Giải Phồn gửi tư liệu điều tra liên qua đi, không gọi video. Bây giờ anh vừa thấy bệ hạ liền đau đầu, bóng ma tâm lý phải nói là lớn nhue hai tinh hệ.
Nhưng bệ hạ không trả lời anh......
Có phải không thấy hay không?
Giải Phồn chờ rồi lại chờ, vẫn là nhịn không được gửi dấu chấm hỏi qua: "?"
Bệ hạ: "."
Trả lời đã duyệt cực kỳ có lệ.
Giải Phồn đã hiểu, lại lo lắng bệ hạ quá sốt ruột dọa chạy mất Omega, thật cẩn thận nói: "Ngài đừng kích động, có khả năng Omega không quá muốn nhìn thấy ngài......"
Bệ hạ: "Lăn."
Giải Phồn liều chết gián ngôn: "Tôi chỉ là lo lắng ngài quá vội vàng dẫn tới Omega chạy càng mau."
Bệ hạ: "Lăn 🙂"
Giải Phồn có bao nhiêu dũng khí đã dùng hết mau chóng cút đi: "Ngài vội ngài vội."
Yến Hàn vừa muốn block anh lại đột nhiên cảm thấy cũng đúng, thực sự là Omega không thích nhìn thấy hắn, cho nên cái chuyện chạy càng nhanh hơn này cũng có khả năng, hiện tại trọng điểm không phải nhanh chóng nhìn thấy Omega mà là phải nghĩ cách giữ y lại.
Nhưng là......
Lý trí từ trước đến nay không cách nào giữ được tình cảm.
Chờ hắn cẩn thận suy nghĩ chuyện này, thì người đã đứng ở trước ký túc xá, sau đó dùng lý do 'tới cũng tới rồi' dễ dàng thuyết phục chính mình, thừa dịp bóng đêm leo lên lầu.
Thân là Alpha, loại hành vi này nếu bị phát hiện là phải ngồi tù, có khẳ năng hắn sẽ bị ghim lên cột để sỉ nhục, trở thành hoàng đế đầu tiên trong lịch sử trộm tiến vào ký túc xá của Omega.
Nhưng vẫn là câu nói kia, chẳng sợ lý trí phân tích rõ ràng ra trăm hại mà không một lợi, hắn vẫn như cũ bị tình cảm chi phối, như phát điên mà muốn được gặp Omega, chẳng sợ nhìn một cái cũng được.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, mùi hương quen thuộc dũng mãnh tiến vào mũi, những cảm xúc áp lực đột nhiên mất khống chế, lồng ngực trướng lên, đến cả tin tức tố cũng bắt đầu không an phận.
Yến Hàn đứng ở tại chỗ lặng im một lát, mãi đến khi bình tĩnh lại mới bước vào, tới gần nơi có mùi hương nồng nhất.
Omega đã ngủ rồi. Nằm thẳng ở trên giường đệm mềm mại, đôi tay giao nhau đè lên bụng, tư thế ngủ ngay ngắn, thoạt nhìn rất ngoan.
Hình như có gầy chút.
Yến Hàn không kiêng nể gì nhìn chằm chằm y, từ mặt một đường đi xuống, cẩn thận xem kỹ Omega biến hóa.
Rõ ràng chỉ tách ra có hai tháng, hắn lại có cảm giác như đã xa nhau mấy năm, hận không thể lập tức nhốt Omega lại, để y vĩnh viễn không thể rời khỏi mình.
Quả nhiên, 'chẳng sợ chỉ cần thấy mặt một lần' loại lời nói này đều là nói cho dễ nghe, chờ hắn nhìn thấy Omega đừng nói rời đi, bây giờ đến ánh mắt hắn cũng không thể rời.
Có lẽ là do ánh mắt quá mức làm càn, trong lúc ngủ mơ Omega đột nhiên nhíu mày, lông mi khẽ nhúc nhích.
Cố Thâm tỉnh.
Y đột nhiên bừng tỉnh, đột nhiên đứng dậy.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, tấm rèm bị gió thổi đến một bên khác lộ ra một chút ánh trăng, chiếu sáng khắp nơi.
Cố Thâm nhìn chằm chằm hai giây, hoàn toàn thanh tỉnh.
Có người đã tới.
Cố Thâm đã hoàn toàn tỉnh ngủ, sau nửa đêm liền báo cho đội tuần tra, kiểm tra xem có người vào phòng hay hệ thống khóa cửa có bị hư hại gì không.
