Nhưng Tiền thị cũng không cảm thấy được trấn an, ngược lại trong lòng càng sầu: "Bây giờ chiến loạn, ốc còn không mang nổi mình ốc, đều ở huyện Mậu Lâm còn dễ nói, nếu như chờ thế cục ổn định lại, Thụy vương phi hồi kinh, trả thù tỷ tỷ thì nên làm thế nào cho phải?"
Hồ Tuyết Tùng lại là cười lạnh một tiếng: "Nàng ta muốn trở về? Chỉ sợ khó khăn!"
Hồ Tuyết Tùng thân ở thuỷ quân doanh, tin tức nhanh nhạy hơn mọi người, tự nhiên càng có thể hiểu được cục diện trước mắt.
Bây giờ tiếng gào thét Đông Bình Vương đăng cơ càng thêm mãnh liệt, binh doanh quanh mình cũng đang truyền, Đông Bình Vương đã chiếm lĩnh kinh thành, lại liên hợp chư vương, lập tức thượng vị.
Nếu như Đông Bình Vương đăng cơ, chính là vua nào triều thần nấy, còn hai nữ nhi Phương gia để làm gì?
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Ai có thể nghĩ tới, mọi người đều cho rằng lúc trước Phương gia đã nắm chắc thắng lợi, trong hai nữ nhi nhất định sẽ có một người là hoàng hậu. Thế nhưng khung cảnh trước mắt, quý nữ phượng hoàng bị rút lông chim đuôi phượng, chỉ có thể trốn đến thôn nhỏ để cầu giữ được tính mạng.
Nhưng trước đó vài ngày, lại có một đội nhân mã vào cuộc.
Triệu Đống cũng từ Bắc địa chạy tới kinh thành.
Mặc dù bệ hạ ở hành cung, thế nhưng lại nằm trong tay của Vương hoàng hậu cùng Lục hoàng tử, nếu như tùy tiện tiến đánh hành cung, rất có thể sẽ làm tổn hại đến tính mạng của bệ hạ.
Đây cũng là lý do mà Đông Bình Vương cùng những phiên vương kia vào kinh thành, lại chỉ vây quanh hành và chậm chạp không phá cửa —— dẫn quân công thành cùng dùng bệ hạ làm con tin có gì khác nhau?
Đây là trát phân lên mặt, việc bẩn thỉu để tiếng xấu đến muôn đời. Các phiên vương họ Hàn đưa đẩy nhau, ai cùng không chịu thò mặt ra để làm con chim đầu đàn.
Triệu Đống dự định vào cung gặp mặt hoàng hậu, lấy thân phận con rể để lay động bà hiểu rõ đạo lý. Chỉ cần hoàng hậu cùng Lục hoàng tử chịu giao bệ hạ ra, hắn cũng có thể đưa ra điều kiện trao đổi, mở một con mắt nhắm một con mắt, để hai người cao chạy xa bay.
Nhưng bao vây hành cung ngoài những vệ binh, còn bị nhân mã Đông Bình Vương vây quanh đến chật như nêm cối*.
*Đông đúc đến không cựa quậy nổi.
Nếu như cứ thế giết vào, lại phải đánh một trận ác chiến. Đông Bình Vương kia mang danh hào cần vương tông thất, Triệu Đống cũng không dễ dàng để xử lý hắn như phản quân bình thường.
Dưới sự giằng co của hai bên, Đông Bình Vương đề xuất muốn đàm phán với Triệu Đống một phen.
Cũng không biết lúc ấy nói chuyện gì, chỉ là khi Triệu Đống trở về, sắc mặt tái xanh, thần sắc khác biệt hoàn toàn so với lúc đi.
Thế mà sau đó, Đông Bình Vương bắt đầu rút quân để Triệu Đống dẫn quân thần tốc phi thẳng vào bên trong hành cung.
Quân đội đóng giữa hành cung đau khổ chèo chống, nghe nói trước mắt cần phải công phá cửa cung, nhưng bên trong quân doanh, Triệu Đống giống như bị người nào đó đại náo một trận, dường như có người đánh Triệu Đống tướng quân.
