Tô Lạc Vân thần sắc bình tĩnh nói: "Mẫu thân, công vụ lần này Thế tử đảm đương liên quan đến an nguy trước mắt của châu huyện, không có chỗ cho bất kỳ sai lầm nào. Thuộc hạ dưới tay của ngài ấy đều là đám già đời phế vật, hoàn toàn không hề coi trọng Thế tử. Thế tử làm như vậy, nhất định có cái lý của ngài ấy. Con thấy những phụ nhân kia tới cửa cầu xin, sợ mẫu thân bị kẹt trong tình thế khó xử, nên mới dứt khoát đánh bạc khuôn mặt này, tự mình làm người ác trước, tránh để mẫu thân sau này lại rơi vào những rắc rối của bọn họ lần nữa..."
Tông Vương phi cảm thấy nữ tử này chỉ biết cãi chày cãi cối, cười lạnh nói: "Nói như vậy, ta còn phải mang ơn một kẻ ra dáng không lớn không nhỏ như ngươi sao? Nếu chuyện hôm nay lan truyền ra ngoài, một phủ Bắc Trấn chúng ta sẽ bị xem như hạng người vô tình vô nghĩa. Nếu ta dễ dàng tha thứ cho ngươi, thì gia phong của Vương phủ này cũng bị ngươi làm cho lụi bại."
Nói đến đây, Tông Vương Phi thẳng lưng cất giọng nói: "Lấy gia pháp tới đây!"
Gia pháp Bắc Trấn Vương phủ chia thành nam nữ, bình thường trừng phạt nam đinh sẽ lấy các vật liệu tại chỗ, hơn phân nửa là da trâu roi ngựa của Vương gia.
Gia pháp chính thức trong phủ là một thước gỗ đen bóng dài một tấc, ngày thường cung phụng ở từ đường, nếu nữ quyến trong nhà không nghe lời sẽ thỉnh ra.
Hàn Dao ngày thường dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ vài lời hù dọa liền thành thật, còn về phần nhi tử Hàn Tiêu, Vương phi lại càng cưng chiều như của quý.
Gia pháp ở Vương phủ có lẽ đã lâu không dùng, không ngờ tới hôm nay lại dùng với tân nương tử phủ thượng.
Hề ma ma uy phong lẫm liệt đứng trước mặt Tô Lạc Vân, nhíu mày nói: "Thế tử phi, trên danh nghĩa, lão nô đắc tội, mời người đưa tay ra chịu phạt!"
Tô Lạc Vân biết mình không cách nào tránh khỏi cửa ải này, đành chậm rãi đưa tay ra.
Dù nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi thước gỗ đánh vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn nóng ran bùng lên và nhanh chóng xông lên não.
Do bị mù nên các giác quan khác của nàng trở nên rất nhạy cảm, đặc biệt là bàn tay thường xuyên sờ và đọc, làn da mỏng manh mẫn cảm cực kỳ. Đối với cảm giác đau, càng hơn người bình thường.
Hề ma ma nắm lấy cơ hội báo mối thù lúc ở kinh thành, hạ thủ không hề nương tay, lại càng tàn nhẫn hơn...
Nhưng dù có như vậy, Tô Lạc Vân vẫn cắn môi không hề kêu la.
Nàng thân là con dâu, không thể không nhận sự dạy bảo của bà bà, nhưng muốn nàng kêu đau cầu xin tha thứ, tuyệt đối không thể.
Ngay lúc Hề ma ma đánh đòn thứ tư, một bóng đen bất ngờ nảy vào sảnh, và trước khi mọi người có thể nhìn rõ, Hề ma ma kia đã bị một cước đạp ngay tim, ai u một tiếng bị xô ngã ra đất.
Vương phi cũng giật nảy mình, thò đầu ra nhìn, thấy Hàn Lâm Phong sắc mặt âm trầm đứng bên cạnh Lạc Vân, kéo tiểu phụ nhân dậy, chắp tay nhìn.
Nó trở về từ lúc nào? Sao không ai thông bẩm.