Đội tuần tra đáp ứng rất nhanh, đồng thời còn không quên trấn an cảm xúc của Omega, bảo đảm nhất định sẽ xử lý thích đáng.
Bởi vì chuyện nào náo loạn ầm ĩ, dẫn đến ngày tiếp theo toàn bộ ký túc xá thậm chí cả khu Alpha bên kia đều biết chuyện. Anh em Chúc gia cố ý chạy tới quan tâm, hỏi y: "Có xảy ra chuyện gì không?"
"Không có việc gì." Cố Thâm nhìn chằm chằm quạt xếp, như suy tư chuyện gì đó.
"Thật sự không có việc gì?" Hai anh em lại lần nữa trăm miệng một lời.
Cố Thâm hoàn hồn, cười nói: "Thật sự không có việc gì, chỉ là phải phối hợp điều tra, tạm thời không thể rời đi trường quân đội."
Chúc Lãnh an ủi: "Đơn này không nhận về sau vẫn còn có, không cần vội, trọng điểm là có bắt được người chưa?"
"Không có."
"Chậc, xem ra người này có chút bản lĩnh."
Cố Thâm khép lại quạt xếp, ừ một tiếng: "Đúng là rất có bản lĩnh."
Sự tình liên quan đến an nguy của Omega, lại còn nháo lớn đến vậy, cho nên được kiểm tra rất chặt chẽ, từ phòng Cố Thâm cho đến ký túc xá, lại đến khu dừng chân, đem toàn bộ khu vực đều kiểm tra lại một lần, rốt cuộc tra được dấu vết để lại, bắt được một Alpha thích trộm đồ.
Khi bị bắt, đối phương rất bình tĩnh, mở miệng liền nói: "Các ngươi cũng chỉ có thế."
Mọi người đầy mặt hắc tuyến, trực tiếp trùm bao tải đem người tiễn đi.
Chờ đến khi có thông báo từ bên nhà trường, toàn bộ học sinh đều "Quả nhiên là hắn!" "Hắn lại lần nữa bị tiễn đi!" Trần ngập hơi thở vui sướng.
Cố Thâm: "?"
Vừa lúc Chúc Ôn đi ngang qua, liền giải thích: "Tôi có nghe chuyện này, vị này coi như là một trong 3 chuyện khôi hài của trường. Nghe nói bởi về lúc thực chiến bị huấn luyện viên điểm danh phê bình khả năng ẩn nấp hơi thở cực kém, cho nên lòng tự trọng bị nhục nhã, từ đây đi lên đường ngang ngõ tắt, vì rèn luyện mà đi trộm đồ, thời gian không bị phát hiện càng dài liền càng vui vẻ."
Cố Thâm: "......"
Nói thật y không tin.
Nhưng chuyện này đã được nhà trường thông báo cho nên cũng chỉ có thể kết thúc ở đây, cũng bởi vậy mà Cố Thâm trở nên nổi danh —— phải biết rằng tuy gặp phải gã kỳ ba, nhưng năng lực của y lại rõ như ban ngày, kẻ đó kiêu ngạo như vậy còn không phải do khả năng ẩn nấp siêu cường mới không cần lo lắng bị phát hiện sao?
Mà vị Omega này có thể phát hiện, nói cách khác y mạnh hơn gã kỳ ba, còn có thể nói y vô cùng lợi hại!
Sau khi cẩn thận nghe ngóng, Omega lợi hại như vậy thế nhưng là đầu bếp!
Chuyện như vậy rất nhanh chóng bị truyền ra rộng rãi, thậm chí còn ngày càng truyền xa hơn. Tất cả mọi người đều hỏi phía nhà trường: "Để một cường giả đi làm đầu bếp thực sự không phí phạm của trời sao???"
Thanh âm nghi hoặc của quần chúng quá lớn, bên nhà trường thấy được liền cố ý đi hỏi Cố Thâm có muốn phát triển thêm nghề phụ không.
Khóe miệng Cố Thâm cố rút, một lần nữa khẳng định lại mộng tưởng của mình: "Không cần, tôi thích nghề này hơn."
Đại biểu bên nhà trường là người giỏi ăn nói: "Chúng tôi tôn trọng mộng tưởng của ngài, nhưng ngài là một người ưu tú như vậy, có thể dệt hoa trên gấm không phải càng tốt hơn sao?"
