Những người khác đều đã tặng xong, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mọi người đang trông chờ vào món quà của cậu.
Vẻ mặt Tô Chiêm hết sức không được tự nhiên, cậu có cảm giác một khi món quà kia được mình lấy ra, thì chẳng khác nào đem cậu ra hành quyết công khai.
Cậu phi thường không ổn OK.
Nhưng bạn bè của Văn Mặc lại ồn ào nói: "Sao cậu không lấy nó ra để tụi tui nhìn chút nhỉ?"
Văn Mặc hời hợt nói: "Sáng nay em ấy đã đưa quà cho tôi rồi, đương nhiên chuyện em ấy tặng cái gì thì sẽ là bí mật."
Vẻ mặt Tô Chiêm cứng đờ, cậu quả thực có chút không nghĩ tới Văn Mặc sẽ lại nói như vậy.
Bên cạnh có alpha trêu ghẹo: "Tình cảm bạn cùng phòng của hai người tốt thật đó nha, tôi có thắc mắc tại sao trước kia anh họ tôi lại không có bạn cùng phòng, giờ thì tôi rõ rồi hóa ra là anh ấy đang chờ Tô Chiêm."
"Đúng." Văn Mặc không chút e dè nói: "Tình cảm giữa hai bọn tôi rất tốt."
Tưởng An Hành nói đùa với alpha kia: "Cậu đã hiểu rồi chứ?"
Alpha kia như đã được khai sáng: "Dường như tôi đã hiểu được rồi."
Tô Chiêm: "......"
Đệt mịa, mấy người các người đến cuối cùng là đã biết những gì rồi hả?
Nhưng cậu cũng không tiện hỏi, vì bản thân không tặng quà cho Văn Mặc trước mặt mọi người cho nên cậu hiện tại không có quyền phát ngôn.
Cậu gãi mũi một chút, cậu có cảm giác mình không nên tới đây.
Nhưng Văn Mặc đã gọi cho cậu, làm cho cậu không có cách nào có thể từ chối.
(Bản dịch chỉ được đăng tải tại Wattpad -hen24)
Không biết có phải là Văn Mặc nhìn thấu tâm tình không mấy dễ chịu của cậu hay không, tranh thủ thời gian mọi người còn đang gọi món, hắn giới thiệu với Tô Chiêm: "Cái đứa vừa mói nói kia tên là Cố Hựu Tân, là thân thích bên nhà ông ngoại tôi, cũng coi như là em họ tôi, nó không có ý xấu đâu, chỉ là nó rất thích náo nhiệt...... Ừm, nếu như em nhìn nó mà cảm thấy ngữa mắt, liền đem nó ra đánh một trận, tôi sẽ xách nó ra cho em."
Câu nói đùa của Văn Mặc khiến Tô Chiêm cảm thấy dễ chịu không ít, cậu cười cười nói: "Tôi nào có bạo lực như vậy, không xảy ra chuyện gì mà lại xách người ta ra đánh một trận, so với chuyện đó thì tôi muốn đem người ta ngược vài trận trong chiến trường ăn gà hơn."
Đầu óc của Cố Hựu Tân cũng không tính là ngốc nghếch, anh cũng đã cảm thấy có chút rõ ràng với thái độ của Văn Mặc khi đối xử với Tô Chiêm, vì vậy liền lập tức nói: "Vâng, rất cảm ơn Tô ca vì đã không oánh tôi."
Tô Chiêm hoạt bát tính tình rộng rãi, khi có người chủ động bắt chuyện nói tốt với cậu, cậu cũng sẽ tự nhiên trưng ra khuôn mặt tươi cười cùng kết bạn.
Cậu nhìn Cố Hựu Tân nói: "Nói đến cậu hình như tôi đã nghe qua tên cậu ở đâu đó rồi, giống với một nhanh tài nào đó ở thời Đường, hình như người đó tên gọi giống với cậu là Hựu Tân, người đỗ đầu Tam Nguyên (Thi Hương, thi Hội, Thi đình liên tiếp giành được các chức Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng nguyên).
"Đúng vậy." Cố Hựu Tân gật đầu, bắt đầu kể khổ: "Cha tôi muốn tôi học thật giỏi, khi tôi vừa mới được sinh ra liền lấy cái tên của Trạng Nguyên đặt cho tôi, còn có ý đặt theo tên của học giả siêu cấp vip pro thời xưa đỗ đầu Tam Nguyên, nhưng tôi cũng chỉ có một hi vọng bản thân có thể thi đỗ được trong kỳ thi tuyển sinh ở trường đại học. Nhưng tiếc thay lúc cha tôi đặt tên cho tôi lại không hề biết rằng Trạng Nguyên Hựu Tân chỉ là dỏm, những chức vị phi thường còn không làm được, làm tôi trở thành một đứa bé xui xẻo, tôi không hiểu sao mỗi lần đến kỳ thi cử tôi lại bị xui xẻo."
