“CUT ——”
“Đóng máy!”
Quay phim năm tháng, thêm cả giai đoạn trước đó lãng phí vì Trì Thái Hành, tổng là sáu tháng, đoàn phim Hoa Hạ Tam Thiên cuối cùng cũng nghênh đón ngày đóng máy. Nhóm diễn viên bị đạo diễn tra tấn đến suy nhược thần kinh cùng nhân viên công tác cảm động đất trời, ôm đầu khóc rống.
Đặc biệt là Tạ Phượng Đường, ôm Nhiếp Thiên Thu nước mắt nước mũi một phen: “Về sau không cần phải nhìn cậu nữa rồi……”
Nhiếp Thiên Thu đồng tình mà vỗ vỗ vai hắn: “Không thì cậu tìm bác sĩ tâm lý trị liệu một chút đi!”
Tạ Phượng Đường “Phụt” một tiếng: “Chỉ cần không cần nhìn thấy cậu thì tâm lý của tôi không có vấn đề gì.”
Nhiếp Thiên Thu lạnh nhạt nói: “A, vậy nhìn thấy một đám sư huynh sư tỷ của cậu thì sao?”
Tạ Phượng Đường xoa tay: “Tôi đang cân nhắc đến thời gian rời môn phái!”
Nhiếp Thiên Thu xem thường nhìn người trước mắt, quay người lại liền thấy Hạ Tinh Hàng đang cười đứng ở đằng xa, ánh mắt sáng ngời mà nhìn mình.
Tuy rằng Hạ Tinh Hàng không nói cho cậu biết là sẽ tới, nhưng Nhiếp Thiên Thu một chút cũng không ngoài ý muốn, ngẫm lại, giữa hai người bọn họ dần dần phối hợp càng thêm ăn ý.
Nhiếp Thiên Thu đi qua: “Lại bỏ bê công việc?”
Hạ Tinh Hàng đúng lý hợp tình: “Đi công tác.”
Nhiếp Thiên Thu buồn cười mà xuy một tiếng, cũng không vạch trần hắn, vung tay lên: “Đi thôi, về khách sạn nghỉ ngơi trước.”
Hạ Tinh Hàng tung ta tung tăng đuổi kịp: “Thầy ơi, em tới đón anh về Dương Xuyên.”
Nhiếp Thiên Thu: “Được, buổi tối còn có tiệc đóng máy, cùng ăn rồi đi.”
Đến tiệc đóng máy buổi tối, đám người mệt nhọc suốt nửa năm quả thực điên rồi, bắt đầu kính rượu khắp nơi, quần ma loạn vũ, giống như vừa mãn hạn tù. Mà trên thực tế bọn họ cũng coi như là vừa mới được thả ra ngoài.
Thật ra không có ai dám rót rượu cho Nhiếp Thiên Thu, nhưng cậu uống hết một vòng cũng có chút mê man.
Có người uống say còn câu lấy cổ cậu: “Anh Nhiếp à, sao anh cùng Hạ tổng luôn dính với nhau, có phải đang nói chuyện yêu đương không?”
Nhiếp Thiên Thu một cái tát đem hắn chụp bay: “Nói cái rắm, đó là đồ đệ tôi.”
Người nọ tựa hồ không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời này, mê mang lặng im một chút, lung lay mà đi: “Không thú vị không thú vị, tan đi tan đi.”
Nhiếp Thiên Thu đuổi người nọ đi, lại quay đầu, thấy Hạ Tinh Hàng đang lẳng lặng mà nhìn mình.
Hạ Tinh Hàng không phải người của đoàn phim, thân phận lại cao, cả buổi cũng không uống được mấy chén, thần trí lúc này vẫn thanh tỉnh như cũ. Nghe được Nhiếp Thiên Thu nói chuyện với người khác, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, nhưng nhìn cậu nửa ngày cũng chỉ khô cằn nói ra một câu: “Em không phải là đồ đệ của anh.”
Nhiếp Thiên Thu đến gần rồi xem hắn: “Không khác nhau lắm.”
