Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Toàn Chức Cao Thủ - Diệp Tu

Một Tấc Tro, Kiều Nhất Phàm

Tuy Trần Quả chưa từng tiếp xúc, nhưng cũng biết đến người này. Đối với những người luôn bên cạnh ngày ngày như Trần Quả và Đường Nhu, Diệp Tu cũng không giấu diếm gì.

Mặc dù Kiều Nhất Phàm chỉ là một cậu bé vô danh trong giới chuyên nghiệp, nhưng trong game online tuyệt đối là cao thủ. Lúc này Trần Quả vội vàng tìm kiếm Một Tấc Tro, nhìn thấy cấp bậc là 55.

Một Tấc Tro đã bị bỏ khá xa trong hoạt động Noel, hiện đang gắng sức đuổi theo, hơn nữa còn cao hơn Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu nửa cấp. Chuyện này làm Diệp Tu cũng thấy bó tay. Giai đoạn cấp 50-55 ở Thần Chi Lĩnh Vực chỉ có thể đánh quái hoang dã, không dễ cày cú. Không giống như khu thường, ngoài nhiệm vụ liên hoàn, cấp 50 còn một đống phó bản, chỉ cần người chơi chịu bỏ thời gian, giai đoạn này lên cấp rất nhanh.

Không chỉ cấp 50, cấp 55, cấp 60, cấp 65……

Những giai đoạn này đều từng là cấp bậc cao nhất trong quá trình Vinh Quang cập nhật, nhằm phong phú nội dung trò chơi, mỗi cấp bậc cao nhất tất nhiên có thêm nhiều phó bản cho người chơi giải trí. Chờ tới khi có thể tiếp tục thăng cấp, những phó bản này nhất thời trở thành kho tàng kinh nghiệm.

Rõ ràng rằng, Kiều Nhất Phàm vừa luyện cấp vừa bắt đầu làm nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực từ cấp 50. Thân là tuyển thủ chuyên nghiệp, thao tác trong nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực tất nhiên không làm khó được cậu. Về phương diện PK, Kiều Nhất Phàm cũng chẳng phải người mới như Đường Nhu, vượt cấp khiêu chiến người chơi thường cậu cũng chơi tuốt.

Chẳng qua có Diệp Tu khơi mào trước, nên Kiều Nhất Phàm không được chú ý bằng. Dù sao Một Tấc Tro của cậu không giống Quân Mạc Tiếu, tới cấp 50 thì hết cách kiếm kinh nghiệm ở khu thường, không thể làm gì khác ngoài việc tập trung tiến hành khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực. Cứ chém giết ngày đêm trong đấu trường như thế, muốn không bị chú ý cũng khó. Còn Kiều Nhất Phàm thì sao? Cậu chậm rãi tích lũy từng chút một, mỗi ngày đánh thắng vài trận trong đấu trường, cũng không ai nghĩ lại có thêm một tên bắt đầu khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực sớm nữa.

Cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành, tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực, hệ thống gửi thông báo, khu 10 mới bùng nổ. Bên Thần Chi Lĩnh Vực, thông báo như vậy không đáng ngạc nhiên, chỉ hơi bất ngờ chỗ xuất thân khu 10. Cấp bậc đứng top khu 10 chưa tới 58, người bây giờ có thể bước vào Thần Chi Lĩnh Vực tuyệt đối là siêu cao thủ.

Trong phút chốc Một Tấc Tro tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực, lập tức lọt vào sự vây xem của hội tò mò. Lúc ấy Diệp Tu và Trần Quả đang bận, không chú ý tới tin tức hệ thống. Diệp Tu biết, là do Kiều Nhất Phàm vừa đến Thần Chi Lĩnh Vực đã gởi tin chào hỏi tiền bối ngay lập tức. Diệp Tu lập tức gọi cậu đến giúp đỡ.

“Móa, chú mày gọi viện binh thật à!” Ngụy Sâm mang theo 19 viện binh mà gào rú như đúng rồi, làm Trần Quả càng ngày càng bội phục những nhân vật cấp bậc đại thần.