Tô Chiêm không nhịn cười được.
Trước kia hình như cậu cũng đã lờ mờ nghe được cái tên Cố Hựu Tân này rồi, hình như là ở lớp 4, kết quả học tập của cậu ta vẫn quanh quẩn ở hạ nguồn. (Thấp tẹt đok)
Văn Mặc thấy Tô Chiêm nói chuyện, lại giới thiệu thêm với cậu vài alpha khác.
Mấy alpha này... một là có quan hệ thân thích với Văn Mặc, hai là có quan hệ không tệ, một alpha khác cũng có quan hệ thân thích với Văn Mặc nhưng lại là ở bên cha của Văn Mặc, cũng là họ Văn, tên là Văn Cảnh Thời, là một alpha khá là trầm mặc.
Sau một vòng, Tô Chiêm cơ bản cũng đã quen được hết mọi người, cũng bắt đầu tán ngẫu, cảm giác khó chịu lúc trước cũng đã không còn.
Con trai nếu có tiếng nói chung thì chính là bạn bè, nếu chơi qua vài ván game với nhau vậy thì chính là bạn bè cao cấp.
Cố Hựu Tân so với Văn Mặc cao lãnh thì cậu ta hoạt bát hơn rất nhiều, nhìn trông có chút ngốc nghếch, cũng dễ nói chuyện, lại còn có cùng sở thích ăn gà với Tô Chiêm, không bao lâu hai người trò chuyện về ăn gà trở nên sôi nổi hơn, hoàn toàn đem Văn Mặc vứt sang một bên.
Văn Mặc không cảm xúc.
Tưởng An Hành nhịn cười, nhỏ giọng hỏi Văn Mặc: "Làm người trong cuộc bị đá ra ngoài có cảm giác như thể nào, cậu có hối hận không?"
Văn Mặc rũ mí mắt xuống, dùng đũa gắp cho Tô Chiêm mấy miếng thịt cá: "Đừng tán ngẫu lâu quá, em ăn nhiều một chút đi."
Tưởng An Hành: "..."
Hắn âm thầm nhìn qua Cố Tuân đang ngồi cách hắn hai ghế, đại khái hắn cảm thấy vô luận như thế nào mình cũng không tìm được lý do để gắp thức ăn lấy lòng Cố Tuân, chỉ đành cam bái hạ phong (Chịu lép vế).
Tô Chiêm bất ngờ cảnh giác nhìn Văn Mặc gắp thức ăn cho mình, đại ca không được tự nhiên nói: "Giữa hai nam sinh với nhau lại còn gắp thức ăn cho nhau, thật kỳ quái."
Văn Mặc bình tĩnh nhìn Cố Hựu Tân một cái, sau đó chậm rãi nói với Tô Chiêm: "Thấy em một mực chỉ lo tán ngẫu không chịu ăn, chỉ sợ đến đêm em sẽ bị đói."
Cố Hựu Tân chỉ cảm thấy da thịt như căng chặt, vội vàng nói theo: "Tô Chiêm tôi với cậu vừa ăn vừa nói đi, tôi nhớ anh họ tôi ăn gà cũng siêu đỉnh, lúc nào mấy người chúng ta lập tổ đội để chơi đi?"
Văn Mặc liếc thấy Cố Hựu Tân cũng rất có mắt đem hắn thêm vào trong cuộc trò chuyện của hai người, lãnh đạm nói: "Nếu có thời gian, cứ việc gọi."
Tô Chiêm không nhận ra được sự ăn ý giữa hai người, cậu nhìn vào cá trong bát, rồi sờ bụng một cái, quả thật cậu cảm thấy đói rồi.
Cậu vừa mới nói chuyện xong, cũng chưa kịp ăn gì, bây giờ nhìn lại miếng cá trong bát, cậu cảm giác giống như... nó rất ngon.
Cá tươi mềm bên trên còn được phủ một lớp nước sốt...
Cậu không kiềm nước mà nuốt nước miếng cái ực, mặc dù cảm thấy Văn Mặc gắp thức ăn cho cậu có chút kỳ quái, nhưng cậu không thể nào chống đỡ được sự cám dỗ của đồ ăn ngon, vì vậy cậu vẫn là ăn cá đã được đặt yên vị trong bát.
Không thể lãng phí thức ăn, cậu tự kiếm cho mình một cái lý do.
Sau khi ăn một miếng cậu liền cảm thấy ngon tuỵt zời, miếng cá mà Văn Mặc gắp cho cậu rất hợp với khẩu vị của cậu.
