Quý Thiển Ngưng đè cảm xúc khó hiểu ở trong lòng xuống, không muốn quanh co với chị, nói: "Hết bao nhiêu, tôi trả phí quan hệ công chúng cho chị."
Mạc Hạm nhíu mày, trầm giọng: "Không cần, đây là việc chị nên làm."
"Giữa tôi và chị không có một chút quan hệ nào, dựa vào đâu mà chị nên làm vì tôi?" Quý Thiển Ngưng lại không khỏi cáu kính, "Không muốn nói thì thôi, chờ tôi hỏi giá cả rõ ràng thì sẽ chuyển khoản cho chị."
Mạc Hạm nhớ tới chuyện lần trước cô khăn khăng đòi trả tiền thuốc men cho mình, lông mày khẽ động, nói: "1314."
"Cái gì?"
"Phí xã giao, 1314."
"......"
Quý Thiển Ngưng chưa từng mua hot search, cũng cũng chưa từng mua xoá hot search bao giờ, cô đơn giản chỉ là cảm thấy con số "1314" này rất đáng ngờ.
Sau khi Cố Tâm Mỹ điều tra liền phát hiện quả nhiên là Mạc Hạm đã lừa cô.
Fun fact: 1314 trong tiếng Trung được đọc là yīsān yīsì, gần giống với từ yīshēng yīshì (一生一世 ) có nghĩa là Trọn đời trọn kiếp.
Chị Hạm vì tán bé Ngưng mà tra khắp cái Baidu rồi quá
Cô không thông báo với Lương Ninh, mà dùng tiền của mình trả số tiền quan hệ công chúng này cho Mạc Hạm.
Mạc Hạm tắm rửa xong ra ngoài thì nhận được tin nhắn nhắc nhở có chuyển tiền của ngân hàng, liền thở nhẹ một hơi khó nghe thấy được.
5 giờ hơn, mọi người bị gọi đi phim trường.
Trần Nghĩa Chi triệu tập tất cả những người có liên quan, nói: "Bối cảnh này phải đợi rất lâu, trước hết thì mọi người cứ học nhảy với giáo viên dạy nhảy trước đã."
Cảnh cần quay tiếp theo chính là cảnh đại soái của Dương thành, An Đạt Quý tổ chức sinh nhật cho con gái An Hân: An Đạt Quý mời rất nhiều quan lớn khách quý đến, vì muốn con gái vui vẻ nên đã sai người sắp xếp buổi tiệc thành vũ hội.
"Mình tôi không thể lo quá quá nhiều việc, trong số mấy người có ai biết khiêu vũ không?" Giáo viên dạy nhảy hỏi.
Quý Thiển Ngưng và Lưu Vũ Tình giơ tay lên.
Trên mặt giáo viên lộ vẻ mừng rỡ, vội hỏi các cô là biết nhảy thể loại nào.
Lưu Vũ Tình nói đầy tự hào: "Em tám tuổi đã học Latin."
Quý Thiển Ngưng thì hơi xấu hôe: "Lúc em học đại học thì có học qua Latin, nhưng nhảy không tốt lắm."
Giáo viên vỗ tay một cái, nói: "Nếu đã học qua hẳn là đã quen các bước nhảy cơ bản.
Tôi sẽ dạy hai em trước, những người khác cũng có thể học theo."
Các động tác do giáo viên dạy đúng là khá đơn giản, Quý Thiển Ngưng và Lưu Vũ Tình rất nhanh học xong.
Những diễn viên chính cùng với các diễn viên quần chúng khác không có cơ sở vũ đạo căn bản nên vẫn chưa bắt được trọng điểm, chỉ có thể mỏi mắt trông mong.
Giáo viên dựa vào bảng ghép đôi mà đạo diễn đưa để đọc tên diễn viên chính và bạn diễn ghép thành một cặp để tiện cho việc dạy học.
Khiêu vũ nói chung là sự kết hợp giữa nam và nữ, chỉ có một đôi là ngoại lệ.
Nhìn tổ hợp nhảy "Lục di thái ( Mạc Hạm diễn) —— Từ Viện Viện ( Quý Thiển Ngưng diễn)" trong bảng ghép đôi thì giáo viên còn nghĩ là ghi nhầm, vội hỏi nhân viên công tác ở bên cảnh.
Lục di thái có thể hiểu là bà vợ thứ sáu.
Nhân viên công tác nói: "Không có sai đâu, là An đại soái cảm thấy Lục di thái ở khắp nơi phóng điện quyến rũ đàn ông khác nên trong lòng rất bất mãn, còn ồn ào với cô ta một trận.
Lục di thái vì cố ý chọc giận ông ta nên đã nói là cô ta không chỉ muốn quyến rũ đàn ông mà còn muốn quyến rũ cả đàn bà nữa, sau đó liền kéo Từ Viện Viện đang ngơ ngác ở bên cạnh đi khiêu vũ.
Giáo viên đã hiểu, lại nhìn Quý Thiển Ngưng cùng Mạc Hạm nói: "Tiểu Quý đã biết nhảy rồi thì tự mình dạy chị Hạm đi."
