Chính sách này hiển nhiên là thiên về những người dân nghèo không có đất đai, hoặc là ruộng đồng rất ít.
Về phần những miếng thịt béo bở đã vào miệng của đám thế gia, bệ hạ tiếp thu bài học kinh nghiệm của Thánh Đức tiên đế, cũng không có động vào.
Hàn Nghị vốn dĩ cho rằng, như vậy sự phản kháng đến từ thế gia sẽ nhỏ một chút.
Đáng tiếc, những đám làm cha quản đông quản tây trên triều đình kia, há có thể nhìn con đường kiếm tiền của mình đi vào vô vọng? Từng người than thở khóc lóc trên triều đình dường như giống bị tịch thu nhà cửa vậy, đau đớn nói đến triều chính như vậy là vi phạm quy tắc của tổ tông, nhất định mang đến tai họa cho Đại Ngụy.
Khai khẩn ruộng hoang cái gì? Long mạch núi sông, há có thể để những lưu dân kia tùy ý chặt cây?
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Mặc dù Lạc Vân ở Đông Cung, thế nhưng cũng nghe nói có người trên triều đình tranh cãi không ngừng, coi như đến thời gian bãi triều, đám quần thần cũng không chịu ra về.
Nghe nói còn có hai lão thần cảm thấy tân chính vừa ban ra, Đại Ngụy triều sắp xong rồi, tức giận đến muốn đâm đầu vào cột trước mặt Bệ hạ để tỏ rõ ý chí.
Đáng tiếc còn chưa có chạy mấy bước chậm chạp đã bị người khác ngăn lại, sau đó lão thần kia thuận thế hôn mê, được người ta dùng cáng cứu thương khiêng đi ra.
Hàn Dao cũng trong cung Lạc Vân, nghe cung nhân đi tìm hiểu Thái tử khi nào hạ triều về hồi bẩm, trong triều đình kêu la loạn lên như thế, Hàn Dao lại thở dài nhẹ nhõm.
Nàng vừa bóc vỏ cam cho tẩu tẩu, vừa cảm động đến rơi nước mắt nói: "Hoàng huynh của ta thật là tốt! Không phải huynh ấy biết Quy Bắc gây ra họa, cho nên hôm nay mới vội vàng ban bố tân chính, đi trêu chọc đám kia lão thần chứ?"
Trong lòng Lạc Vân đang đổ mồ hôi thay Hàn Lâm Phong và công công, nghe Hàn Dao nói như vậy, cũng có chút tức giận: "Hoàng huynh muội bây giờ tập trung tinh thần vào trong chuyện ruộng đất, làm sao có thể quản đến kiện cáo gì! Muội trở về nói với tướng công nhà muội, làm việc cũng không thể tùy tiện hấp tấp như vậy!"
Nói đến tai họa Triệu Quy Bắc gây ra, không tính là quá lớn, thế nhưng không nhỏ.
Vào hai ngày trước khi đại triều lần này, Triệu Quy Bắc xâm nhập vào phủ Tuấn quốc công, đánh Tuấn quốc công bị thương.
Nhóm môn sinh của Tuấn quốc công lòng đầy căm phẫn, viết tấu chương vạch tội Triệu Quy Bắc. Đáng tiếc hôm nay cáo trạng của nhóm môn sinh, đều bị âm thanh các lão thần đụng trụ che phủ lại.
Lúc này Triệu Quy Bắc mới may mắn thoát được một trận trách phạt.
Kỳ thật Tuấn quốc công này cũng rất oan uổng, người đang ngồi trong phủ, vốn dĩ không biết chuyện gì thì bị tiểu tướng quân xông tới đánh cho hai mắt đen ngòm.
Mà nguyên nhân Triệu Quy Bắc xúc động như thế, còn phải nói từ đêm trung thu Ngư Dương đến lãnh cung thăm Vương hoàng hậu.
Cung yến kia cực kỳ náo nhiệt, thế nhưng Ngư Dương lại đạp trên vầng trăng sáng lạnh lẽo, được hạ nhân của Thái tử dẫn dắt đến lãnh cung thăm mẫu thân.
Trước đó mấy lần nàng cũng muốn thăm hỏi mẫu thân, thế nhưng đều bị ngăn ở ngoài cung. Lần này mẹ con gặp được nhau thật sự không dễ.
Ngày xưa Vương hoàng hậu phong quang vô hạn, bây giờ đã tàn lụi đến già nua rất nhiều, chỉ mặc một thân vải thô, ngồi một mình ở trong phòng trống rỗng.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Khi nàng nhìn thấy sợi tóc của nữ nhi nhiễm lên sương trắng, cũng dâng lên nỗi buồn đau thương, đè nén đau khổ nói: "Ngư Dương... con là Ngư Dương? Sao tóc của con bạc đi nhiều như vậy?"
