Ngay lúc những kẻ xấu vẻ mặt âm trầm, tay cầm chuôi đao chuẩn bị ra tay, Tô Lạc Vân lập tức vén rèm xe, thò đầu ra, nhiệt tình nói: "Nếu có đạo tặc cướp đồ, nên tìm quan binh cho ổn thỏa. Các ngươi nghe xem, sau ngọn đồi nay có binh mã Tây lương thảo doanh đang thao luyên, phu quân ta đang dẫn theo hơn trăm người đi huấn luyện, ai nấy cũng đều là cao thủ lấy một chọi mười. Hay là... ngươi hét lên một tiếng, gọi bọn họ tới, giúp các ngươi bắt đạo tặc đi!"
Kẻ xấu kia nhìn thấy Tô Lạc Vân hoa dung nguyệt mạo đầu tiên là sững sờ, sau đó nghe nàng nói sau ngọn đồi có hơn trăm người, không khỏi bình tĩnh nhìn lại, nhưng lại bị ngọn đồi nhỏ che khuất, không thấy ai.
Cẩn thận nghe ngóng... hình như đang có tiếng người hô hào "hắc u hắc u". Có lẽ là tiếng cũng những người đang luyện tập sau ngọn đồi đang dùng thương đâm bia ngắm, thanh âm kia dần dần từ yếu chuyển thành mạnh, không biết sau ngọn đồi có bao nhiêu quan binh.
Đám người xấu đương nhiên sẽ không biết, lúc này những người thợ làm thuê đào đất đốt gạch vừa nghỉ trưa xong, đang tập hợp lại chỗ mô đất đằng sau vừa làm việc vừa hò hét.
Lạc Vân thường đi qua nơi này, dĩ nhiên cũng nắm rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của những người thợ này.
Hiện tại nàng đang cố ý hướng âm thanh của những người thợ này thành buổi thao luyện của những binh sĩ. Những kẻ xấu nghe thấy, hiểu lầm thì tốt.
Sát thù Cầu Chấn phái tới không biết nội tình phía sau ngọnn đồi, trong lòng không khỏi run lên – nếu đúng như nữ tử này nói, là quan binh đang thao luyện, như vậy nếu bọn hắn muốn cưỡng éo kiểm tra xe ngựa, hoặc là giết người, chẳng phải sẽ bị bại lộ hành tung, dẫn dắt những quan binh kia đến đây sao?
Hơn nữa trên xe ngựa lại có nữ quyến quan gia đẹp như vậy. Vốn không quen biết, nàng hẳn sẽ không để một hán tử bị thương lên xe, làm dơ bẩn thanh danh của mình!
Nghĩ như vậy, những người kia nhanh chóng trao đổi ánh mắt, sau đó quay đầu ngựa, vội vã đuổi về phía ven con sông nhỏ.
Viên Tích từ khe hở cửa sổ trong xe ngựa nhìn thấy được những người sau ngọn đồi kia – căn bản không phải quan binh! Chẳng qua chỉ là mười lão ôn tóc hoa râm, cở/i trần tụ lại một chỗ, hò hét xới đất...
Những lão già gầy trơ cả xương kia, thế mà đã dọa lui mười tên sát thủ!
Gã không khỏi kinh ngạc lại bội phục mà nhìn nữ tử bên cạnh.
Nữ nhân này hình như con mắt bị mù, nàng – không phải là thê tử mù mà Hàn Thế tử cưới đó chứ!
Nhớ ngày đó, lúc Viên Tích nghe nói Thế tử cưới vợ, cưới một nữ nhân mù thương gia không xứng đôi chút nào, trong lòng còn vô cùng tiếc hận, thầm mắng cẩu Hoàng đế giày xéo người!
Một anh kiệt tài tuấn như thế, lại phối cho một phụ nhân thương gia tàn phế!
Đến mức hạ lễ tân hôn gã cũng chỉ chuẩn bị cho có lệ, tùy tiên mua một bộ đồ sứ ven đường đưa tới.
Không ngờ, hôm nay cuối cùng gã cũng gặp được thê tử của Hàn Lâm Phong, mà gã còn ở trong tình thế sống còn như vậy.