Quý Thiển Ngưng: "......"
Nếu là biết giáo viên sẽ có ý tưởng này thì vừa rồi có đánh chết Quý Thiển Ngưng cũng sẽ không giơ tay!
Giáo viên bỏ mặc các cô chạy qua dạy người khác.
Đối mặt với Mạc Hạm, Quý Thiển Ngưng không biết nên xuống tay như thế nào.
Mạc Hạm nhìn thoáng qua một cặp nam nữ ở bên cạnh đang học rất nghiêm túc, thu hồi ánh mắt, hỏi cô: "Chị nhảy vai nam à?"
Dựa theo chiều cao cùng với cốt truyện thì đúng là Mạc Hạm nhảy vai nam.
Quý Thiển Ngưng gật gật đầu, đôi mắt không biết nên nhìn chỗ nào.
Mạc Hạm tiến lên một bước, một bàn tay tự nhiên mà ôm eo cô, kéo cô vào lòng.
Quý Thiển Ngưng không hề đề phòng một chút nào nên chân lảo đảo ngã về phía trước, hai tay đặt lên vai chị ngăn cho hai người gần nhau hơn, cắn chặt răng, thấp giọng nói: "Không cần ôm chặt đến vậy!"
"Ồ." Mạc Hạm nói: "Xin lỗi, chị sẽ để ý."
Ủa rồi chị buông ra đi chớ!
Mặc kệ là dùng ngôn ngữ uy hiếp hay là ánh mắt cảnh cáo thì Quý Thiển Ngưng cũng không thấy chị có ý thả lỏng tay, bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt, nói: "Đưa tay trái cho tôi."
Mạc Hạm ngoan ngoãn giơ tay trái lên.
Quý Thiển Ngưng bẻ hổ khẩu của chị ra, đặt tay phải của mình lên, còn chưa kịp nắm chặt thì đã thấy Mạc Hạm lật ngược tay lại, trong nháy mắt đã đan xen mười ngón với cô.
Quý Thiển Ngưng muốn thoát lại không thoát được, vội la lên: "Chị làm gì......!Không phải như vậy!"
"Không phải sao?" Mạc Hạm nói rất hợp lý: "Chị cảm thấy nắm như vậy thì khá lãng mạn mà."
"......" Đm ai muốn lãng mạn với chị đ đâu??? Quý Thiển Ngưng hung dữ: "Rốt cuộc chị có học hay không?"
Mạc Hạm chỉ dùng một giây để nghiêm túc lại, nói: "Học."
"Buông tay."
Mạc Hạm ngoan ngoãn buông tay.
Quý Thiển Ngưng nắm lấy hổ khẩu của, hít sâu, bình phục tâm tình, tập theo những bước mà giáo viên vừa mới chị.
Thật ra thì Mạc Hạm học rất là nghiêm túc, nhưng lại liên tục mắc lỗi.
Hai người đứng rất sát nhau, thường xuyên tiếp xúc cơ thể đã làm Quý Thiển Ngưng tâm phiền ý loạn, cộng thêm Mạc Hạm nhiều lần phạm sai lầm khiến cô không thể nhịn được nữa, quên mất việc để ý là còn người khác ở đây, mở miệng mắng: "Sao chị ngốc quá vậy!"
Mạc Hạm: "......"
Những người khác liên tục nhìn qua thì Quý Thiển Ngưng mới ý thức được là đã nói lỡ, miễn cưỡng cười cười mà nói: "Tôi là tự mắng tôi......"
Những người khác cũng không để trong lòng, tiếp tục luyện tập cùng bạn nhảy của mình.
Quý Thiển Ngưng nhìn Mạc Hạm tay chân vụng về ở trước mặt, nỗ lực đè sự khó chịu xuống, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được mà nói: "Chị có đừng có liên tục giẫm trúng tôi được không?"
Mạc Hạm vô tội mà nói: "Chị giẫm nhẹ lắm mà."
Giẫm nhẹ thì có thể giẫm lung tung à???
Quý Thiển Ngưng bị logic cường đạo của người này làm cho sững người, nếu không phải sợ chậm trễ việc quay phim cô thật muốn phủi tay không làm nữa.
Hai người lại luyện một lát, Mạc Hạm đúng là không giẫm phải cô nữa, nhưng vẫn liên tục mắc lỗi.
Nửa giờ sau, giáo viên nói: "Tôi thấy mọi người tập cũng gần xong rồi, chúng ta thống nhất tập một lần để xem hiệu quả tới đâu."
Quý Thiển Ngưng cảm thấy, lấy trình độ của Mạc Hạm mà tập một lần thì nhất định sẽ không qua.
Khi tiếng nhạc vang lên, mười mấy cặp nam nữ, cùng với cặp của Quý Thiển Ngưng và Mạc Hạm, nhẹ nhàng nhảy theo nhịp của giáo viên.
Quý Thiển Ngưng ngạc nhiên phát hiện, Mạc Hạm khi luyện tập thì trăm ngàn chỗ hở nhưng khi nhảy còn thành thạo hơn cô nữa!
