Những ký ức này quá xa xăm, đến cả địa điểm đều mơ hồ không rõ.
Chẳng qua Lục Doanh Châu có thể xác định mình thích Tạ Ngộ vào độ mới mười bốn mười lăm tuổi.
Hắn nhớ dân trên đảo bảo rằng gốc gác hắn ở đảo Ninh Sơn, từ nhỏ đến lớn hiếm khi rời khỏi hòn đảo này.
Tạ Ngộ cũng sống ở đây khi còn nhỏ.
Vậy nên, bọn họ đã gặp nhau ở đảo Ninh Sơn ư?
Điều này có xác suất xảy ra rất lớn và hoàn toàn hợp lý.
“Anh không sao chứ?” Tạ Ngộ nghe cốp một tiếng, vội vàng nhích sát lại kiểm tra vết thương bị đụng vào cạnh giường trên trán Lục Doanh Châu.
Lục Doanh Châu im lặng nhìn hắn.
Mặc dù không có vết thương ngoài da, nhưng Tạ Ngộ chú ý tới biểu cảm của hắn có chút không đúng, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho bác sĩ Nghiêm: “Alo? Đến đây ngay đi… Chồng bố mày sắp tắt thở cmnr.”
Lục Doanh Châu nghĩ gọi bác sĩ tới kiểm tra não chút cũng tốt, bèn không chen ngang Tạ Ngộ nói chuyện.
Chờ cuộc điện thoại này kết thúc, hắn mới mở miệng hỏi: “Trước đây chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?”
“Có à?” Tạ Ngộ giả ngu.
Lục Doanh Châu ngẩn ra: “Vừa nãy anh bị đụng đầu, hình như có nhớ tới vài chuyện trước kia.”
Tạ Ngộ: “! ! !”
Bầu không khí kiều diễm trong tích tắc tan biến, biến thành phim kinh dị.
Rõ ràng là mùa hè, trên người còn đắp cả chăn, mà Tạ Ngộ lại thấy lạnh ghê người.
Trải qua những ngày chung sống hòa hợp, Tạ Ngộ Thật không dám tưởng tượng cảnh sau khi Lục Doanh Châu lấy lại trí nhớ.
Mới vừa bước ra bước đầu tiên… Lại phải thụt lùi về li hôn?
Không được.
Tạ Ngộ đen mặt. Hắn không đời nào chấp nhận.
“Anh nhớ ra điều gì?” Tạ Ngộ lập tức gạn hỏi.
Nhìn phản ứng này của đối phương, có lẽ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Tạ Ngộ như thể nhìn thấy một chút hi vọng sống.
Lục Doanh Châu suy tư một hồi, đoạn đáp: “Anh nhìn thấy ông xã năm mười bốn mười lăm tuổi núp trong góc khóc nhè.”
Tạ Ngộ nghe vậy bèn nhẹ nhàng thở ra.
Đoạn kí ức này không chỉ có thể khiến nó trọn vẹn, mà còn dễ dàng bóp méo được nó.
Quãng thời gian mới vừa trở về Tạ gia hắn quả thực đã chịu vô vàn uất ức, nhiều lần trốn đi lén khóc một mình. Bị Lục Doanh Châu bắt gặp là điều bình thường.
Vấn đề là cái gã mất trí nhớ trước mặt luôn cho rằng mình là một cư dân đảo nhặt ve chai.
Nên lời nói dối buộc phải bẻ sang đảo Ninh Sơn…
Tạ Ngộ còn chưa kịp suy nghĩ ra đáp án, chỉ nghe thấy Lục Doanh Châu hỏi: “Ông xã có ấn tượng gì về anh lúc ông xã còn sống trên đảo Ninh Sơn không?”
Tạ Ngộ quả quyết lắc đầu, “Không, em chưa bao giờ gặp anh.”
Đảo Ninh Sơn nhỏ bé như vậy, nghe có vẻ phi lý khi hai cậu bé cùng tuổi chưa từng gặp nhau.
Nhưng Lục Doanh Châu nghe bà Hách từng nói chất lượng giáo dục trên đảo không tốt, Tạ Ngộ khi bắt đầu hiểu chuyện thì luôn ngồi thuyền để vào đi học trong huyện, mỗi tháng chỉ được về thăm nhà vài ngày.
Lục Doanh Châu có chút thất vọng.
Hoá ra chỉ là mối tình đơn phương trước đây của mình mà thôi.
Song trùng hợp làm sao khi ——
Người mà hắn từng thầm mến khi còn bé, về sau lại tìm một người chồng có ngoại hình rất giống hắn.