Băng Trận vừa ra, khí lạnh liên tiếp tấn công cắt ngang Lục Tinh Quang Đao của Ngụy Sâm. Chẳng qua cấp của Một Tấc Tro hơi thấp, dưới sự áp chế cấp bậc, hiệu quả đóng băng của Băng Trận bị kháng hết.

Ngụy Sâm nào biết tro triếc gì, không bị đóng băng còn cho rằng mình ăn ở tốt, tỉ lệ cũng không phải trăm phần trăm. Sau khi vội nhảy ra Băng Trận bèn xoay vềphía sau, nhìn thấy trang bị của Một Tấc Tro lập tức hiểu rõ.

Giờ gã không còn là tuyển thủ chuyên nghiệp cần tập trung tinh thần vào những trận đấu chuyên nghiệp nữa, ngày qua ngày lại mò vào game, coi như khá am hiểu các loại trang bị, liếc mắt liền nhìn ra thanh đao cực lớn trong tay Một Tấc Tro là kiếm Kano cấp 55, một dạng kiếm rất thịnh hành vào năm nào đó. Hiện tại vì cấp bậc thấp nên không được coi trọng, dù có thích đồ cổ thế nào cũng sẽ không xách cây vũ khí cấp 55 ra trận trong thời điểm PK quan trọng này.

Nghĩ hồi, Ngụy Sâm lập tức mở xem thông tin của Một Tấc Tro, cấp 55, nhìn phát hiểu ngay. Vừa ngó cấp bậc thì khỏi phải xem trang bị, nhân vật này có thể phát huy thực lực ra sao, Ngụy Sâm đã sáng tỏ.

“Đây là viện binh mày hú dữ lắm mới tới đó hả?” Ngụy Sâm đang cười nói, chợt phía trước sáng ngời, đường kiếm khiến người lóe mắt đã lao đến trước mặt gã. Vì xuất phát từ bàn tay của quỷ kiếm sĩ, đường kiếm đan xen đầy điếu văn kỳ dị.

“Ý, lợi hại quá vậy.” Ngụy Sâm hoảng sợ, vội điều khiển thuật sĩ của mình nghiêng người tránh đi. Nâng tay định ngâm phép, ai ngờ đường kiếm tiếp theo của Một Tấc Tro đã nối gót ngay sau đó.

Quỷ kiếm sĩ cũng là nghề giáp vải như thuật sĩ, nhưng năng lực cận chiến lại chênh lệch như trời và đất. Dù người ta mặt áo vải thì cũng là kiếm sĩ, thuật sĩ chỉ là những kẻ chuyên làm phép như pháp sư nguyên tố, căn bản không biết vũ lực là gì.

Lúc này bị Một Tấc Tro chặn cứng trong một con hẻm nhỏ, tình hình của Ngụy Sâm khá xấu.

“Ai ui, chậm đã, chậm đã.”

Bị kiếm của Một Tấc Tro chém liên tục, thuật sĩ của Ngụy Sâm uốn éo tránh né, miệng thì vứt hết tự trọng hô nhảm. Giờ gã có hô xin tha mạng cũng không làm người ta cảm thấy lạ.

Nhưng lòng tự trọng của Ngụy Sâm không đến mức bị chó tha, la hét nãy giờ vẫn không thấy đối phương nương tay, gã rốt cuộc gào lên: “Cứu mạng!”

“Nhất Phàm kệ ổng đi, tên này sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, ổng không có khái niệm vô sỉ trong đầu. Tranh thủ giết chết ổng càng nhanh càng tốt” Diệp Tu vội vàng chặn họng gã. Hắn không lên giúp đỡ, vì phe địch đã có người đuổi tới.

