Hàn Dao không nhịn được nữa, không khỏi nhắc nhở mẫu thân: "Quần áo của tẩu tẩu đều là kiểu dáng thịnh hành ở kinh thành, nhìn rất đẹp."
Tông Vương phi trừng mắt: "Nhưng lại không phù hợp! Chủ tử trong Vương phủ chúng ta không phải những kẻ bình dân ăn mặc lòe loẹt đứng ở góc tường. Kiểu dáng lịch sự tao nhã thế này, sao phải thay đổi?"
Lạc Vân không quá để ý đến chuyện ăn mặc, cùng lắm chỉ chuyện đổi tay áo rộng hẹp, nàng cười nói: "Đều nghe mẫu thân, thực ra ta cũng cảm thấy y phục này nên sửa lại kích cỡ."
Thấy Lạc Vân nghe lời, Vương phi thỏa mãn nhẹ gật đầu, tiện thể mang những bộ dồ mới mà nữ nhi mang từ kinh thành về sửa lại.
Hàn Dao thích chưng diện sốt ruột, cảm thấy những bộ y phục mới chuyển từ kinh thành về của mình sắp biến thành kiểu dáng mộc mạc, không khỏi xụ mặt, mất tinh thần.
Lạc Vân thì ở trong long thầm cười một tiếng, cuối cùng nàng cũng hiểu phẩm vị ăn mặc của Hề ma ma từ đâu mà đến rồi.
Tông Vương phi dù có đến Lương châu, vẫn cố chấp giữ vững phẩm vị lúc bà ta còn là khuê nữ. Dường như ống tay áo chật hẹp, không vừa với thân eo, đều là những hồi ức đẹp đẽ bà ta không bỏ được, cũng không thể thay đổi dù chỉ một chút.
Bởi vì sắp có khách quý đến nhà, để cả nhà trông đây đủ, Tông Vương phi còn sai người đến Huệ thành đón nhi tử đang đọc sách Hàn Tiêu trở về.
Theo những gì Hương Thảo miêu tả cho Lạc Vân, vị tiểu thúc này của nàng dáng dấp trắng trẻo, giống với Bắc Trấn Vương gia, vóc dáng cũng vô cùng cao lớn.
Khí chất lạnh lùng thì giống với mẫu thân, cho nên lần đầu tiên gặp mặt tẩu tử, thái độ có chút lạnh lùng, một câu nói nhảm dư thừa đều không có.
Về phần dâng trà cho tẩu tử, càng không ai đề cập tới.
Nhưng sự lạnh lùng của tiểu công tử, cũng không đặc biệt nhằm vào Lạc Vân. Có đôi lúc Vương phi nói nhiều với hắn, hắn đều sẽ không kiên nhẫn mà ngắt lời: "Mẫu thân nói đủ chưa? Con về thư phòng đọc sách đây!"
Mỗi lúc này, tính tình của Tông Vương phi cũng trở nên dịu dàng dị thường, ôn tồn nhận lỗi với nhi tử, rồi phân phó thị nữ nhanh chóng chuẩn bị trà nước điểm tâm, hầu hạ tiểu công tử đọc sách.
Lạc Vân không nhìn thấy gì, song cũng nghe ra – tính khí của tiểu thúc tử đây là do mẫu thân nuông chiều mà ra, có chút tự phụ, xem thường tục nhân nhân gian.
Nội tâm nàng lại có chút vui mừng: May mà Vương phi không thiên vị Hàn Lâm Phong, nếu không, với lá gan trời sinh vô cùng lớn của hắn, lại được nuông chiều bừa bãi, có khi sẽ trở thành một tay ăn chơi không ra gì, vô pháp vô thiên.
Với sự chuẩn bị chu đáo như vậy, ngày hôm vợ chồng Vương Quân tới nhà, Tông Vương phi trang phục lộng lẫy, dẫn theo nữ nhi, con dâu, còn có tiểu nhi tử Hàn Tiêu vừa mới trở về từ thư viện, theo sau Vương gia nghênh đón vợ chồng Thượng Tướng quân.
