Phố Baker, London.
Đêm khuya, một thiếu niên đeo sau lưng cặp sách nặng trịch đi từng bước nhỏ rẻ vào hẻm ngôi nhà số 221B phố Baker. Thiếu niên giống như mèo hoang đi đêm, vô thanh vô tức, lặng lẽ đi tới cửa nhà nhỏ, trước cửa có một dãy hàng rào thấp bằng gỗ, bên trên treo không ít chậu hoa trang trí. Hắn mở cửa đi vào vườn, sau khi ngồi xổm xuống thì phát hiện một đống đá hải lam sáng bóng được xếp thành dãy đã bị người ta lật cho tán loạn, tựa hồ người này so với hắn thì biết được giá trị của những viên đá này hơn, cảm thấy vô nghĩa nên đá cho đổ.
Phong Nguyệt Cát thở dài, khẽ nghĩ nghĩ, rất nhanh biết được người nào vừa phá hỏng chỗ phong thủy này của mình.
Khi hắn đi đến cửa ra vào nhà mình, đành phải giả vờ giả vịt như đang ở nhà khách, gõ cửa nhẹ nhàng, hô: “Hy tiểu thư, ngủ chưa thế? Ta về cất đồ”.
Trong nhà rất nhanh liền sáng đèn, thiếu nữ váy đen từ trong phòng bếp liền chạy ra mở cửa cho Phong Nguyệt Cát.
Thiếu nữ đẹp mê ly này không phải ai xa lạ, chính là Thiên Hy. Nàng mặt đầy mồ hôi và vết bẩn giơ tay lên lau mặt, gượng cười nói: “Ngươi về rồi à, vào đi, ta vừa mới đến thôi. Ta muốn đến học bổ củi luyện thư pháp, nhưng phát hiện ngươi đem bút viết chỗ để nào đâu, đều không tìm ra”.
Phong Nguyệt ngây ra một thoáng, trên mặt khắc rõ hai chữ ‘kỳ quặc’.
Nữ nhân này có hành vi không thể dùng tư duy bình thường để đánh giá được. Nàng... mặt rất là dày.
Sau giải đấu Pháp Vương, Phong Nguyệt Cát rời đi, được Bạch Phàm sắp xếp chỗ ở, đưa đến London nơi này bố trí một căn nhà phổ thông thiết kế theo tiêu chuẩn vương triều phong kiến, cố gắng hết sức tạo cảm giác thân thuộc cho thiếu niên khi còn ở Siêu Duy Vị Diện.
Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Vị kia Pháp Vương Thiên Hy lại trước công chúng truyền thông mất tích không xuất hiện, ở nơi nào chạy về chỗ này, mua căn nhà số 221C kế bên, làm bạn hàng xóm của thiếu niên đang học tập hòa đồng vào xã hội.
Bạn hàng xóm chưa đủ, suốt ba ngày nay, Thiên Hy thậm chí chiếm luôn tiện nghi, qua nhà Phong Nguyệt Cát cũng coi như nhà mình, thích ở thì ở, chủ không nói gì thì ở, chủ nói thì cũng sẽ viện cớ để ở, chính là nhất quyết quấn lấy không buông.
Phong Nguyệt Cát ám ảnh Thiên Hy đến tột độ, nhất là khi hắn biết Thiên Hy chính là con gái của Mạc Phàm tiên sinh về sau, trong lòng liền có một loại quân cờ treo lủng lẳng cảm giác.
Có vẻ như ngay từ đầu, hắn cũng không phải là ngẫu nhiên rơi nhầm ao hồ, nhìn trúng cảnh tượng không nên nhìn...
Ngược lại là Thiên Hy, nàng thông qua ném Bạch Phàm vào ngục tù tra hỏi một phen về sau, minh bạch ba ba mình có liên quan Phong Nguyệt Cát cố sự, tạm thời tha cho thiếu niên một mạng con mắt hư hỏng. Bất quá, tội chết thì miễn, tội sống khó tha.
Hằng ngày đi qua phá phá, khảo cung cùng hỏi đủ loại chuyện vặt. Nói thế nào, bệnh nghề nghiệp tò mò, thật giống như một vị thám tử đi vạch trần sự thật, muốn đem Phong Nguyệt Cát toàn bộ câu chuyện đằng sau thế giới khác bóc lột hỏi cho bằng hết.