Sau đó Triệu Đống đột nhiên lại ra lệnh rút quân, lực lượng đông đảo hô hào tản ra. Kết quả Đông Bình Vương không tốn nhiều sức, mượn gió đông của Triệu Đống, vào hành cung khống chế được Vương hoàng hậu cùng Lục hoàng tử.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhưng Đông Bình Vương cũng không đón bệ hạ hồi kinh, mà là lấy cớ long thể bệ hạ không ổn định, không nên di chuyển, tiếp tục để hắn "dưỡng bệnh" tại hành cung.
Đông Bình Vương cũng không giết Vương hoàng hậu và Lục hoàng tử, vẫn là giam lỏng bọn họ cùng hoàng đế ở hành cung, lại coi đây là điều kiện, quay người trao đổi đàm phán lợi ích với Trường Khê Vương gia đại diện cho hoàng hậu, đổi được Trường Khê Vương gia ủng hộ Đông Bình Vương đăng cơ.
Nghe nói bệ hạ đang lập chiếu, chuẩn bị truyền vị cho Đông Bình Vương, cũng đang chuẩn bị long bào cho hắn.
Dù sao bây giờ Đông Bình Vương dựa vào bệ hạ để lên ngôi, lại có Vương gia ủng hộ, cơ hội thượng vị như vậy sao có thể bỏ lỡ?
Lạc Vân nghe xong thì trong lòng nhất thời có cảm giác không tốt.
Lúc trước Du Sơn Việt viết thư để Đông Bình Vương không cần lo lắng Triệu Đống, nói hắn tự có biện pháp.
Cái phương pháp kia rốt cuộc là gì, hơn nữa Đông Bình Vương lại nói với Triệu Đống cái gì?
Bây giờ tình thế trước mắt dần dần nghiêng về phía Đông Bình Vương, Du Sơn Việt phá vỡ kế sách triều cương chắn hẳn sắp thành công rồi!
Bây giờ Lạc Vân ở đây không biết không rõ chuyện gì hết, chỉ mong mau mau lấy được tin tức liên quan đến Thiết Diện quân.
Nhưng rất nhanh, huyện Mậu Lâm nho nhỏ này lại lần lượt đón tiếp một ít quý tộc kinh thành chạy nạn tới, bọn hắn cũng mang theo tin tức khó phân biệt đúng sai.
Nghe nói Đông Bình Vương bên kia dường như cũng không quá thuận lợi, cũng không biết một thế lực xuất hiện từ nơi nào, không có cờ hiệu, đột nhiên xông ra, ngụy trang thành cung nhân vận chuyển hành lý, nhanh chóng tập kích hành cung, bắt cóc bệ hạ đi.
Qua mấy ngày, rốt cục có tin tức từ kinh thành truyền đến —— bệ hạ đã được đón vào trong cung.
Phong hào của Vương hoàng hậu bị bệ hạ tước bỏ, Lục hoàng tử cũng bị giam giữ tại thiên điện tây cung.
Đông Bình Vương cùng các chư vương một mẻ bị tóm gọn.
Là người đứng đầu mà tự chế long bào, Đông Bình Vương có tâm phản nghịch, đã bị chặt đầu trước Ngọ môn hoàng cung. Nghe nói cùng ngày này Ngọ môn máu chảy thành sông, từng đám thi thể ngã xuống, quả thật không có chỗ để đặt chân.
Ngắn ngủi mấy ngày, thế cuộc trong kinh thành biến hóa như là trời đất điên đảo, vũ trụ chuyển động.
Bây giờ kinh thành ban bố cáo thị, bệ hạ tự mình viết chiếu thư cách chức, Vương hoàng hậu có tội cấu kết với Đông Bình phiên vương làm loạn đất nước, nhằm để cho tất cả người trong thiên hạ đều biết.
Bố cáo này được dán ra một lượt, những thế gia quý tộc ở huyện Mậu Lâm quả thực hoan hô.
Dù sao có thể chạy trốn tới nơi này đều là một đảng của Cửu hoàng tử, bây giờ Vương hoàng hậu cùng Lục hoàng tử rớt đài, chư vương phản loạn đã được bình định, bệ hạ cũng đã hồi cung, ý chính là trận phản loạn này đã triệt để lắng lại.
