Văn Mặc: Hôm nay vào tiết tự học buổi tối, lúc con với Tô Chiêm cùng nhau về ký túc xá, gặp phải một omega đang trong kỳ phát tình muốn dùng tin tức tố để câu dẫn con, đối phương tên là Tiêu Hạnh. Con đánh ngất cậu ta, sau đó gọi cho bên đội cứu viện AO, đoán chừng đội cứu viện sẽ còn quay lại để dò hỏi. Tô Chiêm là omega, nhưng hiện tại cậu ấy chưa muốn để mọi người biết, cha giúp con xử lý một chút.
Văn Sam Vũ: Con trai a? Người con nhờ ta hỗ trợ đợt trước, có phải cũng tên là Tô Chiêm hay không?
Văn Mặc: Đúng vậy.
Văn Sam Vũ: "Có tình ý, tuyệt đối có tình ý rồi, chính mắt ta nhìn tiểu tử như con lớn lên, chưa gặp được người nào làm con trai ta để tâm đến như thế, nói mau, có phải là coi trọng người ta rồi không?
Văn Mặc thong dong nhắn lại: Cha à, vẫn là ngài nên xử lý tình huống của con nhanh một chút, nếu chậm trễ, con không chắc là có thể gọi baba nhỏ về hay không.
Văn Sam Vũ:...... Coi như con giỏi, chờ đấy!
Văn Mặc khẽ cười lắc đầu, thoát ra khỏi màn hình wechat với Văn Sam Vũ, liền nhắn tin cho một người khác: Ba nhỏ, cuối tuần này con muốn dẫn theo một bạn học cùng về, ba về nhà nhìn một chút được không.
Người bên kia màn hình wechat tên là Cố Sanh Nghiệp, qua mấy phút Cố Sanh Nghiệp mới nhắn lại: Bận, không rảnh, dạo gần đây đoàn phim có rất nhiều việc.
Văn Mặc trầm mặc chốc lát, nhắn: Chính là bạn học đã giúp đỡ con trong thời kỳ mẫn cảm.
Cố Sanh Nghiệp:...... ta sẽ xem xét.
Văn Mặc thuyết phục: Cậu ấy đặc biệt đáng yêu.
Cố Sanh Nghiệp: Con trai, nói thật đi, con phải lòng người ta rồi muốn làm gì đó sao?
Văn Mặc bất đắc dĩ thở dài: Ba đừng nói thô lỗ như thế chứ, con chỉ muốn trao đổi một chút tin tức tố với cậu ấy thôi.
Cố Sanh Nghiệp: Phắn đi! Đám alpha các người đầu toàn là những suy nghĩ đồi bại, ta còn có thể không biết sao.
Văn Mặc:...... Đều là do cha làm liên lụy đến con.
Văn Mặc nhắn tin cùng hai vị gia trưởng nhà mình xong, tâm tình hắn rất tốt thoát ra khỏi wechat, thấy Tô Chiêm đã Thu dọn đồ đạc gần hết rồi.
Hắn xoa cằm, cảm thấy nếu đưa Tô Chiêm đến nhà hắn, chắc là sẽ không có vấn đề gì.
Tô Chiêm thu dọn xong đồ đạc, trong phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Bầu không khí trầm mặc ám muội trong không khí bắt đầu lan tỏa.
Tô Chiêm cảm thấy cả người đều khó chịu, chỉ hít không khí thôi cũng đã làm cậu cảm thấy lúng túng cùng cảm giác không thoải mái nào đó tồn tại.
Cậu nhìn thấy thảm trạng của Tiêu Hạnh, Trong lòng cậu cũng tự biết rõ là Văn Mặc đã giúp câu, thế nhưng cậu lại kiêu ngạo, không muốn cứ như vậy mà phải cúi đầu trước kẻ thù cũ, cậu không thể làm chuyện mất mặt mũi mình như vậy được.
Dù sao thì cậu cũng có cảm giác cậu bị kẻ thù cũ xoay qua xoay lại, vô cùng mất mặt.
Cậu nhìn Văn Mặc, môi giật giật, cảm giác những lời muốn nói đều không thể nào nói ra, cậu buồn bực lục lọi túi đồ dưới nên, cầm đồ dùng vệ sinh cá nhân nói với Văn Mặc: "Tôi đi rửa mặt."
"Ừ." Văn Mặc nhẹ nhàng đáp lại, cười như không nhìn cậu, Tô Chiêm bị hắn nhìn càng lúc càng thấy không dễ chịu.
Ngay khi Tô Chiêm muốn dời tầm mắt đi thẳng vào phòng tắm, Văn Mặc không nhanh không chậm nói: "Để tôi giới thiệu sơ qua về phòng tắm của chúng ta cho cậu trước đã."