Nữ tử trông mỏng manh yếu ớt này, vậy mà trong thời gian ngắn như vậy, khéo léo lợi dụng mọi thứ xung quanh mình, không lộ chút sơ hở nào dọa đám sát thủ truy binh hung ác kia đi...
Nữ tử này... thật sự mắt có tật sao?
Nghĩ đến đây, Viên Tích cũng không để ý đến lưng đau, vươn tay ra, vẫy vẫy trước mặt Tô Lạc Vân.
Hương Thảo vốn dĩ bởi vì có nam nhân thô kệch cao lớn ngồi sát bên cạnh đại cô nương, có chút không vui.
Thấy gã ta vô lễ thăm dò đại cô nương như vậy, Hương Thảo nhất thời tức giận, đẩy tay gã ra nói: "Này, ngươi làm gì vậy!"
Kết quả nàng ta vừa đẩy ra, mũi tên phía sau Viên Tích đâm sâu hơn, gã đau đến mức trừng to hai mắt, lần này hoàn toàn ngất đi...
Hương Thảo sợ đến choáng váng, nhỏ giọng run rẩy: "Đại... Đại cô nương, ta giết... giết người rồi!"
Lạc Vân đưa tay sờ sờ hơi thở của gã, cất giọng nói: "Đừng sợ, vẫn còn cứu được! Nhanh! Đến quân doanh tìm Thế tử, tìm lang trung tới..."
Khi Viên Tích tỉnh lại lần nữa, đã đang nằm trong tiểu trạch tử ở thôn Phương Vĩ.
Mũi tên phía sau lưng gã đã được lang trung Hàn Lâm Phong mời tới lấy ra, đồng thời trong lúc gã hôn mê, đã cho gã uống chén thuốc.
Chỉ là thân phận của gã không nên xuất hiện trong quân doanh bây giờ, thế là Hàn Lâm Phong tạm thời an trí Viên Tích ở tại thôn Phượng Vĩ.
Hàn Lâm Phong đang ngồi cạnh giường, thấy Viên Tích mở mắt ra, liền hỏi: "Thế nào? Vết thương còn đau không?"
Viên Tích vừa nhìn thấy Hàn Lâm Phong, lập tức kích động đưa tay nắm lấy cổ tay hắn: "Hàn Thế tử, tìm được ngài rồi!"
Gã cũng không để ý đến vết thương có bị rách ra hay không, lập tức không chờ đợi nhỏ giọng nói về tình cảnh khó khăn hiện giờ của đại ca Tào Thịnh.
Hàn Lâm Phong mặc dù đã sớm biết chuyện Tào Thịnh bị thương, nhưng không ngờ đại ca giờ đây lại bị mất tự do, hoàn toàn kiểm soát bởi bộ hạ Cầu Chấn, tình hình như vậy tràn ngập nguy hiểm.
Sau khi kể xong tình hình của Tào Thịnh, Viên Tích tìm đến túi hành lý ở bên cạnh, từ trong lớp quần áo lấy ra sổ sách cùng xấp ngân phiếu thật dày, đưa chúng cho Hàn Lâm Phong.
Hàn Lâm Phong cúi đầu mở ra, rồi chậm rãi ngẩng đầu: "Đây là huyết mạch của nghĩa quân, sao ngươi nhất định phải giao đến tay ta?"
Viên Tích nói: "Trước kia đại ca đã từng đàm luận với ta về con đường tương lai của nghĩa quân. Đại ca khởi binh, chỉ là vì thu phục cố thổ bị ngoại tộc xâm chiếm. Thế nhưng đội ngũ càng lớn mạnh, lại càng chệch khỏi sơ tâm của huynh ấy. Huynh ấy thường tiếc nuối, nếu sau này không kiểm soát được nghĩa quân, có khi nào họ sẽ bị những kẻ có ý đồ lợi dụng, trở thành vũ khí sắc bén để gây hại bạch tính thiên hạ hay không... Hiện tại điều đại ca lo lắng đang từng bước trở thành sự thật, cho nên huynh ấy đã nhờ ta đem sổ sách này giao cho tử tôn của Thánh Đức Tiên đế, hy vọng Thế tử ngài có năng lực xoay chuyển tình thế, tránh được bước tồi tệ nhất này. Trước đây có rất nhiều thiếu niên nhiệt huyết mười sáu mười bảy tuổi đến nghĩa quân tìm nơi nương tựa, giấu trong lòng mộng tưởng cứu quốc phục hưng cố tổ. Đại ca không muốn tính mạng của bọn họ bị người ta xem như gạch lót để phong vương xưng đế, cũng không muốn bị người ta mắng là phản tặc nghịch đảng..."