Văn Mặc vừa ăn vừa để ý đến Tô Chiêm, thấy cậu gắp thêm mấy miếng cá liền hỏi: "Em thấy ngon không?"
"Ngon lắm." Tô Chiêm thật thà nói: "Đồ ăn anh gọi tuyệt thật đấy."
"Ừ." Văn Mặc chậm rãi nói: "Tôi đặc biệt dựa theo khẩu vị của em để chọn hết mấy món này."
Tô Chiêm sửng sốt một chút, nhìn trên bàn quả thật đều có mấy món mà cậu thích, đại ca không được tự nhiên nói: "Thật không nghĩ tới anh lại để ý đến những chi tiết này."
"Không phải là tôi để ý những chi tiết này..." Văn Mặc hạ thấp giọng nói bên tai cậu: "Mà chỉ là tôi để ý đến sở thích của em."
Tô Chiêm vô vị nói: "Không cần phải phiền như vậy đâu, tôi tùy tiện ăn gì cũng được."
Văn Mặc rũ mi mắt, yên lặng nhìn Tô Chiêm, không lên tiếng.
Khuôn mặt Tô Chiêm đỏ bừng đến ngay cả cậu cũng không nhận ra.
Trên bàn cơm, Văn Mặc cũng không muốn làm khó cậu nữa, liền quay đầu tiếp tục ăn trong im lặng.
Cố Hựu Tân tỉnh rụi đạp Tưởng An Hành một cái, dùng ánh mắt hất hất về phía Tô Chiêm cùng Văn Mặc.
Tưởng An Hành gật đầu với Cố Hựu Tân.
Cố Hựu Tân hít sâu một hơi, bày tỏ mình đã hiểu rồi.
Cơm nước xong xuôi, Cố Tuân thấy Tô Chiêm đã làm quen được với những người khác, dứt khoát nói tạm biệt.
Sau khi Cố Tuân đi, còn lại mấy người nói cười ầm ĩ lôi kéo nhau đến phòng bên cạnh.
Lúc đi tới, Văn Mặc hỏi Tô Chiêm: "Em cảm thấy thức ăn hôm nay so với hôm tôi nấu như thế nào?"
Tô Chiêm suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Anh làm ngon hơn."
Khuôn mặt cao lãnh của Văn Mặc liền hiện ra ý cười, thấp giọng nói: "Sao lại biết ăn nói như vậy chứ, có phải em ăn đường không, làm cho tôi muốn..."
"Nghĩ gì vậy?"
Tôi muốn nếm thử một chút.
Văn Mặc do dự một chút, vẫn là không đem ý nghĩ trong đầu nói ra, hắn chỉ sợ nếu nói ra, nếu Tô Chiêm không phải bị dọa cho không được tự nhiên thì chắc chắn sẽ chạy mất.
Cho nên, Văn Mặc nói thành: "Muốn hỏi em tại sao em lại biết nói chuyện như vậy."
Tô Chiêm hoài nghi nhìn Văn Mặc, cậu cảm giác ý mà Văn Mặc vừa muốn nói hẳn không phải là cái này, nhưng cậu chỉ sợ nếu tiếp tục hỏi sẽ lại tự đào hố cho mình, tốt hơn hết vẫn là không hỏi.
Trong phòng tiệc, Tưởng An Hành là người đầu tiên mở dàn hát ra, chọn cho Văn Mặc mấy bài hát, gào lên nói: "Nào nào nào, ngôi sao của bữa tiệc hôm nay đâu rồi, tôi đã liệt kê ra những bài mà cậu có thể hát rồi."
Văn Mặc không từ chối, trực tiếp cầm microphone lên.
Tô Chiêm buông máy chơi game trong tay xuống, tò mò nhìn Văn Mặc.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cậu tham gia hoạt động trong nhóm bạn của Văn Mặc, cũng là lần đầu tiên thấy Văn Mặc hát, cậu rất tò mò không biết Văn Mặc sẽ như thế nào.
Giọng nói của Văn Mặc trầm thấp, làm chấn động màng nhĩ của mọi người, âm vực giọng nói cao mang theo âm thanh lạnh lùng mà trong trẻo, hết sức êm tai.
Tô Chiêm cảm thấy, nếu như fan của hắn mà nghe được hắn hát, cậu dám khẳng định sẽ nghe được vô số những tiensg hét chói tai.
Cố Hựu Tân ngồi xuống bên cạnh Tô Chiêm hỏi: "Cậu thấy có hay không?"
"Hay." Tô Chiêm nói thật, kèm theo chút thổi phồng: "Vậy mà lại không trở thành vương tử của những bản tình ca trong trường thật đáng tiếc quá."