Văn Mặc cố tình nhấn mạnh từ 'Chúng ta'.
Tô Chiêm: "......!!!"
Cậu nghi ngờ Văn Mặc đang nói chuyện cợt nhả, đồng thời cậu cũng có chứng cứ, nhưng chính là cậu không phản bác lại được hắn.
Văn Mặc mở cửa phòng vệ sinh, hắn chỉ vào đồ dùng bên trong nói với Tô Chiêm: "Phòng vệ sinh này đã được tôi thay đổi lại một chút, thêm một chút chức năng vào, cậu tới đây, tôi chỉ cho cậu."
Văn Mặc đứng ở cửa cánh tay hắn đặt lên vách tường, bộ dáng thư thái chờ đợi cậu.
Tô Chiêm không trả lời lại, trong căn phòng lại trở nên yên tĩnh, ngoại trừ có tiếng gió va vào lá cây sột soạt thì cũng không còn có âm thanh nào khác.
Tô Chiêm cảm giác cậu có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.
Không biết có phải là nguyên nhân do chứng ỷ lại tin tức tố phát tác hay không, cậu cảm giác chân cậu có chút mềm nhũn, thân thể cậu phá lệ mẫn cảm.
Cậu bỗng nhiên phát hiện, Văn Mặc rất cao, so với khung cửa trên hắn còn cao hơn, rất cao to còn có cả sự áp bức thuộc về alpha.
Alpha cao to này đang nhìn cậu, con ngươi tối tăm, không thể nào biết được bên trong đang suy nghĩ gì, nhưng cảm giác không tên liền nổi lên trong lòng cậu sự sợ hãi.
Tuy rằng Văn Mặc rất đẹp trai, nhưng ngũ quan của hắn lại nghiêng về sự mạnh mẽ ác liệt một chút, lông mày sắc nét, môi mỏng, thời điểm lúc mím môi lại trông vô cùng lạnh lùng.
Tô Chiêm bỗng nhiên cảm thấy nhịp tim cậu đập nhanh hơn.
Văn Mặc bỗng nhiên nở nụ cười, mặt mày nhu hòa, hắn hỏi Tô Chiêm: "Sao vậy, không dám lại đây sao?"
Tô Chiêm mặc dù biết Văn Mặc đang muốn kích cậu, nhưng cậu lại kiêu ngạo không cho phép bản thân chịu thua trước hắn, cậu hừ nhẹ một tiếng:"Tại sao tôi lại không dám chứ, tôi đây là đang muốn nhìn xem cậu đã tu sửa lại căn phòng này như nào."
Văn Mặc nhíu mày, nghiêng người để nhường đường cho Tô Chiêm.
Tô Chiêm Vô cùng tiêu sái bước đến trước cửa, cậu tùy ý liếc mắt nhìn, không nhịn được trực tiếp phun ra một câu không văn minh "Fuck"
Nhà vệ sinh được Văn Mặc sửa đổi vô cùng khoa trương.
Tất cả những tấm gạch trắng sứ trong đây đều bị bỏ đi, đổi thành gạch sáng màu với những họa tiết mờ ảo, chiếc gương bẩn trong phòng cũng đã được đổi thành chiếc gương bạc mới tinh, hiệu ứng để sử dụng gương cũng được đưa vào, vòi nước đã trở thành vòi hoa sen, từ thuần chất nước lạnh bây giờ đã có thể sử dụng được cả nước lạnh và nước nóng. (đoạn tả anh mặc thay đổi mọi thứ ý:)) clm tôi đang chưa load được nhiều chỗ.)
Bồn rửa mặt từ một cái bồn trông rất ngớ ngẩn màu cháo lòng nay đã được đổi thành cái bồn sứ trang nhã.
Chỗ giặt đồ cùng tắm rửa còn có một tấm kính chặn lại, tránh làm ướt ra bên ngoài, nếu như không phải ký túc xá nhỏ, không chừng Văn Mặc hắn đã mang cả bồn tắm vào rồi.
Tâm tình Tô Chiêm đặc biệt phức tạp, cậu liền nhớ tới một câu nói kinh điển: 'Bạn không thể tưởng tượng được người có tiền sống vui sướng đến như nào.'
Sau khi quan sát phòng tắm xong, cậu không thể không nhìn nhận lại căn phòng này một lần nữa.
Trước cậu vẫn luôn cùng Văn Mặc tranh cãi, cho nên cậu đã không thể quan sát kỹ được "căn phòng" mới của mình.
Chiếc giường tầng đơn giản có trong mỗi căn phòng ở ký túc đã trở thành hai chiếc giường đơn theo phong cách Châu Âu, đệm dường như là loại đệm lò xo được đặt làm riêng, rất dày nhưng khi ngồi vào lại cảm thấy phi thường êm ái, rất đàn hồi.
