc một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "Lần này tôi, tôi, chỉ là tôi vừa vặn đi ngang qua, tiện tay mua thôi, tôi cũng không nghĩ nhiều đâu...... chỉ là không ngờ chai nước hoa này lại giống mùi tin tức tố của anh như thế...."
Cậu vừa nói, một bên lại giống như kẻ trộm nhỏ lấy chai nước hoa tỏng cặp ra đưa cho Văn Mặc.
Văn Mặc nhận lấy chai nước hoa, vẻ mặt hắn rất nhanh đã thay đổi, cười như không cười nhìn cậu: "Làm sao mà em biết chai nước hoa này lại giống mùi tin tức tố của tôi?"
Tô Chiêm sửng sốt một chút, bỗng nhiên cậu có loại dự cảm không lành.
Quả nhiên ngay sau đó, Văn Mặc dùng tốc độ bàn thờ cởi bỏ lớp vỏ bọc ngoài của nước hoa, đem nước hoa xịt về phía cậu.
Tô chiêm bị một loạt thao tác của Văn Mặc làm cho không kịp load, lúc đó ký túc xá liền tắt đèn.
Trong bóng tối, con ngươi của Văn Mặc rất sáng.
Cậu nghe được Văn Mặc nói: "Cảm ơn em đã tặng cho tôi, tôi rất vui đấy, vì thế......"
Trên người em từ trên xuống dưới đều có mùi hương của tôi.
Tô Chiêm nằm ở trên giường, một hồi lâu mới tỉnh táo mà phản ứng lại.
Con mẹ nó, dựa vào cái gì mà Văn Mặc lại giả bộ bán thảm trước mặt cậu chứ!!!!!
Như thế này thì đ.éo ai đỡ lại được.