Làn da cậu trắng nõn, lúc này hai má đỏ lên, ánh mắt như hàm chứa hơi nước, mang theo một tia mê man, nhìn đến cả trái tim Hạ Tinh Hàng co chặt, c4n răng lặp lại: “Em không phải!”
“Đã biết đã biết.” Nhiếp Thiên Thu nhíu nhíu mày, vươn tay ra véo mặt hắn, “Sớm hay muộn thì tôi cũng sẽ cho cậu một danh phận.”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Biết rõ ‘danh phận’ mà cậu nói cùng ‘danh phận’ mà mình muốn là hai việc khác nhau, nhưng lòng hắn vẫn bởi vì những lời này mà nổi lên gợn sóng.
Vô cùng không biết cố gắng.
Chờ đến khi kết thúc tiệc đóng máy, Nhiếp Thiên Thu được Hạ Tinh Hàng cõng trở về khách sạn, cậu còn bám lấy vai hắn mơ hồ nói: “Tôi cũng không chê cậu già, ai bảo cậu có tiền chứ……”
“Thật ra già chút cũng không ảnh hưởng quá nhiều, dù sao tố chất thân thể cậu tốt…”
“Chính là có chút ánh hưởng đến nối dõi tông đường…. A phi, tôi nói cái kia…… Truyền thừa sư môn……”
……
Trong lòng Hạ Tinh Hàng: Rốt cuộc anh có biết mình đang nói gì hay không?
Một bên cảm thấy Nhiếp Thiên Thu nói chuyện thật sự rất dễ khiến người khác hiểm nhầm, một bên lại không nhịn được bản bác lại theo từng câu nói của cậu: Em không già, em có tiền, tố chất thân thể em rất tốt, em nối dõi tông đường… Cái này thật ra không phải là vấn đề của một mình em!
Thật vất vả mới đưa được Nhiếp Thiên Thu vào phòng, cậu đã nói đến phân đoạn bái sư:
“Đồ đệ ngoan, quỳ xuống……”
“Nhất bái nhật nguyệt Bắc Đẩu ——”
……
Hạ Tinh Hàng ấn người lên giường, Nhiếp Thiên Thu còn giãy giụa: “Đỡ trẫm lên, trẫm còn có thể uống!”
Hạ Tinh Hàng trực tiếp ấn hai bả vai cậu ấn trở lại, sau khi thu xếp xong lại đi nấu nước pha trà. Chờ sau khi hắn pha trà xong trở lại, cả người Nhiếp Thiên Thu đã lăn từ đầu bên này đến đầu bên kia, ghé vào gối đầu rầm rì: “Trẫm không có say……”
Hạ Tinh Hàng: “……”
Hắn bò lên giường, chặn ngang ôm lấy Nhiếp Thiên Thu kéo cậu trở vể, hai tay dùng sức, chỉ cảm thấy vòng eo của Nhiếp Thiên Thu thật nhỏ, lại dẻo dai mười phần khiến người khác thích đến nỗi không nỡ buông ra.
“Thầy ơi, uống chút trà đi”
Nhiếp Thiên Thu trực tiếp gác đầu lên đùi Hạ Tinh Hàng, miệng há ra: “A ——”
Hạ Tinh Hàng thấy cậu hoàn toàn không phòng bị gì mà gác đầu lên đùi mình, hai mắt nhắm nghiền, giống như trẻ con mà há miệng, có chút dở khóc dở cười: “Thầy ơi, anh muốn uống trà như vậy sao?”
Uống một cốc trà, không bỏng chết thì cũng sặc chết.
Nhiếp Thiên Thu không thèm mở mắt, vẫn duy trì tư thế như cũ: “A ——”
Hạ Tinh Hàng than nhẹ một tiếng: “Thầy ơi, anh đang làm khó em……”
“Nhưng mà, không sao cả……”
Hắn ngậm một ngụm trà, nhẹ nhàng dán lên môi Nhiếp Thiên Thu.
……
Sáng hôm sau, Nhiếp Thiên Thu mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau khi say rượu đầu vẫn còn có chút hôn mê, cậu vừa động liền phát hiện sau lưng có người đang dán vào mình.