Hai nhà gặp mặt, khách khí hàn thuyên, Tông Vương phi nhiệt tình mời vợ chồng Vương Quân vào, sau khi trò chuyện một hồi, bà ta chủ động đề cập tới chuyện đi thăm nhi tử đọc sách ở Huệ thành, khi tới Huệ thành bà ta nhất định sẽ đến thăm Vệ phu nhân.
Vệ phu nhân xuất phát từ lễ tiết, khách khí hỏi thăm về bài tập của tiểu công tử. Tông Vương phi lập tức sai người mang tập văn nhi tử mới viết đưa cho tướng quân cùng phu nhân đọc qua.
Vệ phu nhân lần nữa lịch sự khen ngợi tiểu công tử, Tông Vương phi cuối cùng cũng hài lòng đổi chủ đề: "Vệ phu nhân, tam tiểu thư phủ thượng ngài sao không tới? Ta còn đặc biệt chuẩn bị một phần lễ gặp mặt cho nó đấy."
Tông Vương phi một hôm nghe được, tiểu nữ nhi của Vương Quân năm nay mười ba, nghe nói trổ mã hoa dung nguyệt mạo, rất xứng đôi với tiểu nhi tử Hàn Tiêu của bà ta.
Nếu lần nay hai nhà vừa mắt lẫn nhau, vừa vặn có thể định cho nhi tử một mối hôn sự hiển quý.
Lạc Vân nghe đến đây mới mơ hồ đoán ra nguyên nhân bà bà lại đãi khách ân cần như vậy: Thì ra là muốn làm mai cho tiểu thúc tử của nàng.
Bà ta muốn trèo lên chỗ Thanh Khê Vương gia, muốn kết thông gia với Hoàng hậu nương nương sao? Tham vọng... Thật sự rất tham vọng!
Xem ra trên con đường trù tính nhân duyên cho con cái, Tông Vương phi luôn bước một bước quá lớn, không sợ bị cản trở chút nào!
Vương gia hiển nhiên không có tâm tư như vậy. Vệ thị cười trả lời: "Tiểu nữ đã đính hôn, cho nên ta đưa nó về ở nhà ngoại tổ mẫu, vừa vặn tìm một ma ma giáo dưỡng dạy một chút quy củ."
Nghe lời này, nụ cười trên mặt Tông Vương phi có chút gượng, không che giấu được sự thất vọng.
Đợi đến khi nhận hộp quà của Vệ phu nhân tặng, ý cười của Vương phi lại dần hiện lên.
Để tỏ ra thân thiết với Tướng quân phu nhân, bà ta không khách sáo mà mở hộp quà ra ngay tại chỗ. Nhưng nhìn vào chỉ thấy trong hộp gấm là hai cái bình sứ chất lượng tốt hơn một chút, nụ cười của Tông Vương phi treo ở trên mặt đầy miễn cưỡng.
Không lẽ Vương gia bị xét nhà rồi ư? Sao có thể tặng một món đồ đơn điệu như vậy?
Bà ta đã cẩn thận chuẩn bị một bức điêu khắc bằng ngọc bích để đáp lễ.
Nếu chút nữa đem ra, một đắt một rẻ, cơ hồ không cách nào so sánh được. Chẳng phải sẽ lộ ra Bắc Trấn Vương phủ bọn họ đang nịnh nọt Tướng quân thế gia thanh cao sao?
Song Lạc Vân ngược lại thản nhiên nhận lấy chiếc vòng ngọc tầm thường Vệ phu nhân tặng, sau đó cười nói: "Nhà mẹ đẻ của ta mấy cửa hàng làm của hồi môn, bình thường ta cũng ham mê điều hương, vậy nên ta chỉ chuẩn bị cho công tử tiểu thư trong phủ Tướng quân phu nhân mấy hộp hương do chính ta điều, nếu sớm biết sẽ nhận được món quà quý giá như vậy từ người, ta sẽ chuẩn bị chu đáo hơn."
Lời nói này không kiêu ngạo cũng không tự ti, đã có thành ý tự tay điều chế, lại vừa không tốn quá nhiều bạc, lập tức khiến Tông Vương phi trong lòng thư thản rất nhiều, bà ta quyết định học theo tức phụ của đại nhi không quan tâm hơn thua, bức điêu khắc kia không cần đem ra nữa.