Và hắn giờ đây lại trở thành thế thân của người trong lòng crush.
“Thế giới này thật kỳ diệu.” Lục Doanh Châu cảm khái.
“Hửm?” Tạ Ngộ sốt ruột vò ga trải giường, chỉ lo đối phương nhớ tới càng nhiều kí ức.
Cảm giác khẩn trương ngạt thở bao trùm gần như sắp bức điên Tạ Ngộ.
Hắn đã tính toán trong lòng đợi chút nữa nên như thế nào đánh ngất Lục Doanh Châu rồi đưa đến chỗ bác sĩ thôi miên tẩy não.
Lục Doanh Châu rụt rè sờ sờ mặt Tạ Ngộ, còn xoa đầu Tạ Ngộ, như đối đãi với vật phẩm quý giá nằm trong thùng xốp.
Thần kinh Tạ Ngộ căng thẳng, hắn có chút bối rối hỏi: “Anh còn nhớ ra thêm điều gì nữa à?”
“Không.” Lục Doanh Châu lắc đầu.
Từ giờ khắc này, hắn quyết định giữ chặt bí mật về tình cảm của mình với Tạ Ngộ.
Đằng nào hắn cũng chỉ là một thế thân.
Điều kiện cơ bản nhất của nghề thế thân chính là không được yêu cố chủ, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nếu như Tạ Ngộ phát hiện mình trồng cây si, đối phương hẳn sẽ bối rối lắm.
“Anh chỉ cảm thấy thật tiếc cho duyên phận giữa chúng ta. Rõ ràng hồi nhỏ sống trên cùng một hòn đảo, nhưng ông xã chưa từng chú ý tới anh.” Lục Doanh Châu đắng lòng nghĩ, hắn và Lộc Kiến giống nhau nhường này. Nếu như năm đó có thể can đảm thổ lộ, biết đâu giờ người kết hôn với Tạ Ngộ là hắn cũng nên.
Tạ Ngộ: “…”
Đương nhiên đếch phải rồi, đồ đần!
Trên thực tế, Lục Doanh Châu sống ở Bắc Kinh từ nhỏ, chưa đặt chân tới đảo Ninh Sơn lần nào.
Mặt Tạ Ngộ hầm hè: Sao ông đây không chú ý đến anh cho được!
Từ lần đầu tiên gặp nhau, trong đầu ông đây chỉ toàn là hình bóng của anh oke la?!!
Nhưng mà hắn cũng không thể nói cho Lục Doanh Châu sự thật.
Tạ Ngộ đành phải nuốt cục tức xuống bụng, ngẩng đầu miễn cưỡng nở nụ cười, rặn ra một câu:
“Giờ chú ý cũng chưa muộn.”
Lục Doanh Châu nghiêm túc nói: “Không.”
Tạ Ngộ: “?”
Lục Doanh Châu: “Hợp đồng đã viết, chúng ta tốt nhất không nên nảy sinh tình cảm với nhau.”
Tạ Ngộ: “Viết chỗ nào trên hợp đồng??” Thư kí Vương âm binh khí đụ, bố mày cho bay màu chỗ đó.
Lục Doanh Châu: “Đừng bận tâm đến những việc nhỏ nhặt này. Quan trọng là… Buộc phải giữ vững ranh giới cuối cùng. Anh có thể giúp ông xã giải quyết nhu cầu sinh lí, đóng vai Lộc Kiến chăm sóc ông xã, vân vân mây mây… nhưng chúng ta không thể tiến tới mức tình yêu được.”
“Vì sao??” Tạ Ngộ vô cùng phẫn nộ.
Hắn vốn là dự định làm lại từ đầu, chầm chậm khiến Lục Doanh Châu mất trí nhớ yêu mình, ai ngờ kế hoạch còn chưa bắt đầu đã xuất hiện chướng ngại vật.
Lục Doanh Châu nói khẽ: “Bằng không sẽ tội nghiệp Lộc Kiến biết bao, anh ta ở trên Thiên Đường thấy ông xã thay lòng đổi dạ nhất định sẽ rất đau lòng.”
Lục Doanh Châu phát hiện ra mình đặc biệt giỏi đồng cảm với loại cảm xúc bị người khác quên lãng này.
Tạ Ngộ: “…”
Mợ nó, Lộc Kiến chính là anh màaaaa!!!
