Tô Lạc Vân biết mình thất ngôn, vội vàng nhúng khăn vào thuốc đắp lên lưng hắn, Hàn Lâm Phong lập tức lớn tiếng kêu đau.
Vừa rồi hắn còn cảm thấy Lạc Vân đang đau lòng cho hắn, nhưng bộ dạng như đang chịu tư hình này của hắn, khiến hắn nghi ngờ nàng đang muốn thí phu.
Lạc Vân lại không mắc mưu: "Thôi đi, vừa rồi bị đánh đau như vậy còn không lên tiếng, bây giờ lại lớn tiếng ồn ào, ngài nghĩ thϊếp dễ mềm lòng để ngài bắt nạt sao?"
Hàn Lâm Phong thấy nàng không mắc lừa, liền ghé lên đùi nàng, duỗi lưng trên giường, thuận tiện cho nàng bôi thuốc.
"Phụ vương không biết quá trình ta và nàng tìm hiểu nhau, có lẽ cũng cho rằng ta gây ra chuyện hoang đường, cho nên mới tức giận như vậy."
Lạc Vân lại lắc đầu, im ắng thở dài. Kỳ thật Hàn Lâm Phong không nói, nàng cũng biết người làm cha nhìn thấy con của mình cười một kẻ mù lòa về, sao trong lòng dễ chịu cho được?
Tuy nhiên so với Vương gia, nàng thực sự có chút lo lắng về việc ở chung với Vương phi ngày sau. Dù gì thì sau khi các nam nhân ra ngoài làm việc, chỉ còn lại nữ tử ở nhà, nếu không thuận mắc, nhất định sẽ có rắc rối.
Hàn Lâm Phong dường như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, xoay người, vươn cánh tay dài vuốt ve gương mặt nhỏ trắng của nàng: "Phụ thân ta không ghét nàng, nếu không thì ở trên sảnh đường sẽ không tha thứ cho ta dễ dàng như vậy. Chỉ là hai ngày tới, ta phải đi làm công vụ, ra ngoài cũng mất mười ngày nửa tháng, để một mình nàng ở lại đây, ta có chút không yên lòng..."
Lạc Vân lại bật cười nói: "Thϊếp không còn là trẻ con nữa, ngài lo lắng cái gì?"
Hàn Lâm Phong đương nhiên không yên lòng, hắn nói: "Mẫu thân từ trước đến này đều tự mình quét tuyết trước cửa, bà ấy mỗi tháng đều đến Huệ thành thăm Hàn Tiêu. Nếu không có chuyện gì, bà ấy sẽ không quản muội. Phụ thân ta mặc dù tính tình nóng nảy, quen đánh nhi tử những chưa bao giờ đánh nữ nhi, lần sau lúc ông ấy tức giận, nàng nhường nhịn một chút, hẳn sẽ không sao. Nhưng nếu nàng thật sự tức giận, nhất định phải chờ ta trở về, đừng một mình giữ im lặng mang theo cái gối ngân phiếu của nàng bỏ đi."
Vị Thế tử phi này của hắn có tiền và ngang táng, lúc trước đã quyên góp cho huyện Ngạn nhiều như vậy, không ngờ vốn liếng vẫn còn dư dả đến thế.
Nếu nàng thật sự không muốn ở lại Lương châu nữa, có lẽ cũng không cần thương lượng với phu quân là hắn, nhấc chân liền có thể rời đi.
Cho nên hắn phải dặn dò trước, nếu không ngựa của hắn đuổi tới, không thể không một cước đạp nát cái gối bảo bối giấu tiền của nàng!
Lạc Vân căn bản không hề nghĩ tới sẽ chạy trốn, không ngờ hắn lại phán đoán cẩn thận thỏa đáng đến như vậy, nghe đến lúc hắn sẽ đạp nát cái gối bảo bối của nàng khiến nàng bật cười.
Nỗi lo lắng về chuyện ở chung của mẹ chồng nàng dâu cũng bị mấy lời của hắn chọc cho vỡ tan.