Nói đến đây, Viên Tích dừng một chút rồi tiếp tục: "Còn nữa, đại ca thực tế cảm thấy không yên lòng về đại tẩu và nữ nhi Tào Bội Nhi. Nhất là đứa trẻ Bội Nhi kia, thực sự đã bị Cầu Chấn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không phải hắn là không gả!"
Hàn Lâm Phong nhíu mày: "Sao vậy? Dáng dấp của Cầu Chấn này tuấn tú lắm sao?"
Viên Tích nhìn gương mặt Hàn Lâm Phong, chậm rãi nói: "Hắn là con thứ của Lại bộ thị lang Cầu Thôn bị tru di cửu tộc... Mẫu thân hắn cũng là một mỹ cơ được Ba quốc hiến đến năm đó..."
Nói đến đây, Hàn Lâm Phong đã hiểu, bởi vì mẫu thân hắn cũng là một trong những mỹ cơ được Ba quốc hiến đến khi đó.
Thì ra Cầu Chấn này cũng giống như hắn, đều mang một phần huyết thống của dị vực, vì vậy bẩm sinh đường nét đã sắc sảo, một vẻ tuấn mỹ khác thường.
Năm đó Ngụy Huệ đế được Ba quốc cống hiến mỹ nữ, nhưng vì để không xáo trộn huyết mạch long tự chính thống, sau khi Hoàng đế thưởng thức một lần, một người cũng không giữ, chia thưởng cho chư vị thân tử coi như hậu ái.
Năm đó Cầu Không cũng được một người, chỉ là hài tử sinh ra huyết thống không đủ thuần khiết, bị ông ta đưa đến nông thôn.
Về sau, Cầu Khôn tham dự vào sự kiện Lăng vương phản loạn, phạm tội tru di cửu tộc, không ngờ, đứa trẻ được đưa đến nông thôn thoát được một kiếp kia cuối cùng đã có thành tựu, chính là phó thống lĩnh nghĩa quân hiện tại Cầu Chấn.
Nghe nói Cầu Chấn kia vì Cầu gia diệt tộc mà phải trốn đi nơi khác, còn từng tham gia vào sơn phỉ, nhờ trí thông minh thiên bẩm và gan lớn trời xinh, hắn rừng xanh lập nghiệp, chiêu binh mãi mã dần dần lớn mạnh.
Hiện tại Cầu Chấn này giương cao ngọn cờ quốc thù nhà hận, mượn việc Đại Nguy mấy năm nay thối nát, dân chúng lầm thàn, một lòng muốn cải thiên hoán địa.
Một khi Tào Thịnh không còn giá trị lợi dụng, chắc chắn sẽ bị Cầu phó thống lĩnh tâm ngoan thủ lạt* này diệt trừ.
*Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ngoan độc.
Lúc Viên Tích nói đến đây, yếu ớt thở dài một hơi.
Gã thấy, từ một góc độ nào đó mà nói, những gì Cầu Chấn và Hàn Lâm Phong trải qua trong cuộc đời có bảy phần giống nhau.
Năm đó Hàn Lâm Phong ở Bắc địa xông xáo vài năm, nhờ đánh trận dũng mãnh, chạy xa ngàn dặm mà thành danh trong một đêm.
Chỉ là Hàn Lâm Phong do thân phận của mình, không muốn để lộ khuôn mặt thật trước mặt người khác, hắn và bộ hạ đều mang theo chiếc mặt nạ được đúc bằng sắt, lúc ấy được người ta gọi là "Thiết diện quân".
Hàn Lâm Phong thì được xưng là "Thiết chiến thần".