Cảm giác rõ ràng cáu đến đỉnh đầu đều sắp bốc khói lại không thể nói ra sự thật, như lúc sắp đạt cực khoái thì người nằm trên bỗng nhiên bị liệt dương.
Tạ Ngộ: Tâm mệt.
Hắn muốn giết người.
“Lộc Kiến sẽ không đau lòng.” Tạ Ngộ nói với khuôn mặt tê liệt.
Lục Doanh Châu phản bác: “Ông xã đâu phải anh ta, làm sao ông xã biết?”
Tạ Ngộ: “Em vẫn luôn giấu anh chuyện này, thật ra anh ta là một thằng khốn.”
“Cái gì?” Lục Doanh Châu vội vàng vểnh tai.
Điều này phá vỡ nhận thức của Lục Doanh Châu. Hắn nhớ rõ quản gia từng bảo đôi chồng chồng này rất ân ái kia mà.
Căn cứ vào tình hình hiện tại, Tạ Ngộ bịa y như thật: “Lộc Kiến là trai thẳng, kết hôn rồi vẫn ra ngoài chim chuột không ít phụ nữ.”
“Nếu anh ta là trai thẳng thì mắc mớ gì lại kết hôn cùng ông xã?” Lục Doanh Châu không hiểu.
Tạ Ngộ thờ ơ ra mặt: “Ham quyền thế nhà em, nó có thể giúp gã tiến xa hơn trong sự nghiệp.”
Lục Doanh Châu có chút chột dạ, hồi đầu mình cũng tiếp cận Tạ Ngộ vì tiền…
“Anh nghĩ việc Lộc Kiến xuất tinh sớm, ” Lục Doanh Châu lảng sang chuyện khác, “Có thể là do cố ý, anh ta chỉ không muốn nện ông xã thôi.”
Lời này nghe rất đắng lòng.
Trước đây tuy Lục Doanh Châu không bắn sớm, nhưng mánh để trốn tránh thì chẳng thiếu gì.
Tạ Ngộ nhớ lại, mặt lập tức đen như đít nồi, cắn răng hỏi: “Vậy anh có muốn nện em không?”
Lục Doanh Châu: “Muốn chứ sao không, anh có thẳng đâu.”
Chưa kể Tạ Ngộ còn là người hắn thích.
Sắc mặt Tạ Ngộ khá hơn tí.
Có lẽ đêm tình đê mê hôm nay đã khiến hắn thông suốt.
Tạ Ngộ nghĩ thầm, chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi, hắn cùng Lục Doanh Châu mất trí nhớ sẽ nghênh đón tương lai tốt đẹp mới.
“Chúng ta tiếp tục đi.” Tạ Ngộ trở mình nhặt đuôi mèo tả tươi ướt đẫm trên sàn lên, định rù quyến hắn tiếp.
“Hề.” Lục Doanh Châu rất nghe lời đè hắn dưới thân.
Thật sự cực giống bị mèo ám ——
Trong lúc thở dốc, Tạ Ngộ nhất thời mất lý trí cào tấm lưng Lục Doanh Châu, để lại không ít vết đỏ.
Chút lực ấy đối Lục Doanh Châu mà nói không ảnh hưởng gì nhiều. Hắn như một con trâu già trên ruộng cạn, cày cấy hùng hục trong im lặng.
Tạ Ngộ cào xong lại hối hận, vừa đau lòng vuốt ve dấu tay trên lưng chồng, vừa hỏi:
“Liệu anh có rời bỏ em không?”
Hắn tệ như vậy.
Nhỡ đâu có một ngày Lục Doanh Châu không cần hắn nữa thì sao?
Lục Doanh Châu nói chắc nịch: “Không đâu.”
Nếu cho thêm Ngũ Hiểm Nhất Kim(*), Lục Doanh Châu cảm thấy mình có thể làm nghề này suốt đời.
(*) là tên gọi chung của một số đãi ngộ mang tính bảo đảm mà người sử dụng lao động dành cho người lao động, bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật và thai sản, cùng quỹ hỗ trợ nhà ở.
Chờ chiến dịch gieo giống kịch liệt này kết thúc, hai người họ bèn xuống lầu.
“Ồ, trời sáng luôn rồi.” Lục Doanh Châu hơi kinh ngạc.
Tạ Ngộ cũng không ngờ thời gian trôi qua nhiều như vậy, hắn chẳng buồn ngủ tẹo nào.
Bác sĩ Nghiêm lao đến giữa canh ba, trơ mắt nhìn sắc trời trắng phếu bên ngoài, trợn cặp mắt thâm quầng chứa đầy tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!