Cơn tức giận của Tông Vương phi còn chưa tiêu tan, lại tận mắt thấy nhi tử thường ngày khiêm tốn kính cẩn nghe lời một cước đạp ngã một ma ma trong phủ, không khỏi tức giận đập bàn: "Ngươi điên rồi sao! Ngay trước mặt mẫu thân, dám lấy chân đạp người!"
Hàn Lâm Phong lạnh lùng nói: "Lạc Vân thân thể yếu ớt, không biết nàng ấy phạm phải lỗi sai gì, khiến mẫu thân tế ra gia pháp đánh nàng ấy?"
Tông Vương phi hôm nay bị hai phu phụ này chọc tức muốn ngất đi, lạnh lùng nói: "Nó không biết phép tức, ngay trước mặt khách nhân dám mạnh miệng với ta, kẻ làm bà bà ta đây, chẳng lẽ không xứng quản nương tử của ngươi?"
Hàn Lâm Phong sớm đã nghe từ chỗ người gác cổng chuyện gia quyến của bọn người lương thảo doanh kia tới cửa cầu tình, song lại bị Thế tử phi không chút lưu tình đuổi đi.
Hắn biết tính tình của mẫu thân mình, trong lòng biết không ổn, không đợi hạ nhân thông bẩm, một đường chạy như bay trở về. Nhưng cuối cùng vẫn đến chậm một bước, bàn tay trắng nõn nà kia đã bị đánh đến ứa máu!
Bây giờ nghe mẫu thân mở miệng trách cứ, Hàn Lâm Phong lạnh lùng nói: "Thì ra là do chuyện công vụ của nhi tử khiến trong nhà không yên, mẫu thân có trách thì hãy trách nhi tử."
Liên quan đến việc can thiệp vào công vụ của Thế tử, Tông Vương phi biết mình không có lý, tội danh hiện giờ bà ta gán cho Lạc Vân cũng là không biết phép tắc.
Trong cơn tức giận, Tông Vương phi cười lạnh nói: "Được, ta không quản được hai người các ngươi. Đã như vậy, về sau cũng không cần gọi ta là mẫu thân nữa, ngươi mang theo thê tử của ngươi từ nay dọn ra ngoài ở đi!"
"Chuyện gì mà ồn ào vậy?" Đúng lúc này, Bắc Trấn Vương gia đi đến.
Sau khi nghe Tông Vương phi tức giận đến nỗi giọng nói run rẩy kể hết mọi chuyện, Vương gia nhíu nhíu mày rồi lệnh cho quản sự: "Về sau người không có phân sự không được vào Vương phủ, vừa mới sáng sớm đã đến phủ trạch chọc gà chọc chó rồi!"
Thấy Vương gia có vẻ đem hết nguyên do đổ lên đầu những người ngoài kia, Tông Vương phi cảm thấy Vương gia không bảo vệ bà ta, lập tức trừng mắt lên.
Vương gia lại trấn an nói: "Được rồi, đều là vãn bối của nàng cả, nàng còn muốn tức giận với những đứa trẻ không hiểu chuyện sao? Bây giờ đánh cũng đã đánh rồi, mắng cũng đã mắng rồi, để bọn nó học được một bài học là được rồi... Các con còn không mau thỉnh tội với mẫu thân? Mau lui ra đi, đừng để chướng mắt mẫu thân các con!"
Hàn Lâm Phong sau khi chuộc lỗi với mẫu thân, liền kéo Lạc Vân ra khỏi sảnh đường.
Sau khi hai người quay về nội viện, không đợi Hàn Lâm Phong mở miệng, Lạc Vân đã lên tiếng trước: "Sao ngài lại tức giận như vậy, cũng chỉ đánh vài lần vào tay thôi, thϊếp nhịn một chút là qua. Ngài nhúng tay vào, thϊếp chịu mấy cái đánh này cũng coi như vô ích."
Vừa rồi nàng đã nhìn ra Tông Vương phi thích sĩ diện, cho nên muốn nhận lấy vấn đề này.
Nếu đúng như nàng nghĩ, dựa vào tính tình của Hàn Lâm Phong chắc chắn cũng sẽ không đồng ý, hai mẫu tử này nhất định sẽ xung đột.