Bọn hắn cũng coi như nhịn đến điên đầu, có thể lại trở lại kinh thành, khôi phục thời gian cẩm y ngọc thực trước kia.
Trong lúc nhất thời, viện tử nhỏ mà một nhà Lỗ quốc công đang ở tạm như một hành cung nho nhỏ, những công hầu quý nữ kia ở tạm huyện Mậu lâm nhao nhao đến chúc mừng Thụy vương phi đã trời quang mây tạnh.
Cửu hoàng tử vốn nên được lập làm hoàng trữ, lại bị chết thảm, mà bệ hạ đã là đến giai đoạn dầu hết đèn tắt, còn Trường Khê Vương gia chịu tội khó thoát, chỉ sợ sắp phải nghênh đón một trận thanh tẩy thật lớn.
Mặc dù Nhi tử của Cửu hoàng tử chỉ là đứa bé nằm trong tã lót, lại dựa lưng vào thế lực Phương gia, có đông đảo tộc nhân Phương gia nâng đỡ, không còn ai có thể thích hợp với vị trí trữ quân hơn đứa bé này.
Mà Thụy vương phi vừa thành quả phụ, mặc dù không ngồi được lên ghế hoàng hậu, lại có thể một bước lên trời, trở thành hoàng thái hậu, nâng đỡ hoàng đế còn nhỏ quản lý sơn hà.
Mấu chốt là, các phu nhân chạy trốn đến đây đều muốn để lại ấn tượng thật tốt trong lòng thái hậu tương lai, móc nối một chút tình nghĩa.
Mấy ngày nay Phương Cẩm Thư cũng coi như thấu hiểu tình người lúc nóng lúc lạnh.
Mới đầu khi tin tức Đông Bình Vương muốn xưng đế truyền đến, những quý tộc kia chỉ sợ tránh nàng ta không kịp, coi như tản bộ ở bờ sông cũng muốn đi vòng xa xa, nếu không phải môn sinh phụ thân mang binh tương hộ, bản thân và nhi tử chỉ sợ là đã bị người bắt đi để nịnh nọt tiên đế.
Nhưng bây giờ, nghe nói bệ hạ đã quét sạch loạn thần bên cạnh, một lần nữa hồi cung, lũ tiểu nhân gió nào theo chiều nấy này chẳng biết xấu hổ chạy đến nói toàn những lời nịnh nọt.
Phương Cẩm Thư mắt lạnh nhìn các nàng ta nịnh nọt, chỉ là cười khinh không nói.
Nhưng so với bộ dáng nịnh nọt của các nàng, Phương Cẩm Thư càng muốn thưởng thức dáng vẻ khiếp đảm của kẻ phụ nhân con nhà thương nhân dám sai người ra tay đánh nàng kia, không biết dáng vẻ của nàng thế nào.
Huyện Mậu Lâm không lớn, Phương Cẩm Thư cũng biết nữ nhân kia có thói quen sáng sớm đều đi bến tàu sông nhìn thuyền nghe ngóng tin tức, cho nên nàng ta cố ý chọn thời gian, mang theo thị nữ người hầu đi để ngẫu nhiên gặp thương phụ kia.
Quả nhiên, sáng sớm, nàng ta đã thấy Lạc Vân mặc tố y yểu điệu nhìn về phương xa.
Khi Phương Cẩm Thư đi qua, vốn cho là có thể nhìn thấy bộ dáng thất kinh của phụ nhân này. Nhưng ai có thể tưởng tượng, Tô Lạc Vân thấy nàng ta thì chỉ như thường ngày, mặt mày không có biểu cảm gì, còn ung dung tự tại, sau khi thi lễ vấn an với nàng ta thì chuẩn bị quay đầu rời đi.
"Dừng lại!" Phương Cẩm Thư đứng sau lưng nàng nghiêm nghị rống to.
Lạc Vân dừng lại, lạnh nhạt hỏi: "Thụy vương phi có việc?"
