Ngày cùng Tạ Ngộ đi khám thai, trời bỗng đổ cơn mưa rào.
Đi ra khỏi đường hầm, mưa trắng xóa trước đèn xe.
Có lẽ là vì dạo này quá mệt mỏi, Lục Doanh Châu ngồi trên ghế sau không biết đã ngủ từ lúc nào.
Tạ Ngộ nhìn thoáng qua, rút chăn len đắp lên người hắn.
Khi tỉnh dậy, Lục Doanh Châu phát hiện mình thế mà lại dựa vào vai Tạ Ngộ, sợ tới mức nhảy bật dậy như lò xo ngồi sang một bên khác.
“Xin, xin lỗi.”
Tạ Ngộ hơi híp mắt lại: “Không sao.”
Giọng nhân cách thứ ba thoáng khinh thường: “Anh còn dựa vào vai đàn ông có thai nữa hả, biết xấu hổ không thế.”
Lục Doanh Châu hơi đau đầu.
“Lần sau không dựa nữa.” Hắn thầm đáp lại.
Nhân cách thứ ba: “Ờ hớ, anh còn muốn có lần sau nữa?”
Giọng điệu châm chọc đâu ra đấy.
Lục Doanh Châu hửi không khí, chua loét.
Hắn câm nín thực sự, “Anh ghen đấy hả.”
Nhân cách thứ ba: “Hơ, tôi không ghen, ghen gì chứ.”
Lục Doanh Châu: “…”
“Ngây ra đó làm gì? Chúng ta tới rồi.” Xe dừng hẳn, Tạ Ngộ quay đầu nhìn hắn đầy kỳ quái.
“À, à.”
Lục Doanh Châu lấy lại tinh thần, mở cửa ra xuống xe trước.
Tiếng còi, đám đông, dòng xe.
Mưa đã nặng hạt hơn, rớt xuống mặt đất thành tiếng lộp độp.
“Em đừng ra đây vội.” Hắn bung ô, mở cửa xe ra.
Có thể là vì cái bụng to, động tác Tạ Ngộ chống ghế trông hơi vụng về. Hắn mới vừa đặt một chân xuống đất, Lục Doanh Châu đã vươn tay tới dìu. Vốn dĩ định nắm lấy cánh tay hắn, nhưng không hiểu sao lại biến thành cổ tay, rồi lại lên trên nữa, nắm lấy bàn tay.
Khoảnh khắc nhiệt độ lạnh như băng lan đến, Lục Doanh Châu cứng đờ, máu cả người như thể kích động bị hút về chỗ đó. Sao tay người này vẫn còn lạnh như vậy?
Hắn ngước mắt lên nhìn Tạ Ngộ, chú ý đến sắc mặt tái nhợt của đối phương, bèn vội vàng bỏ bàn tay của người nọ vào túi áo mình.
“Trời lạnh thế mà sao em không biết đường mặc thêm áo?”
Tạ Ngộ cúi đầu nhìn áo lông vũ trên người, “Mặc nữa để thành quả bóng à.”
Lục Doanh Châu vừa định nói chuyện.
Tạ Ngộ đã chẳng màng: “Với cả đâu phải anh không biết, em có mặc nhiều thì tay cũng vẫn lạnh mà.”
Lục Doanh Châu không nói gì. Hắn cứ thế dắt Tạ Ngộ đi vào phòng khám Nghiêm thị.
Trên tầng,
Mấy hộ sĩ trông thấy cảnh kích động này đều thầm thì:
“Bọn họ ngọt quá!”
“CP Ngộ Kiến quá real.”
“……”
Nghiêm An đi ngang qua, bực dọc nói: “CP Ngộ Kiến là sao?”
Mặt y tá trưởng ửng hồng: “Chính là Lộc Kiến và Tạ tiên sinh đó, cp hai người họ đang hot trên mạng lắm.”
Nghiêm An: “……”
Dân mạng bây giờ chơi giỏi thật.
–
Khám thai xong.
Nghiêm An nhìn ảnh siêu âm, đẩy mắt kính nói: “Các bé đều rất khỏe mạnh, nhưng phát triển hơi tốt quá, về sau đến lúc vượt cạn chắc chắn sẽ vất vả hơn bình thường nhiều.”
Dù sao nam giới sinh con cũng khác với nữ giới. Nghiên cứu khoa học cho thấy, cơ quan sinh sản đột ngột tiến hóa thêm này không hoàn thiện được như của nữ giới.
Nghe xong, Tạ Ngộ không để lộ cảm xúc gì.
Ngay từ khi quyết định sẽ sinh, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ phải chịu đau.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lục Doanh Châu vội hỏi.
Nghiêm An chuyển tầm mắt sang hắn, nói: “Trong khoảng thời gian này, anh phải năng làm khuếch trương cho sản phu, thiết bị có thể mua trên mạng, giờ vận chuyển thuận tiện lắm.”
Lục Doanh Châu: “…… Khuếch trương?” Là khuếch trương mà hắn đang nghĩ tới ư?
Vành tai Tạ Ngộ cũng lặng lẽ ửng đỏ.
Xem chừng đã nhận thấy diễn biến tâm lý phức tạp trong đầu Lục Doanh Châu, Nghiêm An tiến tới vỗ vai hắn an ủi : “Ai cũng phải như vậy hết cả, nhưng mà anh phải cố nhịn chút, hiện giờ là tháng thứ 7, làm dễ sẩy thai. Tắm nước lạnh nhiều là được.”