Cho nên Vương phi mở miệng nói: "Tức phụ đại nhi ta hỏi ta chuẩn bị cho người cái gì, ta liền nói, người đã tới vùng quên nghèo này, có lẽ không mang được đầy đủ các món đồ tùy thân, nên ta đã nói nó điều phói vài hộp hương lịch sự tao nhã, ta cũng mượn hoa hiến Phật, cùng dùng số hương này đa tạ người."
Tông Vương phi trong lòng cực kỳ tức giận, hận vị Tướng quân phu nhân không đem bà ta nhìn trong mắt, cho nên mới mượn danh mẹ chồng nàng dâu dùng chung một phần đáp lễ, tặng cho Vệ phu nhân.
Vệ phu nhân không để ý tới những chi tiết này. Như phu quân nói, một hoàng thân ở một vùng quê nghèo túng, sau này cũng không có cái gì để gặp nhau, khách khí lấy lệ một phen là được.
Cho nên bà ta cười nói: "Ta nghe nói cửa hàng hương liệu của Thế tử phi ở kinh thành cũng không tầm thường, đón tiếp đều là quý nhân của các phủ, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng khen không dứt lời, hương ngươi tặng, nhất định không phải là món đồ bình thường."
Sau khi khách khí trò chuyện một phen, nữ quyến ở lại phủ trạch uống rượu hàn huyên tiếp, còn Hàn Lâm Phong cùng phụ vương tiễn Vương Tướng quân thị sát việc chuẩn bị lương thực của Lương châu.
Lần này Vương Quân đến, chính là muốn dò xét nội tình của lương thảo doanh.
Kết quả vừa đến trước cổng lương thảo doanh, thượng Tướng quân lập tức được mở rộng tầm mắt.
Chỉ thấy hai lính gác cổng ăn mặc xộc xệch, lắc xúc xác và uống rượu với nhau.
Đến khi nhìn thầy Hàn Lâm Phong dẫn người xuống xe ngựa, hai người bọn hắn mới cuống quýt đứng lên, chỉnh vạt áo cho thẳng thớm.
Hàn Lâm Phong xị mặt giận mắng sai người bọn họ vài câu, sau đó quay đầu ngượng ngùng nói: "Nơi này không thể so được với tiền tuyến, ngày thường cổng vào vắng vẻ, mấy tên khốn kiếp này quá mức không có quy củ, lúc về ta nhất định trách phạt bọn hắn thật nặng."
Bắc Trấn Vương ở một bên nhíu mày răn dạy nhi tử: "Nghiêm khắc nhưng cũng phải có chừng mực, con có nhớ ta từng kể cho con nghe về Hoa Nguyên Tướng quân của Tống quốc thời Xuân Thu không, bởi vì quên phân thịt cho xa phu mà bị gã trực tiếp đưa vào trại địch? Nhớ kỹ, phải thiện đãi thủ hạ, không được quá nghiêm khắc!"
Bắc Trấn Vương bất chấp tình thế, thấy việc liền trích dẫn kinh điển, giống như một lão học cứu ở một vùng quê nghèo không có kiến thức, giáo huấn vãn bối mấy lời cổ hủ.
Đáng tiếc nhi tử lại dường như không quá tán đồng lời của lão tử, chuyện này cứ vậy mà ngươi một lừoi, ta một câu.
Vương Quân mặc cho hai cha con tranh luận, yên lặng nhìn quanh lương thảo doanh được quản lý lỏng lẽo một vòng.
Cuối cùng, ông ta đạt được kết luận: Dù cho triều đình có bắt con khỉ trong núi làm Lương quan, cũng có tài hơn Hàn Lâm Phong!
Lương thảo doanh vốn dĩ phải thật tốt, hiện tại sao lại đầy chướng khí thế này?