Lúc định thần lại, người đã bị hắn đè trong chăn. Lạc Vân vội vã kêu lên: "Chờ chút, thϊếp còn chưa xuống kiểm tra nến... A..."
Hàn Lâm Phong tối nào cũng theo kiều thê tắt đèn đã chán ngấy, hôm nay không định theo mông nàng đi tuần tra núi nữa, chỉ cười cắn cằm nàng một cái, sau đó kéo nàng vào triền miên trong vòng xoáy.
Tiểu nương tử gần đây đã rũ bỏ sự ngượng ngùng lúc mới thành hôn, ở trên giường với hắn càng thêm lớn mật, khiến hắn luôn cảm thấy không đủ.
Xuân khuê nhất thời ấm áp mê người, ánh nến bên giường dần dần yếu đi, nhỏ xuống cây đèn thành ngọn núi sáp đỏ son.
Đợi đến lúc Hàn Lâm Phong ngủ, Tô Lạc Vân vốn cũng nên ngủ nghe ngóng tiếng hít thở đều đặn bên tai, thò tay xuống dưới gối, nghe nàng ngửi ngửi, sau đó đặt trong quần áo, sát bến rốn...
Đây là một biện pháp tránh thai bí mật, hương thuốc được phối theo phương thuốc cổ xưa.
Lạc Vân không chán ghét Hàn Lâm Phong. Nếu hai người là một cặp phu thê bình thường hương dã, nam cày nữ dệt, thì sống cùng một nam nhân tài giỏi như vậy, hẳn sẽ rất thư thái, gần nhau cả một đời cũng là bình thản hạnh phúc cả một đời.
Nhưng hắn hết lần này tới lần khác đều không phải người bình thường. Chi của hắn có địa vị xấu hổ trong dòng họ hoàng thất, giống như Mãn tộc đang đi trên băng mỏng.
Hông nay Vương gia gọi hắn vào phủ, hai cha con không biết bí mật bàn bạc chuyện gì, nhưng Tô Lạc Vân có thể cảm nhận được rõ ràng, vị Vương gia kia cũng giống như nhi tử, đều không phải là người sống hồ đồ.
Bắc Trấn Vương phủ không thiếu tiền, nhưng bề ngoài còn tồi tàn hơn quan thất phẩm, giấu tài như vậy, là đang chờ đợi thời ca.
Nếu là trước đây, Tô Lạc Vân sẽ tránh dạng người sâu xa này.
Đáng tiếc nàng đã bị Hàn Lâm Phong lừa gạt, tiến vào ổ trộm cướp, nhưng nàng ở cùng hắn vẫn rất hòa thuận, chưa tới tình trạng hòa ly.
Mặc dù Hàn Lâm Phong đã nói nhẹ đi, nhưng Vương gia và Vương phi không thích nàng cũng rõ ràng.
Về sau nàng có thể bình ổn ở Bắc Trấn Vương phủ hay không còn chưa biết. Kể từ bây giờ, nàng chỉ có thể đi từng bước, mò mẫm mà tiến lên.
Người lớn thì còn dễ nói, nếu có con thì sẽ bị liên lụy quá nhiều. Nàng tự biết mình mắt mù, nếu không an ổn, về sau chăm sóc con cái không chu toàn, sẽ chỉ khiến đứa trẻ bé bỏng đến thế giới này chịu khổ cùng nàng một cách vô ích.
Xạ hương trong chiếc túi kia cũng không nặng, không hiểu sao lại làm cho lòng người cảm thấy an tâm một chút.
Sau khi cất kỹ, Lạc Vân mở mắt, nhìn không trung vẫn luôn đen kịt, âm thầm nói với Hàn Lâm Phong tiếng xin lỗi – nàng bây giờ, không thể sinh con cho hắn...
Như Hàn Lâm Phong đã nói, hắn đến Lương châu sẽ bận rộn chuyện chuẩn bị lương thảo.
Mạc dù không biết bên lục Hoang tử sẽ có hành động gì tiếp theo, nhưng rào cản chuẩn bị lương thảo bắt đầu trở nên khó giải quyết.
Vì Cầu Chân đánh cướp được từ phản quân, kho lúa Lương châu trở nên đầy ắp.