Phương Cẩm Thư cong môi cười một tiếng: "Đệ đệ ngươi là huyện thừa, hẳn là đã sớm nhận được tin tức, bệ hạ đã an toàn hồi cung. Ngươi đắc tội ta, chẳng lẽ trong lòng không hoảng hốt sao?"
Tô Lạc Vân nháy nháy mắt, có chút khó hiểu nói: "Vì sao trong lòng ta phải hoảng? Thiên hạ đã bình định không phải chuyện tốt sao? Nếu như vậy, công công cùng phu quân ta cũng không cần lo lắng cho hoàng thất nữa, có thể trở về Lương châu tiếp tục sinh sống, không phải rất tốt sao?"
Phương Cẩm Thư không biết nàng có ngu thật hay không, thế mà không nghe ra ý trong lời nói của nàng ta, nàng ta đúng là bị phụ nhân ngu ngốc này chọc cười: "Ngươi hẳn phải biết, nhi tử khác của bệ hạ đều không ra gì, càng không có thế gia nâng đỡ, mà con của ta lại là huyết mạch duy nhất của Thụy vương, còn có Lỗ quốc công phủ cùng Tuấn quốc công phủ hết sức ủng hộ, ngươi cảm thấy ta trở thành thái hậu, ngươi còn có thể hưởng thời gian thái bình ở Lương Châu?"
Tô Lạc Vân cười cười, thản nhiên nói: "Lương châu luôn luôn tự cấp tự túc, ngoại trừ nộp thuế định kỳ cho triều đình nên không cần triều đình quá quan tâm. Ngày tháng thái bình hay không, cũng phải nhìn ông trời có ban thưởng hoa màu, mưa thuận gió hòa hay không? Cho dù ở vị trí cao, cũng không thể tùy ý làm ẩu, để sinh linh đồ thán. Hơn nữa, Tái ông mất ngựa sao biết không phải phúc, nếu có ngựa làm sao biết không phải họa... người nói đạo lý này có đúng hay không?"
Phương Cẩm Thư híp híp mắt: "Ngươi có ý gì?"
Tô Lạc Vân thản nhiên nói: "Cuộc làm loạn của Trường Khê Vương gia vừa mới bình định, bệ hạ vừa mới trải qua thương tâm. Lần này Vương gia suy tàn, tiếp theo có thể có Vương gia thứ hai hay không? Thánh tâm của bệ hạ khó dò, ta không dám ngông cuồng đồn đoán. Thế nhưng từ xưa đến nay, cũng không thiếu đi tấm gương giữ con bỏ mẹ. Nhìn chung ấy à, trong lịch sử luôn có chuyện trước khi đứa bé đăng cơ, thân mẫu đột nhiên bệnh cấp tính qua đời. Mặc dù mẫu thân của đứa bé qua đời khi hắn tuổi nhỏ, nhưng có hai ba lão thần đáng tin phụ tá, cũng có thể thành nhất đại minh quân..."
"Tô Lạc Vân! Ngươi thật to gan, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không!" sắc mặt Phương nhị tái nhợt, cũng không biết là bởi vì tức giận, hay là cái gì khác.
Nhìn Thụy vương phi giận tím mặt, Tô Lạc Vân cũng chỉ là phúc lễ lần nữa: "Kể chút sử cũ mà thôi, vương phi đã không thích nghe, tất nhiên là ta xin cáo lui."
Nói xong, Tô Lạc Vân quay người rời đi. Ký Thu đi theo bên cạnh nàng, lúc quay người, nhìn lại phát hiện Thụy vương phi kia còn kinh ngạc đứng ở tại chỗ, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Ký Thu xoay đầu lại, nhỏ giọng nói với Tô Lạc Vân: "Thế tử phi, người cũng thực có can đảm để kể. Nếu như Thụy vương phi kia ghi hận lần này thì nên làm thế nào cho phải?"
Lạc Vân vừa bước nhanh, vừa thấp giọng nói: "Không dọa dàng ta một chút, dựa vào tính tình của nàng ta, ngày mai có thể sẽ mang theo một đám phu nhân đến làm khó dễ ta."
Bây giờ nàng đã là thân ướt không sợ dầm mưa, trước sau đều đã đắc tội quyền quý, nhiều hơn một lần cũng không sao.