Vương Quân vừa đi vừa kiểm tra cuộc sống hàng ngày trong trại tiếp tế quân nhu. Ông ta có tư lịch trong quân doanh, ánh mắt đủ xảo quyết. Mới vừa bước vào doanh trại, đầu tiên ông ta nhìn xe ngựa vận chuyển lương thực, nhìn trục xe đã biết lâu rồi chưa được bôi mỡ bảo dưỡng.
Đến khi trời đông giá rét, chỉ sợ một trận mưa tuyết rơi xuống, trục xe kia sẽ chết cóng.
Đồ dùng trong doanh trại cũng bày bừa lộn xộn, so với lần trước ông ta tới cũng không có thay đổi nào, khắp nơi tràn ngập bầu không khí lỏng lẻo, có vẻ quan mới nhậm chức, không có đủ lực để chấn nhϊếp, vậy nên nhóm thủ hạ mới trở nên lỏng lẽo mất trật tự như thế.
Doanh địa không ra thể thống như vậy, nếu nhiệm vụ tới thì sao mà làm tốt được?
Hằng Vương ơi Hằng Vương, ngươi tìm đâu ra một con người tuyệt diệu như thế!
Vương Quân đến tận đây cuối cùng cũng yên lòng, tương lai nếu chiến sự thất bại, kẻ xui xẻo cõng nồi nhất định sẽ là tay ăn chơi này. Điều tra một kẻ bỏ đi như vậy, Vương Quân thậm chí cảm thấy bản thâm liêm chính cực kỳ, cũng không tính là oan uổng vô tội một người tốt.
Mặc dù trước đó Vương Quân đã thu giữ được một lô lương thảo từ phản quân Cầu Chấn, nhưng ông ta đã cẩn thận không chuyển toàn bộ đến Tây lương thảo doanh mà dời một phần đến HUệ thành, để có chút chuẩn bị cho mình sau này.
Hiện tại xem ra, ông ta làm như vậy là đúng.
Nơi này quả nhiên đúng như chỗ mật thám báo, nhân sự vô cùng hỗ loạn, và theo lời trình báo của Hàn Lâm Phong, lương thực không đủ để chèo chống qua mùa đông giá rét, nếu chiến sự xảy ra, đường lương thực bị cắt đứt, chỉ dựa vào số lương thảo này, hoàn toàn không đủ đánh thắng một trận lâu dài.
Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta đã nắm chắc, quay người hiền hòa nói với Hàn Lâm Phong: "Thế tử mới vào quân nhu doanh, cần phải làm quen với những quy tắc và quy định, đợi ngươi chuẩn bị thỏa đáng tất cả mọi chuyện rồi vận chuyển lương thảo sau cũng không muộn."
Bắc Trấn Vương nghe xong, cũng vui mừng cười nói: "Phong nhi, còn không mau tạ ơn thượng Tướng quân đã dàn xếp? Con ở dưới trướng Tướng quân hãy thật cố gắng, sớm lập quân công!"
Hàn Lâm Phong nghe lời này, thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Ta cũng là sợ nhu cầu lương thảo cấp bách, nếu để cho ta vận chuyển ngay bây giờ, thật sự có chút chở tay không kịp. Ta vùa mới nhậm chức, thủ hạ của ta vẫn chưa đồng lòng."
Vương Quân vê râu mỉm cười nói: "Thế tử mới đến, cần phải chỉnh đốn nhân sự, đợi ngươi chuẩn bị thỏa đáng, sau đó vận chuyển lương thảo cũng không muộn."
Nếu không biết ông ta đang âm mưu cùng với lục Hoàng tử, thì ông ta thật đúng là một lão đại tốt bụng.
Nụ cười trên mặt Hàn Lâm Phong càng sâu hơn: "Có câu nói này của Tướng quân, ta đã an tâm rồi, mong ngày sau, xin thượng Tướng quân chiếu cố!"
Thế là, sau khi thị sát một vòng, Vương Quân cũng coi như hiểu rõ vị quan quản chuyện quân nhu triều đình mới cử xuống, lòng cũng hoàn toàn thả lỏng.
Đến tận đây, thượng Tướng quân cũng không có ý định ở chỗ này quá lâu.