Mẹ con thật vất vả mới gặp nhau, vốn nên có rất nhiều lời nói không hết.
Thế nhưng nghe Ngư Dương cũng mở miệng liền hỏi thăm nguyên nhân cái chết của Huệ nương giống y như Triệu Đống kia, Vương hoàng hậu nhắm mắt lại, sau đó chậm chạp nói: "Ngươi qua đây, đến gần ta một chút..."
Lúc Ngư Dương tiến tới, Vương hoàng hậu đột nhiên hung hăng cho nàng một bạt tai: "Mẫu thân ngươi rơi vào tình cảnh như thế, đệ đệ ngươi bị tù cũng sống chết không rõ. Ngươi không nghĩ phải giải vây như thế nào, mà vẫn còn nghĩ đến những tình yêu chó má kia?"
Ngư Dương che khuôn mặt bị đánh, thấp giọng nói: "Con đã hòa ly cùng Triệu Đống, đến hỏi chỉ là muốn tìm hiểu rõ ràng..."
Vương hoàng hậu nhìn nữ nhi không có thuốc chữa này, cũng là nản lòng thoái chí, chỉ là mở miệng nói: "Triệu Đống quê mùa kia, nửa con mắt ta còn không nhìn trúng hắn. Nếu hắn là người thích quyền thế, con nhất định phải gả cho hắn cũng thôi đi, ta có thể có cách để hắn cưới con. Chỉ cần con một ngày còn là công chúa, hắn cũng sẽ nể tình quyền thế của con, chăm sóc chu đáo cho con. Thế nhưng sau này ta cũng nhìn thấu, hắn chỉ là ngoan cố, không biết xem xét thời cơ, cho dù con gả cho hắn, thì hắn có thể đối tốt với con như thế nào? Mặt hàng này, cũng xứng để ta hao tâm tổn trí mưu hại thê tử thôn dã của hắn? Con cũng là quá xem thường mẫu hậu của con rồi!"
Nữ nhi của bà, kim chi ngọc diệp cỡ nào! Nhưng lại cứ chướng mắt thế gia đệ tử!
Lúc ấy Vương hoàng hậu không lay chuyển được nữ nhi, lại không khuyên nổi nữ nhi gả cho người khác, cuối cùng chỉ có thể trấn an chính mình, coi như nữ nhi không gả cho người cao quý thì nàng cũng là công chúa, có thể tuỳ tiện hưởng lạc cả một đời.
Dù sao cũng tốt hơn mẫu hậu này của nàng, mặc dù gả cho Hoàng đế nhưng lại bị nhốt trong cung điện, trông coi nam nhân không yêu thương mình này, rồi mãi mãi bày mưu tính kế tranh đấu cùng một đám tiện nhân.
Thế nhưng về sau, thê tử của Triệu Đống chết, Ngư Dương thấy Triệu Đống không gượng dậy nổi, nhất định phải trông mong đi làm kế mẫu cho người ta.
Bà và Ngụy Huệ đế khuyên can không được, cảm thấy mình bất tài vô dụng, nên mặc nàng.
Bây giờ nhìn thấy nữ nhi có kết quả như vậy, ngược lại là khẳng định suy nghĩ khi đó của bà, gả cho nam nhân không yêu mình, sao được như nguyện vọng? Chẳng qua chỉ là một bể khổ không qua nổi mà thôi.
Nhưng mà đầu óc của Vương hoàng hậu đều đã thấm đẫm trong cung đấu, sau khi nghe nữ nhi khóc lóc kể lể, suy nghĩ một chút thì nghĩ đến điểm mấu chốt trong đó.
Bà cười lạnh liên tục nói: "Lúc ta và phụ hoàng con ở hành cung, nhu cầu cấp bách cần người đến chi viện, Triệu Đống lãnh binh đến đây, quan trọng cỡ nào. Ta vốn cho là hắn sẽ đứng về phía nhạc mẫu của mình, kém nhất, cũng hẳn là đến đây hộ giá. Thế nhưng hắn đến giội nước bẩn lên trên người của ta, Triệu Đống lại xém chút bị Đông Bình vương cho làm đầy tớ. Nhân chứng vật chứng đều đủ, xem ra là có người hao tâm tổn trí sắp đặt... Con hòa ly cũng tốt, nếu không với thân phận này của con, tiểu tử Triệu Đống kia cũng sẽ không đối tốt với con đâu. Và sau này cũng đừng tới chỗ này của ta nữa, rời xa kinh thành thị phi này đi! Nếu như con còn coi ta là nương, thì nghe vi nương nói câu cuối cùng, quãng đời còn lại, chính là sống cho bản thân mình, con đã bốn mươi, hai tóc mai đã bắt đầu trắng, cũng nên cập bến rồi, tình yêu và nam nhân là vô dụng nhất!"