Nói đúng ra, chính là cả người mình đang nằm trong nguc đối phương.
Nhiếp Thiên Thu không cần xem cũng biết là ai, hừ một tiếng: “Một chút tôn sư trọng đạo cũng không có!”
Cậu duỗi tay kéo cái tay Hạ Tinh Hàng còn đang ôm chặt eo mình ra, Hạ Tinh Hàng lập tức tỉnh dậy, có chút ngượng ngùng nói: “Thầy ơi…”
Nhiếp Thiên Thu ghét bỏ nói: “Tư thế ngủ của cậu thật không tốt!”
Hai người bọn họ đã ở cùng nhau một thời gian, trước đó rất nhiều lần khi cậu tỉnh lại Hạ Tinh Hàng đều là tư thế này, ban đầu hắn còn giải thích tư thế ngủ không tốt, dần dần đều thành thói quen.
Nhưng mà hôm nay tựa hồ Hạ Tinh Hàng bỗng tìm lại cảm giác thẹn thùng như ban đầu, trên mặt hơi đỏ, “Anh còn say rượu đúng không, anh rửa mặt trước đi, em gọi bữa sáng thanh đạm đến cho anh.”
Nhiếp Thiên Thu nghi hoặc mà nhìn hắn vài lần, không tỏ ý kiến mà đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Chuyến bay của cậu vào buổi chiều, thời gian cũng không gấp liền nhàn nhã vừa ăn sáng vừa đọc tin tức.
Tin tức Hoa Hạ Tam Thiên đóng máy đã tung ra, không ít truyền thông đều đưa tin. Mà cùng thời điểm Hoa Hạ Tam Thiên tuyên bố đóng máy, 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 bản điện ảnh cũng chính thức tuyên bố ra ngoài.
Đối với tin tức này, hiển nhiên dân mạng vô cùng khiếp sợ.
Thứ nhất là do giai đoạn chuẩn bị của 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》bản điện ảnh hoàn toàn bí mật, không hề có bất kỳ tin tức nào truyền ra. Thứ hai là đội hình cực kỳ hoa lệ, Schlundt làm đạo diễn, tiểu sinh đang hot Nhiếp Thiên Thu đóng vai nam chính, tiểu hoa đán phái thực lực Tưởng Diệc đảm nhận nữ chính, vai phụ cũng đều là diễn viên có danh tiếng không tồi hoặc người mới đang hot, liếc mắt một cái, cò thể nói là tinh quang rạng rỡ.
Nhưng mà sau khi dân mạng hoảng hốt xong liền nhanh chóng nổ tung.
Ban đầu lúc 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 bản truyền hình tuyên bố đội hình đã rất khủng b0, chi phí đầu tư cũng làm mới kỷ lục đầu tư ở mảng phim truyền hình nhiều tập, lập tức khiến cho dân mạng vô cùng mong chờ.
Không ngờ bản điện ảnh càng tốt hơn, trực tiếp mời Schlundt làm đạo diễn, diễn viên chính cũng là Nhiếp Thiên Thu cùng Tưởng Diệc, hai diễn viên có nhiệt độ cao nhất hiện tại.
Hiện tại Schlundt chính là đạo diễn có giá trị thương mại cao nhất ở trong nước, tác phẩm điện ảnh của ông không có cái nào là không phải bộ có doanh thu lớn, không biết có bao nhiêu tiểu sinh tiểu hoa giưởi giải trí đánh nhau vỡ đầu chỉ vì muốn tham gia vào phim của ông. Nhưng mà Schlundt cũng nổi tiếng là có yêu cầu rất nghiêm khắc với diễn viên, từ trước tới nay, minh tinh lưu lượng có thể đảm nhận vai diễn viên chính trong phim của hắn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà Nhiếp Thiên Thu tuy rằng là nam minh tinh có độ nổi tiếng cao nhất trong nước, nhưng trước đó cậu chưa bao giờ quay phim điện ảnh. Tuy rằng mọi người đều đoán tài nguyên của cậu hẳn là sẽ không quá kém, nhưng không ngờ vừa mới ra tay đã là phim điện ảnh của Schlundt, lại còn là diễn viên chính.
