"Chị vẫn luôn xem em như em gái, chưa từng có ý nghĩ xấu xa nào khác." Lục Thanh Hoan dừng một chút, nói: "Chị thích người chân thành, thấy em còn nhỏ tuổi cho nên mới quan tâm em nhiều hơn.
Có lẽ......!Là do có vài chuyện chị làm không đúng nên khiến em hiểu lầm.
Thật sự rất xin lỗi."
Kim Hi Nhược giống như bị người hắt một gáo nước lạnh, máu trong người đông lại.
Cô bị từ chối sao?
Kim Hi Nhược cắn đầu lưỡi, thân hình hơi lắc lư, cô không muốn bỏ cuộc như vậy, nói: "Nhưng em không muốn chỉ làm em gái chị."
Hốc mắt cô bé đỏ ửng, lại kiên cường không chịu rơi nước mắt.
Lục Thanh Hoan thật sự không đành lòng, dùng sức nhắm mắt, nói: "Hi Nhược, em rất tốt, rất đáng yêu cũng rất thú vị, nhưng......!Hai chúng ta không thích hợp."
"......"
Nếu là đổi thành một người có kinh nghiệm phong phú thì lúc này hẳn là sẽ ép hỏi: "Chị chưa thử sao biết hai chúng ta không thích hợp?"
Nhưng rốt cuộc Kim Hi Nhược vẫn còn quá non, bị người từ chối, trừ khó chịu ra cô còn có cả hổ thẹn.
Cô cúi đầu, miễn cưỡng cười vui nói: "Em tới......!Chỉ muốn nói cho chị biết vì sao hôm qua em lại hôn chị, chứ không cần chị cũng phải thích em, chị không cần phải nói trắng ra như vậy."
Lục Thanh Hoan bị nụ cười của cô làm nhức mắt, cổ họng căng thẳng, thấp giọng nói: "Chị xin lỗi."
Kim Hi Nhược ra vẻ không sao cả, xua xua tay, nói: "Chuyện này không cần xin lỗi, chị có làm gì em đâu, người xin lỗi phải là em mới phải.
Em không nên hôn chị, là em bất lịch sự rồi, em xin lỗi."
Cô lui ra phía sau một bước, gập người xin lỗi.
Lục Thanh Hoan: "......"
Kim Hi Nhược đứng thẳng, nở nụ cười máy móc, nói: "Những gì cần nói đã nói xong, em đi đây.
Tạm biệt."
Nhìn thấy cô hấp tấp mở cửa xoay người chạy trốn, Lục Thanh Hoan phản ứng chậm nửa nhịp, chị đuổi theo bắt lấy tay cô: "Hi Nhược à."
Kim Hi Nhược cố chấp không chịu xoay người, đôi mắt nhìn chằm chằm bảng điện tử của thang máy, nói: "Còn có việc gì ạ?"
Lục Thanh Hoan đi đến trước mặt cô, rũ mắt nhìn cô: "Em không sao chứ?"
Chóp mũi cô bé rất đỏ, nói năng nhẹ nhàng: "Không có việc gì đâu ạ, không phải chỉ là bị từ chối thôi sao, không có gì ghê gớm cả."
Phải không? Lục Thanh Hoan nhìn cặp mắt to sáng của cô, cứ cảm thấy nàng giây tiếp theo cô sẽ khóc, tim chị hơi thắt lại.
"Thôi mà, chị đừng có gánh nặng tâm lý gì cả, coi như không có việc gì xảy ra nha."
Rõ ràng người bị từ chối là cô ấy, mà cô ấy vẫn còn an ủi chị.
Tâm tình Lục Thanh Hoan phức tạp, môi khẽ mấp máy: "Chị......"
"Đinh ——"
Cửa thang máy mở.
Kim Hi Nhược như thể nghe được âm thanh cứu mạng, cô đẩy tay Lục Thanh Hoan ra, không cho đối phương có cơ hội mở miệng, dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào thang máy.
Cô đưa lưng về phía cửa thang máy, không dám nhìn người phía sau, mãi đến khi thang máy xuống tầng trệt.
Bên ngoài trời giá rét, gió lạnh thổi mạnh, thổi đến mức làm mắt, mũi, họng cô đều đau.
Lồng ngực cô như bị nhét một quả khinh khí cầu, cô cố gắng ép xuống như làm sao nó cũng không chịu xẹp xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, thở hắt ra, tự mình an ủi: "Không sao cả."
Mười lăm tuổi cô đã tham gia một show ca nhạc, giành được vị trí thứ nhất trong nhóm thanh thiếu niên; mười sáu tuổi được công ty quản lý nhìn trúng, trở thành thực tập sinh; hai năm gian khổ học tập, Kim Hi Nhược biểu hiện xuất sắc, thành công ra mắt dưới tư cách là một thành viên của nhóm nhạc nữ.