Ngư Dương nghe được nỗi buồn trong đó, muốn ôm lấy mẫu thân đau đớn khóc một trận, lại bị Vương hoàng hậu đẩy ra, lạnh lùng nói: "Con làm gì giống nữ nhi của ta, không có chút chí khí mạnh mẽ! Thật sự là nhìn con cũng phiền chán! Còn không mau mau lăn ra ngoài, đừng tới quấy rầy ta nữa!"
Mẫu thân lạnh lùng như thế, Ngư Dương cũng chỉ có thể bái biệt rời đi.
Chỉ là sau khi Ngư Dương đi, lúc này Vương hoàng hậu mới nhìn bóng lưng nữ nhi, lặng lẽ rơi lệ.
Sao bà có thể không nhớ nữ nhi? Chỉ là nói nặng lời một chút, bà sợ nữ nhi còn nhớ muốn đến thăm mình mà thôi.
Bản thân bà bây giờ là phế hậu, gần gũi quá chỉ sợ sớm muộn cũng chịu liên lụy. Mặc dù cha con Hàn thị kia đồng ý với Ngụy Huệ đế sẽ đối đãi tốt với mạch tử tôn này, thế nhưng tiền đề cũng là hiểu đạo lý cụp đuôi làm người.
Cả đời này của bà, cố gắng tranh đoạt vì nhi tử và nữ nhi này, thế nhưng kết quả là, hoàn toàn thua cuộc, chẳng phải là một kiểu châm chọc sao?
Bây giờ điều bà có thể làm, là trong căn phòng sơ sài này, gõ mõ, yên lặng cầu nguyện trời xanh cho nhi nữ của bà một con đường sống...
Về phần đối thoại của hai mẹ con, đương nhiên cũng bị sao chép y nguyên lại, đưa tới cho Hàn Lâm Phong.
Quan sát phế hậu thì chỉ cần cách vách có người nghe lén, giám sát nói chuyện hành động, để tránh bị người có ý lợi dụng, truyền tin tức xấu, chủ mưu phá vỡ triều cương.
Chỉ là lúc Hàn Lâm Phong nhìn ghi chép này, Triệu Quy Bắc cũng đang cầu xin hắn.
Mấy ngày nay hắn vì chuyện của mẫu thân, quả thực đều ăn không ngon.
Mẫu thân vẫn luôn không chịu gặp hắn, phụ thân lại không chịu nói ra nguyên do, nên hắn tới năn nỉ Hàn Lâm Phong, để xem anh vợ thần thông quảng đại của mình xem có thể giúp hắn nghĩ chút biện pháp hay không.
Hàn Lâm Phong nhìn ngoài miệng muội phu có vết máu, lại nhìn những lời nói có lý của Vương hoàng hậu, cũng có trực giác trong này hẳn là có uẩn khúc.
Nể tình cầu khẩn của Quy Bắc, hắn để bọn thủ hạ tìm hiểu một phen.
Kỳ thật bản án này cũng rất dễ thẩm vấn ra, chỉ là sau khi ma ma trong cung kia giằng co với Triệu Đống, thì trên đường về đột nhiên nhà ngã vào trong hồ sen chết đuối, mà bà đỡ bị Triệu Đống đạp choáng về sau cũng tung tích không rõ.
Con đường về nhà của ma ma chết đuối theo hướng ngược lại và rất xa với hồ sen, người trong nhà bà ta cũng không rõ nguyên do rơi xuống đó. Lúc ấy khi kiểm tra thi thể, trên mặt trên cổ lão phụ kia cũng có tổn thương, giống như là bị người diệt khẩu.
Nhưng mà khi đó Vương hoàng hậu đã bị cầm tù, làm gì còn có ai có bản lĩnh chỉ huy người diệt khẩu!
Tỉ mỉ hỏi người trong nhà bà đỡ kia, thì trong lúc vô tình nghe được sau khi không thấy bà đỡ, thì một quản sự trong phủ Tuấn quốc công có chạy tới mấy lần tung tích của bà đỡ kia.
Hàn Lâm Phong vốn cũng là lười nghe ngóng, thế nhưng lúc nghe nói đến danh nghĩa phủ Tuấn quốc công, lại đột nhiên vô cùng hào hứng.