Cạnh cửa có hai chiếc tủ quần áo màu đen tuyền, ngay cả bàn học cũng đã được sửa sang lại, bên trên còn có đèn học.
Cậu thực sự không nhịn được hỏi hắn: "Văn Mặc, cuối cùng cậu đã cho nhà trường bao nhiêu tiền mới có thể sửa lại ký túc xá vậy? Hơn nữa, trước kia không phải cậu ở nhà sao, tại sao học kỳ này lại muốn ở lại ký túc xá, phòng này dù đã được sửa chữa nhưng cũng không thể nào thoải mái bằng ở nhà đi."
Văn Mặc không nhanh không chậm nói: "Cũng không có gì, cha tôi vẫn luôn muốn hất tôi đi khỏi nhà, sợ tôi sẽ quấy rối thế giới hai người của ông ấy với ba nhỏ của tôi. Tôi nói tôi sẽ ở lại trường như phải sửa chữa lại phòng ký túc, cha tôi đã tự đàm luận với nhà trường, đại khái là đã quyên góp một số tiền nhỏ cho thư viện gì đó, cho nên hiệu trường lập tức đồng ý."
Tô Chiêm: "...... ngon, nhờ có nhà cậu, nên bây giờ trường chúng ta mới có thư viện để dùng."
Trường cấp ba Dục Trạch bọn họ là ở vùng ngoại thành, thời gian được xây dựng cũng không dài, lại chiếm diện tích lớn, mọi ngương tiện đều rất mới, chỉ có duy nhất thư viện là tương đối cũ nát một chút.
Nhưng chính là cái thư viện 'Tương đối cũ nát' này đã được cha của Văn Mặc ném tiền vào sửa chữa lại rồi.
Lúc này Tô Chiêm cậu đã xâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch không nhỏ giữa cậu với Văn Mặc, bây giờ cậu không muốn nói gì nữa, cậu đem Văn Mặc đá ra ngoài, tỏ ý bản thân muốn tắm rửa.
Lần này Văn Mặc không còn trêu trọc cậu nữa, hắn trực tiếp đi ra ngoài.
Tô Chiêm đóng cửa lại, cậu chuẩn bị đặt đồ dùng vệ sinh cá nhân của mình lên kệ, đột nhiên cậu nhìn thấy trên kệ có vài thứ chai lọ chưa mở. Tất cả đều là dành cho omega, dầu gội, kem đánh răng, sữa tắm, thuốc tẩy rửa tuyến thể còn có thuốc chăm sóc tuyến thể .....
Nghĩ cũng đã biết là do ai mua.
Tô Chiêm vừa mới cởi máy cái cúc áo, nhưng hiện tại bây giờ cậu đang vừa thẹn vừa giận, thực sự nhịn không được, một lần nữa cài nút áo vào mở cửa phòng tắm, giận dữ hỏi: "Văn Mặc, đồ dùng trên kệ kia là có ý gì?"
Văn Mặc đứng ở cửa phòng tắm, ánh mắt đặt ngay ở nút áo còn lại chưa được cài của cậu, hững hờ nói: "À, tôi chuẩn bị cho cậu. Tôi nghe nói mọi người tỏng ký túc xá đều rất hoan nghênh bạn cùng phòng mới, tôi suy nghĩ, nên đã quyết định chuẩn bị một số đồ dùng thích hợp dành cho cậu."
"Tôi không cần." Tô Chiêm cắn răng, đặc biệt chuẩn bị cho cậu những thứ đồ dùng này là có ý gì chứ: "Tuy rằng kiến thức về AO của tôi ít ỏi, nhưng cậu cũng không thể lừa được tôi đâu, dầu gội đầu với sữa tắm thì không nói làm gì, nhưng thuốc tẩy rửa tuyến thể với thuốc chăm sóc là ý gì?!"
Tuy rằng nam sinh trong lúc tắm mượn dầu gội sữa tắm của nhau cũng rất bình thường, nhưng alpha lại chuẩn bị đồ dùng chuyên dụng cho omega cũng rất có vấn đề.
Đặc biệt là chuyện này lại được đặt trên người Văn Mặc, vậy thì cậu càng không thể vứt nó ra sau đầu được.
Tuy rằng trước đó Văn Mặc đã giúp đỡ cậu không ít lần, nhưng chuyện này cũng không thể nào thay đổi được hình tượng bại hoại của Văn Mặc ở trong lòng cậu, ấn tượng đầu tiên với hắn đã *thâm căn cố đế trong lòng cậu. (có nghĩa là ăn sâu bén rễ ý:3 nhưng tớ thấy để nguyên như kia trông có vẻ okla hơn)
Văn Mặc giúp đỡ cậu cùng Văn Mặc là một con sói đuôi lớn hai chuyện này đều có thể đồng thời cùng tồn tại.