Sau đó là chúng tinh củng nguyệt, trở thành nữ thần gợi cảm có hàng triệu fans vây quanh.
Trước hai mươi tuổi, sự nghiệp của Kim Hi Nhược rộng mở, ngay khi sự nghiệp đạt tới đỉnh cao thì cô lại dứt khoát kiên quyết đi tới Trung Quốc.
Cô không có người thân, không có nhân mạch, không có bạn bè, tất cả đều chỉ có một mình bản thân dốc sức cố gắng.
Cô lần lượt đi thử vai, lần lượt bị từ chối, cô đã quen rồi.
Tỏ tình bị từ chối thôi mà, không có gì ghê gớm cả.
Cô không ngừng an ủi chính mình, nhưng càng an ủi lại càng để ý.
Cô dừng xe ở ven đường, gục mặt xuống tay lái, muốn khóc thật to nhưng lại khóc không được.
Mười sáu tuổi năm ấy, khi bị trong nhà buộc bỏ học kiếm tiền thì cô đã không khóc nữa rồi.
Nhưng thật sự rất khó chịu.
Mảnh nhỏ màu trắng rơi xuống kính chắn gió, gió lạnh thôi len vào khe hở trong xe, cuốn theo một thứ lạnh lẽo
Kim Hi Nhược giơ tay chạm vào mặt, sờ thấy một mảnh băng thật nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn.
Hóa ra là tuyết rơi.
Cô lại khởi động xe, chậm chạp về nhà
"Hắt xì ——"
Tiểu Kim đang ăn vụng bị giật mình vì tiếng hắt xì này, nó ngã xuống khỏi bàn, rơi trên mặt đất tạo ra tiếng vang nặng nề.
Kim Hi Nhược mò mẫm mở đèn lên, bắt gặp đôi mắt nhỏ đang thương của chú mèo mập mạp, bả vai cô sụp xuống, mệt mỏi nói: "Chị cưng tỏ tình thất bại rồi."
"Meo?" Tiểu Kim đi tới, thân mật cọn tới cọ lui giữa hai chân cô.
Kim Hi Nhược bế nó lên, quên mất là quả cam này mập ú, cô chật vật ngã xuống đất.
Cô giãy dụa vài cái, mất hết sức lực, dứt khoát bỏ cuộc.
Một người một mèo sưởi ấm cho nhau, dựa vào nhau, cứ thế ngồi đến hừng đông.
Bông tuyết trắng muốt thắp sáng trong đêm, thành phố này đang say giấc, nhưng Lục Thanh Hoan lại mất ngủ.
Bên ngoài không biết đã đổ tuyết khi nào, nhìn bông tuyết chậm rãi chất thành đống trên mép cửa sổ, Lục Thanh Hoan lo lắng suy nghĩ: "Em ấy về đến nhà chưa nhỉ?"
Sống 27 năm, Lục Thanh Hoan trước nay chưa từng gay gắt với ai bao giờ.
Giúp mọi người, làm điều tốt, không đắc tội người khác, không thương tổn người khác, đây là tín điều của chị đối với mọi người.
Nhưng chỉ mới một giờ trước, chị đã tổn thương cô bé ngây thơ kia.
Lúc ở trong đoàn phim chị đã thấy Kim Hi Nhược không thích hợp, chỉ là trước giờ chị không nghĩ nguyên nhân lại nằm trên người mình.
Nụ hôn trong phòng hóa trang là chuyện ngoài ý muốn, nhưng nụ hôn trong ngày sinh nhật thì tuyệt đối không phải.
Chị vẫn luôn nghĩ rằng Kim Hi Nhược là người dị tính luyến ái, cho nên chị vẫn nghĩ là nụ hôn đó là do cô bé tò mò muốn thử.
Chị không ngờ Kim Hi Nhượ sẽ trực tiếp chạy tới tỏ tình với mình.
Chuyển biến quá nhanh, chị khó có thể tiếp thu ngay được.
Chắc chỉ là bỗng dưng nổi hứng nên tỏ tình thôi nhỉ? Chờ bình tĩnh lại, thì cô ấy sẽ suy nghĩ cẩn thận.
Lục Thanh Hoan cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng vẫn không ngủ được.
Đêm đã khuya.
Chị không yên lòng, nhắn một Wechat: "Em đến nơi chưa?"
Rất lâu cũng chưa có ai trả lời.
Chị gọi điện thoại, cũng không ai nghe máy, không biết có phải ngủ rồi không.