Nàng không muốn Hàn Lâm Phong bị Vương phi làm cho khó xử, dẫn đến mọi chuyện bó tay bó chân, cho nên chính nàng sẽ làm người ác, nói tới nói lui không kiêng nể gì cả, trước tiên đuổi mấy người đó ra ngoài, sau đó chịu bị Vương phi trách phạt.
Vương phi thích sĩ diện, nàng lại là con dâu Bệ hạ ban cho. Dù cho bà ta có phạt thế nào, cũng không thể đánh nàng chết tươi được.
Không ngờ ngay lúc đó Hàn Lâm Phong lại trở về, một cước đạp nát dụng tâm của nàng thành trăm mảnh.
Hàn Lâm Phong liền nghiêm mặt, vừa xoa dầu thuốc vào lòng bàn tay nàng vừa nói: "Nàng biết rõ sẽ bị phạt, sao lại không nói thật? Lại còn can thiệp vào, nàng sợ ta gánh không nổi sao?"
Lạc Vân không chút nghĩ ngợi, nói ra những lời trong lòng: "Ngài đối xử với thϊếp và đệ đệ tốt như vậy, đã ăn lộc của vua thì phải gánh nỗi lo của vua. Thϊếp đều ghi nhớ trong lòng, ngày thường trong phủ không thể giúp ngài điều gì, khó lắm mới có thể gánh giúp ngài một gánh, sao thϊếp lại lùi bước cho được?"
Lời cảm ơn công đức này, nếu là do môn khách phụ tá do Hàn Lâm Phong nuôi nói ra, cũng không có gì là không ổn, Hàn Lâm Phong thậm chí còn cảm thấy đã không nuôi dưỡng một cách vô ích, cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Nhưng mấy lời kẻ sĩ chết vì trì kỉ này lại từ miệng nữ tử đây nói ra, Hàn Lâm Phong trăm lần nghe cũng không lọt tai.
Hắn hơi dừng tay xoa dầu thuốc, lại thoáng như vô ý nói: "Nàng là thê tử của ta, không phải phụ tá, ta tốt với nàng là điều hiển nhiên, mà nàng cũng nên nhận lấy sự bảo vệ của ta, sao lại phải ghi nhớ kỹ như vậy?"
Tô Lạc Vân lại không nghĩ vậy.
Con mắt của nàng vốn dĩ bị mù, trở thành gánh nặng cho hắn, còn khiến hắn vô cớ chịu bao lời chê cười của thiên hạ, nếu nàng không chia sẻ với hắn chút gì đó, chẳng phải thật sự trở thành phế vật rồi sao?
"Không sao, đây là thϊếp thật sự..."
Hàn Lâm Phong lần này không dừng tay, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.
Kể từ sau huyện Ngạn gặp nạn, Lạc Vân dường như đã hoàn toàn buông bỏ sự đề phòng với hắn, không còn chống cự sự gần gũi của hắn nữa, cuối cùng cũng để hắn gạo nấu thành cơm.
Ngoại trừ mới đầu nàng có hơi giật mình chưa quen, nhưng dần dần hai người cũng nước sữa hòa hợp trên giường tre. Mới đầu Hàn Lâm Phong cũng có cảm giác thỏa mãn vì đạt được ước muốn, và cảm thấy rằng mình đã hoàn toàn có được nữ tử này.
Thế nhưng dần dần, Hàn Lâm Phong lại luôn cảm thấy giữa hai người dường như thiếu chút gì đó, nhất thời không nói ra được.
Cho đến hôm nay, cuối cùng hắn cũng nhận ra chút thiếu thốn ấy là thứ gì - nữ nhân này, chỉ là đang báo đáp ân tình với hắn!
Đây chính là thiên tiên ngủ với người tiểu tử nghèo, nhanh chóng báo ân để chấm dứt mối nghiệt duyên tiền kiếp.
Đại loại thần thoại được kể lại thế này: Sau khi báo đáp ân tình xong, tiên nữ mặc lại tiên y, nhanh chóng rời đi, để lại tiểu tử ngốc ôm đứa con đau khổ hoài niệm hồi ức trước kia.
