Đi ra khỏi phòng khám tâm lý, Tạ Ngộ lết thân xác mệt nhoài về biệt thư ven hồ.
Hoàng hôn buông xuống.
Bàn ăn to như vậy xếp kín những món ăn phong phú đủ đầy trông lại có vẻ trống vắng, tiêu điều.
Hắn ngồi một mình trước bàn, cúi đầu nhìn canh gà dì nấu.
Hôm nay không có khẩu vị gì hết.
Tạ Ngộ nắm thìa quấy canh trong chén, mãi không muốn múc.
Vì đang có mang, dạo này dì nấu ăn suốt ngày hầm đủ thứ canh bồi bổ cho hắn.
Tạ Ngộ tuy không thích, vẫn bóp mũi uống hết.
Mong muốn ban đầu là vì mấy đứa bé trong bụng…
Chẳng biết sai trái từ bao giờ, lượng sữa hắn tiết càng ngày càng lớn.
Thi thoảng Tạ Ngộ sẽ hoảng hốt nghĩ chẳng lẽ mình là một con bò sữa…
Gần như ngày nào Tạ Ngộ cũng mất một tiếng để hút sữa, mỗi bên vú có thể sản xuất ra một vại sữa.
Sữa hút ra ném xuống thì phí, hắn liền đổ vào túi hút chân không bảo quản trong tủ đông, phòng sau này sinh xong con lại không có đủ sữa để uống.
“Thiếu gia, Lục tiên sinh tới rồi.” Quản gia mặt mày vui vẻ vào cửa.
Tạ Ngộ đứng bật dậy, suýt nữa làm đổ cả ghế dựa.
Tựa như nghĩ tới điều gì, hắn lại một lần nữa ngồi xuống, giả bộ ung dung cầm lấy thìa múc canh trong bát uống.
Thấy vậy, quản gia cười thầm.
Một lúc sau.
Lục Doanh Châu xách một cái túi đi vào nhà.
“Em đang ăn cơm à.” Hắn nhìn về phía này
Tạ Ngộ gật đầu, rụt rè rút một tờ giấy ra lau miệng.
Hắn nói: “Em ăn xong canh rồi, anh có chuyện gì muốn nói hả?”
Lục Doanh Châu đặt mông ngồi xuống ghế, quay đầu sang phía hắn: “Chờ em ăn cơm xong rồi nói.”
Quản gia ở bên cạnh hỏi: “Lục tiên sinh có muốn ăn gì không?”
Lục Doanh Châu lắc đầu, “Vừa nãy ăn ở đoàn phim rồi.”
Câu nói phía trước như tiếp thêm động lực cho Tạ Ngộ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của quản gia, hắn ăn xong bữa tối trong chưa đầy mười phút.
Tạ Ngộ sửa lại vạt áo, đi đến bên sô pha nói: “Em ăn xong rồi.”
“À.”
Lục Doanh Châu cũng đứng lên, nói: “Chúng ta lên tầng nói đi.”
Rốt cuộc là chuyện gì?
Tạ Ngộ dùng đuôi mắt trộm ngắm hắn, lòng như bị mèo cào mấy cái.
Lục Doanh Châu cũng không tự ý thức được, hết sức tự nhiên nắm lấy tay hắn, bước chân chậm lại cùng hắn lên lầu.
Hơi nóng bỏng từ lòng bàn tay lan đến làm Tạ Ngộ rũ mắt, lông mi chớp chớp.
Hóa ra ở cái nhìn của Lục Doanh Châu, bạn bè mới có thể nắm tay nhau bình thường.
Đây là thể nghiệm hiếm hoi trong hôn nhân trước kia của hắn.
Hiếm hoi đến độ Tạ Ngộ đã từng hoài nghi, chồng chồng nắm tay nhau phạm pháp chắc?
Đến phòng ngủ.
Lục Doanh Châu đặt túi xuống mép giường, kéo rèm, bật điều hòa.
Đèn vẫn đang sáng.
Nhưng chỉ cần hai người họ ở chung trong một phòng, bầu không khí sẽ luôn có chút hồi hộp.
Tạ Ngộ e dè nói: “Anh định làm gì thế?”
Lục Doanh Châu nhìn hắn, nói: “Cởi quần áo ra.”
Tạ Ngộ: “??”