Sau đó lại nhìn thấy vài phút trước Kim Hi Nhược mới đăng một trạng thái trong vòng bạn bè, không có chữ nào có, chỉ có ảnh một con mèo cam đang ngủ, Lục Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim lại chùng xuống.
Chỉ cần nhắm mắt lại thì hình ảnh cô bé giả vờ mạnh mẽ, vừa giả vờ cười vừa an ủi chị sẽ hiện lại, tim Lục Thanh Hoan như bị thứ gì lôi kéo, từng đợt quặn đau.
Kim Hi Nhược đang ngủ.
Ngủ không được bao lâu thì cô bị tiếng mèo kêu đánh thức, mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Tiểu Kim, cô sờ cái đầu tròn vo này: "Đói bụng rồi phải không?"
"Meo ——" Tiểu Kim dụi vào lòng bàn tay cô
Kim Hi Nhược vịn vách tường đứng lên, tìm được thức ăn cho mèo rồi bỏ vào trong chén, nhìn Tiểu Kim ăn ngấu nghiến.
Cô không biết bây giờ là mấy giờ nên cầm điện thoại xem đồng hồ, nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn chưa đọc, đều đến từ Lục Thanh Hoan, tim cô đập thình thịch.
Trước kia nhìn khi nhìn thấy cái tên này thì cô sẽ vui mừng phấn khởi vô cùng.
Hiện tại......!
Cô muốn vờ như không thấy, muốn tắt WeChat, nhưng chưa động ngón tay thì lại thấy trong nhóm chat《 Vinh quang của anh 》, trợ lý đạo diễn tag mọi người, tối nay sẽ làm tiệc đóng máy ở một khách sạn nào đó tại Bắc Thị, hy vọng mọi người sẽ có mặt..
Đi không?
Lục Thanh Hoan chắc chắn sẽ đi, nên đi hay không?
Nhưng nếu không đi thì có bị người đó xem thường không?
Cô không phải là kẻ nhát gan không thể chịu thất bại, cô không cần trốn tránh.
Bên ngoài tuyết lớn bay tán loạn, tại một khách sạn 5 sao nào đó ở Bắc Thị khí thế ngất trời, náo nhiệt vô cùng.
Kim Hi Nhược đi cùng trợ lý, từ xa nhìn thấy Lục Thanh Hoan và Lưu Hân duyệt đang nói đùa.
Lưu Hân Duyệt cứ vui vẻ gọi sư tỷ, Lục Thanh Hoan không chê phiền mà vẫn đáp lại cô ấy.
Hai người kề đầu vào nhau, lại còn chụp ảnh, còn cúi đầu nhìn gì đó.
Trông thật là thân mật.
Lục Thanh Hoan hình như đối xử với ai cũng tốt như vậy, cô cũng không phải ngoại lệ.
Chóp mũi Kim Hi Nhược đau nhức, mất nửa phút để điều chỉnh cảm xúc, cười hì hì đi qua đó chào hỏi với mọi người: "Đã lâu không gặp, tôi đến rồi đây."
Những người khác lần lượt chào hỏi cô.
Tầm mắt cô chạm phải ánh mắt Lục Thanh Hoan, Kim Hi Nhược bình thản ung dung vẫy vẫy tay, nói: "Chào chị Thanh Hoan, lâu rồi không gặp nha."
Lục Thanh Hoan: "......" Rõ ràng hôm trước mới gặp mà.
Chị Thanh Hoan? Cách xưng hô xa lạ này làm Lục Thanh Hoa cau mày.
Kim Hi Nhược nhỏ tuổi hơn chị rất nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên chị nghe đối phương gọi chị là chị Thanh Hoan.
Là bởi vì ngày đó khi mình từ chối cô ấy đã nói là mình chỉ coi cô ấy là em gái sao?
Hôm nay cô ấy trang điểm tỉ mỉ, ngũ quan rõ ràng trẻ trung tinh xảo, lúm đồng tiền như hoa, như thể chuyện tối hôm đó chưa từng xảy ra, vẫn cười vô tâm vô phế như cũ.
Tim Lục Thanh Hoan thắt lại, nói lời trái lương tâm: "Đã lâu không gặp."
Kim Hi Nhược chào chị xong thì đi chơi cùng người khác.
Tầm mắt Lục Thanh Hoan dõi theo cô, nhìn cô cùng người khác hi hi ha ha, lại thấy cô trò chuyện với người khác, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Rốt cuộc là thật sự không có việc gì, hay vẫn là ngụy trang?
Thấy cô cầm ly rượu đi khắp phòng, cùng người này uống xong lại cùng người kia uống, Lục Thanh Hoan nhìn hết nổi muốn đi qua ngăn lại nhưng lại bị người chặn lại.