Chuyện đánh chết Ngụy Sâm tất nhiên rất quan trọng, nhưng hai nhân vật cấp thấp của Diệp Tu và Kiều Nhất Phàm lại không đủ thời gian để giết chết một nhân vật cấp 70. Hiện tại chỉ có thể ngăn cản Ngụy Sâm hội họp với đám cấp dưới. Diệp Tu cũng không biết gã ta gom góp quân thế nào, tóm lại chỉ là một đám tạp nham. Nếu không có Ngụy Sâm chỉ huy, thì dù cấp của Quân Mạc Tiếu thấp, Diệp Tu vẫn chắc chắn mình đánh từng tên ngon ơ.

“Móa, Diệp Thu, chú mày là tên thối tha vô liêm sỉ, bố mày rời khỏi giang hồ nhiều năm, hảo hán thì không nên nhắc lại chiến tích năm đó. Bàn về đê tiện vô sỉ không giới hạn, mày xem lại bản thân mình có kém tao không, đừng vu cáo người tốt lung tung.” Ngụy Sâm trách cứ đầy vẻ đạo đức, Diệp Tu không để ý tới, quan trọng là công kích của quỷ kiếm sĩ trước mắt cũng không bị lời gã nói tác động, ngược lại nghe xong Diệp Tu nói “tranh thủ”, xuống tay còn ác hơn.

“Chú em, trình độ không tồi, là chiến đội nhà ai vậy?” Ngụy Sâm giải nghệ nhiều năm, nhưng vẫn chơi Vinh Quang như trước, ánh mắt còn rất độc. Thao tác của Kiều Nhất Phàm nghiêm cẩn, có trật tự, Ngụy Sâm vừa nhìn là biết đây là phong thái chuyên nghiệp từng được huấn luyện bài bản.

Thao tác của người chơi thường dù mạnh mấy cũng sẽ ẩn chứa vài chiêu trò không chuyên. Loại phong cách này, tuyển thủ chuyên nghiệp thế hệ trước như họ lại không thể tránh khỏi, dẫu sao cả bọn chơi game một khoảng thời gian dài mới bắt đầu lọ mọ tiến vào giới chuyên nghiệp. Chỉ có đám ma mới sau này học theo kinh nghiệm mài mò được từ lớp tuyển thủ thế hệ trước, đỡ phải nhọc công hơn, mới hoàn toàn bỏ được những thói xấu lộn xộn hình thành khi chơi game. Thao tác của Kiều Nhất Phàm có đặc trưng như vậy, nên Ngụy Sâm nhanh chóng đoán được thằng nhóc này thuộc cấp chuyên nghiệp, hơn nữa còn là người mới, nên mới xưng là “Chú em.”

Kiều Nhất Phàm là một cậu nhóc thành thật, huống chi nghe cuộc đối thoại thì biết đây là người quen của Diệp Tu, chỉ chưa rõ mối quan hệ. Nghe người này hỏi, cậu cũng thành thật trả lời: “Vi Thảo”

“À, Vi Thảo à, Vi Thảo tốt lắm, mà anh cũng quen biết với đội trưởng Vi Thảo nhà cậu đấy. Anh thấy kỹ thuật của cậu rất cao, hồi đấu xong anh sẽ nói với đội trưởng cho cậu thử đánh chủ lực xem. Giờ đã là giai đoạn cuối của giải đấu, Vi Thảo của mấy cậu coi như vô chắc rồi, cũng nên luyện người mới. Ờ, cứ giao hết cho anh, anh tin mình vẫn còn quyền lực lắm.” Ngụy Sâm ra vẻ thế ngoại cao nhân: “Cậu không kém đâu, chỉ thiếu mỗi cơ hội.”

Cơ hội

Chủ lực

Điều hấp dẫn ma mới nhất cùng lắm chỉ có thế này thôi.

Nếu là Kiều Nhất Phàm trước Ngôi Sao Cuối Tuần, nếu nghe thấy có người hứa hẹn với mình như vậy, cậu có lẽ đã kích động đến mức cúi đấu cúng bái.

Nhưng sau trận tân binh khiên chiến thất bại ở Ngôi Sao Cuối Tuần, nghĩ mọi chuyện đã chấm dứt, rồi sau đó gặp được Diệp Tu, Kiều Nhất Phàm đã hoàn toàn tỉnh ngộ.