"À, cái đó......" Văn Mặc chậm rãi nói: "Tôi đã đánh dấu tạm thời cậu hai lần trong vài tuần rồi, tôi sợ tuyến thể của cậu sẽ bị thương nên cố ý chuẩn bị cho cậu......
Tô Chiêm đỏ mặt, xù lông, cậu cảm giác nghe không lọt tai nữa, xấu hổ nói: "Tôi đi tắm, cậu đừng làm phiền tôi."
Văn Mặc bình tĩnh nhìn Tô Chiêm đóng cửa nhà tắm, chỉ là lông mày hắn hơi nhíu lại.
Hắn cảm thấy bản thân cũng rất có sức chịu đựng, dù ngoài miệng hắn có nói mấy câu xấu hổ, nhưng trên thực tế hắn lại không làm gì cả.
So với người cha quen vô số người trước khi kết hôn của hắn mà nói thì hắn đã vô cùng tậm tâm và kỷ luật lắm rồi.
Tô Chiêm đóng cửa lại, thấy thời gian cũng không còn sớm, cậu nhanh chóng tắm rửa.
Nước ấm từ vòi hoa sen dội xuống, xoa dịu cơ thể mệt mỏi và đau nhức của Tô Chiêm.
Nước ấm xối lên tuyến thể của Tô Chiêm, cậu liền co rúm lại một lúc, đột nhiên cảm nhận được nơi tuyến thể có chút đau nhói.
Không phải là do chứng ỷ lại tin tức tố phát tác mà à có cảm giác như bị một vật nhỏ vào đó đâm vào da thịt.
Cậu cau mày, muốn cố quên đi nhưng lại càng ẩn đau, cậu chỉ biết tắt nước đi đến trước gương xem xem tuyển thể cậu bị sao.
Chiếc gương phản chiếc rõ dàng bộ dạng tuyến thể của cậu hiện tại, màu sắc tối lại, sưng đỏ lợi hại.
Nếu như để tuyến thể như vậy, đoán chừng tối nay cậu sẽ rất khó ngủ.
Tuyến thể là nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể, lúc ngứa lên trong ngày cũng khiến cậu cảm thấy khso ngủ, chứ nói gì đến việc đau nhói như bây giờ.
Tô Chiêm hận hận cái miệng quạ đen chết tiệt của Văn Mặc, hắn vừa mới nói hiện tại đã xảy ra rồi.
Ánh mắt cậu liền rơi vào bình thuốc chăm sóc tuyến thể trên kệ, vẻ mặt ngập ngừng.
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa theo quy luật, thanh âm của Văn Mặc xuyên qua cửa tuyền đến: "Cậu tắm xong chưa? Còn mười phút nữa là tắt điện rồi."
Trong lòng Tô Chiêm căng thẳng, không muốn tiếp tục chậm trễ nữa, cậu nhìn chằm chằm chai thuốc chăm sóc một lúc, cuối cùng cắn răng mở ra.
Có gì ghê gớm chứ chút nữa ra ngoài hỏi Văn Mặc chai này bao nhiêu, rồi đem chuyển lại tiền cho Văn Mặc là được, tuyệt đối không thể lấy không đồ vật gì của con sói đuôi lớn kia.
Tên cẩu Văn Mặc này quá xảo quyệt, lấy không đồ của hắn, không biết hắn sẽ bắt làm gì để trả lại đây.
Tô Chiêm bóp ra một chút thuốc ở lòng bàn tay, cẩn thận từng li từng tí đưa lên tuyến thể nhẹ nhàng xoa.
Cảm giác lạnh lẽo từ tuyến thể truyền ra toàn thân, rất thoải mái.
Cảm giác đua nhói nơi tuyến thể đã giảm xuống không ít, cậu lập tức lại tới trước vòi hoa sen tiếp tục tắm rửa.
Nhưng khi tắm rửa được nửa chừng cậu chợt nhớ đến hôm nay việc đánh dấu tạm thời chỉ đơn giản là một tai nạn nhỏ, tại sao Văn Mặc lại có thể dự liệu như thần được, hắn vốn là...... đã sớm có âm mưu.
Đệt!
**
Tác giả có lời muốn nói: Tâm tư của Văn Mặc rất rõ ràng, haha ~
Văn Mặc: Kỳ thực tôi cũng không có ý tứ nào khác, chỉ là tuyến thể của vợ tôi rất mẫn cảm, cần phải chăm sóc bảo vệ thật tốt, ừm, không thể để bị thương sau vài lần cắn được.