Đáng tiếc Thiết diện quân dũng mãnh như vậy lại là phù dung sớm nở tối tàn, chỉ xuất hiện ở Bắc địa chưa đến hai năm, liền mai danh ẩn tích trong vòng một đêm.
Chỉ có Tào Thịnh và Viên Tích cùng một số cực ít người biết nội tình về "Thiết chiến thần", cũng biết vị Thiết chiến thần kia không lâu sau đó phải vào kinh thành làm con tin, cho nên mới không thể không rời khỏi Bắc địa.
Sau khi Cầu Chấn xây dựng được uy tín trong nghĩa quân, cũng đã nghe kể về những chiến công hiển hách của Thiết diện quân năm đó.
Hắn cảm thấy "Thiết chiến thần" năm xưa uy danh vang dội, thế là cũng sai người chế tạo ra một chiếc mặt nạ bằng gang đen nhánh.
Mấy trận tác chiến giết địch gần đây nhất, Cầu Chấn cùng thuộc hạ đi theo hắn đều mang mặt nạ ra trận giết địch.
Đến mức có rất nhiều tướng lĩnh nghe danh tiếng của Thiết diện quân đã hiểu lầm, cho rằng Cầu Chấn chính là chiến thần dũng mãnh đã đánh lui người Sắt Không trên sa trường mấy năm về trước.
Với cái mặt nạ sắt, Cầu Chân trong nghĩa quân càng thêm nhất hô bách ứng.
Theo lời Viên Tích nói, tôn tử Cầu Chấn này không hổ xuất thân từ thổ phỉ, không chỉ cướp bóc của cải, ngay cả chiến công và uy danh của người khác cũng chiếm là của riêng!
Hàn Lâm Phong trước kia chỉ biết sơ qua không hiểu rõ lắm về tên Cầu Chấn này, bây giờ nghe Viên Tích giới thiệu, không khỏi nhíu mày.
Hắn thật sự không ngờ, quãng thời gian khinh cuồng mình cùng thị vệ tâm phúc tại Bắc địa đầy tùy ý, đánh lui người Phất Kim tại Bắc địa kia, lại làm áo hỉ cho Cầu Chấn, bị hắn ta lợi dụng triệt triệt để để.
Cho tới khi Viên Tích nói đến Cầu Chấn kia dáng dấp có chút giống với mình, gương mặt đều mang theo chút phong tình dị vực, Hàn Lâm Phong trong lòng đột nhiên nảy lên, nhớ tới cuộc gặp gỡ của Tô Lạc Vân tại cửa hàng hương liệu.
Thế là hắn hỏi: "Từng có người mặc binh phục Đại Nguy đến Lương châu một Hồng Lộc thảo với số lượng lớn, người này có phải Cầu Chấn không?"
Viên Tích nhẹ gật đầu: "Hắn vì muốn thu phục lòng người, đã làm chuyện cực kỳ to gan, vô số lần tự mình thâm nhập vào hậu phương địch, nên rất được nghĩa quân hoan nghênh, xứng với tác phong gan lớn của "Thiết chiến thần"!"
Hàn Lâm Phong hiểu ra, sở dĩ Cầu Chấn có thể lấy được quân quyền của nghĩa quân nhanh chóng, chính là vì loại người này gan rất lớn, lại rất giỏi thao túng lòng người.
Khí thế oai phong như vậy, nghe thôi đã nhiệt huyết sôi trào, những người trẻ tuổi sẽ thích và sùng bái mù quán.
Tào Thịnh mặc dù lúc tuổi còn trẻ dũng mãnh, nhưng hiện giờ dù sao cũng già rồi.
Còn Cầu Chấn này là một kẻ trẻ tuổi tuấn mỹ, thiếu niên tướng quân có mối huyết hải thâm cừu của thân phụ, quả thực là nhân vật thần tiên trong miệng mấy tiên sinh kể chuyện.
Hiện tại chiến thần trẻ tuổi tuấn soái nói muốn dẫn bọn họ công thành xông vào trận địa, một đường đánh thẳng vào kinh thành, sau đó ở lại trạch tử phủ vương hầu, ngủ với nữ nhi kiều diễm của công khanh*.
