Thấy nhi tử Triệu phò mã vậy mà cũng ở đây, Hàn Lâm Phong mỉm cười, hảo tâm nhắc nhở một chút: "Xung quanh đây thỉnh thoảng xuất hiện thổ phỉ, nếu không có chuyện gì, không bằng đi nhanh lên."
Nói xong, hắn hai chân thúc ngựa tiến lên, để lại đám bạn nhậu năm xưa hít bụi mù mịt.
Quách Yển nhổ một miệng đầy bụi, oán hận nói: "Cái thứ gì vậy? Không biết đắc tội kẻ này cái gì, gần đây hắn lại trở mặt không quen biết! Chúng ta cũng không phải đi một mình, mấy vệ binh hầu cận bên cạnh đây đều ăn chay cả sao? Mẹ nó, không biết có lá gan dám ra tiền tuyến giống chúng ta không?"
Triệu Quy Bắc lần này lại rất tán đồng với hai người kia – những tên thổ phi đó, nếu gặp binh mã Đại Ngụy, chúng đã sớm sợ hãi bỏ chạy.
Bọn hắn cũng không phải thương khách tay không tấc sắt, đạo tặc nếu dám tới, cũng phải hỏi kiếm trong tay cậu có đồng ý hay không.
Hàn Dao trong xe ngựa nghe được mấy lời chế giễu huynh trưởng của Triệu Quy Bắc, rất không thích, tức giận nói với tẩu tử: "Ca ca chỉ đưa chúng ta về Lương châu, sao đến miệng của vị Triệu công tử kia, liền thành mang theo gia quyến du ngoạn rồi?"
Tô Lạc Vân mỉm cười, dựa vào thanh danh của Hàn Lâm Phong ở kinh thành, dĩ nhiên sẽ khiến người ta hiểu lầm.
Cũng may đã rời khỏi kinh thành, ít nhất, Hàn Lâm Phong không cần phải cả ngày tô son điểm phấn che đậy với người đời.
Chỉ là chiến sự ở Gia Dũng châu ngày càng căng thẳng, lục Hoàng tử phái nhiều người trẻ tuổi không có chút kinh nghiệm nào đến vận chuyển lương thảo hậu phương như vậy... Rốt cuộc trong hồ lô của hắn ta có thuốc gì vậy?
Hôm đó trời còn chưa tối, bọn họ đã đến dịch trạm để nghỉ ngơi.
Lão Thôi từ biệt viện cũng theo trở về, có mang nồi theo.
Dịch trạm cơm nước không ngon, lão liền đốt lửa rồi treo một chiếc nồi hầm thịt khô cùng mì sợi mà lão mang đến, cho một ít củ cải vào, nước cạnh trộn với cơm ăn rất ngon.
Hàn Lâm Phong sợ đêm đến gió lạnh, không cho Tô Lạc Vân trông bếp, hắn dung nồi đất nấu đến sôi ùng ọc, bưng lên lầu hai, hai người ngồi trên một cái bàn nhỏ ăn cơm.
Lúc ăn được một nửa thì nghe thấy dưới lầu truyền đến âm thanh ồn ào, thì ra bọn Triệu Quy Bắc cũng tới đây.
Vì mấy lời chế giễu lúc trước của Triệu Quy Bắc, Hàn Lâm Phong không buồn ra tiếp.
Thế gian vạn kẻ lạnh lùng, hắn chỉ dính lấy một mình nương tử nhà mình là đủ.
Thế nhưng không ngờ rằng, Triệu Quy Bắc lại một thân chật vật, hoảng sợ xông vào, hét lên: "Hàn Thế tử, ngài cho mượn hộ binh thị vệ của ngài dùng một chút!"
Khánh Dương trông cậu ta giống ma chướng, lại một thân hôi thối chật vật, nên đưa tay ra ngăn cản, không cho cậu ta vào trong.