Chiếu theo câu chuyện này nhìn lại, hắn cũng đang nuôi một tiên nữ, "tiên y" còn có tận mấy bộ, cái nào cũng nhét đầy ngân phiếu vàng thỏi! Mà hắn còn không bằng tiểu tử nghèo, đến bây giờ vẫn chưa có một đứa con nào...
Để chứng minh phán đoán của mình có phải thật hay không, Hàn Lâm Phong nghĩ ngợi, bất ngờ mở miệng thử dò xét: "Nàng và ta thành thân đã lâu, dưới gối vẫn chưa có gì... Để trống trơn như vậy cũng không phải là cách. Phụ vương hi vọng ta nạp thêm vài người thϊếp... Nàng thấy thế nào?"
Tô Lạc Vân có chút sững sờ, không ngờ Thế tử lại đột nhiên mở miệng đề cập đến chuyện này.
Liên quan đến chuyện dòng dõi, Tô Lạc Vân trước khi trao thân cho hắn, đã nghĩ rất lâu.
Dưới cái nhìn của nàng, đã thành hôn, lấy thân báo đáp là chuyện đương nhiên.
Vài năm nữa, mối nhân duyên giữa nàng và Thế tử rất có thể sẽ có chút biến số, cũng không phải nàng muốn rời khỏi Thế tử, mà là lỡ như một mai nàng bị ép rời phủ, chẳng phải đứa nhỏ sẽ phải chịu khổ với người lớn sao?
Từ nhỏ nàng đã trả qua cảm giác không có thân mẫu, nàng không muốn con của mình trải qua cảm giác này. Cho nên nàng vẫn cẩn thận tránh thai, chưa từng thụ thai một đứa trẻ nào. Không phải nàng không muốn, mà là muốn đợi sau này rồi hẵng nói.
Về phần đang chờ đợi điều gì, trong lòng nàng kỳ thật cũng không rõ ràng, chỉ có chút hơi bất an.
Nhưng bây giờ, Thế tử lại đột nhiên mở miệng nói, bởi vì vẫn chưa có người nối dõi, Vương gia hi vọng hắn nạp vào vị thϊếp.
Trái tim Lạc Vân, vốn đã mang một tảng đá lớn đã lâu, dù đã nằm trong dự liệu, nhưng vẫn không thể giấu được sự khó chịu khi bị kéo xuống bất ngờ.
Nhưng Hàn Lâm Phong nói rất có lý. Hắn không biết nàng cố ý tránh thai, hai người lại thành hôn lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì, lão nhân ở phủ thượng tất nhiên trong lòng có lo nghĩ.
Ở tuổi của Hàn Lâm Phong cũng nên có con nối dõi. Cũng không thể bởi vì nàng không muốn sinh mà gây cản trở Bắc Trấn Vương phủ khai chi tán diệp* đúng không?
*Khai chi tán diệp: con đàn cháu đống, nối dõi tông đường.
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, cố nặn ra một nụ cười: "Ngài thân là Thế tử, cũng nên có nhiều người trông nom bên cạnh. Chỉ là thϊếp mắt có tật, không nhìn được dung mạo đẹp xấu, nếu có Vương gia thu xếp, thϊếp cũng bớt việc..."
Nàng cố gắng nói năng dịu dàng hiền thục. Làm dâu nơi thâm môn đại hộ, dù phu thê có ân ái đến đâu cũng phải thu xếp thị thϊếp cho trượng phu, đây là điều thường thấy nơi kinh thành đại môn nàng ở.
Chỉ cần trượng phu không chiêu nạp loại nữ tử thanh lâu như Hồng Vân, người làm thê tử không thể nào phản đối.
Hàn Lâm Phong sớm đoán được phản ứng của nàng, mặc dù dự liệu được dáng vẻ không chút rung động nào này của nàng, nhưng lúc thật sự trông thấy, vẫn có chút không áp chế nổi ngọn lửa buồn bực từ đáy lòng – nàng đối với hắn có kính yêu, có mang ơn, nhưng lại không xem hắn là nam nhân mà nàng yêu mến, không cho những nữ nhân khác nhúng chàm!
"Ai u..." Tô Lạc Vân cảm thấy nam nhân bôi dầu thuốc đột nhiên dùng lực hơi mạnh, làm lòng bàn tay nàng vô cùng đau đớn, không khỏi la thành tiếng.