Tuy nhiên để chắc chắn các châu phía trước có thể sống sót qua chiến sự trong mấy tháng, vẫn có chút không chu toàn. Cho nên nếu đánh lâu dài, quan lương thảo hậu phương phải chuẩn bị đầy đủ hơn.
Chỉ là lương thực có lai lịch đứng đắn thì hơi khó để có được vào thời điểm này.
May mắn quan hệ cá nhân giữa Hàn Lâm Phong và Lý Quy Điền đại nhân ngày càng sâu sắc, Lý đại nhân nói, việc đóng thuyền lớn của Công bộ đã hoàn thành, ông ta nhất định sẽ vượt qua mọi khó khăn, đảm bảo đầy đủ thuyền vận chuyển lương thực đến Bắc địa, giải tỏa nỗi lo về sau của Hàn Lâm Phong.
Còn Tô Lạc Vân lúc ở trong kinh thành kinh doanh hương liệu, làm quen không ít khách thương buôn thuyền, và nhờ việc chuẩn bị pháp sự huyện Ngạn, nàng quen biết không ít thương nhân bán lương thực.
Mấy thương nhân bán lương thực này có vài người buôn bán công tư, ngoài tiệm lương thực đàng hoàng bên ngoài, bên trong có không ít cung đường vận chuyện lương thực.
Lạc Vân giao hết mạch quan hệ với những người này cho Hàn Lâm Phong, để hắn có vài lựa chọn thay thế trong tay, chuẩn bị sớm, tuyệt đối không để phạm sai lầm.
Chỉ có đảm bảo có lương thực, Hàn Lâm Phong mới gặp may mắ[email protected]
Dù sao trong kinh thành vị lục Hoàng tử kia đã chuẩn bị cho Hàn Lâm Phong một đôi giày sắt nhỏ tinh xảo. Chỉ chờ đường lương thực gặp trục trặc, Vương Quân kia chỉ cần lui mà không đánh cũng hợp lý để trốn tránh trách nhiệm.
Chức quan lần này Hàn Lâm Phong tiếp nhận kỳ thật không gọi là nhỏ, chính là Tổng đốc chưởng quản vận chuyển lương thảo của quân doanh phía Tây.
Thủ hạ của hắn trông coi hơn hai mươi áp vận quan, công với ba trăm binh tốt áp vận.
Hàn Lâm Phong vừa đến Lương châu, đốc vận ban đầu lập tức bày tiệc đãi hắn, hoan nghênh đốc vận mới vào doanh.
Lão đốc vỗ vai người tân nhiệm, ý vị sâu xa nói: "Thế tử gia, xem ra ngài trong kinh thành nhân mạch rất rộng, vậy mới có thể kiếm được một công vụ tốt như vậy!"
Ông ta cũng không phải châm chọc, mà là thật lòng thật ý tán dương. Bởi vì chức quan đốc vân này nếu là bình thường, quả thực là một chức quan béo bở thiên kim khó cầu.
Một chức quan trông coi lương thực của quân, còn sợ không vớt được béo bở sao?
Hàn Lâm Phong lại cười nói: "Là lục Hoàng tử coi trọng, tại hạ cũng là ghi nhớ trong lòng."
Sau khi khách khí như vậy một phen, lão đốc vận liền vỗ mông đi. Hàn Lâm Phong nhìn đồ đạc chất trong mấy chiếc xe ngựa to kia, im lặng hồi lâu.
Xem ra đốc vận này thật đúng là một chức quan béo bở, ít nhất, đốc vận đời trước dường như đã kiếm được rất nhiều, thắng lợi trở về.
Các tướng quan lương thảo ở quân doanh này, phần lớn đều ở nhà hờ việc, mang theo gia quyến đóng quân lâu dài.
Để nghênh đón tân đốc vận, nhóm thuộc chạ này cố ý mới đầu bếp tửu lưu Huệ thành đến, mở yến hội trong quân doanh nghênh đón cấp trên mới.
Nghe nói bọn họ đều mang theo gia quyến đến, cho nên Hàn Lâm Phong cũng dẫn Tô Lạc Vân đến quân doanh, ăn một yến tiệc, cùng lúc để mọi người quen biết nhau.