Thế là sau khi dùng yến tại Vương phủ, ông ta từ chối lời mời ở lại của Vương gia và Vương phi, trực tiếp đến Huệ châu, sau khi an trí cho phu nhân Vệ thị của mình ở đó liền quay lại Gia Dũng châu.
Sau khi vợ chồng Tướng quân đi về, Hàn Lâm Phong định trở về doanh trại.
Tô Lạc Vân thấy hắn sốt ruột, ước chừng đoán được tâm tư của hắn, vừa buộc áo choàng giúp hắn vừa nói: "Đây là muốn đi vây bắt chuột đồng rồi sao? Cẩn thận chuột vội cũng sẽ cắn người!"
Hàn Lâm Phong nhéo nhéo cái mũi của nàng: "May mà ta cưới được nàng vào cửa, nếu không nàng hiểu rõ ta như vậy, nếu là đối thủ của ta, chẳng phải sẽ xử ta triệt để luôn rồi sao?"
Tô Lạc Vân nhớ lại lần trước bị hắn lừa vào phủ tham dự "Hồng Môn yến" đã sợ hãi như thế nào, nhưng lại rất thành thật nói: "Như vậy không đúng, nếu hai ta không thể ở cùng một chỗ, thϊếp sẽ tránh ngài thật xa. Thϊếp làm gì đối phó với ngài được? Thϊếp không nghĩ quẩn đến vậy đâu..."
Dựa vào lòng dạ tâm cơ của hắn, chút thông minh của nàng còn không đủ để hắn chấm tương ăn. Huyết hải thâm cừu phải lớn đến mức nào, nàng mới phải đi trêu chọc yêu nghiệt này chứ?
Đáng tiếc nàng nửa đùa nửa thật nói vậy, lại đột nhiên động vào cái vảy ngược của nam nhân, hắn nhớ tới cái gối đầy vàng, còn có cả vạt áo có ngân phiếu.
Lời nói đùa của tiểu hồ ly này có thể trở thành sự thật.
Mặt của hắn từ từ trầm xuống, đáy mắt âm trầm, nhưng ngữ khí vẫn bình thản: "Yên tâm, ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra..."
Nói xong, hắn liền quay người rời phủ.
Lúc Lạc Vân trở về phòng, Hương Thảo lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Đại cô nương, sau này người không nên nói lung tung, người không nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của Thế tử đâu, dọa chết người!"
Lạc Vân sững sờ, có chút không nhớ ra vừa rồi mình đã nói cái gì chọc hắn không vui.
Nhưng nàng lại không cảm thấy Hàn Lâm Phong lại có vẻ mặt đó với mình, có lẽ hắn muốn nhanh chóng bắt đám thuộc hạ tham lam kia, cho nên sắc mặt mới không dễ nhìn...
Dù sao con chuột buồn nôn đó hắn đã nuôi lâu như vậy, cuối cùng không cần phải nhịn nữa!
Rất nhanh, Bắc Trấn Vương phủ thanh lãnh đã lâu đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Thì ra là gia quyến của đám bộ hạ của Hàn Lâm Phong nhao nhao tìm tới cửa, muốn tìm Thế tử phi cầu tình thay.
Hàn Lâm Phong vào Tây đại doanh đã lâu nhưng không làm gì, đối với bộ hạ cũng bỏ mặc. Thời gian lâu dài, những kẻ vốn trong lòng có sự kiêng dè kia cũng dần dần yên lòng, tiếp tục công việc kinh doanh của mình, trộm lương thảo từ doanh trại đem ra ngoài bán.
Thời đại binh hoang mã loạn, lương thực có thể so với vàng. Canh giữ kho vàng mà không lấy, thật sự có lỗi với chức quan tiện lợi này của mình.
Cùng một lúc, nhiều "con chuột lớn" nhao nhao ra khỏi kho, trước kia bọn chúng trộm bán lương thực còn phải che che giấu giấu, nhưng bây giờ cấp trên mới không phải chó má gì, bọn chúng càng thêm lớn mật, số lượng đầu cơ trục lợi cũng lớn hơn.
Ngay khi mọi người đang làm ăn phát tài, thằng ngu Thế tử kia lại đột nhiên nổi dậy, sau khi Tướng quân dò xét lương thảo doanh, bất ngờ xảy ra cuộc đại thanh tẩy nhân sự.