Bây giờ nàng chỉ có thể cầu nguyện nam nhân nhà mình bình an, không bị cuốn vào trong những chư vương loạn lạc. Chỉ cần Hàn Lâm Phong nắm lấy binh mã trong tay, tựa như hắn nói, ngạo nghễ mà sống, càng dễ dàng toàn thân trở ra.
Khi bệ hạ băng hà, tân đế mới đăng cơ, cũng cần thời gian mới có thể tích lũy sức mạnh bình định Bắc địa.
Trước đó, giống như lời nói của Hàn Lâm Phong, không ai có thể dễ dàng trêu chọc Bắc Trấn vương phủ.
Nhưng huyện Mậu Lâm đã không phải nơi có thể an thân, nàng tìm cách mang theo một nhà đệ đệ và cữu cữu sớm rời đi.
Vừa rồi nàng ra bến tàu tra soát, phát hiện từ sau khi bệ hạ hồi cung, các nơi giới nghiêm, cho dù là công hay tư, thuyền xe không có nhãn hiệu của Binh bộ đều không được di chuyển.
Coi như Lạc Vân có thuyền, cũng khó có thể rời đi. Đi đường thủy không được thì Lạc Vân lại muốn tìm kiếm đường hoang vắng, để xem có thể rời huyện Mậu Lâm sớm một chút hay không.
Nhưng thời điểm khi nàng trở về thương lượng với cữu cữu, thì có đội tàu tiến vào huyện Mậu Lâm lần nữa, người đến mang theo nhãn hiệu Binh bộ cùng chiếu thư bệ hạ tự mình viết, muốn nghênh đón đứa bé của Thụy vương hồi kinh, đoàn viên cùng bệ hạ.
Đương nhiên, những công hầu tránh ở huyện có công bảo vệ hoàng tự, chỉ cần chứng minh thân phận, không phải một đảng Lục hoàng tử, cũng có thể cùng nhau trở về.
Ngay khi Tô Lạc Vân cho rằng bọn ôn thần này sẽ đi về hết, lại có lại thái giám đến đây chỉ đích danh nàng, nói là cung thỉnh Bắc Trấn thế tử phi cũng trở về kinh thành.
Lạc Vân sững sờ tại chỗ, không hiểu sao bệ hạ trong kinh thành lại biết nàng cũng ở đây.
Đúng lúc này, Khánh Dương lại dẫn một đội người vội vàng tới, mở miệng nói: "Thế tử phi, thế tử phái ta tới đón người vào kinh thành!"
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thấy Khánh Dương, trái tim Lạc Vân như được thả lỏng, vui đến phát khóc nói: "Chuyện gì? Thế tử cũng ở kinh thành?"
Khánh Dương cười gật đầu nói: "Lúc trước người lãnh binh nghênh bệ hạ hồi cung, chính là thế tử, nhưng lúc đó ta ở kinh thành giúp đỡ lưu dân dời đi, cũng không biết rõ tình hình thế tử tiến đánh hành cung, đợi đến lúc người gặp thế tử rồi hỏi lại tình hình lúc đó đi."
Mặc dù Lạc Vân biết không nhiều, nhưng nghe tin Hàn Lâm Phong bình yên vô sự, trong lòng hoàn toàn được an ủi.
Khánh Dương có ý là không chỉ Tô Lạc Vân trở về, Hồ gia cữu cữu cùng phu thê Tô Quy Nhạn cũng đều vào kinh thành.
Tô Lạc Vân nghe được khẽ chau mày, nhìn chằm chằm Khánh Dương nói: "Vì sao đều phải vào kinh thành? Không lẽ có chuyện gì sao? Lời này là chính miệng thế tử nói trước mặt ngươi?"
Những ngày này, Tô Lạc Vân đều đề phòng cao độ, nghe lời này của Khánh Dương, sao lại giống như một mẻ tóm gọn vậy.
Không thể không khiến nàng nghi ngờ dò xét Khánh Dương.