Hai cái tên Schlundt cùng Nhiếp Thiên Thu hỗ trợ lẫn nhau, hơn nữa bản thân《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 đã mang nhiệt độ, nháy mắt tạo thành gió lốc trên mạng.
Mọi người đều đang thảo luận, sau khi quay xong《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》, ở giới giải trí này còn có ai có thể thắng được Nhiếp Thiên Thu nữa.
Đội hình cường đại khiến cho nhiệt độ của bản điện ảnh nhanh chóng vượt qua bản truyền hình, lúc này trên hot search nếu tìm kiếm 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》, tám chín phần mười đều nói về bản điện ảnh, độ tồn tại của bản truyền hình lập tức trở nên đáng thương.
Ngay sau đó, đại chiến của fans Nhiếp Thiên Thu cùng Mục Nho Ca khó khăn lắm mới im ắng được cũng ngóc đầu trở lại.
Tuy rằng về lý luận mà nói, thị trường của bản điện ảnh cùng bản truyền hình không giống nhau, cũng không có quan hệ cạnh tranh trực tiếp, nhưng đều là chuyển thể từ một bộ điện ảnh, mặc kệ là chất lượng tác phẩm hay là bản thân diễn viên đều khó tránh khỏi việc bị lấy ra so sánh.
Mà trước đó Nhiếp Thiên Thu cùng Mục Nho Ca còn ngấm ngầm trào phúng nhau ở lễ trao giải Kim Bách Hợp, sau đó fans hai bên còn đánh lộn ở trên không gian mạng, lúc này muốn giả mù sa mưa mà thổi phồng lẫn nhau, tạo ra cảnh thái bình thịnh thế là không có khả năng.
Vì vậy fans của Mục Nho Ca dẫn dầu bắt đầu viết bài mắng Nhiếp Thiên Thu, đủ loại trào phúng như “Trùng theo đuôi”, “Chó điên” chỗ nào cũng có, trong tối ngoài sáng trào phúng Nhiếp Thiên Thu đỏ mắt Mục Nho Ca, đồng thời cọ nhiệt độ của anh nhà bọn họ.
Thu Quỳ phản bác lại chẳng nhẽ nam chính của 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》tên là Mục Nho Ca chắc? Anh nhà mấy người diễn thì về sau tất cả diễn viên trong giới giải trí này không được diễn nữa sao? Lại nói Nhiếp Thiên Thu hot gấp mười lần Mục Nho Ca, ai cọ ai không phải đã rõ sao?
Ngay sau đó, ân oán cũ ở Kim Bách Hợp cũng bị đào ra, thậm chí còn bị đào ba thước đất, một số đoạn ngắn khi hai người mới xuất đạo cũng bị lấy ra phân tích, bẻ cong, đến cuối cùng liền biến thành các loại thuần công kích chủ quan.
Fans hai bên mắng thần tượng đối phương lớn lên xấu, hư hư thực thực từng phẫu thuật thẩm mỹ, không xứng diễn Cố Hồn Quy.
Đối với cái này, fans nguyên tác của《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 đều tỏ vẻ: Hai người các ngươi tám lạng nửa cân, Cố Hồn Quy là bạch nguyệt quang, là nốt chu sa trong lòng chúng tôi, ai cũng không thể diễn được.
Nhưng dù fans hai bên mắng nhau thế nào thì rốt cuộc bản điện ảnh cùng bản truyền hình cũng không có xung đột lợi ích, ngược lại còn có quan hệ giúp đỡ nhau, bởi vậy bề ngoài hai bên còn tương đối hòa thuận, còn share bài thổi phồng lẫn nhau.
Nhiếp Thiên Thu đã cùng Hạ Tinh Hàng tới sân bay, vừa đợi máy bay vừa nếm mùi ngon mà nhìn một bài đăng hot trên Miêu Khu diễn đàn, còn chia sẻ cho Hạ Tinh Hàng: “Người này nói tôi có đôi mắt đào hoa, ánh mắt phong lưu không đứng đắn, không hợp với hình tượng quý công tử ẩn nhẫn ôn nhuận của Cố Hồn Quy.”