Cố Thâm: "Không, tôi không ưu tú."
Đại diện nhà trường cười cười: "Nghe nói ngài đã từng dạy học viên, hơn nữa còn được phản hồi rất tốt, chuyện này thuyết minh thực lực của ngài ít nhất là ngang với huấn luyện viên, mà bọn họ đều là chiến sĩ đã có quân hàm."
Cố Thâm: "Đầu cơ trục lợi mà thôi."
Người đến thuyết giáo thấy y kháng cự như thế, liền nghi hoặc nói: "Nếu ngài nhập học thì đã nói lên là nguyện ý hoặc là có cái yêu cầu, vì cái gì bây giờ lại không muốn phát triển nghề phụ?"
Cố Thâm nghiêm trang: "Tôi sợ sân khấu lớn hơn sẽ lay động tâm hồn truy đuổi mộng tưởng của tôi."
Người đến thuyết giáo cổ vũ: "Ngài phải tin tưởng chính mình, sân khấu lớn hơn đại biểu cho càng nhiều cơ hội, nói không chừng dưới cơ duyên xảo hợp ngài lại hoàn thành mộng tưởng thì sao? Ngài là hy vọng mở một nhà hàng trở thành đầu bếp chân chính đúng không?"
Cố Thâm liếc nhìn ông ta một cái, lãnh khốc nói: "Không phải, tôi càng thích làm thật nhiều món, để chọn bọn họ đến cùng nhau tranh đoạt."
Phía nhà trường: "?"
Cái hình dung này sao giống như...... Không không không, nhất định là vị Omega này thích náo nhiệt, đúng! Nhất định là như vậy!
Phía nhà trường thật vất vả thuyết phục chính mình, lại như thế nào cũng không thuyết phục được đối phương. Cố Thâm cắn chặt không buông, mượn lời Chúc Ôn nói chính là: "Không có gì mộng tưởng gì quá cao lớn, chỉ muốn bình bình đạm đạm sống qua ngày."
Nói đến đây thì bên nhà trường cũng chỉ có thể bất đắc dĩ kết thúc, chỉ có thể lưu lại một câu "Ngài suy nghĩ thêm nha" tạm thời đặt dấu chấm câu.
Chờ bọn họ rời đi, Cố Thâm lập tức xin nghỉ, dò hỏi bên phía dong binh đoàn có đơn rời khỏi thủ đô hay không, tốt nhất là đi ngay bây giờ.
Nếu vừa mới chỉ là bắt đầu hoài nghi, thì hiện tại dựa trên thái độ của phía nhà trường đã hoàn toàn chứng thực suy đoán của y, y cần phải đi ngày lập tức!
Chỉ tiếc bên phía dong binh đoàn trả lời lại là không có, còn kêu y tạm thời chờ một chút.
Cố Thâm không có thời gian chờ, quyết định tự mình rời đi.
Y về ký túc xá thu thập ba lô, cố ý tránh khỏi đám người hướng phía ngoài rời đi, cứ như vậy mà vẫn bị người đuổi theo.
Đối phương thở hồng hộc nói: "Cậu đi nhanh thế làm gì, có việc gì gấp sao?"
Là một gương mặt rất quen thuộc, là đầu bếp bên phía Alpha.
Cố Thâm cảnh giác nói: "Đúng vậy, tôi còn có chuyện không có thời gian ôn chuyện, đi trước......"
"Chờ chút!" Đối phương ngăn ở phía trước y: "Tay lão Vương bị thương rồi, hiện tại bên phía các cậu không có đầu bếp, bộ trưởng hậu cần bác bỏ đơn xin nghỉ của cậu, muốn cậu nhanh chóng trở về đi làm."
"Ồ, tôi đây từ chức, trước cứ điều người của bên nhà ăn của các cậu sang đi." Cố Thâm nói lại phải đi.
"Đừng đừng đừng, bộ trưởng hung dữ như vậy tôi cũng không dám đi qua tìm xui xẻo, cậu muốn từ chức vậy tự mình đi nói đi." Đối phương túm chặt ống tay áo của y kéo kéo: "Đại ca, đại gia, ba ba, ngài trở về với tôi đi mà!"
Cố Thâm: "......"
Cuối cùng vẫn phải trở về sau bếp.