Cái này, dù có nhìn không thấy, nàng vẫn phát giác được Hàn Lâm Phong có gì đó không ổn, không khỏi ngẩng đầu "nhìn" về phía hắn dò hỏi.
Đôi mắt của nàng là đôi mắt đẹp nhất mà hắn từng thấy, đôi mắt long lanh nước, ánh lên tia sáng lấp lánh.
Giờ đây bóng hắn đang phản chiếu trong đôi mắt ấy, nhưng liệu ở nơi đáy lòng nào, có hắn hay không?
Hắn ngoài là ân nhân của nàng, là đương gia chưởng quỹ của nàng, còn là gì nữa?
Lạc Vân đợi hồi lâu không thấy hắn lên tiếng, đành thu tay về, cúi nửa đầu nói: "Thϊếp không sao, không cần bôi thuốc nữa đâu."
Hàn Lâm Phong biết, Lạc Vân vì mình mà ủy khuất. Nếu bây giờ hắn giống như một đứa trẻ không đủ sữa, khóc lóc than thở với nàng rằng hắn không nhận được đủ yêu thương, hắn sẽ mê muội đến hoa mắt ù tai.
Cho nên hắn lặng lẽ hít một hơi, nói với Lạc Vân: "Đã lâu rồi không đánh quyền, ta đến võ trường luyện tập một chút... Buổi trưa nàng đừng ăn mấy món tanh như cá, bảo trọng thân thể của mình... Về sau mấy chuyện này, không cho phép nàng thay ta ra mặt."
Nói xong, hắn đứng dậy, đi thẳng đến võ trường.
Lạc Vân nghe tiếng cửa khép mở, biết hắn đã đi.
Đúng vậy, nhan thôi sẽ có thị thϊếp vào cửa, còn không chỉ một người, đương nhiên phải tập luyện cho cái eo khỏe mạnh, nếu không làm sao chịu nổi giày vò trong chăn?
Nàng cố gắng hít một hơi, sau đó đứng dậy ngồi trước bàn sách, mặc kệ lòng bàn tay sưng đỏ, bắt đầu mài mực luyện chữ.
Hương Thảo ở bên cạnh quan sát, đại cô nương đang luyện viết kinh thiền, đây là có tâm ma gì muốn bài trừ sao?
Ngày bình thường chữ viết rất vuông vắn, nhưng hôm nay lại có vẻ không ổn, đại tiểu thư liên tiếp mắc lỗi, cuối cùng ném bút đi, bực bội ve vẩy cây quạt, hỏi Hương Thảo: "Múc một bầu nước lạnh đến cho ta, trong phòng sao lại nóng như vậy..."
Hương Thảo nhìn quanh phòng, chậu than đã sớm nguội, còn chưa kịp đổi mà? Trời đang rất lạnh, nóng ở chỗ nào?
Đại cô nương nóng từ bên trong phải không?
Trong Vương phủ người như lửa đốt, không chỉ riêng mình Thế tử phi.
Hôm đó luyện quyền, Thế tử hình như trong lòng có cơn tức giận, ở võ trường đấm nát một bao cát.
Tông Vương phi cũng đang nóng, cơn giận của bà ta còn chưa tiêu tan, lại nghe từ miệng nha hoàn thϊếp thân nói Thế tử luyện quyền đấm nát bao cát, thế là tức giận ném phăng chén trà: "Đây là đạp ngã Hề ma ma còn chưa hết giận, muốn trút giận lên người ta đây mà!"
Hàn Dao biết chuyện mẫu thân phạt tẩu tẩu, nhỏ giọng lầm bần: "Ca ca ngày thường một lời nói nặng với tẩu tẩu còn không có, cẩn cẩn thận thận mà chăm sóc, mẫu thân thì hay rồi, tế cả gia pháp ra đánh người. Xương cốt tẩu tẩu mảnh mai như vậy làm sao chịu nổi? Ca ca không đau lòng chết mới là lạ..."