Bàn về cơ hội, trận tân binh khiêu chiến không phải một cơ hội sao?

Tiếc là cậu không nắm bắt được.

Không có cơ hội, có thể nói số mình không may, nhưng bản thân không nắm được cơ hội, chẳng lẽ cũng đổ thừa vận số? Ít nhất Kiều Nhất Phàm hiểu được không phải. Cậu không bắt được cơ hội là do thực lực không đủ, thế thôi.

Khoảng thời gian này, cậu vẫn tiếp tục khổ luyện, cậu sẽ không xốc nổi như trước, không tùy tiện nhận lấy cơ hội khi chưa tích đủ thực lực.

Lý do từng làm cậu rung động, giờ Kiều Nhất Phàm đã có thể cười trừ, cậu thậm chí có thể thẳng thắn trả lời Ngụy Sâm: “Xin lỗi, em còn chưa chuẩn bị tốt để nhận lấy cơ hội đâu.”

“Sai!” Giọng điệu của Ngụy Sâm còn kiên định hơn Kiều Nhất Phàm nhiều: “Cậu của quá khứ chưa chuẩn bị tốt, nhưng cậu của hiện tại không còn như trước, cậu đã chuẩn bị tốt lắm rồi.”

Ngụy Sâm hùng hồn nói ra lý do này đến nỗi quên thao tác, thuật sĩ dưới tay đứng ngu người mặc cho Một Tấc Tro chém hai nhát.

Thành khẩn như thế, làm Kiều Nhất Phàm phúc hậu có chút ngại ngùng, kết quả nghe Ngụy Sâm hét lớn: “Thời đại của cậu đã đến rồi! Hãy xông lên đi Chu Diệp Bách!”

Kiều Nhất Phàm vừa nghe liền sững sờ “Em không phải Chu Diệp Bách.”

“Đùa hả trời, cậu không phải Chu Diệp Bách thì là ai?”

“Há há há há” Bên kia tiếng cười của Diệp Tu truyền tới: “Ông trâu bò đó, vì tăng sức thuyết phục còn ngừng thao tác ăn hai đao đi search tên người ta. Chơi liều vãi, cơ mà nhầm người rồi ông ơi!”

“Không thể nào? Vậy cậu là ai?” Ngụy Sâm hỏi.

“Em là Kiều Nhất Phàm.”

“Kiều Nhất Phàm?” Ngụy Sâm thì thầm, gã nhanh chóng tìm kiếm mở danh sách thành viên Vi Thảo lên: “Kiều Nhất Phàm không phải chơi thích khách sao?”

“Thôi đi bố, tới giờ còn muốn gạt con người ta tiếp hả? Nhất Phàm, em đừng nghe ổng nói xàm, ổng đách quen biết gì với đội trưởng nhà em đâu, ngay cả cửa lớn hiện tại của Vi Thảo ở hướng Nam ổng cũng không biết nữa kìa.” Diệp Tu nói.

“Móa, ai nói anh không biết nhé, mấy ngày trước anh mới ăn cơm cùng đội trưởng nhà cậu kìa.” Ngụy Sâm nói.

“Cửa lớn của Vi Thảo bọn em không ở hướng Nam.” Kiều Nhất Phàm yếu ớt bổ sung.

“Đù má, tao đã bảo mày đê tiện hơn tao mà, tao liều mạng với mày!” Ngụy Sâm hét lớn, đột nhiên liều lĩnh điều khiển thuật sĩ của mình vọt về phía Quân Mạc Tiếu, tay đã ngưng tự sẵn một phép thuật.

Kiều Nhất Phàm cũng bị lừa đến choáng váng, hoảng hồn vội xông lên ngăn cản, ai ngờ nghe thấy Diệp Tu hét to “Cẩn thận”, thuật sĩ kia vung tay, Thuật Trói Buộc lại vứt về phía sau.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!