Phong Nguyệt Cát đi vào nhà, đặt cặp sách sau lưng của mình xuống. Thiếu niên quay đầu lại nói: “Đại tỷ a, ta không viết thư pháp bằng bút mực. Lão sư ta dạy, viết thư pháp bằng bút mực sẽ khó mà rèn luyện được tính nhẫn trong tâm. Ta thường dùng thanh tre để viết, sau bếp có đồ mài mực, thứ này làm rất thú vị, âm thanh lẫn thành quả khiến bản thân thư giãn nhiều lắm. Ngươi nếu thực sự muốn học, để ta đi lấy dao cùng ống mực mài cho ngươi”.
“Ngươi mài mực cho ta sao?” Thiên Hy mắt tròn mắt dẹt hỏi.
“Không phải ngươi nói ngươi muốn học sao? Học phải bắt đầu từ con số không, học thư pháp thì phải biết mài mực, không mài được mực thì cả đời này cũng chỉ là người viết chữ”. Phong Nguyệt Cát lắc tay, vì tiên lễ hậu văn đạo nghĩa, thẳng thừng từ chối phục vụ cho Thiên Hy.
“Hừ, đồ cứng nhắc”. Thiên Hy bĩu môi, một dạng đi lẽo đẽo sau lưng thiếu niên.
Thiếu niên đi vào bếp tìm ống mực, cầm trên tay đi ra.
Sau đó nghĩ nghĩ, hắn lại mở miệng nói: “À, nhắc kẻo vô ý làm sai, lúc mới đầu mài mực đừng dùng sức quá, mài mực không giống như mài dao làm thức ăn đâu, dễ trượt lắm, bể ống mực đấy, hơn nữa, đừng làm dính vào người”.
Thiên Hy tìm kiếm cái tạp dề mặc vào người, cẩn thận búi tóc lên cao, lộ ra phần cổ trắng nõn thẳng tắp, gợi cảm vô cùng. Nàng phất tay đáp lại: “Biết rồi, mau hướng dẫn đi”.
— QUẢNG CÁO —
Phong Nguyệt Cát tay cầm dao mài, không sử dụng lực lượng gì mạnh mẽ cả, ôn nhu mà kiên định, từng động tác thành thục nhuần nhuyễn đánh mực trong ống sắt đi ra.
Trông thì có vẻ bình thường, nhưng đây thực sự là một quá trình đòi hỏi định lực cùng tâm kiên phải rất vững chãi, mài mực và đánh lửa, độ khó ngang nhau, nếu không muốn nói mài mực càng khó hơn. Thiên Hy đứng nhìn xem mà thấy sốt cả ruột, chỉ có điều nếu người ta không yêu cầu hỗ trợ, nàng cũng không tự tác đa tình.
Song, Thiên Hy rất thích cảm giác này.
Bóng lưng ướt đẫm mồ hôi của người thiếu niên suốt ngày chỉ biết cặm cụi đọc sách khi hì hục cố gắng làm điều gì đó, tựa như mài mực dạng này, rất ra dáng trượng phu đầu đội trời chân đạp đất trong truyền thuyết, là một loại có thể để người ta tin tưởng và dựa dẫm được.
Tuy mới tiếp xúc với Nguyệt Cát không bao lâu, nhưng Thiên Hy là tin tưởng vững chắc. Trên thế giới này có hai thứ tuyệt đối nhất không bao giờ lung lay được trong tâm trí của nàng.
Một là mức độ lãnh đạm vô tình, băng cơ ngọc cốt, hàn tuyết vĩnh cửu của mụ mụ nàng; thứ hai, chính là ‘chữ tín’ của thiếu niên ‘ông cụ non’ trước mặt. Tin rằng một lời hứa của thiếu niên, cho dù có đánh hắn chết thì hắn đầu thai lại cũng sẽ làm cho bằng được.
Thiên Hy đi vào nhà tìm một thanh củi để chẻ làm bút, khi vào trong, ánh mắt nàng lại nhìn chăm chú vào cái cặp sách của Nguyệt Cát vừa nãy mang về, thế là liền tò mò lấy lên.
“Ngươi hôm nay lại đến thư viện mượn sách gì thế?” Thiên Hy hỏi.