Hàn Lâm Phong bảo Lạc Vân ăn trước, hắn đứng dậy ra khỏi phòng, đánh giá Triệu Quy Bắc từ trên xuống một lúc, ngửi thấy mùi phân hôi thối liền lùi lại một bước, dùng khăn bịt mũi, nói: "Làm sao? Gặp được thổ phỉ rồi?"
Triệu Quy Bắc lau vết máu đầy trên mặt, còn có một số vết bẩn khả nghi, vội vàng nói: "Nhanh lên, đem người cho ta mượn! Lư Khang và Quách Yển bị bọn thổ phỉ bắt đi rồi, nếu không cứu được bọn họ, Vĩnh An Vương phủ sẽ tố cáo phụ thân ta mất!"
Lần trước bởi vì chuyện Quách Yển té gãy chân, hai nhà cãi nhau kịch liệt.
Lần này mẫu thân Ngư Dương Công chúa sai cậu ta hộ tống hai vị công tử cho tốt, kỳ thật cũng là vì muốn hàn gắn rạn nứt, gắn bó tình nghĩa. Dù sao Triệu Đống cùng Vĩnh An Vương gia là quan đồng liêu, cũng phải nói chuyện với nhau.
Nhưng hiện giờ, cậu ta lại để nhi tử của Vĩnh An Vương và Lư Tướng quân bị bắt mất, Triệu Quy Bắc đầu óc quay cuồng, cảm thấy mình đã gây ra họa lớn.
Cậu ta vạn lần không ngờ rằng, thổ phỉ ở vùng này lại hung hãn như vậy, rõ rang thấy thân binh quan phục, nhưng vẫn đồng loạt lao ra, người còn chưa tới, phân và nướ© đáı lợn đã tới trước.
Còn đám thân binh này, buổi trưa được đám Lư Khang ban thưởng rượu ngon, cả đám đều uống để say xỉn, đối mặt với đám thổ phỉ đã chuẩn bị trước này, dĩ nhiên trở tay không kịp.
Chiêu thức của mấy tên thổ phỉ này cũng quá bỉ ổi, phân heo bay tới, tất cả mọi người buồn nôn nhao nhao né tránh, không kịp xếp hàng lập lá chắn, lập tức bị bọn chúng đánh cho tan nát.
Mặc dù cậu ta cùng thuộc hạ gϊếŧ được vài tên thổ phỉ, nhưng cũng đành giương mắt nhìn đám thổ phỉ đó cướp hai chiếc xe ngựa đi.
Tên thủ lĩnh có lẽ nhìn thấy mấy người này xuất thân bất phàm, cho nên còn để lại lời nhắn, yêu cầu bọn họ cầm năm trăm lượng ngân phiếu đến chuộc người, nếu không, con tin ở sơn trại sẽ không qua nổi một đêm, trời vừa sáng, liền bị gϊếŧ chết đem tế cờ.
Triệu Quy Bắc từ nhỏ đã cùng phụ thân đến quân doanh lịch luyện, một người luôn được gọi là "tiểu Tướng quân", sao có thể chịu tổn thất lớn như vậy? Chỉ một lòng muốn gϊếŧ bọn chúng chuộc người về.
Thế nhưng gần đây không có thôn bản cửa hàng nào, sao có thể tìm được người? Dịch trưởng dịch trạm cũng khó nói, trong dịch trạm có quân truyền tin hỏa tốc, lính canh phòng không thể biệt phái, nếu không sẽ phạm phải tội chết lơ là nhiệm vụ.
Cho nên Triệu Quy Bắc dự định mượn hộ binh của Hàn Lâm Phong dùng một lát.
Tô Lạc Vân đã sớm buông đũa xuống, nàng bịt mũi đứng sau lưng Hàn Lâm Phong nghe hết những lời này rõ ràng, thế là vội vàng lên tiếng: "Đã có thể dùng tiền để giải quyết, cần gì phải chém chém gϊếŧ gϊếŧ? Chẳng phải năm trăm lượng bạc thôi sao, nếu như ngài không bỏ ra nổi, thì Bắc Trấn Vương phủ chúng ta sẽ cấp cho Triệu công tử."