Cảm giác kích thích vì bị ra lệnh……
Hắn như mèo con xù lông, tức thì, ngay cả ngón chân bị che trong vớ cũng ửng hồng.
Đầu óc loạn cào cào.
Lục Doanh Châu rốt cuộc đang định làm gì đây hả?
Liệu có phải là hắn không cảm nhận được ranh giới không, chẳng lẽ hắn không ý thức được rằng bạn bè không thể làm chuyện đáng xấu hổ đó hay sao…
Nhưng vô cớ, Tạ Ngộ lại thấy vui vẻ.
Ít nhất cũng có thể chứng minh rằng, thân thể mình vẫn có sức hấp dẫn với Lục Doanh Châu.
“Tắt đèn đi được không?” Hắn nhỏ giọng hỏi.
Tạ Ngộ không muốn để đối phương nhìn thấy bộ dạng bụng to dạ chửa của mình.
Hơn nữa, bởi vì mang thai…nên thân thể hắn đã xuất hiện những thay đổi rất kỳ lạ.
Tạ Ngộ cảm thấy mình cứ quái quái.
“Ừ.”
Người kia đi qua tắt đèn cái bụp.
Cả phòng tức thì chìm vào đêm tối.
Khoảnh khắc ánh sáng bị tước đi, Tạ Ngộ cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh trơn nhẵn chạm vào ngón tay mình, rồi theo khớp xương chầm chậm trượt xuống lòng bàn tay, khiến cho tay hắn nổi da gà.
“Cái gì thế?” Hắn hoảng sợ.
“Đồ bác sĩ Nghiêm bảo anh mua, em đoán xem.”
Tạ Ngộ: “Cảm giác giống như là… ngọc?”
Mà một giây sau, Tạ Ngộ đã hiểu ý Lục Doanh Châu.
Hắn tới để nới rộng đường sinh sản.
Tạ Ngộ lúng túng, mất mát, một lúc sau lí nhí nói: “Anh có tìm thấy chỗ không đấy?”
Đối phương chỉ đang nghiêm túc nghe theo lời bác sĩ dặn mà thôi, Tạ Ngộ không ngừng cảnh cáo bản thân không được cả nghĩ.
Nam giới mang thai tới tháng thứ năm, cơ thể sẽ tự động sinh ra tử cung, cùng một sản đạo hẹp hẹp.
Cấu tạo gần như giống của nữ giới, nhưng cũng có điểm khác biệt.
Ví dụ như sự mềm dẻo..
Cơ ở nữ giới hết sức mềm mại, nhưng của nam giới lại như thể một sợi dây căng, cho nên mới phải chuẩn bị trước.
Lục Doanh Châu chẳng hiểu sao nghe lạc cả giọng: “Ừm… chắc là được.”
Nhưng mười phút trôi qua vẫn không tìm ra.
Lục Doanh Châu: “……”
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Tạ Ngộ tự sa ngã, “Hay anh bật đèn lên đi?”
“Em không ngượng hả?” Hắn hỏi.
“Ừm…” Tạ Ngộ thầm nghĩ, anh làm thì không ngượng.
Bụp.
Đèn lại sáng.
Ánh đèn rắc vụn sáng lóng lánh lên tóc mai người nọ. Hắn chống một tay xuống gối, đầu ngón tay lún sâu vào trong. Cảnh tượng ngay trước mắt làm trán hắn rỉ mồ hôi lấm tấm.
“Nhưng mà, bạn bè cũng có thể làm việc này à?”
Tạ Ngộ đột nhiên hỏi.
Lục Doanh Châu nhất thời cạn lời.
May mà Tạ Ngộ cũng không gặng hỏi thêm.
Bọn họ dường như đều ăn ý phớt lờ vấn đề này.
–
Tối hôm nay, Lục Doanh Châu tắm nước lạnh mười lần.
Hắn thậm chí đã nghĩ tới hay là bỏ cuộc.
Chuyện này thật sự không phải việc một thằng đàn ông bình thường làm được.
“Không được!!” Nhân cách thứ ba khích lệ cổ vũ hắn: “Bò bò dũng cảm, không ngại khó khăn!”
Lục Doanh Châu: “…”
Lộc ảnh đế làm bất kể chuyện gì cũng hết sức chú tâm, chuyên nghiệp, cả đời lần đầu rơi vào bế tắc.