Phong Nguyệt Cát gãi gãi đầu, thành thật đáp lại: “Một quyển Lược Sử Nhân Loại, một quyển Lịch Sử và Địa Lý cổ đại, một quyển Cách Mạng công nghiệp. Vừa vặn muốn biết hơn về thế giới này, nên tìm đọc. À, còn có, trong túi có một vài quyển sách được bao kĩ lưỡng của Bạch Phàm tặng cho ta, trước đây ta cố ý nhờ hắn tìm về, đây là dựa theo ta mong muốn tìm kiếm, hắn nói những này đều là đầu sách hay, có thể đọc, đọc sẽ có giúp ích bổ sung vốn liếng phát triển bản thân”.
Thiên Hy ồ một tiếng, vừa nghi hoặc vừa tò mò.
Rõ là cũng muốn biết Nguyệt Cát đam mê là thể loại sách nào.
Nàng hỏi: “Ta có thể mở ra xem không, sách ngươi nhờ Bạch Phàm tìm kiếm?"
Phong Nguyệt Cát nói : “Được, ta đối với một số mặt chữ ở thế giới này còn lạ lẫm, Hy tỷ, nếu không phiển thì ngươi có thể giúp ta đọc một vài mặt chữ cũng không vấn đề gì chứ”.
Thiên Hy gật đầu.
Nàng xé ra bọc giấy mấy quyển sách của Bạch Phàm mua cho Phong Nguyệt Cát.
Phong Nguyệt Cát một bên mài mực, thấy Thiên Hy mở ra đến nơi rồi, chính mình cũng hiếu kỳ hỏi: “Hy tỷ, sách tựa là gì thế?"
Chỉ gặp Thiên Hy khuôn mặt nhanh băng lãnh mười phần, bộ ngực trập trùng nhấp nhô, tông giọng cứ như là đang hậm hực lắm vậy, một hướng đi lên, mang theo vẻ hàn rét dọa người.
“Fifty Shades, 365 Days, Newness, Elegy, The Dreamers, Nhục Bồ Đoàn, 12 nữ thần...”
“? ? ? ?” Phong Nguyệt Cát không hiểu cái gì.
Mà Thiên Hy đứng đó, nàng không cần lật ra xem nội dung, một số cuốn tiểu thuyết nổi tiếng đã trở thành phim điện ảnh trình chiếu, nàng không có coi, nhưng biết thì vẫn là biết.
Thiếu nữ váy đen lúc này thân thể cứng ngắc, trong cơn giận dữ, giống như trước giờ chưa từng bị ai làm nhục như vậy.
Những chuyện này, lại để cho nàng nhớ đến lúc trước ở Bá Hạ Tuyền bị tên tiểu tử này nhìn trộm đang tắm.
Thiên Hy tiện tay đứng gần bếp nắm lấy con dao phay bổ lợn, hai hàng lông mày hẹp dài nhíu lại.
Mắt nhỏ môi đỏ trái tim giờ khắc này có chút để người ta không rét mà run cầm cập.
— QUẢNG CÁO —
Phong Nguyệt Cát cảm nhận được hàn rét.
Nhưng mà.
Nhưng mà, kỳ thật nếu nhìn kỹ, dung nhan của Thiên Hy trong bộ váy đen này quả là cực đẹp cực phẩm, ngay cả khi cả người toát ra khí thế nghiêm nghị tàn ác một khắc kia, cũng hoàn toàn bị vẻ đẹp xuất thế che đi, lu mờ trọn vẹn.
“Hừm”.
Một câu của thiếu niên sau đó lại có hiệu quả hóa mục nát thành thần kỳ, khiến thiếu nữ thiếu chút nữa thì uất nghẹn đến thành nội thương.
“Hy tỷ, sách đó nội dung không hợp quy củ sao? Nhìn sắc mặt của ngươi thì hẳn là biết nội dung nhỉ. Có thể tóm tắt một chút không?”
Thiên Hy hít sâu một hơi, nuốt xuống cục giận này, trừng mắt nói: “Tóm cái gì mà tóm, tự đi mà xem, ta chẳng thèm”.
Dâm tặc, đúng chính là dâm tặc ! ! !
Một ngọn đèn mờ mờ, thiếu niên khẽ mỉm cười, cũng không nói thêm gì, quay đầu lại tiếp tục cặm cụi mài mực.
Rõ ràng, hắn là cũng không biết, chính mình bị Bạch Phàm tên kia chơi một vố rồi.
Thiên Hy cơn giận vẫn chưa hạ, nàng kém tí thật sự cầm dao nạo đầu cái tên này.