Lúc đầu Khánh Dương còn ngốc ngu ngơ không kịp phản ứng, chờ khi thấy sắc mặt thế tử phi căng cứng nhìn chằm chằm mình, lúc này mới hiểu: "Đương nhiên là thế tử chính miệng nói với ta, ta còn có thể lừa gạt người sao, người cũng không phải không biết, lúc ta nói dối gạt người... thường lắp bắp, nói chuyện đều... đều con mẹ nhà nó không lưu loát được."
Nói xong lời cuối cùng, hán tử cao lớn thô kệch lại lắp bắp, gấp đến độ hắn ai nha giậm chân một cái: "Thế tử phi, người khỏi phải dùng ánh mắt kia nhìn người, nếu ta nói dối, ta sẽ chết dưới dưới mưa kiếm!"
Lạc Vân đương nhiên biết Khánh Dương sẽ không nói dối, nhưng nàng lo lắng Khánh Dương bị người khác lừa gạt lợi dụng thôi.
Đã như vậy, nàng tự nhiên sẽ nghe Hàn Lâm Phong, sớm vào kinh cùng hắn đoàn viên.
Chỉ là ngày ấy lên thuyền, lại không thuận lợi lắm, căn bản không cần Thụy vương phi mở miệng, người trước kia khi dễ Bắc Trấn thế tử phi liền tự động tới.
Lần này Phương Cẩm Thư không có dẫn đầu, dáng vẻ nàng ta có tâm sự nặng nề, nhìn đứa bé trong ngực ngẩn người.
Tuấn quốc công phu nhân kia nhìn Bắc Trấn thế tử phi đều không vừa mắt.
Mắt thấy Tô Lạc Vân muốn lên thuyền, quốc công phu nhân hừ lạnh nói: "Trước đó lúc chiến loạn ta không soi mói lễ tiết, nhưng bây giờ bệ hạ đã hồi cung, hết thảy đều nên có chương pháp. Nghe nói Bắc Trấn vương gia cùng thế tử cũng lãnh binh vào kinh thành. Phiên vương không phụng chiếu vào kinh thành, chính là tội phản loạn. Đông Bình Vương và các chư vương đã đền tội, không biết Bắc Trấn vương phủ có được bệ hạ khoan thứ hay không... gia quyến người chịu tội đi cùng một thuyền với Thụy vương phi, không được tốt nha?"
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thốt ra lời này, lập tức được các phu nhân hầu gia khác phụ họa theo sau, ánh mắt nhìn Tô Lạc Vân cũng tràn đầy xem thường —— một họ hàng nghèo túng của hoàng thất, thế mà cũng không biết trời cao đất rộng, dự định thừa dịp nước loạn đầu cơ trục lợi!
Bây giờ bệ hạ hồi cung, những phiên vương vào kinh thành có một người tính một người, ai cũng trốn không thoát vận mệnh!
Mà Bắc Trấn vương phi miệng lưỡi bén nhọn này, đứng mũi chịu sào, nên trừng trị nàng tội bất kính, cũng nên đi quỳ ngọ môn với hai cha con Bắc Trấn vương phủ kia, bị chém đầu, máu me vẩy vào phiến đá trên mặt đất!
Ngay tại đây, có thị vệ tới nói với Tô Lạc Vân: "Thế tử phi, người hoàn toàn không thể ngồi chiếc thuyền này, thuyền của người còn chờ ở phía sau!"
Tô Lạc Vân không thấy quan trọng, nàng cũng không muốn ngồi chung cùng những phu nhân chanh chua này, dù ngồi một chiếc thuyền hỏng cũng không sao. Thế là nàng "ừm" một tiếng, cất bước đi đến thuyền phía sau.
Tuấn quốc công phu nhân chế nhạo thương phụ kia, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái: Cái đồ không biết trời cao đất rộng, hôm đó lại dám không nể mặt chúng ta! Cũng không nhìn xem sức nặng của mình đến đâu, một tiện phụ xuất thân thấp hèn, không biết thu liễm chút nào ở trước mặt thế gia quý nữ. Bà ta ngược lại muốn xem xem, thương phụ này cùng một nhà Bắc Trấn vương phủ nghèo túng cuối cùng rơi vào cái kết cục bi thảm gì!