Giáo chỉ ra mấy đôi mắc lỗi, khi nhìn đến các cô thì cầm lòng không được mà vỗ tay, nói: "Mạc Hạm và Tiểu Quý nhảy tốt quá! Lúc xoay vòng thì đừng nhanh quá, đúng rồi, là vậy đó!"
Bởi vì biểu hiện xuất sắc nên hai Quý Thiển Ngưng là cặp đầu tiên được dừng để nghỉ ngơi.
Phim trường còn chưa dựng xong nên các cô đứng bên cạnh quan sát những người khác luyện tập.
Quý Thiển Ngưng nhìn nhìn thấy hai bên không có ai, nhỏ giọng hỏi: "Chị cố ý đúng không không?"
Mạc Hạm nhìn cô, thản nhiên nói: "Trước khi vào đoàn, thì chị đặc biệt tìm giáo viên để luyện rồi nè."
"Vậy mà chị còn gạt tôi!" Quý Thiển Ngưng giận sôi máu.
Còn nói là không biết không nhảy, từ biểu hiện trong lúc tập thì rõ ràng là Mạc Hạm còn điêu luyện hơn cô rất nhiều.
Cô còn ngốc nghếch dạy lâu như vậy, bị giẫm chân nhiều lần như vậy, tuy rằng không phải là rất đau nhưng mà cảm giác bị người ta đùa giỡ thế này làm cô rất khó chịu!
Cô rất hối hận khi vừa nãy không mắng nhiều hơn.
"Suỵt ——" Mạc Hạm nhắc nhở cô nói nhỏ một chút, nhẹ giọng nói: "Chỉ là chị cảm thấy, người khác dạy so với em dạy thì không giống nhau."
Quý Thiển Ngưng hừ lạnh, nói: "Chị như vậy là đang lãng phí thời gian."
Mạc Hạm không cho là đúng: "Nếu không phải tự tay em dạy thì chúng ta sẽ không phối hợp ăn ý đến như vậy."
"......" Quý Thiển Ngưng không còn gì để nói.
Cô không muốn ở đây cùng Mạc Hạm nữa, nếu không thì vài giây nữa cô sẽ bùng nổ mất.
Cô muốn chạy qua phía đối diện nhưng Mạc Hạm lại giữ chặt tay cô.
Quý Thiển Ngưng không vui mà nhíu mày, đang muốn nổi bão.
Mạc Hạm giành trước một bước nói: "Lúc em dạy em không hề đối xử tốt với chị, còn liên tục mắng chị nữa nhưng lòng chị vui lắm."
Môi Quý Thiển Ngưng giật giật, châm chọc: "Tôi thấy cái bệnh thích bị bạo hành của chị đến giai đoạn cuối rồi đó."
Mạc Hạm không giận mà cười, ngón tay cái có ý muốn nhéo nhéo chỗ hổ khẩu của cô, nhìn đáy mắt cô giấu đầy lửa giận, không nhanh không chậm mà nói: "Bởi vì đây là lần đầu tiên chúng ta khiêu vũ, cho nên chị rất vui."
Nghe vậy, Quý Thiển Ngưng liền ngơ ngẩn.
Nhưng hồi ức xưa cũ liên tục quay về khiến cô hoa cả mặt.
Ngày đó cô và Mạc Hạm cùng tham gia buổi công chiếu của , khi thấy Mạc Hạm khiêu vũ với nữ diễn viên đóng vai Từ Viện Viện ở trong phim thì Quý Thiển Ngưng vừa hâm mộ lại ghen tỵ, muốn Mạc Hạm cũng dạy cô như thế.
Nhưng không chờ các cô về đến nhà thì Mạc Hạm đã vì mệt mà ngủ thiếp trên xe rồi.
Như vậy thì tính ra đây đúng lần đầu tiên là cô và Mạc Hạm khiêu vũ.
Kiếp trước là cô cầu mong Mạc Hạm dạy, nhưng đời này lại ngược lại.
Quý Thiển Ngưng đang hãm sâu sương mù, đột nhiên nghe được có một giọng nói nói: "Quay xong rồi."
Cô bừng tỉnh hoàn hồn, phát hiện là An Huệ.
An Huệ nhìn cô nở một nụ cười thân thiện.
Quý Thiển Ngưng thì lại cười lại một cách cứng nhắc.
An Huệ đưa điện thoại cho Mạc Hạm rồi đi luôn.
Quý Thiển Ngưng không biết Mạc Hạm lại chơi trò gì nữa, bước chân muốn tránh khỏi chị.
Bỗng dưng nghe thấy Mạc Hạm nói: "Có cần chị gửi cho em một bản không?"
"Gửi gì?" Quý Thiển Ngưng không hiểu đầu đuôi gì cả.
Mạc Hạm giơ điện thoại lên, nói: "Cảnh chúng ta khiêu vũ đó, chị có nói An Huệ quay lại nè."
Quý Thiển Ngưng nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra: "Chị quay cái này để làm gì?"
Mạc Hạm nhướng mi, khẽ nói: "Lúc nhớ em thì có thể lấy ra coi đó mà.".