Tông Vương phi cảm thấy tiểu bối trong nhà đều đảo lộn hết rồi! Ngay cả nữ nhi luôn nghe lời cũng học cái thói mạnh miệng, bà ta tức giận đến trợn mắt nói: "Làm sao? Con cũng đau lòng luôn sao?"
Hàn Dao mân mê cái khăn trong tay, nhỏ giọng nói: "Tương lai con lập môn hộ, nếu bị bà bà một lời không hợp đã tế ra gia pháp, chẳng lẽ mẫu thân không đau lòng cho con?"
Theo cái nhìn của nàng ta, vị phu nhân của phủ Tuấn Quốc công kia, so với mẫu thân còn nghiêm khắc hơn, tương lai nàng ta gả đi, ở nơi tha hương chỉ lẻ loi một mình, còn bị nhà chồng xem thường, chẳng phải tình cảnh cũng giống với tẩu tử rồi sao?
Cho nên thấy Lạc Vân như vậy, Hàn Dao khó tránh khỏi sẽ thố tử hồ bi*, có chút thương tiếc xuân thu.
*Thố tử hồ bi
兔死狐悲: Thỏ chết cáo đau lòng.Tông Vuong phi ngược lại tức giận đến bật cười thành tiếng: "Ta thấy con càng ngày càng ngang ngược, cần gì phải để bà bà tương lai đánh con? Bây giờ ta nên lấy gia pháp ra giáo huấn con! Người đâu, đem gia pháp ra đây cho ta!"
Giờ là lúc ăn cơm tối, Vương gia vừa hay tiến đến, bắt gặp ngay cảnh Vương phi la lên đòi gia pháp, thế là cất giọng nói: "Hôm nay sao thế? Gia pháp của Bắc Trấn Vương phủ phủ bụi nhiều năm, hôm nay lại được lôi ra ngoài ánh sáng, cẩn thận dùng nhiều quá sẽ bị gãy đó!"
Hàn Dao nhanh chóng trốn ở sau lưng phụ vương, nhỏ giọng thầm thì: "Phụ vương, con biết sai rồi, người mau khuyên nhủ mẫu thân đi."
Thế là Vương gia đứng ở giữa giải vây, cuối cùng gia pháp vẫn tiếp tục nằm đó phủ bụi.
Hôm nay là giữa tháng, là thời gian cả nhà đoàn tụ ăn cơm, cho nên Hàn Lâm Phong mới chạy về.
Trong khi chờ thắp đèn lên, Lạc Vân cùng Hàn Lâm Phong ngồi xuống, một bữa tiệc tối đoàn viên trầm mặc của Vương phủ bắt đầu.
Tông Vương phi ban ngày vừa xung đột với hai phu phụ, tổn thất một viên đại tướng Hề ma ma, không muốn nói chuyện cho lắm.
Hàn Lâm Phong và Tô Lạc Vân vừa thảo luận về vấn đề tuyển người mới vào Vương phủ, và họ không hài lòng với nhau cho lắm, nhất thời không có lời nào để nói.
Hàn Dao suýt chút nữa bị mẫu thân đánh, lúc này ăn canh cũng không dám lớn tiếng.
Trong đám người, chỉ có Vương gia xem như bình thường, nhưng bàn cơm này quá an tĩnh, giống như một buổi tụ tập của những linh hôn đêm hôm, an tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng gió bấc thổi vù vù ngoài cửa sổ.
Bắc Trấn Vương cảm thấy nhịp tim như muốn ngưng lại, nhịn không được hắng giọng một cái, hỏi Hàn Lâm Phong về chuyện lương thảo doanh.
Hàn Lâm Phong tất nhiên phải chọn những chuyện có thể nói, thuật lại với phụ vương những tổn thất ở lương thảo doanh.
"Bọn hắn đầu cơ trục lợi lương thực không phải mới ngày một ngày hai, tính tổng lên đến số lượng rất lớn, không khớp với sổ sách, lương thực dự trữ chúng ta đang có bị giảm gần một nửa sau khi loại bỏ những chỗ mốc meo hư thối. May mà con điều tra ra sớm, đã trình báo cấp trên, khẩn cầu triều đình cấp thêm lương thảo, nếu không tất cả tổn thất đều sẽ đổ lên đầu con, nếu lương thực không được điều chỉnh nhanh chóng, con sẽ lấy đầu của tất cả đám người đó..."