Chính sách chia đều ruộng đóng thuế vẫn luôn bị thế gia cản trở, Tuấn quốc công cũng là người của Lỗ quốc công Phương gia, bây giờ Hàn Lâm Phong hào hứng thu thập sơ hở của bọn hắn nhất.
Thế là Hàn Lâm Phong lại là phân phó nhân thủ đắc lực, đào sâu hơn một chút.
Cứ như vậy sau khi tìm hiểu nguồn gốc, bọn thủ hạ nhanh chóng đã tìm được quản sự kia của phủ Tuấn quốc công, từ khi chiến loạn, hắn đã rời khỏi phủ Tuấn quốc công chưa từng trở về.
Mới đầu quản sự kia còn mạnh miệng, chết không thừa nhận, chỉ nói là có việc riêng đi tìm bà đỡ trước kia cũng làm việc ở phủ Tuấn quốc công.
Cuối cùng người kia không chịu được thủ đoạn cứng rắn của thủ hạ Hàn Lâm Phong, nên đã khai ra tất cả.
Thì ra trận kiện cáo năm đó thay đổi quốc vận, nguyên nhân lại là bởi vì sự ghen ghét giữa phụ nhân gây ra!
Lúc trước chuyện phụ nhân của Tuấn quốc công hãm hại Tông gia, muốn từ hôn, vốn chỉ là người trong cuộc của hai nhà biết.
Thế nhưng cứ do Ngư Dương công chúa nhiều chuyện, nhất định phải ra mặt bênh vực kẻ yếu là Bắc Trấn vương phi, viết thư thông báo cho khuê mật, huyên náo cho kinh thành đều biết.
Cuối cùng Tuấn quốc công phu nhân mang tiếng phụ nhân thâm độc giỏi tính toán, làm hại mối hôn sự của tam công tử cũng khó khăn.
Lúc ấy Tuấn quốc công phu nhân thật sự là hận vô cùng, cảm thấy nếu như nhịn việc này nữa, thật là khiến cho Ngư Dương xem nhẹ mình rồi!
Về phần làm sao để khiến công chúa khó chịu, đó cũng là đơn giản. Công chúa điêu ngoa kia đời này cũng xoay vòng vòng vì Triệu Đống, ra tay từ điểm này, truyền chút lời đồn đại ra ngoài để đáp lễ là được.
Năm đó bà đỡ đỡ đẻ cho Huệ nương, chính là tỷ tỷ của đầu bếp trong phủ Tuấn quốc công, cũng là người từ công phủ ra.
Mặc dù tìm bà đỡ đến cũng không hỏi ra được gì, nhưng Tuấn quốc công phu nhân vốn không thèm để ý vì sao năm đó phu nhân Triệu tướng quân khó sinh mà chết, vì dù sao năm đó cũng có chút tin đồn tương tự như vậy.
Bây giờ, bà muốn vu cho Ngư Dương, chỉ cần cơm nguội xào nóng một chút là được.
Thế là bà ta ra hiệu cho bà đỡ thả ra chúng tin đồn, nói là Huệ nương khó sinh hình như do Ngư Dương công chúa kia âm thầm động tay động chân.
Bà đỡ kia và hạ nhân các phủ cũng đều có chút giao tình, thỉnh thoảng còn đến từng phủ đỡ đẻ, chỉ cần nói chút lời không rõ nghĩa, cho người ta chút không gian phỏng đoán, những lời đồn kia tự nhiên sẽ nổi lên.
Tuấn quốc công phu nhân nắm lấy thời gian, khiến lời đồn đại như lá rụng ào ào, âm thầm hiện lên, chỉ đợi Triệu Đống khải hoàn hồi kinh, bà ta tự nhiên sẽ nắm lấy cơ hội, để tướng quân cũng nghe đến những lời nói bóng gió này.
Tuấn quốc công phu nhân làm như thế chẳng qua là muốn khiến cho Ngư Dương ngột ngạt, trong lúc Ngư Dương cùng Triệu Đống có bất hòa và nghi ngờ nhau, thì mình thở phào nhẹ nhõm mà thôi.
Dù sao những tin đồn không có nguồn gốc trong kinh thành này nhiều lắm, chẳng qua là bà ta trợ giúp thúc đẩy, châm ngòi thổi gió một chút. Nếu công chúa thật sự thần thông quảng đại, điều tra thẳng đến hỏi, bà đỡ cũng không thừa nhận mình từng nói, thì Ngư Dương công chúa lại có thể làm gì?