Nhưng trước khi hai người bọn họ đến, những người này ở trong lều doanh đã cười nhạo bọn họ.
Thì ra có một quan áp vận vừa được điều tới, đang kể lại cho những đồng hương quen biết về lai lịch của đốc vận mới này, và nhân duyên kỳ lạ với phu nhân mù kia.
Những câu chuyện phù phiến như vậy khiến đám thuộc hạ cùng gia quyến đều vui vẻ đến nở hoa.
Ông trời ơ, đây thật là một đôi phu thê "thần tiên" mà triều đình phái xuống! Đặc biệt là Bắc Trấn Thế tử này, vậy mà còn từng ra đường xin tiền rượu, tại sao lại vừa hồ đồ vừa vô dụng như vậy?
Quý tử như thế, vậy mà lại cưới một lão bà mù lòa, bản thân hắn phải hoa mắt ù tai đến mức nào?
Đốc vận trước đây giỏi nịnh nọt, đối với thuộc hạ nghe lời hiểu chuyện cũng không quá quản thúc. Mọi người cùng nhau phát tài, vui vẻ hòa thuận.
Hiện tại cấp trên đột nhiên bị điều đi, điều tới một đốc vận mới, đám thủ hạ này nhất thời trong lòng có chút thấp thỏm.
Nhưng bây giờ biết người tới là mặt hàng gì, mọi người trong lòng cũng thả lỏng. Chỉ cần đợi một hồi người tới, lựa lời dễ nghe vỗ vỗ mông ngựa, mọi người sẽ liền thiên hạ thái bình, bình an vô sự.
Thời điểm Hàn Lâm Phong mang theo Tô Lạc Vân vào lều doanh, đám thuộc hạ kia đứng dậy tiếp đón đột nhiên sững sờ.
Ông trời của ta ơi, triều đinh phái đôi phu thê thần tiên nào xuống thế này?
Chỉ thấy nam tử trường thân ngọc lập, khuôn mặt tuấn lãng, một thân nhung trang màu đen nổi bật sống lưng thẳng tắp, lúc nhìn về phía mọi người, ánh mắt thâm thúy bức người, khiến người ta vô ý bắt gặp vô thức muốn trốn tránh.
Nữ tử đứng bên cạnh hắn dáng người yểu điệu, dung mạo xinh đẹp, trong lúc bước đi, tinh tế tựa như bước trên hoa sen, đôi má trắng như tuyết ẩn dưới chiếc khăn lông cáo, đặc biệt là đôi mắt kia, thật sự như sao trời tụ trong làn nước mùa thu, trên mái tóc đen đính trân châu khảm hoa phù dung, trông vô cùng lịch sự tao nhã.
Trai tài gái sắc một đôi như vậy, đồng thời đập vào mi mắt, thật sự khiến người ta nhất thời kinh ngạc, chỉ biết si mê ngưỡng mộ.
Cuối cùng, Trần Quần, một lão quan áp vận cũ từ quân doanh phía Tây, là người đầu tiên kịp phản ứng, đến chào đón bọn họ với nụ cười trên môi.
Trần Quần có tư lịch ở Tây lương thảo doanh, vốn dĩ mọi người đều nghĩ chức đốc vận này sẽ do ông ta tiếp nhận, không ngờ trên trời lại rơi xuống một công tử đến từ kinh thành.
Trần Quần mặt ngoài không nói gì, nhưng trong lòng lão đại này không được vui.
Đốc vận trước đây là một chưởng quỹ vung tay, tất cả những việc ở dưới đều là do Trần Quần thu xếp.
Vốn cho rằng đi theo hầu hạ một vị gia, thì ông ta sẽ được lên chực, không ngờ lại phái xuống một tên phế vật khác, cũng là Thế tử của Lương châu Bắc Trấn Vương phủ.
Trần Quần ở chỗ này đã lâu, cũng biết Bắc Trấn Vương phủ sa cơ thất thế thế nào – chỉ là một môn hộ xuống dốc kiếm sống dựa trên tên tuổi dòng họ, chẳng có gì ghê gớm.
