Dã ngoại hàn thuyên, Mạc Phàm cũng mặc kệ Gund Min bạn nhỏ là ếch ngồi đáy giếng hay thùng rỗng kêu to, hắn không phiền nói ra nghi ngờ của mình, dù sao hắn từ đầu chí cuối đều không thuộc diện bị quy chụp dị đoan giả giống như Triệu Mãn Duyên, Mục Bạch đám người này yêu thích đi gây sự; tự mình sẽ không làm người ta hoài nghi đi.
"Hừ hừ, trước đây không lâu sư trưởng đại thánh tể cảm giác phương viên ngàn dặm một chút sẽ có thể xuất hiện dị giáo tà thuật, cũng chỉ dẫn chúng ta tìm tới khuếch tán vị trí. Hừ, quả nhiên, chúng ta nay ngày thứ nhất xuất quan thành, không nghĩ tới tại cách chúng ta Thiên Quốc phạm vi trăm dặm bên trong lại có một đám dị đoan người, cái này để cho đại thánh tể phi thường phẫn nộ, làm chúng ta nhất định phải đuổi bắt, thế là chúng ta một đường truy đến nơi này”. Kể chuyện về kể chuyện, Gund Min được người khác hỏi chuyện, mọi thứ vậy mà không giấu chút nào bật ra.
"Dị giáo tà thuật, các ngươi làm sao biết, đám người này có cái gì lợi hại ma pháp sao?" Mạc Phàm hỏi.
"Bọn hắn tràn lên đánh chúng ta”. Gund Min phẫn uất đáp.
Nghe hắn phản hồi lúc, Mạc Phàm không khỏi xoay người sang Eileen xem xét nàng biểu hiện.
Mà nữ công tước Anh Quốc ngược lại cũng giương đôi mắt nai tơ vô hại nhìn chằm chằm Mạc Phàm, một bộ bổn công chúa cái gì cũng chưa từng làm qua.
“Thật đem các ngươi đánh trước?” Mạc Phàm ngoài ý muốn hỏi lại lần nữa.
“Cho rằng ta lấy động cơ gì tráo trắng thành đen?” Thánh pháp giả Gund Min tỏ ra hơi bực bội trả lời.
Nếu phải liệt dị đoan sự tình, Mạc Phàm cảm thấy nghiêm trọng nhất là Mục Bạch đã để lộ hắc ám sứ giả thân phận.
Bất quá, từ góc nhìn tiểu thánh pháp Gund Min đến xem, Mạc Phàm dứt khoát cho rằng Thiên Quốc cổ thành cùng Thánh Thành là không hoàn toàn liên kết chặt chẽ như bộ sậu Thánh Tài Viện, Dị Tài Viện.
Rất dễ hiểu, tỉ dụ có một số việc của Thánh Thành ghi chép phía sau vậy mà không có đi nhắc nhở cho Thiên Quốc, trong số đó nhất định bao quát một trận chiến kia long trời lở đất ở thiên không Thụy Sĩ mà chính bọn hắn tham dự cách đây hai năm.
Thánh Thành có, Thiên Quốc tự nhiên không thể không biết Mục Bạch, Triệu Mãn Duyên mấy người này.
"Ra thế, đáng tiếc kia dị đoan chi đồ không có chạy đi phương hướng bọn ta, không phải ta cũng có thể giúp đỡ bọn ngươi một chút sức lực". Mạc Phàm thở dài nói.
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
"Không có chuyện gì, bọn hắn chạy không thoát, dị giáo thì dị giáo, đoán chừng cũng vô pháp lưu lạc ở Hải Lâu Sahara này quá một tháng trời. Đại thánh tể đã giăng lưới kéo dài toàn bộ mặt đông tây ngoại vi quyển sa mạc, sớm muộn cũng bắt được người". Gund Min nói.
Ban đầu mới gặp, vị tiểu thánh pháp này vốn dĩ tỏ thái độ thù địch ra mặt, nhưng càng về sau tiếp xúc cùng trò chuyện, chẳng biết khi nào đã đối với đám người Mạc Phàm cũng không còn quá lớn hiềm khích, thậm chí dần dần thân thiện không kém một vị hướng dẫn viên đi tour Hải Lâu sa mạc.