……
Dưới cái nhìn của trợ lý, dạo gần đây Lộc Kiến thực sự hơi kỳ quái.
Hắn thường trông thấy Lộc ca đọc kịch bản, nhưng lại nhìn sát mới biết thực ra không phải.
Mà là 《 Bách khoa chăm trẻ 》.
Có lẽ đã khắc sâu ấn tượng đối với nhân thiết chuyên nghiệp của Lộc ca, trợ lý cẩn thận hỏi thăm Phương Trác: “Hông lẽ về sau Lộc ca định tham gia 《 Bố ơi mình đi đâu thế 》?”
“Cái quái gì.” Phương Trác làm mặt khó hiểu, “Không thể nào, cậu ta con còn chưa có làm sao tham gia được.”
Trợ lý nói ra suy đoán của mình.
Phương Trác: “…Ồ, không sao, chắc cậu ta muốn sinh con thôi.”
Hoặc là bộ phim tiếp theo sẽ đóng vai người cha.
……
Hôm nay, Lục Doanh Châu đăng
# Mới li dị, muốn làm người cha tốt phải làm sao #
Phản hồi đầu tiên muôn hình muôn vẻ.
[ Trẻ con giống như một gốc cây non, anh phải dùng tình yêu và kiên nhẫn tưới tắm nó ] [ Tiền, cung cấp tài nguyên tốt nhất cho con cái, ăn mặc, nhà cửa, đi lại, vào trường tốt vân vân mây mây ] [ Ồ ] [ Nghĩ cho con, chủ thớt hay là cứ cố gắng hết sức tái hợp đi ] [ Người cha đóng vai trò rất quan trọng trong quá trình trưởng thành của trẻ con đó ]
Dựa theo comment trong topic, Lục Doanh Châu đi mua sách chăm trẻ, đăng ký chương trình học làm cha, lén lút đeo kính râm sợ bị người khác nhận ra.
Tuy không có kinh nghiệm, nhưng hắn thật sự rất muốn cố gắng trở thành một người cha tốt.
Ngày Lục Doanh Châu đi khám tâm lý, Thiện Lệ biết được ý nghĩ của hắn, cũng không hề thấy bất ngờ.
Quá khứ thời ấu thơ ảnh hưởng rất lớn tới một người.
Càng thiếu thứ gì, thì sẽ càng muốn đạt được thứ đó, khoe ra thứ đó — đây là một định luật trong tâm lý học.
Dưới cái nhìn của Thiện Lệ, Lục Doanh Châu từ nhỏ được mẹ nuôi nấng trưởng thành, thiếu mất tình thương từ cha. Đương nhiên hắn sẽ hy vọng tương lai con mình có được tình cha tràn trề.
“Anh cảm thấy tôi có nên tái hợp với Tạ Ngộ vì con không?” Hắn có vẻ hơi dao động.
Thiện Lệ: “……” Sao tôi lại có cảm giác là anh muốn tái hợp, chỉ lấy con cái ra làm cớ chứ.
Thiện Lệ: “Phải xem trong lòng anh nghĩ như thế nào.”
Lục Doanh Châu mặt mày mờ mịt: “Tôi không biết.”
Đầu hắn rỗng tuếch thật sự.
Một lúc sau, Lục Doanh Châu lại nói: “Lần này anh kê thêm nhiều thuốc cho tôi đi, biết đâu tôi có thể nghĩ ra được.”
Thiện Lệ thở dài, hững hờ: “Không, cậu sẽ không nghĩ ra được.”
“Đối với cậu, thuốc men đã mất hết tác dụng. Thứ cậu cần bây giờ là chấp nhận bản thân chân thật.”
“Bản thân chân thật?” Lục Doanh Châu lẩm bẩm.
……
Lục Doanh Châu đã quên mất mình ra khỏi phòng trị liệu như thế nào.
Chờ tới lúc hoàn hồn, hắn đã trên đường đến tiệc đóng máy.
Ngoài cửa sổ xe, mưa rơi tí tách từng hạt.
“Lộc ca, anh có tin nhắn mới nè.” Trợ lý đưa điện thoại cho hắn.
Lục Doanh Châu ấn ra đọc, rồi giật mình
Tạ Ngộ: [ Em cảm thấy chúng ta không làm bạn được đâu ]
Tạ Ngộ: [ Em muốn theo đuổi anh thêm một lần nữa, được không ]