Cho nên ông ta mặt ngoài cung kính, nhưng trong lòng đối với cấp trên tân nhiệm không có kính trọng.
Sau vài chén rượu, Hàn Lâm Phong hỏi tới số lượng lương thảo trong thảo doanh, còn có thói quen vận chuyển lương thảo thường ngày, Trần Quần cười nói: "Những thứ này đều ghi lại trong sổ, không vội không vội. Ngài một đường phong trần mệt mỏi đến đây, vẫn nên nghỉ ngơi một chút trước. Tại hạ luôn giúp đỡ đốc vận nhậm chức chưởng quản lương thực của thảo doanh, chắc chắn cũng sẽ tận tâm giúp đỡ Thế tử ngài làm quen."
Lạc Vân nghe lời này, chậm rãi đặt chén rượu xuống. Lúc nàng chưởng quản cửa hàng, cũng đã gặp qua dạng chưởng quỹ này, nhìn bề ngoài nhiệt tình khách khí, thế nhưng khi hỏi về những vấn đề quan trọng trong cửa hàng đều đẩy tới đẩy lui, hỏi mà không trả lời.
Loại người này thường lén lút giở thủ đoạn, khi dễ đông gia tuổi nhỏ, sau đó giấu trời vượt biển*, kiếm chút lợi ích.
*Giấu trời vượt biển (Man thiên quá hải): một trong 36 kế sách đước sử dụng trong chính trị và quân sự thời xưa. Đây là kế sách nằm trong nhóm "kế thắng", đại ý chỉ việc đem những bí mật quan trọng ẩn giấu dưới những sự việc, sự vật thông thường nhất. Cụ thể hơn, thứ mà chúng ta cần phải che giấu không phải là hành động mà là ý định thực hiện hành động, khiến đối phương không biết chúng ta định làm gì.
Hàn Lâm Phong dường như không nghe ra điều đó, mỉm cười nâng chén về phía Trần Quần: "Đã như vậy, có lão Trần ngươi, ta không cần nóng lòng, đúng, ta vẫn chưa quen với doanh trại,chút nữa mời ngươi thay ta dẫn đường, đến kho lương được không?"
Trần Quần nghe vậy gật đầu liên lục, miệng nói đồng ý.
Thế là đám người ăn cơm xong thì đi đến kho lương.
Lương châu thổ địa cằn cỗi, không sản xuất được bao nhiêu lương thảo, may mà thời tiết khô ráo, thích hợp để dự trữ, quân nhu* vận chuyển từ trời nam biển bắc đều được cất giữ ở đây, sau đó lại vận chuyển lên tiền tuyến.
*đồ thiết yếu cho quân đội.
Gia Dũng châu mặc dù cách nơi này không xa, nhưng khí hậu lại khác biệt rất nhiều, nơi đó bởi vì ở trong núi, khí hậu lạnh ẩm, không thể dự trữ quá nhiều lương thảo. Vì vậy, cứ một hoặc hai tháng phải vận chuyển lương thảo một lần.
Lúc tuần tra tại kho lương, Hàn Lâm Phong không nhanh không chậm hỏi chút vấn đề quan trọng, nhưng những cái bệ trong kho lương này đã cũ và hư hỏng, sao còn chưa tu sửa? Nếu ngày mưa thấm nước, lương thực chẳng phải sẽ bị mốc hết sao?
Nhưng kẻ già đời Trần Quần này vẫn dùng lời lẽ để thay đổi cục diện, tránh nói về chính sự.
Nếu như thay bằng một cấp trên nóng nảy thủ đoạn, lập tức sẽ khiển trách Trần Quần tại chỗ, ra oai phủ đầu.
Nhưng Hàn Lâm Phong dường như không hiểu cách không chế thuộc hạ chốn quan trường này. Trước mặt bộ hạ của mình, bị phụ tá tát vào mặt mình như vậy, vị Thế tử kia cũng không giận, vậy mà còn liên tục gật đầu, như con dê gặm ngọn cỏ mới mọc từ dưới đất lên không biết có phải là đồ ăn được hay không.