Lão vương đã rời đi, đầu bếp Alpha liền kéo y về dặn dò: "Đã sắp chiều rồi, nếu không cậu làm cơm trước xong đó rồi đi tìm bộ trưởng sau được không? Chúng ta không thể để học viên đói bụng nha."
Cố Thâm liếc nhìn gã một cái, tuy thấy khó chịu nhưng cũng không đến mức hướng gã phát hỏa, chỉ ừ một tiếng.
Người nọ nhưng thật ra rất biết nhìn ánh mắt, vội vàng khuyên nhủ: "Đừng nóng giận đừng nóng giận. Tôi biết cậu sốt ruột, nhưng là có sốt ruột cũng vô dụng, còn không bằng nhanh chóng xử lý xong công việc rồi đi tìm bộ trưởng, như vậy thì có là xin nghỉ hay từ chức đều có thể giải quyết."
Cố Thâm ngược lại là không muốn đi.
Không cần nghĩ cũng biết bộ trưởng bộ hậu cần hiện tại là ai.
Hắn chính là cố ý!
Cố Thâm càng thêm khó chịu, nhanh chóng trở về ký túc xá, hoàn toàn không muốn nhìn mặt của tra nam nào đó.
Chỉ là người nào đó rất muốn gặp hắn, cho nên nửa đêm canh ba lại lần nữa tới cửa.
Cố Thâm nghẹn một ngày lửa giận rốt cuộc tìm được chỗ phát tiết, xách theo gậy gộc đã sớm chuẩn bị tốt đi lên.
Một chiêu này không chút lưu tình nào, Yến Hàn giơ tay đón đỡ mà cũng phát ra một tiêng 'phịch', tuy hắn có tố chất thân thể đỉnh lưu cũng không nhịn được rên nhẹ một tiêng, vừa trốn vừa nói: "Tôi không cố ý bỏ rơi em đâu, tôi chỉ là nhận nhầm cây thôi mà!"
Cố Thâm không hé răng, nhân cơ hội trả thù, tiếp tục đánh hắn.
Yến Hàn xoay người lăn qua bàn, ý đồ bảo trì khoảng cách an toàn: "Tôi biết sai rồi, lần sau nhất định mở to hai mắt nhìn thật cẩn thận, bảo đảm không nhận......" Gậy gỗ đột nhiên lướt qua, Yến Hàn ngửa ra sau, cẳng chân để ở trên sô pha.
Hắn thuận thế ngồi xuống, trở tay túm một cái gối giơ lên, đột nhiên gập lại chế trụ gậy gỗ.
Cố Thâm càng giận, đột nhiên túm chặt. Ai ngờ Yến Hàn cũng không có dùng sức, vừa dùng lực liền làm y lảo đảo hai bước, cũng làm cho Yến Hàn tìm được cơ hội bắt lấy gậy gỗ, đem y kéo trở về.
Hai người ngã ở trên sô pha, Yến Hàn rốt cuộc nắm lấy cổ tay của y, khẽ cười nói: "Thật hung dữ"
Cố Thâm tránh tránh, trừng hắn: "Buông ra."
Yến Hàn dỗ dành: "Giải thích xong liền buông ra. Lúc ấy tôi có đi theo em đến công viên ngoại thành, thấy trái cây của em ở dưới một cái cây liền tưởng cái cây ấy chính là em......"
Cố Thâm không muốn nghe giải thích chỉ muốn đánh hắn, nhưng là Alpha trời sinh có sức lực lớn hơn Omega, huống chi Yến Hàn lại là đỉnh cấp Alpha, nắm chặt cổ tay của y mà vừa không làm y đau, cũng không cách nào tránh thoát.
Ánh mắt Cố Thâm hơi trầm xuống, muốn phát động linh lực.
Yến Hàn cũng nhanh chóng thay đổi sắc mặt, lập tức buông tay: "Đừng dùng. Em đánh đi, tôi không tránh nữa."
Cố Thâm dừng mấy giây, từ trên người hắn đứng lên: "Tôi không có hưng thú ngược đãi anh, cút đi."
Yến Hàn cũng đứng dậy, thấy y muốn bật đèn liền đứng lại phía sau, tiếp tục nói: "Lời nói của tôi nói đều là sự thật, bằng không em đi cùng tôi đến cung điện xem một chút, cái cây đó vân đang còn ở hoa viên, có mười chuyên gia đến chăm sóc và hầu hạ."