Ngay thời điểm đám Trần Quần dẫn theo vài thân tín vận chuyển lương thảo và đang giao dịch với bọn buôn lậu, Hàn Lâm Phong đột nhiên xuất hiện, giữ chân bọn chúng ngay tại chỗ.
Theo quân quy, tội biển thủ trước trận, khó thoát khỏi cái chết!
Hiện tại, gia quyến của những người đó đều tìm đến khóc lóc kêu gào, cầu xin Vương phi và Thế tử phi khuyên nhủ Thế tử một chút, nương nương tay, thủ hạ lưu tình.
Lương châu chỉ là một địa phương nhỏ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy người hay tới lui đánh bài hoa.
Trong đó có mấy vị phu nhân đã từng ăn cơm đánh bài với Vương phi, còn có mấy thuyết khách được mời tới để cầu tình cũng có quan hệ thân thích quanh co lòng vòng với Vương phủ.
Bây giờ thấy bọn họ khẩn cầu tới cửa, Vương phi cảm thấy ngầng đầu không thấy, cúi đầu gặp, có chuyện gì tày trời mà phải ra tay gϊếŧ người tàn nhẫn như vậy?
Sau khi những phu nhân kia khóc lóc nỉ non kể lại một lần, Tông Vương phi cảm thấy không phải chỉ là một chuyện móc túi trộm vặt thôi sao? Đánh quân côn trừng phạt là được, gϊếŧ người thì hơi quá.
Ngay lúc bà ta cảm thấy mọi chuyện không lớn, vừa định đồng ý thì Lạc Vân lại bình tĩnh mở miệng nói: "Trong quân doanh tự có quân quy, nếm phạm phải quân pháp, cũng phải theo trình tự mà xử lý. Gia môn nằm ngoài công sự, những kẻ phụ đạo nhân gia chúng ta sao có thể xen vào? Bây giờ các người muốn ta đồng ý cũng đơn giản thôi, cũng chỉ là chuyện môi trên chạm môi dưới. Nhưng ta và mẫu thân không phải Binh bộ Thượng thư, làm sao có thể to gan như vậy?"
Lời này vừa thốt ra, tiếng la khóc nhất thời vang lên trong phòng khách.
Một trong những thuyết khách được mời tới là biểu tẩu xa ba đời của Vương phi, đồng thời cũng là biểu mẫu của quan Áp vận Trần Quần kia.
Bà ta than thở nói: "Loại chuyện này, vốn muốn lớn có thể lớn muốn nhỏ có thể nhỏ, nếu Đốc vận cảm thấy bọn hắn đáng hận thì cứ dùng quân côn đánh, muốn bồi thường bao nhiêu bạc chúng ta đều chịu. Thế tử phi người vừa mới gả vào Vương phủ, đương nhiên không biết những thân thích chúng ta đây. Nhưng Vương phi đã ở địa giới Lương châu nhiều năm, hẳn đều rõ những ân tình này. Đốc vận cùng lúc muốn gϊếŧ nhiều người như vậy, chẳng phải muốn đắc tội với tất hào môn thân thích của Vương phủ ở Lương châu này sao? Bắc Trấn Vương phủ chúng ta vốn dùng khoan hậu mà đối xử với mọi người, không thể để hỏng thanh danh như vậy được... Vương phi, Thế tử luôn luôn hiếu thuận, nếu người mở miệng, nhất định có thể cầu tình ngài ấy được!"
Vị biểu thẩm này ngược lại hiểu rất rõ Tông Vương phi, xét xét thấy tân nương tử không dễ nói chuyện, liền quay đầu cầu xin Tông Vương phi.
Vị Vương phi này lại thích sĩ diện.
Ở vùng đất hẻo lánh xa xôi này, được vây quanh bởi những phụ nhân hào môn quan quân cũng đủ để thỏa mãn sự phù phiếm của bà ta, giống như được trở về vòng vây của các phu nhân kinh thành.
Loại cảm giác này ấm áp khiến lòng người được an ủi.