Kể từ đó, Trần Quần hoàn toàn yên tâm: Chỉ vậy thôi sao? Đến mấy người nữa cũng vô dụng!
Mấy bộ hạ cũng lần lược thả lỏng trái tim đang treo cao của mình, có mấy người thậm chí còn đánh bạo mới Hàn Lâm Phong đánh bạc.
Hàn Lâm Phong cũng trở nên hào hứng, không thể chờ, lúc trở về đại doanh, cùng mấy vị bộ hạ sắn tay áo lắc xúc xác, chơi đến quên cả trời đất.
Các gia quyến ở đây chưa từng thấy một yến hội chào đón hoang đường như vậy.
Từng người sau khi nghẹn họng nhìn trân trối, lại bất động thanh sắc nhìn thoáng qua nhau, rồi lại ý vị thâm trường nhìn Tô Lạc Vân.
Một kẻ mù lòa, đã đáng thương, lại còn gả cho nam nhân cà lơ phất phơ như vậy.
Trong đó có một phu nhân còn nhỏ giọng nói với phu nhân Trần Quần: "Ta nghe nói vị này trong kinh thành đã bao hết mấy hoa khôi nương tử trong kinh thành, cùng rất nhiều tiểu thư có chút phong lưu dã sử, ngươi nói xem, hắn làm sao lại tìm một kẻ mù lòa làm lão bà?"
Trần Quần phu nhân ỷ vào việc Tô Lạc Vân nhìn không thấy, nhíu mày, giỏ giọng nói giữa thanh âm đổ xúc xắc: "Tìm đứa nhìn không thấy mới không thể quản hắn, đã phong lưu lại càng tự tại."
Mấy lời này của bà ta khiến chư vị phu nhân che miệng buồn cười.
Lạc Vân ngồi cách nhóm phu nhân không tính là quá xa. Xem ra mấy vị phu nhân này dựa vào việc lều doanh ồn ào, mới châu đầu vào một chỗ trêu ghẹo kẻ mù lòa nàng.
Đáng tiếc bọn họ không biết, một kẻ mù lòa không chỉ có cái mũi thính, mà lỗ tai cũng tính. Trong một mảnh đen kịt, nàng chỉ có thể chuyên tâm lắng nghe thanh âm, nhận ra những thay đổi xung quanh mình, cho nên những lời chế nhạo này, một chút cũng không lãng phí, đều lọt hết vào tai nàng.
Nhưng nàng chỉ bình tĩnh mỉm cười, cho đến khi có một vị phu nhân trong đó bắt đầu nhỏ giọng nói: "Đường đường là thế tử, sao lại thích đánh bạc cơ chứ?"
Nàng đột nhiên lên tiếng bất đắc dĩ cười: "Thế tử gia ta là như vậy, nếu không đánh bạc cho qua cơn nghiện, trở về ăn không ngon, ngủ không yên... Hương Thảo, đưa cho Thế tử cầm chút bạc, tránh để ngài ấy vui đùa không được thoải mái..."
Mấy vị gia quyến nghe xong, thôi! Mẹ ơi, nói nhỏ như thế, sao nàng lại nghe thấy? Chẳng lẽ mấy lời nói xấu trước đó của bọn họ cũng bị Thế tử phi nghe hết rồi sao?
Trong khoảnh khắc đó, dù Lạc Vân nhìn không thấy, cũng có thể đoán được, mấy vị phu nhân này nhất định mặt xanh mặt vàng, giống như vườn rau mùa thu lộng lẫy.
Chư vị phu nhân trong lòng thấp thỏm, thế nhưng khi nhìn Tô Lạc Vân dáng vẻ khí định thần nhàn, lại trông giống như không nghe được gì.
Trong lúc nhất thời, tim của bọn họ giống như xúc xắc trong tay đám nam nữ, chợt lên chợt xuống.
Tô Lạc Vân lại liên tục hướng về phía bọn họ cười, khiến các phu nhân phải cười theo, hoàn toàn quên mất nàng nhìn không thấy.