Nhưng vào lúc này, một vị phu nhân bên người bà ta đứng thẳng nhìn ra chiếc thuyền phía sau, thấp giọng kinh ngạc nói: "Có phải nàng ta lại lên sai thuyền không? Ta thấy thuyền mà nàng ngồi... giống như là thuyền lúc bệ hạ ngồi đi vi hành?"
Tuấn quốc công phu nhân nghe theo tiếng nói nhìn sang, chỉ thấy dưới một ánh mặt trời sáng rỡ, Lạc Vân khẽ nâng váy lên một chiếc thuyền vừa mới lái tới, thân tàu mạ vàng, thuyền lớn khắc rồng, cánh buồm trùng điệp nặng trĩu.
Nếu như nhớ không lầm, đây là thuyền lớn mà năm trước bệ hạ đóng vì muốn đưa Quỳnh quý phi đi du ngoạn, chính bệ hạ cũng không dùng đến nó.
Làm sao tiện phụ kia lại lên chiếc thuyền đó? Chẳng lẽ người phía dưới sai lầm?
Kỳ thật chính Tô Lạc Vân cũng vừa lên thuyền, vừa lẩm bẩm trong lòng.
Coi như thời điểm chiến loạn, thuyền trong kinh thành không đủ dùng, tạm thời kéo ngự thuyền của hoàng gia tới cho đủ số, cũng nên để Thụy vương phi và những danh môn quý tộc này ngồi mới đúng nha.
Phải biết thuyền đám người Thụy vương phi ngồi cũng lớn, nhưng lại là thuyền thương nhân bình thường, cũng không chỗ thần kỳ.
Chỉ là chiếc thuyền mà nàng cùng cữu cữu ngồi, quả thực là vượt khuôn phép! Hàn Lâm Phong lại nổi tính, bây giờ hắn hộ giá hồi cung, nhất định có quyền lấy thuyền. Đây là mượn quyền, khiến bọn người kia không thể làm nàng khó xử?
Lạc Vân nhất thời cười khổ, cảm thấy nàng và phu quân đang đắc tội quý nhân mọi mặt, cũng không mưu mà hợp, đung đưa nắm tay dắt nhau vào chỗ chết mà!
Cho nên nàng đến thuyền, liền bất động, quay người hỏi Khánh Dương: "Ngươi lấy chiếc thuyền này từ đâu ra? Ta ngồi không hợp thích lắm!"
Khánh Dương lại rất khẳng định nói: "Thế tử nghe lão Thôi bọn hắn nói, trên đường người đến hình như say sóng cực kỳ, cho nên cố ý tìm chiếc thuyền này, nghe nói di chuyển rất bình ổn, cũng để giúp người không phải chịu cảm giác khó chịu."
Lạc Vân có chút dở khóc dở cười, coi như bây giờ là thời điểm binh hoang mã loạn, ngồi thuyền này cũng sẽ lưu lại câu chuyện đầu đề, nàng tuyệt đối không thể ngồi.
Thế nhưng Khánh Dương lại nói: "Thế tử phi, thế tử còn đang chờ người đấy, người không ngồi thuyền này, trước mắt cũng không tìm được thuyền có biển hiệu của Binh bộ, ngồi cái khác người có thể không vào được kinh thành!"
Mắt thấy thuyền đã bắt đầu lên đường, đổi thuyền cho bọn họ cũng không kịp.
Lạc Vân bị Khánh Dương thúc giục đến không chịu nổi, chỉ có thể tạm thời lên thuyền.
Đợi lên thuyền, đệ đệ Tô Quy Nhạn vòng quanh buồng nhỏ trên tàu một lượt, nhìn xem bức tường thuyền rường cột chạm trổ, còn có chỗ ngồi đàn mộc cố định trên boong thuyền, thở thật dài một tiếng: "Nghe nói là năm trước mới đóng thuyền, quốc khố trong triều vẫn luôn hô hào trống rỗng, lại có thể tạo ra một thứ lộng lẫy đến mức này... cũng khó trách bây giờ sẽ..."
Nói xong lời cuối cùng, chính hắn cũng cảm thấy không ổn, vội vã im ngay.