Nếu như Hàn Lâm Phong đại khai sát giới, quả thực sẽ chém gϊếŧ hết một nửa số người chơi bài của Vương phi. Về sau có lẽ sẽ không ai đến bên cạnh bà ta nữa.
Lời này của biểu thẩm lập tức lung lay yếu điểm của Vương phi. Hơn nữa Vương phi nghe bà ta nói, một người làm mẫu thân như bà ta có thể làm chủ được Thế tử, cũng rất hưởng thụ.
Tông Vương phi trong lòng trở nên vui vẻ, mọi việc đều dễ nói chuyện hơn, bà ta vừa định mở miệng nhận lời, kết quả lại nghe con dâu vừa mới qua cửa mở miệng nói: "Chính là bởi vì mẫu thân tài đức sáng suốt hiểu phép tắc, cho nên Thế tử mới hiếu thuận. Nếu giống một thôn phụ hương dã ngu muội vô tri vì nhi tử làm quan nhưng làm loạn, bán quan bán tước khắp nơi mà nhận lời, sao có thể dạy dỗ được nhi tử hiếu thuận? Hôm đó lúc ta ở quân doanh ăn yến, nghe thấy Thế tử tra hỏi cần đến sổ sách lương thảo, Trần Quần như đang lừa một kẻ ngốc hỏi gì cũng không biết. Đây là thấy Thế tử tuổi còn trẻ nên khi dễ. Không lẽ gã ỷ vào biểu mẫu của mình có quan hệ họ hàng với Vương phủ chúng ta nên mới không chút kiêng kỵ như thế chăng?"
"Cái này..." Biểu mẫu của Trần Quần làm gì biết tình hình hôm đó thế nào, lại bị vị Thế tử phi tuổi còn quá trẻ này làm cho nói không nên lời, chỉ biết lúng túng nhìn về phía phu nhân Trần Quần.
Lão bà Trần Quần mắt cũng trợn tròn. Trước kia nàng ta không hề hay biết vị Thế tử phi mù lòa này mồm mép lại lợi hại như vậy!
Nàng ta thậm chí còn cảm thấy phụ nhân mù này còn không thể quản thúc được sở thích phóng túng của phu quân mình, để hắn đánh bạc trong yến tiệc, giống như một phụ nhân không có kiến thức, cho nên hôm nay nàng ta mới có thể đầy tự tin, mặt dày sai người đi cầu tình.
Không ngờ vị Vương phi kia thì nói chuyện được, còn vị Thế tử phi trông nhu mì này lại thoáng như biến thành người khác, nói năng chặn hong, hoàn toàn không có chút khe hở để hòa giải.
Hóa ra trượng phu của nàng ta hôm đó trêu đùa lòng dạ hẹp hòi, người ta đã sớm biết rồi!
Nhưng lại có thể giữ thể diện lâu đến như vậy, quả nhiên là một nhân vật tàn nhẫn chết người!
Phu nhân Trần Quần chỉ đành gượng cười nói: "Thế tử phi, địa giới Lương châu quá nhỏ, mọi người đều có quan hệ ba đời thân thích, xin người hãy rộng lượng, không tính toán chi li với những kẻ ngu dốt như chúng ta!"
Tông Vương phi mấy lần bị Lạc Vân ngắt lời, trong lòng cũng bất mãn, thế nên mở miệng nói: "Lạc Vân, nói chuyện khách khí một chút, đang ngồi ở đây có mấy vị cũng coi là trưởng bối của con, chớ có chê cười người ta..."
Tô Lạc Vân kính cẩn cúi đầu, vẫn như cũ không chút hoang mang nói với Tông Vương phi: "Mẫu thân nói đúng, con cái gì cũng không hiểu, cũng không biết bọn họ với Vương phi chúng ta có quan hệ thân thích lòng vòng thế nào mà đáng để mẫu thân vứt bỏ các tính mạng lẫn tiền đồ của con trai mình để giữ lấy mặt mũi cho bọn họ, châm chước việc phạm pháp loạn kỷ cương. Nhưng mẫu thân trong lòng cũng biết rõ, tuyệt đối sẽ không để người khác ở sau lưng chúng ta cười cợt nữ quyến Vuong phủ quá mềm lòng."