Cuối cùng Hàn Lâm Phong cũng chơi đến tận hứng, đám thủ hạ này mặc dù công sự không để tâm, nhưng trên chiếu bạc lại hào phóng cực kỳ, bái dưới cấp trên mới không ít bạc.
Hàn Lâm Phong duỗi tấm lưng mỏi, phân phó Khánh Dương gom số bạc vừa thắng lại, chuẩn bị đưa phu nhân hồi Lương châu.
Lúc bọn họ trở về, đèn đã sáng. Không giống như kinh thành, Lương châu về đêm rất lạnh. Tuy vậy ở góc đường cuối hẻm vẫn có những quán mì nước đốt lửa.
Hai người ở lương thảo doanh giả vở giả vịt, kỳ thật ăn không ngon, đã lỡ bữa, nếu như về Vương phủ gọi nhà bếp làm đồ ăn cũng phải chờ một chút.
Thế là Hàn Lâm Phong cầm số bạc vừa thắng cược mời Lạc Vân ăn bát mì nóng ở quán mì góc đường.
Món ăn nhẹ này của nhân gian chú trọng đến hương vị đậm đà để đỡ thèm, khác biệt so với mấy món chế biến tinh xảo trong Vương phủ.
Hàn Lâm Phong thêm một thìa ớt cay vào mì nước của Lạc Vân, uống một ngụm đủ để xua tan cái lạnh về đêm.
Lạc Vân không để ý uống một hớp lớn, kết quả sắc để mũi đỏ lên.
Hàn Lâm Phong cười nhìn bộ dạng hồn nhiên của nàng, thêm canh vào bát của nàng để loãng vị.
Lạc Vân tức giận nói: "Thϊếp bây giờ chỉ còn cái mũi, một thìa ớt thêm vào của ngài, cái mũi của thϊếp muốn bị phế đi."
Vừa rồi lúc tuần sát kho lúa ở thảo doanh, nàng cũng đi theo một đám nữ quyến, đi đăng sau những doanh sĩ lương thảo đó.
Mặc dù nhìn không thấy, nhưng cái mũi của nàng lại ngửi thấy có gì đó không ổn.
Số lương thực kia không được bảo quản thỏa đáng, có mấy kho lúa thậm chí còn có mùi mốc.
Mặc dù bình thường khi dự trữ lương thực đều có hư hại. Nhưng nếu trước trận, số lương thực đó đều là cho quan binh đánh trân ăn.
Hư hại một chút thì không nói, mốc meo quá nhiều thì tìm đầu ra lương thực dự bị? Nếu đem lương thực mốc meo cho tướng sĩ ăn, chỉ sợ chưa đến chiến trước, cả đám đều lăn ra rồi.
Lương thảo donah này, không cần lục Hoàng tử tốn tâm tư ngáng chân, bản thân đã hổng hàng trăm ngàn lỗ, vấn đề thật sự rất lớn!
Nghe nàng nói xong, Hàn Lâm Phong cũng hoàn toàn phục cái mũi cho của nàng, hắn nhéo nhéo chóp mũi của nàng nói: "Nàng nói không sai, cái vài nhà kho chân tường đã bị vỡ, không được tu bổ kịp thời, hẳn đã bị thấm nước mưa. Nhưng ta thấy bọn chúng giống như là cố ý, dù sao cũng phải có lý do để báo cáo hư hại, sau đó bọn chúng mới đầu cơ trục lợi lương thực, lấp đầy cái túi của mình. Đám người này, lừa trên gạt dưới, xem ra đang chuẩn bị đưa ta lên, chờ đến lúc xảy ra chuyện, đẩy ta ra làm hình nhân thế mạng."
Lạc Vân thấp giọng nói: "Lương thảo doanh tổng cộng chỉ có bấy nhiêu người, muốn đối phó cũng rất dễ. Muốn bắt được giặc, trước tiên phải bắt vua, chỉ cần xử lý được lão già đời Trần Quần kia trước, những kẻ còn lại sẽ dễ dàng giải quyết..."
Hàn Lâm Phong nói: "Không vội, chờ một chút..."