Tông Vương phi nghe mấy lời này, cuối cùng cũng hiểu được tính cấp bách của vụ kiện lương thảo doanh này, lại liên quan tới quan phủ, tội chết rơi đầu.
Lại nhớ đến mình hồi sáng suýt chút nữa thì đồng ý, không khỏi cảm thấy hai má căng lên, hận không thể thả lỏng trước mặt Tô Lạc Vân.
Không phải là bà ta biết ơn con dâu, mà chỉ đơn thuần cảm thấy mặt mình bị mấy lời của Hàn Lâm Phong tát cho, nhất thời ăn cơm cũng có chút khó khăn.
Lạc Vân sau khi ăn vài miếng thì mở miệng nói chuyện, nàng nói với Vương gia: "Đúng rồi, phụ vương, Thế tử có nói với con về dự định của ngài ấy, là con đã suy nghĩ không chu toàn, người xem có nữ tử nào thích hợp... A..."
Hàn Lâm Phong ban ngày chỉ là mở miệng thăm dò, lúc ấy tâm tình không tốt chỉ muốn trút giận, quên mất giải thích rõ với nàng.
Không ngờ nữ nhân đáng chết này lại nóng lòng hỏi phụ vương ngay trên bàn cơm.
Đây là thời tiết trở nên ấm hơn, không cần người trải giường, nên ước gì tối này có thể đuổi hắn ra khỏi phòng đúng không?
Hắn đá người dưới bàn đều không kịp, chỉ có thể nhân lúc nàng chưa kịp phát ngôn bừa bãi, nhanh chóng vươn tay bịt miệng nàng lại, sau đó vùi đầu nàng vào lòng ngực mình, thấp giọng nói: "Nói bậy bạ gì vậy! Lo ăn đi!"
Lạc Vân không kịp chuẩn bị, bị hắn bịt miệng lại, cố gẵng giãy giụa gỡ tay hắn ra, nhưng hắn lại không thả, hoàn toàn không để ý mình đang ở ngay trước mắt phụ mẫu.
Bắc Trấn Vương bị con dâu gọi tên, có chút nghi hoặc, sau đó lại thấy nhi tử bịt miệng Lạc Vân không cho nàng nói, không khỏi nhíu mày nhìn về phía nhi tử.
Cái quái quỷ gi vậy? Sao lại còn bịt miệng người ta?
Tông Vương phi nghe cũng không hiểu, nhìn đôi phu thê đang làm loạn trước mắt, cảm thấy hai người ngày càng không có quy củ, đây là muốn tán tỉnh nhau trước mặt phụ mẫu sao?
Nghĩ đến đây, bà ta nặng nề đặt đũa xuống: "Ngày càng không có quy củ! Không ăn nữa!
Nói xong, Tông Vương phi liền đứng dậy rời đi.
Sau bữa cơm chiều, lúc Vương phi thăm hỏi Hề ma ma bị đạp ngay tim, Hề ma ma ốm yếu nhắc nhở Tông Vương phi.
"Vương phi, người đã nhìn ra bản lĩnh của nữ tử này chưa? Nếu để nàng ta đảm đương cả cái nhà này, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ cưỡi lên đầu người làm mưa làm gió. Chi bằng ngươi sớm thu xếp vài thị thϊếp vào phủ, cũng coi như để Thế tử có vài người tốt bên cạnh..."
Bị Hề ma ma nhắc nhở như vậy, Tông Vương phi khẽ giật mình: Phải rồi, sao bà ta không nghĩ tới điểm ấy nhỉ? Nữ tử bình dân này không biết lớn nhỏ, làm cho cả Thế tử lẫn nữ nhi trở nên vô pháp vô thiên, đây là lúc nạp thêm vài thị thϊếp vào, phân tán một phần sự sủng ái của Tô Lạc Vân.
Như lời Hàn Dao nói, Hàn Lâm Phong nhìn trúng nữ tử mù lòa kia cũng chỉ là vì sự mới mẻ lúc tân hôn, chờ đến lúc có một nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo vào cửa, tự nhiên cũng sẽ có sự so sánh.