*Công khanh: tiếng tắt để gọi Tam công và Cửu khanh trong quan chế cổ Trung Hoa và Việt Nam.
Đây là đại mộng che mờ tâm trí người ta đến cỡ nào? Quả thực khiến người ta xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ!
Nói đến đây, Viên Tích xấu hổ nói: "Đáng tiếc thân phận của ngài nhạy cảm, không thể lộ ra ngoài, nếu không ta và Tào đại ca cũng sẽ không để mặc cho hắn ta lợi dụng uy danh của ngài như vậy..."
Hàn Lâm Phong mỉm cười, không hề để loại chuyện này ở trong lòng.
Cuối cùng hắn trực tiếp nhận lấy sổ sách từ trong tay Viên Tích, nói: "Tào đại ca hy vọng ta cứu lấy tiền đồ của nghĩa quân, nếu ta nói có thể, khó tránh khỏi có chút tự phụ, nhưng giải cứu Tào ca cùng gia quyến của huynh ấy là chuyện ta không thể bỏ qua. Việc này cần phải tính toán cẩn thận, ngươi đang bị trọng thương, cần điều dưỡng thêm. Đây là chỗ ở tạm thời của phu nhân ta, ngươi có thể an tâm ở lại, không cần lo lắng lại có người đến đây truy sát."
Viên Tích liên tục gật đầu, lại có chút xấu hổ nói: "Nhớ này đó khi hai người thành hôn, ta thấy nữ tử này không xứng với ngài, nên chỉ lấy lệ, tặng ngài lễ vật có chút sơ sài. Nếu sớm biết Thế tử phi là nhân vật thần tiên thế này, ta cũng không dám lạnh nhạt như thế... Hôm nay người còn hỏi ta lúc đó tặng lễ vật gì... không phải trong lòng vẫn đang bắt bẻ ta đó chứ?"
Hàn Lâm Phong không ngờ Viên Tích lại đang khó xử về việc này, cho nên liền cười một tiếng, đứng đây đưa Lạc Vân vào phòng, nói với Viên Tích một tiếng.
Tô Lạc Vân bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Viên tiên sinh, ngài suy nghĩ nhiều rồi. Lúc trước khi ta và Thế tử thành hôn, ngay cả kiệu hoa cũng không hồi, chỉ đi qua cái sân, sao lại phải bắt bẻ ngài! Ta còn phải thay nha hoàn xin lỗi ngài, nàng ta mạnh tay, suýt chút nữa phạm phải sai lầm lớn!"
Viên Tích hiện tại đã ổn định tinh thần, cuối cùng cũng bình tĩnh quan sát kỹ Thế tử phi một chút, chỉ là mới nhìn, lập tức hổ thẹn né tránh không dám nhìn nữa – một nữ tử hoa dung nguyệt mạo như thế, lại gạt đi danh tiếng cưỡi cùng một xe với gã, yểm trợ cho gã. Gã thật sự nên đập đầu vào tường chết đi để giữ gìn danh tiết của phụ nhân trẻ tuổi người ta.
Gã vừa bắt đầu hổ thẹn. Lạc Vân liền thản nhiên ngắt lời nói: "Đại trượng phu làm việc không câu nệ tiểu tiết. Nếu trong lòng không thẹn, cần gì câu nệ lề thói cũ? Thế tử không phải loại người cổ hủ so đo lông gà vỏ tỏi. Viên tiên sinh cũng là một anh hùng hào hiệp trải qua mưa gió giang hồ. Lạc Vân bất tài, tuy là nữ tử, nhưng cũng có mấy phần tâm địa hiệp sĩ, mọi người đều là nhi tử giang hồ, đừng bàn về những lễ nghi phiền phức này nữa."
Hàn Lâm Phong cũng mỉm cười, kéo tay tiểu hiệp nữ nhà hắn nói: "Phu nhân của ta khác với nữ tử bình thường, nàng ấy có một lòng cao thượng đến nỗi có đôi lúc ngay cả ta cũng tự thẹn không bằng!"
Viên Tích cũng đã nhìn ra, nữ tử này mặc dù mắt mù, nhưng suy nghĩ thấu đáo, thật sự là kỳ nữ!