Dứt lời, nàng phân phó Hương Thảo lấy rương tiền đến, bên trong có xấp ngân phiếu dày cộp, tùy tiện rút ra mấy tờ đưa cho Hàn Lâm Phong.
Nàng bây giờ quản lý không ít cửa hàng trong ngoài kinh thành, một ngày thu cả đấu vàng.
Hiện tại Triệu Quy Bắc gặp phải chuyện như vậy, đã phải nhờ đến Hàn Lâm Phong, nếu từ chối thì thật mất mặt.
Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, Triệu Quy Bắc muốn dẫn bọn Khánh Dương đi liều mạng, cũng quá là nực cười!
Đối với Tô "Thần Tài" mà nói, chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, thì không thành vấn đề!
Cho nên nàng muốn dùng bạc để Triệu Quy Bắc chuộc người đàng hoàng.
Hiện tại Triệu Quy Bắc không chỉ phát ra mùi phân lợn hôi thôi, mà còn tỏa ra một nỗi nhục hận không thể hủy thiên diệt địa!
Cậu ta đường đường là con trai Tướng quân, bị thổ phỉ dội cho một thân đầy phân, hiện giờ còn phải dựa vào một nữ nhân mù lòa lấy tiền chuộc người, cậu ta thà rằng chết trên núi của thổ phỉ, cũng tuyệt đối không gánh nỗi sỉ nhục này!
Cho nên cậu ta trừng mắt hướng về phía Hàn Lâm Phong hét lên: "Ngài không cho mượn người cũng không sao, ta tự mình đi cứu người!"
Nói xong, cậu ta một thân âm khí trùng thiên, giận đùng đùng chạy vội ra ngoài, chỉ bảo dịch quan đổi ngựa cho cậu, rồi chạy đi gϊếŧ người.
Hàn Lâm Phong nhìn bóng lưng lỗ mãng của thiếu niên, không khỏi nhớ tới Triệu Đống Tướng quân từng tận tình khuyên nhủ hớn.
Vị Triệu Tướng quân đó, thật sự là người mà Hàn Lâm Phong ngưỡng mộ từ tận đáy lòng. Nếu con trai độc nhất của y chết tại nơi rừng núi hoang vắng này, trung niên mất con, cũng có chút không đành lòng...
Nghĩ đến đây, hắn quay người lấy trường kiếm treo trên tường, nói với Tô Lạc Vân: "Nàng ăn cơm rồi nghỉ ngơi trước, ta đi một chút liền trở về."
Tô Lạc Vân nhanh chóng kéo lấy hắn, có ý ngăn cản nhưng lại bị hắn cản lại, chỉ có thể đem ngân phiếu đưa cho hắn nói: "Đừng có giống mấy đứa con nít, phô trương thanh thế, dùng tiền đem người chuộc về là được... Đến lúc đó ngài xem xem có thể trả giá hay không, hai tên phế vật đó, nhiều lắm cũng chỉ đáng một trăm lượng..."
Hàn Lâm Phong suýt thì bị kinh nghiệm buôn bán của nương tử mình làm cho phì cười.
Đây là nàng không thể đi, bằng không, ở trước mặt cùng thổ phỉ cò kè mặc cả, nói không chừng còn có thể lấy được chút tiền trở về.
Nhưng hắn lại không lấy ngân phiếu, ngược lại còn thăm dò nương tử phú bà nhà mình: "Nàng có vàng hay gì đó tương tự không, đêm hôm khuya khoắt, mấy thứ vàng bạc, bọn chúng sẽ dễ dàng nhìn thấy hơn."
Lạc Vân cảm thấy có lý, liền từ trong cái rương nhỏ của mình lấy ra hai túi vàng thỏi.
Hàn Lâm Phong vừa rồi thấy nàng giữ nhiều tiền như vậy, trong lòng có ý thăm dò, xem ra nàng đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho mình, hắn không khỏi nhìn nàng một cái.