.....
Đêm tối, chặn cuối cùng của cầu mây bắt ngang hư vô nại hà, mọi người nghỉ chân một lát.
Thiên Quốc đại thánh tể cũng đi tuần tra một vòng về, đuổi kịp nhóm Gund Min.
Hắn thấy được Mạc Phàm đốt đống lửa phía trước nhà gạch than có ống khói, cái này đống lửa rõ ràng thiêu đốt đã một đoạn thời gian, chung quanh đều có một vòng khói xám ngun ngút bầu trời.
“Xem ra ngươi rất thích ăn uống?”. Đại thánh tể mở miệng nói.
“Ăn, nếu không phải ma pháp sư tu luyện, ta là lợi hại nhất đầu bếp nướng BBQ”. Mạc Phàm vừa nói vừa tiện tay ném cho đại thánh tể một nhánh cây đỏ cắm xuyên qua một đầu nướng vừa chín tới tiểu sa điểu.
Tiểu sa điểu ngun ngút khói đã ngã cam rụm da, một vài mảng xém đen, xém đen chỗ có thể thấy được muối ớt lưa thưa được rắc lên tẩm ướp, tổng thể phảng phất hương thơm khiến dịch vị người ta không thể ngừng tiết ra được.
Đại thánh tể là người người tu hành, hắn tu ma pháp, cũng không phải tu chân, không làm phật tử, không mong trở thành tiên nhân ăn chay tích đức; tín ngưỡng tối cao vẫn là quang minh thiên phụ.
Cho nên là… dĩ nhiên hắn không ăn, ném trả lại cho Mạc Phàm.
“Ta thấy ngươi nhỏ dãi, sợ ta bỏ độc sao?”
“Chúng ta không ăn thịt chim”. Đại thánh tể rốt cuộc có chút thất vọng nói ra.
Mạc Phàm gương mặt tiết tấu thật chậm rãi thay đổi, dở khóc dở cười nhưng đồng dạng không dám cười to tiếng.
Hắn đúng là quên mất bọn thiên sứ Thánh Thành đều là người chim a. Biến thân thời điểm, lông lá... lông vũ phấp phới phấp phới tung bay, quả nhiên chim cò là thủy tổ một trong.
“Ngạch, thứ lỗi thứ lỗi!”
Đại thánh tể không có nhiều lời với Mạc Phàm, hắn tựu quay về chỗ ngồi của mình ở hiên nhà bên trong, yên vị ngồi xuống minh tu, cũng không nhất thiết cần có cái bụng no hưởng thụ.
"Các ngươi thật là bạn lữ sao?" Đúng lúc này, một vị áo trắng nữ thánh pháp sư Kuran Yuuri ghé lại gần Eileen dò hỏi.
Xuyên suốt dã ngoại di chuyển, Kuran Yuuri làm nữ tử, nàng quan sát càng cẩn trọng nhỏ bé mấy phần, nàng lưu ý đến Eileen cùng Mạc Phàm bước đi không ăn khớp, mà lại bảo trì khoảng cách cũng không giống là bình thường bạn lữ như thế, ngược lại là chậm hơn phân nửa bước sau lưng Mạc Phàm; liền liền khác hẳn với Tiểu Mei, Apase loại này đã quá quen thuộc bước chân, đồng thời ăn khớp lẫn nhau với hắn.
Đại công tước Eileen khẽ kinh ngạc trong lòng một chút, không nghĩ tới loại trường hợp tinh tế như này trong đoàn Thiên Quốc pháp sư. Bất quá, nàng tựa hồ nhỏ lớn cũng là được đào tạo qua giao tiếp đối thế cực phẩm một cái thiên tài người, rất nhanh lanh trí giải thích: “Ngươi nhìn ra rồi a. Không giấu gì người, ta xuất thân là Anh Quốc một cái thế tộc bên trong có nhiều tiếng tăm. Mạc Vỹ Kỳ ca ca cho dù có vài ba điểm năng lực, huy hoàng trở thành Liệp Vương, nhưng bất quá hắn vốn xuất thân từ trường học thuộc về nhà ta, hắn là một cái tiểu học đồng. Cha ta thấy hắn có tương lai triển vọng, thế là tùy ý cho ta theo hắn đi ngao du, cũng không phải loại tri kỉ chí cốt thâm tình gì”.
