Nhàm chán!
Với những thằng có ác ý cướp quái, Diệp Tu chỉ có thể đánh giá như thế.
Người chơi bên Mai Cốt Chi Địa thưa thớt, có đủ quái để người chơi đánh, người này lại khăng khăng muốn công kích mục tiêu của mình. Loại hành vi ác ý cướp quái thế này, phần lớn xuất phát từ khoe khoang, khoe khoang thực lực của mình.
Trên tay người này là một cây chiến côn, dưới chân có vòng ma pháp chập chờn, là một pháp sư chiến đấu chính quy sau khi chuyển nghề. Vòng ma pháp xuất hiện dưới chân là kỹ năng chiêu bài Huyễn Văn của pháp sư chiến đấu, tự cường hóa để tăng hiệu quả bản thân.
Huyễn Văn là do pháp sư chiến đấu thông qua những kỹ năng công kích khác nhau mà kích khởi ra, có năm loại. Huyễn Văn xuất hiện sẽ bay vòng quanh thân thể của pháp sư chiến đấu, thời gian duy trì là 30 giây. Trong 30 giây này, có thể dùng thao tác để phóng Huyễn Văn ra công kích mục tiêu, gây sát thương cho mục tiêu đồng thời cũng tăng trạng thái nhân vật trong 20 giây.
Pháp sư chiến đấu cấp 20 có thể học được Huyễn Văn loại đầu tiên: Huyễn Văn không thuộc tính, dựa vào Long Nha mà kích khởi, là Huyễn Văn có lực công kích thấp nhất trong năm loại, xuất hiện trạng thái tăng tốc độ di chuyển cho nhân vật. Huyễn Văn không thuộc tính cấp 1 có thể tăng thêm 1% tốc độ di chuyển, cao nhất là cấp 20, tăng thêm 20% tốc độ di chuyển.
Huyễn Văn chính là điểm đặc sắc của chức nghiệp pháp sư chiến đấu, cách nói “dùng ma pháp tự cường hóa lực chiến đấu của bản thân” cũng vì điều này mà ra. Tuy hiện nay Quân Mạc Tiếu cũng đã trên cấp 20, nhưng trong những kỹ năng của hệ Pháp Sư lại không hề chọn lựa Huyễn Văn.
Kỹ xảo của tên pháp sư chiến đấu này cũng rất khéo léo, sau khi một côn hất tiểu quái lên không, nhanh chóng chạy ra phía sau tiểu quái, tung Long Nha ra, đánh một cú truy kích trên không lại thêm một đòn công kích sau lưng. Một vòng Huyễn Văn không thuộc tính ngưng tụ trên đầu côn, bay đến bên người gã. Hiệu quả dựa vào thao tác công kích, Huyễn Văn được sinh ra cũng khác nhau, phân ra ba loại lớn vừa nhỏ. Tuy không ảnh hưởng gì đến trạng thái gia tăng, nhưng hiệu quả gây sát thương khi Huyễn Văn công kích lại khác nhau. Pháp sư chiến đấu trong Vinh Quang là một nghề bắt đầu rất dễ dàng, nhưng muốn chơi thành thạo nó lại khá khó khăn. Huyễn Văn và Ý Chí Đấu Giả sau khi thức tỉnh đều yêu cầu khá hà khắc trong thao tác sử dụng, là những kỹ năng dễ học không dễ thạo.
Người nọ xoay người lại, đúng lúc đối mặt với Quân Mạc Tiếu, sau khi cướp quái còn đừng trước mặt người ta giễu võ dương oai.
Diệp Tu vừa nhìn, cảm thấy ngay tên này quả thực không phải người tốt đẹp gì. Không nói hành vi khoe khoang, chỉ cần nhìn việc gã dũng cảm đưa cái mặt như vầy của mình làm bề ngoài nhân vật là biết. Đây là khuôn mặt không cân xứng đến cỡ nào! Hình dạng trong trò chơi vô luận là mặc định hay do bản thân chỉnh sửa lung tung thì cũng không thể tạo ra hiệu quả xung đột đến thế này được.
Diệp Tu lắc đầu, chẳng muốn cùng tên khoe khoang này tranh cướp quái. Ai ngờ vua khoe khoang khi xoay người đối mặt Quân Mạc Tiếu, chưa kịp khoe thêm lần nữa đã phạm sai lầm, quái vốn bị liên kích trên không chợt rơi xuống đất.
Diệp Tu nhịn không được phì cười, đang chuẩn bị điều khiển Quân Mạc Tiếu rời khỏi, lại nghe thấy người này gọi tên hắn: “Quân Mạc Tiếu?”
“Hả?” Diệp tu nghe thấy tiếng gọi, chuyển góc nhìn của Quân Mạc Tiếu quay về, tên kia vừa bị quái đánh vừa chạy về phía Quân Mạc Tiếu.
“Thì ra là ông.” Đối phương nói.
“Ông là?” Diệp Tu nhìn ID của người này, Thiên Thành, không có ấn tượng. Chẳng lẽ là người cùng tiệm net vừa thêm bạn? Diệp Tu mở danh sách bạn tốt chuẩn bị nhìn thử, kết quả nghe thấy tên kia nói: “Nghe nói ông rất lợi hại? Đến, làm vài ván nào.”