“Nói hươu nói vượn.” Hạ Tinh Hàng hừ lạnh, “Mục Nho Ca mới có đôi mắt cá chết.”
“Đúng vậy.” Nhiếp Thiên Thu nhận được đáp án mình muốn nghe, lại tiếp tục vui vẻ lật sang trang khác.
Hạ Tinh Hàng thăm dò nhìn sang màn hình di động của cậu: “Đây là bài nào, em đăng nhập acc nhỏ mắng trở về.”
Nhiếp Thiên Thu kinh ngạc nói: “Cậu còn có tài khoản của Miêu Khu diễn đàn sao?”
Hạ Tinh Hàng đương nhiên: “Đương nhiên là có, còn có hai cái, bằng không sao có thể đánh call cho thầy chứ?”
Biểu tình của Nhiếp Thiên Thu như ảo ảnh tan vỡ: “Bá đạo tổng tài mấy cậu thật nhàn.”
Hạ Tinh Hàng không lấy làm hổ thẹn, thấy tâm tình của Nhiếp Thiên Thu không tồi, liền đem vấn đề đã do dự hồi lâu ra nói: “Thầy ơi, em nghe nói 《 Hồn Mộng Đào Nguyên 》 còn nửa tháng mới khởi động máy, vậy thời gian kế tiếp này anh không có hoạt động nào đúng không?”
Nhiếp Thiên Thu ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Tôi ở Hoa Hạ Tam Thiên bế quan nửa năm, cậu có biết kế tiếp tôi cần tham gia bao nhiêu hoạt động không?”
Hạ Tinh Hàng buồn bực: “Vậy anh có thể đẩy rớt một ít hay không? Hai ngày cũng được.
Nhiếp Thiên Thu thu điện thoại lại: “Có chuyện gì sao?”
Hạ Tinh Hàng lấy dũng khí nói: “Em muốn mang anh đi nghỉ ngơi một chút……”
Nhiếp Thiên Thu bừng tỉnh: “Có phải cậu muốn tham gia tiết văn hóa của Cái Bang hay không?”
Hạ Tinh Hàng sửng sốt: “…… A?”
Hạ Tinh Hàng: “……?”
Nhiếp Thiên Thu không thấy mặt Hạ Tinh Hàng đầy dấu chấm hỏi, chỉ nói tiếp: “Cũng không phải không được, lâu rồi không khi dễ người Cái Bang, nhưng mà tiết văn hóa có quá nhiều người, không dễ che dấu……”
Hạ Tinh Hàng yên lặng lấy di động ra, gửi WeChat cho Hạ Thù: Các anh muốn tổ chức tiết văn hóa?
Hạ Thù: Đúng vậy, chính phủ nâng đỡ, tiết văn hóa đầu tiên của thành phố Dương Xuyên tổ chức ở phố chợ đêm, Cái Bang bọn anh có phải rất tuyệt hay không!
Hạ Tinh Hàng: (◕‿◕) vì cái gì không mời em?
Hạ Thù: Không có sao? À, có thể là đã quên đi.
Hạ Tinh Hàng: Vậy vì sao lại nhớ rõ mời anh Thiên Thu?
Hạ Thù: Có thể giống nhau sao? Không nhìn xem Thiên Thu là người nào? Cậu ta ở đó chính là bảng quảng cáo di động!
Hạ Tinh Hàng:…… Em sẽ nói cho mẹ em!
Hạ Thù:…… Em sai rồi, anh Tinh, hiện nay em trịnh trọng mời anh, cầu anh nhất định phải bớt chút thời gian ghé qua.
Hạ Tinh Hàng: A
Buông di động, Hạ Tinh Hàng nhìn Nhiếp Thiên Thu, mỉm cười nói: “Đúng vậy, chúng ta cùng tham gia tiết văn hóa đi.”
~ Hết chương 56~