Tô Lạc Vân này vì cuộc sống quá suôn sẽ, mới vô pháp vô thiên như vậy...
Không biết làm sao, lửa giận trong lòng Tông Vương phi càng bùng cháy, không khỏi nhớ tới chính mình lúc còn trẻ, tân hôn chưa lâu, trong phủ đã có mỹ thϊếp do tiên đế ban cho.
Một trong số đó chính là thân mẫu của Hàn Lâm Phong.
Nếu là Bệ hạ ban cho, Vương gia dĩ nhiên phải tiếp nhận toàn bộ, mà khi đó, công công bà bà đã khuất vẫn còn. Bà ta dĩ nhiên phải làm hiền phụ không thể ghen tỵ, sau khi trượng phu qua đêm ở chỗ khác, còn phải mang canh bổ thận đến.
Chỉ là vừa mới tân hôn, loại tình nồng ý mật kia dường như pha thêm cát, cãi vã giữa hai người ngày càng nhiều.
Một Vương phi như bà ta trở thành vật bài trí, đến mức thành hôn ba năm, hai người ở bên nhau chỉ lác đác có mấy lần. Bà ta lại mang thể lạnh, dưới gối vẫn chưa có gì, cuối cùng dưới áp lực của bà bà, đành nhận nhi tử của người thϊếp ngoan ngoãn nhất làm con thừa tự trên danh nghĩa của mình.
Nếu sau này bà ta không xin được đơn thuốc để có con, có thể cả một đời cũng không thể có đứa con nào của chính mình.
Bây giờ, người đã trung niên, giữa phu thể chỉ còn lại sự kính trọng như "băng".
Oán hận ở nơi này sâu đến mức nào? Đó cũng là lý do bà ta luôn nhớ về kinh thành, nhất quyết muốn nữ nhi gả đến nơi đó, nơi đó là nơi bà ta trải qua thời thiếu nữ đẹp nhất, sau khi gả vào Vương phủ thì niềm hạnh phúc đó cũng không còn...
Bây giờ Hề ma ma ra chủ ý này cho bà ta, lập tức xúc động đến lòng chua xót năm xưa của Tông Vương phi, bà ta cảm thấy chủ ý này không sai.
Nương tử kia quá điên cuồng vô lễ, nàng thật sự cho rằng vọng tộc thâm phủ này ngốc như vậy sao? Cũng nên cho nương tử này biết về môn đạo của nơi này...
Lại nói Tô Lạc Vân, sau khi bị Hàn Lâm Phong bịt miệng trên bàn cơm liền không nhiều lời nữa, sau khi hai người trở về phòng, Hàn Lâm Phong vẻ mặt ủ rũ nói: "Nàng nóng lòng như vậy sao? Nếu mắt được chữa khỏi, nàng sẽ đích thân đi chọn người phải không?"
Bị hắn bịt miệng như vậy, Tô Lạc Vân cũng đoán được lúc trước hắn chỉ mượn miệng Vương gia để lừa nàng.
Nàng căn bản không để ý đến lời nói lạnh nhạt của nam nhân, chỉ ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Rõ ràng chính ngài muốn tìm thϊếp hầu hạ, sao lại lấy phụ vương làm bình phong? Thϊếp cũng sẽ không cản trở ngài, lại nói, Thế tử tướng mạo xuất chúng, đi đến đâu cũng có hồng nhan tri kỷ mê mẫn không kiềm chế nổi, cần gì thϊếp phải chọn?"
Hàn Lâm Phong ngửa mặt lên trời hít sâu một hơi – mọi ngột ngạt hôm nay đều là hắn tự tìm lấy, đấm nát bao cát không nói, còn phải quay đầu thu dọn cục diện rối rắm vì cái miệng lưỡi của mình.
Hắn đôi mắt tinh tưởng, vừa mới trở về phòng đã nhìn thấy Hương Thảo đang lén lấy hai bộ quần áo vừa mới may xong. Nếu như hắn đoán không sai, chỉ trong thời gian nửa ngày đánh quyền, trong rương lại xuất hiện thêm hai "tiên y" màu vàng.