Gã lập tức trịnh trọng ôm quyền, cái gọi là đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ơn cứu mạng cảu Thế tử phi, Viên mỗ gã trịnh trọng nhớ kỹ!
Nhưng Hàn Lâm Phong cũng không hoàn toàn yên lòng.
Hắn vốn dĩ tưởng rằng thôn Phương Vĩ nằm trong hậu phương lớn, sẽ không có nguy cơ mất an toàn. Nhưng hôm nay trên đường Lạc Vân đưa cơm lại gặp phải sát thủ Cầu Chấn phái tới, thật sự khiến cho người ta đề phòng.
Cho nên Hàn Lâm Phong lại điều động thủ vệ đắc lực ở Vương phủ, cùng mình trông chừng viện tử thôn Phương Vĩ, đồng thời lập ra các trạm kiểm soát ở tất cả các nút giao dẫn đến thôn, người nào vào thôn đều phải hỏi danh tính của họ.
Mặt khác sở dĩ Cầu Chấn đuổi theo không bỏ, cũng là bởi vì cuốn sổ sách Viên Tích đang cầm. Xem ra Cầu Chấn tuy được lòng người, nhưng lại không thể nắm giữ quyền lực tiền tài.
Hành quân tác chiến, xài tiền như nước. Tào Thịnh sở dĩ có thể làm lớn, là bởi vì lòng mang giấc mộng cố thổ của ngàn vạn con dân Đại Ngụy. Hơn nữa một mình Tào Thụy vì để thu phục cố thổ mà buông bỏ hết thảy, nổi danh đã lâu, nghiễm nhiên đã trở thành ngọn cờ thu phục cố thổ.
Dựa vào thanh danh hiện tại của Cầu Chấn, lừa gạt những thanh niên nhiệt huyết kia còn có thể, nhưng muốn khiến các quý tộc hào phóng quyên góp vẫn chưa đủ tư cách.
Đây cũng chính là nguyên nhân Cầu Chấn nóng lòng muốn cưới Tào Bội Nhi – chỉ có khi trở thành người Tào gia, hắn mới có thể hành động dưới cờ hiệu của Tào Thịnh.
Đến lúc đó khi Tào Thịnh chết đi, hắn có thể hợp lý trở thành người kế thừa của Tào Thịnh.
Hiện tại Cầu Chấn không có sổ sách, tiền bạc, không có lương thảo, mắt thấy miệng ăn như núi lở, thì phải làm sao?
Vậy hắn ta cũng chỉ có thể trở về cái nghề cũ chốn rừng xanh, không phải công thành thì là cướp bóc!
Nghĩ đến đây, Hàn Lâm Phong biết, nếu số lương thảo này của mình di chuyển, có lẽ Cầu Chấn đây sẽ xuất thủ trước tiên.
Người ngựa các phương ngo ngoe động đây, nếu không ném thịt mỡ ra, sao có thể khiến đàn sói dốc toàn bộ lực lương?
Tô Lạc Vân sau khi nghe Hàn Lâm Phong kể lại, cũng lờ mờ đoán được tình thế sau đó. Nàng nhịn không được đưa tay mò mẫm cầm lấy bàn tay nam nhân bên cạnh.
Hắn và Tây lương thảo doanh bây giờ giống như miếng thịt mỡ thơm nức, không biết khi nào đám hổ lang kia sẽ lao tới cắn xe.
Phía xa có một đám mây đen, dường như không lâu sau đó sẽ có một cơn bão ập tới...
Lúc tin tức Viên Tích chạy trốn truyền đến đại doanh Bắc địa nghĩa quân, Cầu Chấn nhịn không được bóp nát chén rượu trong tay.
Hai lão già, thế mà ngay dưới mí mắt hắn ta làm ve sầu thoát xác!
Nếu không phải gã sai vặt cho Tào Thịnh ăn cơm kia vô tình phát hiện vết cắt trong lòng bàn tay Tào Thịnh, thông bẩm cho Cầu Chấn, thì không biết y giấu được đến đâu.
Khi Cầu Chấn ép hỏi Tào Thịnh, Tào Thịnh chỉ ha ha cười lạnh, mặc cho hắn tát mình đến miệng đầy bọt máu, cũng không nói lời nào.