Nữ tử nhiều tiền như vậy đi tới đâu có lẽ không đắc tội với ai, nàng chuẩn bị vàng bạc, ngân phiếu đầy đủ đến như vậy, thật sự chỉ cần nhấc mông lên liền có thể rời đi...
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên đưa tay không nhẹ không nặng nhéo mặt phú bà một cái. Lạc Vân không hiểu rõ vì sao, còn tưởng hắn chê ít, nói: "Sao vậy? Không đủ sao? Thϊếp vẫn còn..."
Vừa nói nàng vừa quen thuộc lấy từ trong hành lý của mình một cái gối, trong cái gối lôi ra bốn thỏi vàng lớn.
Hàn Lâm Phong sắc mặt dần đen lại, nhịn không được xoa xoa huyệt thái dương: "Được rồi, số này nàng đủ để chuộc hai mươi mấy đứa con hoang rồi... Nàng mang nhiều như vậy để làm gì, không phải để chuẩn bị trốn đi đó chứ?"
Vừa nói, hắn vừa đi tới rương tiền, thuận tay lấy một bộ y phục, sờ một cái, phát hiện bên trong áσ ɭóŧ hình như có vật gì nặng nặng...
Tô Lạc Vân nhỏ giọng thì thầm: "Tục ngữ có câu, cùng gia phú đường*, thϊếp mang nhiều một chút, đề phòng bất kỳ tình huống nào..."
*Cùng gia phú đường: ở nhà nên tằn tiện, ra ngoài nên mang nhiều tiền hơn để tránh xấu hổ.
Trước đó việc làm từ thiện ở huyện Ngạn, phủ Thế tử đã đóng vào không ít tiền. Lạc Vân cũng là sợ hắn trên đường tiêu xài không đủ, cho nên mới cố ý mang thêm nhiều chút, sao hắn nghe vậy mà không được hai lòng cho lắm nhỉ?
Cái gì mà trốn đi? Trong khi nàng là nha hoàn được mua vào? Sau này nàng có rời đi, cũng phải ngồi xuống cùng hắn thương lượng, chia tài sản ổn thỏa, ký kết văn thư hòa ly đàng hoàng!
Hàn Lâm Phong lại cảm thấy nàng đang giảo biện, trong quần áo đều giấu vàng bạc, thật sự chỉ cần khoác một bộ y phục lên là có thể rời đi ngay... Hắn hít sâu một hơi, ôm lấy nàng, hôn lên mặt nàng rồi thấp giọng nói: "Đi ngủ sớm đi, ta sẽ cố gắng trở về thật nhanh!"
Đợi sau khi Hàn Lâm Phong rời đi, Hàn Dao lo lắng tới hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhịn không được nói: "Tẩu tẩu, sao tẩu lại không ngăn huynh trưởng lại? Quá nguy hiểm!"
Tô Lạc Vân lại bình tĩnh nói: "Ca ca muội là người biết rõ mình muốn gì, ta tin tưởng ngài ấy."
Hàn Dao nghe mà sửng sốt, nàng ta không ngờ tẩu tử lại nói như vậy. Ca ca mặc dù không hoang đường vô đức như người ngoài tưởng, nhưng cũng không phải là người đáng tin trong mắt thế tục.
Nhưng tẩu tẩu lại nói chắc nịch như vậy, thật giống với lần đó ca ca gặp nạn, người khác đều cho rằng ca ca không trở về được. Chỉ có nàng vẫn một mực canh giữ ở trước cửa, cố chấp chờ đợi ca ca...
Đáng tiếc người hoàn toàn tin tưởng Hàn Lâm Phong lại không bao gồm Triệu Quy Bắc.
Lúc cậu ta nghe thấy có tiếng vó ngựa sau lưng, trong lòng còn vui mừng, cho rằng cuối cùng Hàn Lâm Phong cũng phái người đến.
Không ngờ rằng, Hàn Lâm Phong lại tự mình mang theo mười mấy tên thị vệ tới, bên hông còn đeo cả kiếm.