"Anh họ tôi làm gì cũng rất giỏi."Cố Hựu Tân khen ngợi Văn Mặc trước mặt Tô Chiêm: "Từ nhỏ anh ấy học gì cũng tiếp thu rất nhanh, là chuẩn con nhà người ta trong mắt phụ huynh, từ nhỏ đến lớn cũng không biết anh ấy đã nghe qua bao nhiêu lời khen, làm gì cũng rất giỏi, tôi từ nhỏ đã bội phục anh họ Văn Mặc này nhất."
Mặc dù từ nhỏ đến lướn biểu hiện của Tô Chiêm cũng không tệ, nhưng tuyệt đối không thể nào so sánh với một nhân tài như Văn Mặc, cậu hít mũi một cái, nói: "Chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể khinh thường tài năng kinh người của học bá."
"Không nha." Cố Hựu Tân nhát mắt với cậu, tiến lại gần cậu hơn nữa nói: "Cậu biết không, cậu là người đầu tiên có thể trở nên thân cận với anh ấy đấy. Cậu lại còn là người đầu tiên ở chung phòng với anh ấy cơ. Từ lúc một tuổi anh ấy đã tự ngủ một mình, sau này lại dưỡng thành tính cách đặc biệt khác, đồ ở tỏng phòng mình không muốn cho người khác đụng vào, chứ nói gì đến việc ở cùng anh ấy, cho nên tôi cảm thấy, cậu đối với anh họ tôi, hẳn là rất đặc biệt đi...."
Tô Chiêm nhớ lại thái độ của Văn Mặc, quần áo cậu mặc, dùng chung đồ đạc trong phòng ký túc, cậu bất giác suy nghĩ.....
Nếu như điều Cố Hựu Tân nói là sự thật, thì Văn Mặc quả thật, đối sử với cậu có chút đặc biệt.
Bởi vì bản năng của alpha, đối với omega đã được mình đánh dấu sẽ bao dung hơn một ít?
Tô Chiêm nghi ngờ khả năng này......
Bất kể là có phải do bản năng hay không, quả thật Văn Mặc đối với cậu cũng không tệ lắm.
Cậu còn đang muốn hỏi lại Cố Hựu Tân, nhưng không biết từ khi nào Văn Mặc đã đi tới hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Cậu ngẩng đầu lên, thấy Văn Mặc vừa mới hát xong đã nhanh chóng quay lại, thuận miệng trả lời vấn đề Văn Mặc hỏi: "Cố Hựu Tân khen anh từ nhỏ đến lớn đều rất ưu tú, cái gì cũng giỏi."
"Ừ." Văn Mặc gật đầu, liếc nhìn Cố Hựu Tân một cát, ám chỉ nói: "Mắt nhìn người của tôi cũng rất tốt."
Tô Chiêm không hiểu, Cố Hựu Tân lại hiểu, lanh lẹ đứng dậy nhường lại chỗ cho Văn Mặc.
Văn Mặc ngồi xuống bên cạnh Tô Chiêm, thấp giọng hỏi: "Quà sinh nhật của tôi đâu?"
Hai mắt Tô Chiêm trợn tròn: "Không phải trước đó anh đã nói là tôi tặng rồi sao?"
Văn Mặc cười như không cười nhìn cậu: "Đó chỉ là lừa gạt bọn nó thôi, căn bản là tôi không muốn để cho bọn nó thấy em tặng tôi cái gì."
Tô Chiêm không được tự nhiên rũ mắt xuống, có chút xấu hổ lôi ra món quà mà mình đã mua.
Văn Mặc cũng không nói, chẳng qua là dùng ánh mắt đen láy sâu thẳm nhìn cậu, thấy Tô Chiêm một mực cúi đầu ngượng ngùng.
Tô Chiêm thò tay vào trong cặp sách, do dự một cái, cảm thấy nếu lôi đồ bồi bổ ra thì mức độ xấu hổ sẽ thấp hơn khi lôi nước hoa ra một chút, cậu sứt khoát cầm ra túi thuốc bổ đưa cho Văn Mặc: "Lần trước đã hứa sẽ mua đồ bổ cho anh, tiện đây làm quà sinh nhật cho anh luôn."
Văn Mặc nhướn mi, chậm rãi nhận lấy túi đồ, càm trong tay nhìn một lúc: "Em mua cho tôi cái này, có phải là muốn tôi uống trước khi đánh dấu em không, hay là để cho em có thể hấp thụ tin tức tố được nhiều hơn một chút?"
Mặt Tô Chiêm lập tức đỏ bừng.
Có vẻ cậu đã đánh giá thấp giới hạn cửa Văn Mặc.....