Đáng tiếc hắn vẫn phát hiện quá muộn, Viên Tích đã mang theo sổ sách bỏ trốn mất dạng... Không biết gã tìm ai để tương trợ.
Vị trí của hắn trong nghĩa quân không dễ mà có được, muốn hoàn toàn an ổn quân tâm, không thể để cho quân dưới trướng đói cái bụng.
May mắn thay, tên đốc vận ăn chơi mới tơi kia là mắt xích vận chuyển lương thảo yếu nhất. Cướp lương thảo là hy vọng vô tận Cầu Chấn ôm chặt lấy.
Theo như báo cáo, Tây lương thảo doanh đã bắt đầu tập kết. Lần nay Hàn Lâm Phong chuẩn bị vận chuyện rất nhiều lương thảo, xem ra cái bao cỏ kia chỉ muốn vận chuyển số lương thảo dự trữ dùng cho mùa đông một lần duy nhất.
Lương thảo vận chuyện lần này số lượng rất lớn, nếu có thể cướp được, hắn có thể gối cao không lo, ngay trong mùa đông này, thừa lúc người Phất Kim di cư, đánh lui quân vây hãm của Đại Ngụy, củng cố địa bản.
Một khi bất ngờ tấn công Gia Dũng châu, chấn hưng sĩ khí, cướp được vài phú hộ không kịp tháo chạy ở châu huyện, sẽ đủ để lấp đầy số tiền thiếu thốn.
Nghĩ đến đây, Cầu Chấn quyết không tiếp tục để ý đến chuyện Viên Tích trốn đi nữa, trầm giọng nói: "Phái thêm vài người đi theo dõi động tĩnh của lương thảo doanh, số lương thảo này nhất định phải thuộc về tay ta!"
Chỉ trong nhất thời, một Tây lương thảo doanh nhỏ bé khoaáy động tâm tư các phía, sói đói đã mài bộ răng nhọn hoắt, chuẩn bị cắn xé miếng thịt mỡ không chút phòng bị này.
Cùng lúc đó, tân nhiệm đốc vận Tây đại doanh Hàn Lâm Phong khoác lên dáng vẻ lão thần thảnh thơi, sau khi chấn chỉnh một nhóm thuộc hạ không nghe lời, hắn sắp xếp bộ hạ của mình vào lương thảo doanh, có phụ tá đắc lực thường xuyên dùng, làm việc cũng đúng ý, có vẻ thời gian quá thư thái nên đã đưa phu nhân mỹ mạo từ Lương châu tới đây.
Từ đó về sau, vị tân đốc vận này lại thỉnh thoảng qua đêm ở tiểu viện tinh xảo trong thôn Phượng Vĩ, bỏ ra nhiều tiền để tu sửa viện tử thêm một lần, gần đây hình như đã đặt không ít vải vóc đồ dùng từ Nam địa, còn so một số lượng lớn hương liệu, cả ngày xe tới xe lui chuyển đồ.
Phong thanh cũng truyền đến Bắc Trấn Vương phủ.
Tông Vương phi đã hạ quyết tâm không quan tâ m đến đôi phu phụ kia, cũng nhịn không được mà phàn nàn với Vương gia: "Con dâu ngoan mà ngài một lòng giữ gìn đây này! Chẳng khác nào vứt bỏ gia huấn giản dị khiêm tốt của Vương phủ chúng ta ném lên mặt người ta! Thiếp nghe nói nó còn sợ gia sản của nó có thể xảy ra chuyên nên đã trả giá cao thuê ba tên hộ vệ để hộ tống cho nó. Thật đúng là có chút tiền bẩn không thể nhịn được mà khoe khoang!"
Hề ma ma ở một bên cũng chêm vào tố cáo: "Mấy ngày nay trong Lương châu có rất nhiều người nhà quan quyến đang nghị luận sau lưng, nói cưới vợ phải cười người hiền. Có điều vị tân phu nhân của Thế tử gia đây, không chỉ mắt mù, mà tim cũng mù, bôi nhọ Thế tử. Thế tử vừa mới trừng trị một nhóm thuộc hạ tham ô, đắc tội với rất rất nhiều người, vậy mà hậu phương tiền tuyến của ngài ấy lại bày vẽ ra như thế, chẳng phải là đưa người ta tay cầm sao?"