Triệu Quy Bắc nhịn không được mà chau mày: "Sao ngài lại theo tới đây? Mau để người lại rồi trở về đi, ta sợ đến lúc đó không chăm sóc được cho ngài!"
Hàn Lâm Phong thản nhiên nói: "Những tên thổ phỉ này không phải thường dân đường cùng mạt lộ, trong đó có một số là đào binh từ Bắc địa lưu lạc đến đây. Loại chiêu thức ném phân lợn vào người này là mánh khóe thường dùng ở đó. Thêm nữa bọn chúng quen thuộc địa hình nơi đó, dù ngươi có mang nhiều nhân mã đến cũng không thể san bằng đỉnh núi của chúng. Người ta đã ra giá rồi, trước mắt ngươi nên chuộc người về đã. Không cần thiết chọc cho bọn chúng phải xé ngân phiếu, dù ngươi có chết, cũng đừng để lại cho phụ thân ngươi đống phân rửa không hết!"
Triệu Quy Bắc có ý phản bác, nhưng Hàn Lâm Phong nói rất có lý, cậu ta nhất thời không phản bác được, chỉ có thể mò xương trong trứng gà nói: "Ngài... Làm sao biết đây là mánh khóe của đào binh Bắc địa?"
Hàn Lâm Phong kiên định trả lời: "Thủ hạ của ta từng tòng quân ở Bắc địa, lời bọn họ nói, dĩ nhiên không sai."
Bây giờ sắc trời tối sầm, thiếu niên bị gió đêm thổi, đầu não cũng dần dần tỉnh táo lại. Bây giờ có lẽ cũng chỉ có thể nghe theo ý của Hàn Lâm Phong, trước tiên phải chuộc người ra rồi lại nói.
Nhưng Hàn Lâm Phong dường như không vội đi, khi bọn hắn đi vào một chỗ có nhiều cây sậy, Hàn Lâm Phong sai người xuống ngựa, lấy kiếm cắt rất nhiều sậy và cỏ.
Sau đó hắn dẫn một đám thủ hạ của mình bắt đầu... buộc người rơm.
Triệu Quy Bắc ngẩn người, nhịn không được ngồi xuống hỏi Hàn Lâm Phong: "Các ngài... Đang định làm gì?"
Hàn Lâm Phong thành thạo buộc người rơm, nhàn nhạt nói: "Một hồi ngươi sẽ biết... Nếu không giúp cắt cỏ được, phiền ngươi ra bờ sông tắm một cái, mũi của Thế tử phi ta mẫn cảm, ta sợ ở cạnh ngươi lâu, trở về lại dọa đến nàng ấy."
Không biết vì sao, Triệu Quy Bắc phát hiện khí phách của mình lại bị một tên cà lơ phất phơ ở kinh thành này áp đảo.
Hiện giờ cậu ta cũng biết mình không giúp được gì cho vị đại gia này, chỉ đành hừ lạnh một tiếng, chạy đến bờ sông tắm rửa một chút.
Tắm rửa xong, cậu ta thay y phục trong bọc hành lý, người bên người đã tay chân lanh lẹ buộc được bảy tám người rơm, bọn họ còn lấy cả binh phục mặc cho mấy người rơm này.
Bầu trời rộng rớn tối đen, chợt nhìn, thật giống dáng vẻ nam nhân cao lớn.
Đợi bọn thổ phỉ nói nơi giao thiền chuộc, Khánh Dương dẫn theo hai người đi trước.
Sau khi hắn ta trở về, nhỏ giọng nói: "Không có cạm bậy, đường sạch."
Hàn Lâm Phong nhẹ gật đầu, Khánh Dương cùng hai người đó đổi thành bộ giáp mềm, đội mũ sát, sau đó mang theo người rơm cùng bó đuộc chưa cháy, dẫn bảy tám con ngựa đi tới.
Hàn Lâm Phong dẫn theo Triệu Quy Bắc, còn có những người còn lại trèo lên một cái cây to lớn cách đó không xa.