Dứt lời, hắn không nói thêm gì nữa, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Lạc Vân mắt nhìn không thấy, mặc dù đã thành thói quen, nhưng những lúc thế này, chỉ có hai người, hắn không lên tiếng, nàng chắc chắn sẽ có loại cảm giác mất mát mơ hồ.
Nàng không nhìn thấy hỉ nộ của hắn, không cách nào chia sẻ khuyên nhủ hắn, bởi vậy sinh ra cảm giác bất lực khó giải.
Nàng cụp mắt, chậm rãi khuấy động chén canh của mình, cố gắng không phát ra tiếng động, tránh quấy rầy hắn suy nghĩ.
Hàn Lâm Phong kỳ thật đang nghĩ đến sự tình ở Bắc địa.
Nghĩa huynh Tào Thịnh của hắn đã hồi lâu không liên lạc với hắn, nghĩ quân giương ngọn cờ muốn thu phục đất đai đã mất, cũng không biết từ lúc nào đã thay đổi hương vị.
Bởi vì năm này thiên tai hồng thủy xảy ra liên tục, rất nhiều nạn dân không còn gì cả nhao nhao tìm nghĩa quân nương tựa, hiện tại ngọn ngờ giương cao kia của nghĩa quân, ngoài khẩu hiệu thu phục cố thổ trước kia, còn thêm "bài trừ tham quan".
Cờ hiệu thay đổi, toàn bộ nghĩa quân cũng theo đó mà thay đổi. Ngày đông trước đây, người Phất Kim sẽ nhổ trại dời đi nơi khác. Khi tuyết bay dày đặc, biên cảnh có thể được an ổn thái bình hơn một chút.
Nhưng bây giờ nghĩa quân liên tiếp tấn công những châu huyện do quan binh đại Ngụy trấn giữ, đòi phong quốc hào, mắt thấy luôn muốn cầm vũ khí nổi dậy, ngày đông cũng không còn yên bình nữa.
Điều này hiển nhiên đi ngược lại ý định ban đầu của Tào Thịnh, nhưng y dường như bị Cầu Chấn kia đẩy sang một bên, tình cảnh cũng tràn ngập nguy hiểm.
Lúc trước hắn từng nhận được tin, nói Tào Thịnh nửa năm trước bị trúng tên độc của thích khách, mặc dù kịp thời cứu chưa, nhưng số độc còn sót lại chưa tan, thân thể ngày càng suy yếu.
Còn Cầu Chấn kia, dường như có ý định cưới nữ nhi của Tào Thịnh làm thê, trở thành tế tử của Tào Thịnh, như vậy liền có thể thuận lý tiếp quản cơ nghiệp của Tào Thịnh.
Tào Thịnh lúc trước giương cờ chỉ vì một lòng nhiệt thành yêu nước, thu phụ cố thổ, lại không ngờ bị người khác cướp lấy cơ nghiệp mấy năm qua, thân tín của y bại trận mấy lần, thương vong nghiêm trong, danh vọng ở nghĩa quân dần dần không qua được tiểu tướng Cầu Chấn.
Bây giờ Tào Thịnh lâm bệnh nguy kịch, có lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn thê nữ bị kẻ dã tâm lợi dụng...
Nhớ ngày nó, hắn cùng Tào Thịnh tương phùng trong giang hồ, cùng chung chí hướng mà kết bái huynh đệ. Không ngờ rằng, hai huynh đệ kết bái với nhau lại trải qua những chuyện ở nhân sinh tương tự nhau.
Tào Thịnh thu lầm bộ hạ lòng lang dạ thú, bây giờ sinh tử còn chưa biết. Còn hắn cũng đang bị những kẻ quyền quý kia lợi dùng, muốn biến mình thành hình nhân thế mạng.
Bây giờ Bắc địa trở thành một bàn cờ rắc rối phức tạp, những người trong cuộc dường như cũng thân bất do kỷ, chỉ có thể đi một chút để nhìn xem...
Khi hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, phát hiện Lạc Vân một mực im lặng ngồi bên cạnh hắn, mì nước đã quậy đến nát nhũn ra, cũng không thấy nàng ăn.
"A Vân, sao nàng lại không ăn?"