"Thanh Hoan, bạn tốt Trương Hạo của tôi tới, cậu ta muốn tìm cô quay phim, qua nói chuyện chút không?" Người chặn chị lại là đạo diễn.
Hai vị đạo diễn đều có nhã ý mời chị, Lục Thanh Hoan không tiện từ chối, cười cười nói: "Được chứ."
Chờ chị nói chuyện ở bên này xong, lại đi tìm Kim Hi Nhược thì đã không thấy bóng người đâu.
Có người nói cho chị biết Kim Hi Nhược đi đi toilet.
Lục Thanh Hoan nói cảm ơn người nọ, xách váy đi về phía toilet
Không thấy người trong toilet, cuối cùng chị cũng thấy bóng người quen thuộc ở khu nghỉ ngơi.
Kim Hi Nhược uống đến bất tỉnh nhân sự, ngồi trên sofa hệt như đã ngủ rồi.
Lục Thanh Hoan vô mặt cô: "Hi Nhược à?"
Kim Hi Nhược bị đánh thức, đôi mắt mở ra một khe nhỏ, mất kiên nhẫn lẩm bẩm: "Tiểu Kim, đừng kêu."
"......!Là chị đây."
Kim Hi Nhược run lên, đôi mắt chậm chạp mở ra, thấy rõ người trước mắt, ngây ngô cười lên: "Là Thanh Hoan à."
Rốt cuộc cũng không gọi chị là chị Thanh Hoan nữa.
Lục Thanh Hoan bị mùi cồn nồng nặc làm chị nhăn mày, nhìn cô say khướt, nói: "Em uống bao nhiêu rồi? Trợ lý em đâu?"
Không phải nói tửu lượng rất tốt sao, sao lại say rồi?
Không biết Kim Hi Nhược nghe có hiểu hay không, tự mình nói: "Không uống, hức, em khó chịu."
"......"
Kim Hi Nhược vịn tay chị ngồi dậy, ánh mắt không có tiêu cự, nhìn không rõ khuôn mặt người trước mắt, cứ nghĩ là mình đang nằm mơ, lẩm bẩm: "Em biết vì sao chị không thích em rồi, chị chê nhỏ, chê em còn trẻ con."
Lục Thanh Hoan nhìn xung quanh, thường xuyên có người đi lại, sợ có người lại đây, nói: "Chúng ta rời khỏi đây trước."
"Không, em không đi." Kim Hi Nhược giữ chặt sofa, giở tính trẻ con mà nhìn chị nói, "Em không hề trẻ con đâu.
Mười sáu tuổi em đã ra ngoài kiếm sống rồi, em còn tự giặt quần áo, tự nấu cơm.
Người khác đều nói......!Nói em còn trẻ mà đã có thể nuôi sống cả nhà rồi, bọn họ em rất lợi hại đó."
"Em thật sự rất lợi hại."
"Em cũng nghĩ rằng mình lợi hại, nhưng so với chị thì em là cái thá gì chứ? Em còn chưa học đại học nữa, em cũng không giành được giải [Nữ chính xuất sắc nhất], em thật sự là rác rưởi."
"......"
"Em quá rác rưởi, cho nên chị không thích em cũng rất là bình thường."
Không phải như vậy.
Lục Thanh Hoan chưa từng khinh thường cô, chưa từng cảm thấy cô trẻ con.
Kim Hi Nhược là một cô gái rất có tính tự lập và chính kiến mà chị từng thấy, đổi lại là chị thì chị không thể từ bỏ vinh quang, đến một quốc gia xa lạ, bắt đầu từ con số 0 dốc sức từ đầu.
Nhưng Kim Hi Nhược lại làm được.
Lục Thanh Hoan muốn nói cho cô biết là chị vẫn luôn là thưởng thức cô.
Nhưng không chờ chị mở miệng ——
"&%#%&!" Trợ lý Kim Hi Nhược hoảng hốt sốt ruột chạy tới đấy, bô bô một tràng Hàn ngữ.
Lục Thanh Hoan không hiểu gì cả..
Trợ lý muốn đỡ Kim Hi Nhược, Lục Thanh Hoan vươn tay muốn giúp đỡ lại bị đẩy ra.
Bàn tay mềm mại của Kim Hi Nhược đặt lên vai chị, nói: "Không nên đối tốt với em như vậy, em sẽ hiểu lầm."
Lục Thanh Hoan muốn nói lại thôi, đành phải thu tay lại.
Khi rời đi, Kim Hi Nhược quay đầu nhìn chị một cái, nở một nụ cười còn xấu hơn khóc, nói: "Thanh Hoan, tạm biệt.".