Có chỗ dựa là Tông Vương phi, vị biểu tẩu kia càng thêm tự tin: "Thế tử phi, người đây là có ý gì? Ngăn cản Vương phi không được đồng ý, chẳng lẽ Vương phủ này đổi người, đến phiên người làm chủ rồi?"
Tông Vương phi cũng bị Tô Lạc Vân chọc giận, dài giọng nói: "Vương phủ còn chưa đổi nữ chủ nhân, nơi này không có chuyện của con, lui xuống đi."
Nghe lời này, một đám phụ nhân ngồi đó biểu cảm nhẹ nhõm, trong lòng biết đã có cửa.
Tô Lạc Vân nghe Vương phi đổi người, lại không nhúc nhích tí nào, không chút hoảng loạn nói với đám phụ nhân cầu tình kia: "Vương phủ dĩ nhiên do mẫu thân quản lí, không tới phiên họ hàng ba đời gì đó khoa tay múa chân. Bà đã xưng là thân thích của Vương phủ nên cũng phải biết rõ Thế tử không phải do mẫu thân thân sinh, nhưng mẫu thân lại rất yêu thương Thế tử, còn nâng đỡ Thế tử kế tục phong vị Vương phủ, so với thân mẫu còn thân hơn. Chẳng lẽ mẫu tử tình thâm hơn hai mươi năm lại bị những người da mặt ngày như các người hủy hết? Các người đây là muốn hại mẫu thân ta phạm phải sai lầm hại con trai trưởng làm trái luật pháp! Người không biết chuyện còn sẽ cho rằng mẫu thân bất mãn với Thế tử, đối xử lạnh nhạt với nhi tử của mình!"
Lời này vừa thốt ra, cả sảnh đường đều biến sắc.
Phụ nhân mù này lá gan lớn chừng nào vậy? Lại dám đề cập đến chuyện riêng của Vương phủ? Mặc dù Thế tử không phải do Vương phi thân sinh là bí mật đã được công khai, nhưng không ai dám ở trước mặt Vương phi nhắc đến chuyện này!
Những lời này quá nặng nề, những lời bác bỏ của Tông Vương phi dành cho Tô Lạc Vân cũng nghẹn ở cổ họng.
Đúng vậy, bà ta không phải thân mẫu của Thế tử, nếu bà ta vì tư lợi mà mù quáng ép hắn lách luật, thì khi xảy ra chuyện, sẽ trở thành chính bà ta thiết kế âm mưu hãm hại, muốn chuyển nơi này từ tay huynh trưởng cho thân đệ đệ.
Con nha đầu chết tiệt kia! Hôm nay sao thế nhỉ? Như thế chứa đầy thuốc súng, miệng lưỡi bén nhọn.
Bề ngoài đã bị hủy hoại đến như vậy, cũng không thể vãn hồi lại được nữa. Cuối cùng Tông Vương phi lạnh giọng nói bà ta không làm chủ được Thế tử, sau đó liền "mời" tất cả những phụ nhân đang khóc sướt mướt kia ra ngoài.
Đợi người đi ra, Tông Vương phi sắc mặt hoàn toàn tối đen, lạnh lùng quát về phía Tô Lạc Vân: "Quỳ xuống!"
Tô Lạc Vân tự biết mình vừa mới ngăn cản Vương phi giúp người, hoàn toàn chọc giận bà ta, cho nên nghe lời ngoan ngoãn quỳ xuống.
"Trước kia Hề ma ma nói ngươi không chịu nghe dạy, ta còn không để trong lòng, hôm nay xem ra quả thật là như vậy! Ngay trước mặt nhiều ngươi như vậy mà đạp ta xuống đài không ngóc đầu lên nổi, ngươi đúng là to gan!"
Khi Tông Vương phi nổi giận, cả sảnh đường đều im lặng, chỉ có Hề ma ma ở sau lưng không chê chuyện lớn, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Vương phi người thấy chưa, Thế tử phi nói chuyện đúng là không biết nhìn..."