Nàng biết Mạc Phàm thức tỉnh huyền âm hệ, huyền âm năng lực rất không tệ.
Phần này giải thích, nàng cố ý nói hơi to một chút, sau đó nhỏ lại dần dần, để cho Mạc Phàm bên ngoài ý thức được nghe theo.
Chỉ là, hắn đành có chút bất mãn, ngậm lấy mấy phần nhục nhã ý chí.
Làm sao lại thành tiểu học đồng cho nhà trường Victoria rồi???
Rõ ràng có nhiều như vậy loại giải thích, Eileen thế nhưng là học theo Triệu Mãn Duyên loại vô sỉ ưa thích hạ thấp đồng hữu a.
"Ngươi thật may mắn, tốt xấu có một hảo ca ca được nuôi từ nhỏ, được cha mình cho dã ngoại đi chung. Đổi lại là ta, xưa này gia tộc an bài liền là đời đời phải ở trong Thiên Quốc cấm thành". Nữ thánh pháp sư Kuran Yuuri mỉm cười nói với.
Eileen hơi cúi đầu cười.
Làm cao nhất thuần long đại thế tộc, Eileen tiếp nhận tin tức phi thường nhiều, nàng cũng là bạn thân của thần nữ Diệp Tâm Hạ, càng hiểu qua rất nhiều con người Mạc Phàm.
Hành tẩu với hắn, giống như phải mua bảo hiểm nhân thọ vậy, có thể là hôm nay ca múa đàn hát vui vui vẻ vẻ, thế nhưng ngày mai liền mở mắt dậy đã thấy nhiệm vụ lao đầu thảo phạt Đế Vương, gây sự Hắc Ám Vương mấy cái kinh điển nhất sự tình.
Đó cũng là Eileen nguyên nhân không muốn quá thân với Mạc Phàm cái người điên này.
Đối với Mạc Phàm, nàng cảm thấy ưng ý nhất là khẩu vị ăn uống của hắn.
Liền biết ăn ngon, liền hợp nàng, không cần quá sang chảnh tốn kém. ngôn tình hài
Không phải như cái kia Triệu Mãn Duyên lòng dạ, khẩu vị thật sự là không có.
Đồ ăn của hắn…yyy, chính là nàng.
"Ngươi còn có vị ca ca, tỷ tỷ, muội muội nào khác không?" Đột nhiên thánh pháp Kuran Yurri hỏi thêm một câu.
"Ừm, ân, một vài, tại sao ngươi muốn hỏi?" Eileen hơi xao nhãng, nàng có chút không hiểu tại sao lại đi hỏi câu này.
"Không có chuyện gì, ta thấy trời đêm về, thường thường mà nói, đốt lửa nướng đồ, đặc biệt chỉ là vài con chim điểu, cũng không nhất thiết phải hun khói to tới mức này. Cột lửa như vậy không phải bất thường sao? Hương thơm cũng là nồng nặc quá rồi, ban đầu ta còn tưởng các ngươi để dụ cho heo, bò các nơi tụ lại đi săn, nhưng nghĩ đến Hải Lâu Sahara chỉ là hình chiếu của chân chính Sahara, căn bản sẽ không có yêu ma, thú vật gì, nếu có, chẳng qua là chim chóc lượn lờ trời xanh. Vậy không phải nói muốn tìm người thân bị lạc đang đói đi đến ăn sao?" Kuran Yurri thật chậm nói ra suy nghĩ của mình.
Nàng sau đó nhìn sâu trong đôi mắt tím sắc của công tước Eileen, mở miệng diễn đạt ý tứ: “Hoặc là cột lửa kia, là cố ý nhắc nhở người thân của mình, nơi này tuyệt đối không an toàn, cần phải tránh xa”.
..........