Đúng lúc này, Khánh Dương ở dưới đất hô lên: "Hảo hán đây rồi, chúng ta mang theo tiền chuộc tới rồi! Đưa hai vị công tử của chúng ta đến đây, nếu không, thì không cần mua bán gì hết!"
Đang nói chuyện, có hai bó đuốc được thắp lên, một bó được Khánh Dương cầm và một bó đuộc của một thị vệ khác, còn lại có vài "người", hoặc là đang cưỡi trên lưng ngựa, hoặc là đang đứng trên mặt đất, đều chỉ soi thấy bóng dáng, xa xa chỉ thấy lờ mờ, không rõ ràng lắm.
Đúng lúc này, phía đối diện hô lên: "Lấy vàng bạc ra, cho xem!"
Khánh Dương cao giọng nói: "Không gặp người, không cho xem vàng bạc!"
Phía đối diện cũng nhìn ra, người giao tiền chuộc là một cao thủ, thế là ở trên sườn núi có một bó đuốc sáng lên, thấy hai người Quách Yển cùng Lư Khang đang bị trói như gà, dưới bó đuốc run lẩy bẩy.
Khánh Dương xác định người còn sống, liền giơ lên túi vàng Tô Lạc Vân chuẩn bị trước đó, vật lóe sáng lên, dưới bó đuốc chiếu rọi, vô cùng mê người.
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng huýt sao.
Người từng chém gϊếŧ trên chiến trường cực kỳ nhạy cảm với âm thanh này, đó là tiếng vang của mũi tên cắt ngang không khí.
Xem ra những tên thổ phỉ này không thành thật, cho dù có người đến giao tiền chuộc, cũng không có ý định chừa con đường sống.
Cùng lúc đó, mấy người Khánh Dương cũng lớn tiếng kêu lên rồi ngã xuống, bó đuốc trong tay ném đi thật xa. Trong bóng tối mơ hồ, chỉ có tiếng ngựa hí, còn có tiếng kêu liên tục.
Tên bắn một hồi lâu, một mũi tên châm lửa bắn tới. Nó chiếu sáng bóng người nằm đầy đất, có thể thấy những người đã ngã xuống kia trên thân thể đâm rất nhiều mũi tên.
Coi như dù có là thần tiên, cũng phải chết hẳn!
Những tên thổ phỉ cười ha ha, chạy vội xuống, chuẩn bị lục tìm vàng bạc.
Nhưng khi một vài trong số chúng chạy xuống, những người đứng trên đỉnh núi đột nhiên nghe thấy tiếng mũi tên lạnh lùng rít lên sau tai.
Bọn chúng chưa kịp phản ứng, bảy tám người đã ngã xuống, sau đó, mười mấy người vạm vỡ không biết từ đâu nhảy xuống, giơ tay chém xuống, mười mấy người nữa lại ngã xuống!
Còn những người chạy xuống nhặt vàng cũng phát hiện có gì đó không ổn, đây... tất cả những người ngã xuống đất này đều là người rơm mặc quần áo sao?
Sau khi nghe thấy tiếng chém gϊếŧ kêu la từ đỉnh núi truyền đến, tên thủ lĩnh nhặt vàng thấp giọng nói: "Không hay rồi, chúng ta trúng kế rồi!"
Ngay khi bọn chúng chuẩn bị quay lại, trong đống người rơm chất đống đột nhiên nhảy lên ba tên người sống sờ sờ, quá bất ngờ, tên thủ lĩnh bổ ngã xuống đất.
Trong một cuộc chạm trán thế này, người dũng cảm sẽ dành chiến thắng!
Những tên đạo tặc kia ban ngày dùng phân lợn chiếm được ưu thế. Nhưng trong đêm lại bị người rơm làm cho tê liệt, nhất thời chủ quan trúng mai phục.
Một đám bọn chúng bị chia cắt ở đỉnh núi và dưới chân núi, từng người bị đánh tan, cuộc chiến kết thúc đẫm máu nhanh chóng.