“Ông là ai vậy?” Trong danh sách bạn tốt có hơn ba mươi người, Diệp Tu nhanh chóng nhìn qua, không thấy tên Thiên Thành.
“Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tui muốn khiêu chiến với ông.” Thiên Thành nói.
Diệp Tu chẳng nói câu nào, Quân Mạc Tiếu xoay người rời đi.
“Ấy đừng đi mà!” Thiên Thành vội kêu lên, nhưng tiểu quái mà gã mới đánh được một nửa vẫn đang đập gã, Thiên Thành ra một chiêu Thiên Kích treo tiểu quái lên không, sau đó lại thêm một chiêu Lạc Hoa Chưởng. Tiểu quái bị đánh bay, đúng lúc đập về phía Quân Mạc Tiếu.
Sau khi rời khỏi thôn tân thủ, không có hệ thống bảo hộ, người chơi có thể PK lẫn nhau. Mắt thấy tiểu quái sắp chạm vào người Quân Mạc Tiếu, Quân Mạc Tiếu đột nhiên xoay người, chiến mâu run lên đâm trúng người tiểu quái đang bay trên trời, vung mạnh một cái đã ném nó xuống mặt đất, lại lưu loát dùng một chiêu Viên Vũ Côn hóa giải đòn phi quái đập người này của Thiên Thành.
“Quả thật có tài, có điều tui khuyên ông nên cùng tui đến đấu trường đi, tránh cho chết ở bên ngoài lại mất kinh nghiệm.” Bên này Thiên Thành nói, kết quả đối phương không đáp lại, cũng giống gã mà đâm một chiêu Thiên Kích về phía tiểu quái đang ngã trên đất, sau đó một chiêu Lạc Hoa Chưởng, ném quái quay về, chỉ khác là lần này hắn tiếp chiêu Lạc Hoa Chưởng nhanh hơn, tiểu quái bị hất lên rất thấp đã bay sang.
“Hừ.” Thiên Thành hừ một tiếng, chiến côn chọc ra, chuẩn bị đánh ra Viên Vũ Côn giống Quân Mạc Tiếu tiếp đòn công kích phi bay này.
Chiến côn phóng khoáng vung ra, Thiên Thành suy xét xem tí nữa gã nên vung đến hướng nào thì sẽ ngầu hơn, ai ngờ lại thấy tiểu quái gần bay tới đột nhiên rơi xuống đất, một côn của gã đương nhiên chẳng trúng gì.
Thiên Thành kinh ngạc.
Nếu như đây không phải trùng hợp, người này nắm giữ hoàn hảo được lực đánh của Lạc Hoa Chưởng, mà còn đoán ra việc gã sẽ dùng Viên Vũ Côn tiếp chiêu, thế nên mới đánh bay quái ra khỏi tầm đánh Viên Vũ Côn của gã, làm cho côn của gã đánh vào khoảng không. Sự chắc chắn đến tỉ mỉ này đáng sợ đến bao nhiêu đây?
“Ông còn kém lắm!”
Thiên Thành nghe được đối phương nói một câu như vậy, vội vàng ngẩng đầu nhìn, Quân Mạc Tiếu cứ thế mà đi thẳng, mà gã bên này vẫn đang bị tiểu quái gõ.
“Ông đừng đi!” Kẻ thích khoe khoang đương nhiên sợ nhất bị mất mặt, lúc này lại bị đùa giỡn xem thường, Thiên Thành quyết không từ bỏ, chưởng “ầm” tiểu quái ra đồng thời cũng đuổi theo.
Quân Mạc Tiếu tiếp tục ra tay, vươn tay ra một chiêu Long Nha, tiểu quái đang bay qua ngừng giữa trời, thêm một chiêu Thiên Kích, tiểu quái bị vung rất cao, sau đấy là Liên Chớp, tiểu quái bay về phía Thiên Thành.
“Cái đệch!” Thiên Thành phản ứng không kịp, gã không ngờ Quân Mạc Tiếu cầm con quái kia chơi nửa buổi mới đánh trở về. Tiểu quái bay về đập vào mặt, trên màn hình hiển thị đầu tiên đều là thân thịt hư thối của thây ma, tởm không chịu được. Thiên Thành bị thây ma đè ngã thẳng trên đất.
Đẩy thây ma ra khỏi người vội vàng đứng dậy, kết quả lại bị thây ma ôm đùi, một hàm răng thối nát đang gặm cắn lên trên, Thiên Thành vung côn đánh mạnh, thật khó khăn mới đánh chết được con thây ma kia, kết quả lại nghe thấy tiếng xương cốt xoẹt xoẹt vang bên tai, chính gã không biết tự lúc nào đã tiến vào phạm vi thù hận của một con quái xương khô, bộ xương khô xách theo đao lớn chạy về phía gã.
“Không phải thích cướp quái sao? Cứ từ từ chơi đi nhé.” Quân Mạc Tiếu hô một tiếng với gã. Thiên Thành vội vàng nhìn lại, tên này trong một lúc đã tụ được bốn con quái, lúc này một chiêu Lạc Hoa Chưởng “ầm” ra, bốn tiểu quái đang đập về phía Thiên Thành.