Nghe vậy, Tông Vương phi cũng tức giận trong lòng: "Phong nhi từ nhỏ bị ngài sủng đến không ra thể thống gì, nếu chỉ là ăn uống cá cược đàn điếm, cùng lắm chỉ là bại hoại gia phong, cái này người làm mẹ như thiếp cũng nhận! Nhưng bây giờ nó quả thực muốn tìm chết, chỉ sợ sau này sẽ liên lụy đến thân nhân Vương phủ, ngài quản hay không quản!"
Hàn Nghị uống một ngụm trà nóng, trầm giọng nói: "Ta phải quản thế nào đây?"
Vương phi đập bàn một cái: "Đương nhiên trước hết phải đưa phụ nhân mù kia trở về, không thể để cho nó ở bên cạnh Tây đại doanh làm Tô Đát Kỷ! Sau đó ngài đi trần tình với Bệ hạ, nói nhi tử không đáng trọng dụng, để không làm chậm trễ quốc sự, nên hủy bỏ nhiệm vụ của nó đi!"
Vương gia không lạnh không nhạt nói: "Cách của nàng tuy nghĩ thì thấy nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng nếu ta có thể sai khiến được Bệ hạ, ta còn phải đợi ở Lương châu sao? Được thì ta đã sớm chọn một mảnh đất phong thủy, để nàng dưỡng da rồi!"
Tông Vương phi thích chưng diện, không chịu nổi gió lạnh thấu xương ở Lương châu, mấy chục năm qua, không ít phàn nàn.
Bắc Trấn Vương nghe nhiều cũng phiền, thình lình đáp lễ Vương phi một chút.
Tông Vương phi hận nhất loại hung hăng này của phu quân, lạnh lùng nói: "Năm đó sở dĩ thiếp thừa nhận đứa con của tiểu thiếp này nuôi dưỡng, cũng là bởi vì ngài nói người trở thành Thế tử sẽ phải gánh chịu nguyên tội của dòng dõi Thánh Đức, sống không được thoải mái. Nếu nó tốt, thiếp đương nhiên đồng ý để nó kế tục tước vị của Vương gia. Nhưng bây giờ nó đang chuẩn bị giày vò tất cả người trong phủ, muốn con của thiếp chôn cùng với nó, thiếp tuyệt đối sẽ không để một thứ tạp chủng gây hại con của thiếp!"
Lời nói này rất nặng, mặt của Vương gia cũng hoàn toàn tối sầm lại, bất ngờ đánh rơi chén trà trong tay: "Là ta khuyên nàng nhận nó sao? Ta nói thẳng, rõ ràng là nàng sợ con mình chịu thiệt thòi, cho nên mới nhận Phong nhi làm con... Yên tâm, nếu cái ngày Vương phủ này thất thủ, ta sẽ viết hưu thư cho nàng trước tiên, nàng có thể tự mang theo con của mình rời khỏi Vương phủ, thích đi đâu thì đi! Ta tuyệt đối sẽ không liên lụy tới nàng!"
Tông Vương phi đứng bật dậy: "Mấy lời ngoan độc này, ngài đã nói cách đây mấy năm rồi! Nếu hai mươi năm trước ta và ngài đều nhận ra thế này, sớm đã nhất phách lưỡng tán*, không ai cản đường ai rồi! Ngài cứ ngủ với mỹ thiếp của ngài, ta đã trở về kinh thành của ta rồi!"
*Nhất phách lưỡng tán: một tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, đánh một cái vào đá, đá sẽ vỡ tan, còn chính mình cũng hồn phi phách tán theo. Trong câu chuyện này, ý của Tông Vương phi là nếu hai người sớm cự tuyệt nhau từ trước, đã đường ai nấy đi lâu rồi.
Hề ma ma thấy Vương phi càng nói càng mất kiểm soát, vội vàng khuyên giải, bảo Vương phi tuyệt đối đừng nói nhảm, tổn hại hòa khí vợ chồng.
- -----------------HẾT CHƯƠNG 76------------------