Mấy tên thổ phỉ còn lại, mắt thấy người một nhà nhao nhao ngã xuống, ý chí chiến đấu hoàn toàn biến mất, nhanh chóng ném đao kiếm xuống đầu hàng.
Trong trận chiến này, Hàn Lâm Phong không tham gia bào, chỉ đứng trên cây mà nhìn xuống, Triệu Quy Bắc cũng bị hắn tóm lấy, không thể xuống cây.
Theo lời của Hàn Lâm Phong thì: "Những chuyện chém chém gϊếŧ gϊếŧ này đều là sỉ nhục, giao cho bộ hạ là được rồi, cần gì phải tự mình động thủ?"
Đã là như vậy, Triệu Quy Bắc từ đầu tới cuối chỉ há miệng, nhìn một đám lão binh binh bất yếm trá, đâu vào đấy gϊếŧ sạch một đám thổ phỉ.
Cái này... Những người này sao lại làm được như vậy? Có thể trong một thời gian ngắn nghĩ ra một kế sách tuyệt diệu như vậy.
Phải biết nơi đây địa hình tốt, số lượng của đối phương khá đông, còn trước đó bọn họ cũng không biết rõ.
Cái này cần phải quan sát tỉ mỉ, to gan nhanh chóng chuẩn bị, càng cần một bàn tay sắt thực hiện, không để xảy ra bất kỳ sai sót này!
Triệu Quy Bắc nhìn thấy rõ ràng, từ đầu tới cuối người chỉ huy đều là Hàn Lâm Phong. Những bộ hạ kia của hắn không biết tại sao lại tin tưởng một tên đệ tử không ra gì như vậy.
Hàn Lâm Phong yêu cầu Khánh Dương trốn trong đống người rơm kia tránh tiễn giả chết, nhiệm vụ nguy hiểm như vậy, Khánh Dương kia vậy mà không chút do dự thi hành.
Triệu Quy Bắc bởi vì tuổi còn nhỏ, mặc dù ra vào quân doanh, nhưng lại chưa từng ra chiến trường.
Nhưng cậu ta đã nhìn thấy sự tương tác của phụ thân cùng với những bộ hạ cũ của y, phải cùng nhau vào sinh ra tử mới có thể tạo ra sự ăn ý như vậy.
Hàn Lâm Phong này, lúc bố trí hàn động, hoàn toàn giống một Tướng quân lão luyện, và khả năng bày bố của hắn dường như còn mạnh hơn rất nhiều so với bộ hạ của phụ thân...
Thế nhưng đối mặt với chất vấn của Triệu Quy Bắc, Hàn Lâm Phong chỉ khoát khoát tay, bất đắc dĩ nói: "Ta nào có năng lực gì, chẳng qua là nhờ bộ hạ võ nghệ cao cường. Nếu có năng lực, ta đã sớm xuống cây cùng bọn hắn chém gϊếŧ rồi... Nói đến, vẫn là Triệu công tử có công lớn, nếu không phải ngươi nhiều lần kiên trì, ta thật sự bị những tên thổ phỉ này dọa không dám tới. Ngươi xem, đây đúng là một đám người ô hợp mà..."
Lần này Triệu Quy Bắc không nói gì – mẹ kiếp đám ô hợp bọn chúng! Vào ban ngày, cậu ta bị đám người này chém gϊếŧ đến suýt thì đái ra quần!
Nhưng Quách Yển cùng Lư Khang vừa mới được cứu lại rất tin tưởng lời nói của Hàn Lâm Phong, khóc lóc cảm kích Triệu công tử.
Triệu Quy Bắc da mặt mỏng, cảm thấy không chịu nổi một tiếng đa tạ này, cùng bọn Khánh Dương đi thẩm vấn mấy tên thổ phỉ còn sống.
Chờ chỉ còn lại ba người bạn tốt ngày xưa, Quách Yển vẻ mặt đưa đám nói: "Lúc đầu ta đã bảo không đi rồi, nhưng Hằng Vương cứ nhất định phải phái ta tới, mẫu thân ơi, cho con về nhà đi!"