Chẳng qua là, còn kiềm được.
“Thiên Hy ta một tay có thể đánh một chục kẻ như ngươi... Nguyệt Cát, không phải cha ta hậu thuẫn sau lưng, ngươi chết chắc”. Thiên Hy nói thầm trong lòng.
Khi nói tới đây, nàng cũng là cảm thấy buồn cười, chính mình vẫn đắm chìm trong ngữ điệu của ý nghĩ trước đó, càng lún càng sâu, lẩm bẩm: “Một tay đánh một chục Phong Nguyệt Cát, ừ, cách nói này, phạm vi áp dụng rất rộng, ai đó sau khi luận bàn, nếu bại dưới tay ta sẽ ném lại một câu, ‘thực lực của ba đứa Phong Nguyệt Cát như ngươi cũng dám đánh với ta một trận’, cảm giác không tồi, gặp một đầu Thần Thú Hồng Hoang nào kinh khủng hơn, gặp trúng phạm vi tiệm cận Đế Hoàng bên trong trở lên, lại sẽ thay đổi một chút, liền nói với bản thân ‘nghiệt súc này tương đương với một trăm Phong Nguyệt Cát, quá mạnh, mau chạy thôi...”
Phong Nguyệt Cát tiếp tục mài mực, không quan tâm, cũng không biết Thiên Hy đang nghĩ gì ở trong đầu.
Ở cách vách bên kia, ngôi nhà 221C được Thiên Hy mua lại bên cạnh. ~Lánh lánh~
Tiểu Viêm Cơ chậm rãi bay ra khỏi phòng, sau khi ra tới vườn, nhìn thấy Phong Nguyệt Cát và Thiên Hy loáng thoáng ghé sát người vào nhau cùng nhau mài mực, Tiểu Viêm Cơ nhảy tưng tưng, tự nhiên là rung đùi đắc ý, miệng chậc chậc, giống như không cẩn thận phát hiện một đôi cẩu nam nữ đang từng bước lập nên duyên mệnh.
Tiểu Viêm Cơ tròng mắt có màu nâu bí ẩn, dồi dào khí tức bất thường, con mắt màu nâu của nàng trong ngõ nhỏ vào ban đêm, càng là lộ ra vẻ thần thánh cùng giảo hoạt, tựa hồ chỉ cần là ra khỏi ngõ nhỏ sẽ vượt sông hóa rồng, biến thành một loại sinh vật vượt khỏi thế giới ma pháp cái gọi là nóc nhà.
....
Phong Nguyệt Cát nhớ ra gì đó, từ không gian bên trong lấy ra một viên hồng ngọc bảo thạch, cười nói: “Hy tỷ, tặng ngươi này”.
“? ? ?” Thiên Hy sững sờ một lát.
Nàng hỏi lại: “Là đồ gì?”
“Của một người bạn ta, hắn tên là Trịnh Khắc Thiên. Thứ đồ này, đối với ta nhưng là rất ý nghĩa, nhưng giữ bên người ta, lại không còn ý nghĩa đó nữa. Đồ phong thủy đấy, tặng cho ngươi”.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Hy lại đột nhiên hỏi: “Nói vậy ngươi thích nhất là viên này à?”
Phong Nguyệt Cát có chút thẹn thùng: “Nếu không tính những thứ liên quan đến cha mẹ ta ra... ừm, thì là thứ nhất”.
Thiên Hy nhận lấy viên đá hồng ngọc kia, hai ngón tay kẹp lại, giơ cao qua đầu, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu lên viên đá.
Nàng ngẩng đầu nheo mắt, cẩn thận quan sát những hoa văn lộ li ti trên viên đá.
Nàng nhìn viên đá.
Thiếu niên nhìn nàng ta.
Trong phút chốc, thời gian như dừng lại.
Vẻ đẹp không phải ở viên hồng ngọc kia, cũng không phải ở đôi má hồng của người thiếu nữ, mà chân chính nằm trong đôi mắt của kẻ sĩ si tình.
Đọc một vạn cuốn sách, đi một vạn dặm đường...
Không một từ ngữ nào đủ vốn liếng có thể miêu tả được nỗi lòng của thiếu niên lúc này...
..........
Hai ngày...
Hai ngày tiếp theo.
Thế giới ma pháp cách trở...
MỞ ! ! !