Thế nhưng là Tô Lạc Vân biết đệ đệ đang cảm khái cái gì, hắn nhất định là cảm thấy họ chỉ biết hưởng lạc, cũng khó trách sẽ có trận loạn lạc này.
Bây giờ bệ hạ hồi cung, một khi tỉnh táo lại, chắc hẳn lại là một trận thanh tẩy. Không biết Bắc Trấn vương phủ lập được công cứu giá, phải chăng có thể bình an né tránh trận sóng gió này.
Chỉ là lúc hai tỷ đệ nói chuyện ở boong tàu, lại không biết người ở bên kia thuyền cũng ở xa xa nhìn bọn họ.
Lúc này Tuấn quốc công phu tràn đầy nghi ngờ, đi đến bên cạnh Lỗ quốc công phu nhân nhỏ giọng nói: "Phu nhân có từng nghe nói gì không, làm sao người kia lại có thể ngồi du thuyền của bệ hạ?"
Lỗ quốc công phu nhân làm sao có thể biết? Bà ta giống với Tuấn quốc công phu nhân, đều ở trong huyện Mậu Lâm, không biết tin tức bên ngoài, cho nên bà ta cũng chỉ là phụ họa nói: "Ta cũng buồn bực, theo lý thuyết thuyền này ngoại trừ bệ hạ, dường như cũng chỉ có nương nương trong cung có thể sử dụng..."
Trong lúc nhất thời, những phu nhân này cũng là âm thầm suy đoán, chẳng lẽ bệ hạ hồi quang phản chiếu, trước khi sắp chết nhìn trúng kiều thê vãn bối xinh đẹp trong tộc, muốn đưa vào trong cung?
Không thể nha, nếu không chuyện này cũng quá hoang đường! Nếu không thì do người phía dưới nhầm thuyền, đưa thuyền Thụy vương phi nên ngồi cho phụ nhân kia?
Thế nhưng cho dù suy đoán như thế nào, tất cả mọi người đều đoán không ra đầu mối, thời kỳ binh hoang mã loạn này, thật sự là chuyện mới mẻ gì cũng có thể xảy ra!
Lại nói tới Lạc Vân, sau khi lên thuyền, cũng có thể cẩn thận hỏi Khánh Dương chuyện vì sao thế tử vào kinh thành đến nay lại không có tin tức.
Khánh Dương cũng trung thực trả lời: "Kỳ thật chúng ta đã sớm đến, nhưng cũng không đặt chân ở châu huyện nào, một mực đóng quân ở trong núi. Thế tử nói, mặc dù kinh thành đại loạn, thế nhưng phiên vương không phụng chiếu lãnh binh vào kinh thành, coi như lấy danh nghĩa cần vương, cũng sẽ lưu lại điểm yếu, vẫn là nhìn kỹ hẵng nói. Vả lại, phiên vương vào kinh thành cũng nhiều lắm, thế tử nói, không muốn tham gia náo nhiệt."
Lạc Vân nhẹ gật đầu lại hỏi: "Lão Thôi bọn họ có kịp thời đưa tin tức đến hay không?"
Khánh Dương vội vàng nói: "Rất là kịp thời, giúp ích rất nhiều, không nghĩ tới lão già Du Sơn Việt kia thế mà giở trò với thế tử! Sau khi thế tử biết bọn hắn dùng bồ câu truyền tin tức qua lại, liền tìm hiểu mấy cái Mậu Tường tiền trang ở châu huyện. Phát hiện vài hậu viện tiền trang có cứ điểm nuôi thả bồ câu. Lão Thôi cùng con của ông ấy lại bắt được mấy con, cũng biết rõ động tĩnh của Đông Bình Vương bọn họ."
Lạc Vân nghĩ đến Triệu Đống, thế là lại hỏi tình hình Triệu Đống, thế nhưng Khánh Dương lại một mặt khổ sở nói: "Thế tử phi, có một số việc thế tử dặn dò chúng ta, nói tạm thời không muốn tiết lộ ra ngoài, để tránh hỏng đại sự. Đợi người vào kinh thành, sẽ hiểu được mọi chuyện!"