Hàn Lâm Phong khẽ thở dài, nói với bọn hắn: "Ngươi ta đều là tri kỉ. Thực không dám giấu diếm, đường đến phía trước tội phạm còn nhiều, thậm chí còn có người Phất Kim vào cướp bóc... Mấy kẻ da mịn thịt mềm giống hai người, vào hang ổ của thổ phi, coi như không cướp tiền, e rằng cũng bị mấy tên đó cướp sắc... Còn nữa nếu đến tiền tuyến, chiến sự căng thẳng, thật khó để nói có chuyện da ngựa bọc thây hay không... Để đề phòng bất trắc, chúng ta vẫn nên viết mấy bức thư tuyệt mệnh đi, mang theo bên mình, nhỡ có ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta còn có thể trở về giúp đỡ đưa cho thân nhân."
Quách Yển cùng Lư Khang vốn là không muốn đến, cũng vừa bị đánh bị mắng trong hang ổ thổ phỉ.
Bây giờ nghe Hàn Lâm Phong nói vậy, lập tức ánh mắt đăm đăm, nghẹn ngào khóc.
"Lâm Phong huynh, đầu óc của ngươi trước nay linh hoạt hơn so với chúng ta, theo ý ngươi, chúng ta nên làm thế nào cho phải?"
Hàn Lâm Phong có chút lúng túng: "Thực ra ta có một cách, nhưng phải chịu thiệt chút... Mà cách này lại phạm vào kỷ cương, ta cũng không thể quyết định thay các ngươi, các ngươi tự mình xử lý được chứ?"
Nói xong, hắn ghé tai hai người thì thầm mấy câu. Lư Khang thì không sao, nhưng Quách Yển lại phản ứng hơi mạnh: "Cái gì? Chân của ta vừa lành lại! Đau như vậy, sao làm được?"
Hàn Lâm Phong chậm rãi đứng lên: "Cách cũng đã có, cơ hội cũng đúng lúc, nếu các ngươi làm vậy, vừa vặn đổ cho mấy tên thổ phỉ đã chết này, còn tốt hơn là đột nhiên giả bệnh ở trong phủ. Cho dù là ai cũng không thể hoài nghi. Nếu sớm hạ quyết tâm, có thể sớm trở lại kinh thành hơn không phải sao?"
Câu "sớm trở lại kinh thành hơn" khiến hai tên công tử động tâm!
Một đêm kinh hồn này, đâu phải là đi tham quân, quả thực là đi Tây Du hàng ma vệ đạo! Ở phía trước đếm không hết yêu ma tinh quái đang mài dao xoèn xoẹt chờ lấy bọn hắn!
Quách Yển cùng Lư Khang bị dọa rơi mất hồn, đau khổ cầu khẩn Hàn Lâm Phong giúp đỡ, thừa dịp lần bị bắt cóc này giả vờ bị thương nghiêm trọng, trở về kinh thành!
Thế là sau hàng vạn lời cầu xin, Hàn Thế tử rốt cuộc cũng miễn cưỡng đồng ý.
Để tránh tiết lộ phong thanh, bị quân pháp xử trí, hắn thậm chí không gọi thuộc hạ hỗ trợ, tự mình cầm một cây gỗ dày trong rừng, nói với hai người: "Các ngươi cắn thứ gì đó đi, nhịn lại, ta sẽ tận lực giúp đỡ!"
Nói xong, Hàn Lâm Phong mỉm cười giơ cây gỗ lên, hung hăng đánh về phía đùi hai người bọn họ...
Thế nào là chí hữu nhân gian? Hàn Thế tử đã tự chứng minh, giải thích hoàn mỹ.
Chỉ là Thế tử dường như có chút không hạ thủ được, phải đánh mấy lần trước khi đánh gãy xương chân hai người.
Hai người kia đau đến nỗi cắn gãy thanh gỗ trong miệng, nước mắt nước mũi giàn giụa.